Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 88: Một ngày mệt mỏi



Nơi Cung Ngọc Thiềm, dưới Đào Lâm Viên, thi thoảng có sáu người đùa giỡn, cười nói vui vẻ. Cách đó không xa, có một tên tiểu tử, ý lộn, một chàng thiếu hiệp vận y phục trắng đứng trong gió. Mọi người thấy cậu, tươi cười vẫy tay: "Hồng Miêu, nhanh lên!" “Biết rồi!” – Bạch y khẽ mỉm cười, hướng về phía bọn họ mà cất bước...

Trong phòng, Hồng Miêu ngồi khoanh chân trên giường, còn Lam Thố ngồi phía sau liên tục truyền nội công cho cậu.

Hồng Miêu từ từ mở mắt ra.

Lam Thố vui mừng khôn xiết: "Hồng Miêu, huynh tỉnh rồi!"

Hồng Miêu cảm thấy toàn thân yếu ớt, nhưng cậu vẫn gượng cười.

Lam Thố nói: "Đừng cử động, muội đang tẩy độc trong cơ thể huynh."

Hồng Miêu gật