Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 87: Một hoà hai thắng



Trong phòng trọ, mắt cá chân của Thần Tiễn cơ bản được phục hồi, quả nhiên Linh Phục Đơn của sư phụ thật hiệu quả, bây giờ đi lại không thành vấn đề. Nhưng cậu còn chưa thể vận động cường độ cao, cần ít nhất hai ngày nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.

So với Thần Tiễn, Dịch Tiễn may mắn hơn nhiều. "Cổ tay của đệ, về cơ bản đã khôi phục."

Sau khi sửa soạn một chút, Đằng Long Ngũ Kiệt lên đường đến Tam Đài Các.

Trận đấu tiếp theo, đến lượt Hàn Thiên đối mặt với Quy Sí của Quy Nguyệt Ngũ.

Sau khi được xướng tên, Hàn Thiên hơi chững người một lúc rồi bước lên võ đài.

Trên sân khấu, cả hai đối mặt với nhau.

Sau khi giọng nói của trọng tài vang lên, Hàn Thiên liền thi triển Băng Thành, sau đó tập trung công lực để tạo giáp băng. Không chịu thua kém, Quy Sí liên tục tung quyền lên bức tường băng. Bức tường vỡ tan, Quy Sí tung quyền vào người Hàn Thiên, luồng chân khí màu đỏ bao bọc lấy anh ta. Hàn Thiên nhanh tay tung quyền, đỡ lấy đòn của Quy Sí. Chính cậu cũng đang được bao lấy bởi một luồng chân khí màu xanh. Nhìn thoáng qua, trán cả hai bên đều có chút mồ hôi, nhưng họ vẫn cắn răng kiên trì. Họ đang tỉ thí nội lực.

Thấy vậy, Hồng Miêu bàn tán: "Không khó để nhận ra rằng nội lực của Hàn Thiên mạnh hơn Quy Sí, nhưng do lợi thế thuộc tín nên cậu ta mới có thể trụ lâu như vậy."

Phía võ đài, Hàn Thiên có chút lo lắng: "Cứ cái đà này thì sớm muộn gì cũng... Không được, chỉ còn cách dồn hết sức thôi!"

Hàn Thiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mọi người, đặc biệt là Lam Thố, anh đã có động lực. Hàn Thiên mỉm cười, trong nháy mắt sau, toàn bộ nội lực đều dồn lên hai tay, tay Quy Sí nhanh chóng bị đóng băng.

"Ngươi..." – Quy Sí kinh ngạc. Cơ thể anh dần hình thành một lớp băng mỏng.

Quy Sí cũng bắt đầu tập trung nội lực, hét lớn một tiếng. Một vụ nổ đã xảy ra, cả hai đều bị hất văng ra ngoài.

"Hàn Thiên!" – Trước khi hôn mê, Hàn Thiên nghe được thanh âm của mọi người, cậu khẽ mỉm cười, sau đó chìm vào trong bóng tối vô tận...

Trong màn đêm, Hàn Thiên cảm thấy rất lạnh, vô thức đưa hai tay lên nắm chặt, rồi lại ngủ thiếp đi ...

Bên cạnh giường, Lam Thố ngồi ở một bên, đặt tay lên mạch của Hàn Thiên.

Tiểu Ly lo lắng: "Lam Thố, Hàn Thiên thế nào rồi?"

Lam Thố hít sâu một hơi: "Huynh ấy vận công quá sức, may là tỷ kịp thời lấy nội đan, cho nên huynh ấy không bị tổn hại quá lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là được."

Tiểu Ly thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Hàn Thiên khẽ cựa quậy, từ từ mở mắt ra.

"Hàn Thiên, huynh tỉnh rồi!" – Tiểu Ly cùng Lam Thố vui mừng.

Hàn Thiên ho khan hai tiếng: "Tại sao huynh lại ở đây, còn trận đấu?"

Tiểu Ly không dám nói, cứ nhìn sang Lam Thố.

Lam Thố an ủi Hàn Thiên: "Hàn Thiên, huynh đã cố gắng hết sức rồi, kết quả hoà."

Hàn Thiên gật đầu hài lòng với kết quả.

Lam Thố nhắc nhở: "Hàn Thiên, huynh không nên mạo hiểm như vậy, xém chút nữa là huynh bị thương nặng, thậm chí có thể mất đi võ công!"

Hàn Thiên hơi sửng sốt, trong lòng có chút vui vẻ: "Muội ấy... quan tâm ta sao?"

Lam Thố đứng lên: "Huynh cứ tịnh dưỡng trong hai ngày tới, đừng lo tới mọi chuyện còn lại. Muội đi tới Tam Đài Các. Tiểu Ly, đệ có thể ở lại."

Tiểu Ly "ừm" một tiếng, nhìn Lam Thố rời đi.

Sau khi rời khỏi quán trọ, Lam Thố nhẹ nhàng dùng khinh công nhảy lên mái hiên, nhanh chóng đi tới Tam Đài Các. Khi cô đến nơi, trận đấu đã bắt đầu.

Thỏ Xanh đến khu vực chờ và ngồi xuống.

Quy Cửu Cửu nói: "Lam Thố, con tới rồi."

Lam Thố gật đầu: "Sư phụ, đối thủ của Hồng Miêu là ai?"

Quy Cửu Cửu trả lời: "Lần này là Quy Vũ của Quy Nguyệt Ngũ."

Lam Thố nhìn lên võ đài. Quy Vũ mặc thường phục, trông giống như một thư sinh yếu đuối, nhưng Lam Thố lại có cái nhìn khác về anh ta: "Người tên Quy Vũ này có nội lực thâm hậu, xem ra anh ta là người mạnh nhất của bọn họ. Hồng Miêu, muội tin huynh sẽ làm được."

Trên võ đài, Quy Vũ liên tục phóng ám khí về phía Hồng Miêu. Lam Thố nhận ra sự bất thường, liền hét lớn lên võ đài: "Hồng Miêu, cẩn thận kim có độc!"

Hồng Miêu cũng nhận thấy điều này, liền cẩn thận hơn trong mọi hành động. Thừa cơ, Quy Vũ hạ người, định quét chân cậu. Hồng Miêu nhảy lên, né tránh cú quét chân, đồng thời dồn sức, tung quyền vào Quy Vũ. Quy Vũ không hề có ý tránh né, vươn tay phải ra đón. Một vụ nổ nhỏ xuất hiện giữa hai người, hất họ ra xa nhau. Quy Vũ không cho Hồng Miêu có cơ hội để thở, tiếp tục phát động đợt tấn công thứ hai.

Hồng Miêu hét lên: "Toàn Phong Quyền!" Xung quanh đột nhiên nổi lên những cơn gió mạnh.

Quy Vũ lao về phía Hồng Mao, phóng kim liên tục, nhiều gấp đôi so với trước, đồng thời anh dồn nội lực, như định đón nhận một quyền của Hồng Miêu. Nhưng khi họ sắp đối mặt với nhau, Quy Vũ đột nhiên nhảy lên, lộn nhào trên không trung và trực tiếp dùng lòng bàn tay vỗ vào lưng Hồng Miêu. Hồng Miêu tung cước vào Quy Vũ. Hai người nhanh chóng tách ra.

Hồng Miêu theo quán tính lại quét chân. Quy Vũ lộn người trên không và tung quyền vào Hồng Miêu. Hồng Miêu cũng thi quyền để đỡ. Hai nắm đấm va vào nhau rồi bật ra xa. Ngay khi Hồng Miêu định tấn công, cậu ấy đột nhiên cảm thấy bị tê cứng, kêu lớn: "Không ổn!"

Cậu duỗi tay ra, trên tay có một cái lỗ nhỏ. Hồng Miêu thở hổn hển nói: "Ngươi... Thì ra ngươi cố tình tung quyền để tiêm chất độc vào cơ thể ta!"

Quy Vũ cúi đầu: "Xin thứ lỗi, ta phải thắng."

Hồng Miêu cười: "Ngươi không biết ta cũng nhất định phải thắng sao?"

Quy Vũ lắc đầu: "Thật đáng tiếc là cậu không có cơ hội." Nói xong, anh ta định tiến tới chưởng Hồng Miêu.

"Hồng Miêu..." – Lam Thố đứng lên, lo lắng.

"Cứ như thế... là mất sao? Còn huynh đệ, còn Lam Thố thì sao... Không, ta sẽ không bao giờ cho phép điều đó, không bao giờ!" – Hồng Miêu hét lên tiếng, đứng dậy dưới ánh mắt kinh ngạc của Quy Vũ, chân khí màu đỏ lờ mờ toả ra. Hồng Miêu ngẩng đầu lên và nói từng chữ một: "Ta sẽ không thua." Nói xong, cậu dồn toàn bộ chân khí vào đôi tay.

Quy Vũ tuy kinh ngạc nhưng cũng không sợ hãi. Tuy nhiên, khi tay anh đỡ lấy một quyền của Hồng Miêu, anh ấy thậm chí không trụ được một giây, ngay lập tức bị đẩy ra khỏi võ đài.

Cơ thể Hồng Miêu trở nên mềm nhũn, cậu quỳ một chân xuống.

Thấy vậy, Lam Thố nhanh chóng nhảy lên võ đài và ôm lấy Hồng Miêu. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu, suýt nữa cô đã khóc.

Hồng Miêu cười yếu ớt: "Huynh... huynh đã thắng."

Lam Thố mỉm cười: "Được! Huynh đã thắng." Cô nhẹ nhàng bế Hồng Miêu ra khỏi võ đài.

Trọng tài bước lên tuyên bố: "Trận đấu này, người chiến thắng là Ngũ Phượng Hoàng – Hồng Miêu!"

Dưới tiếng cổ vũ của khán giả, Hồng Miêu dựa vào tay của Lam Thố và từ từ nhắm mắt lại...


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật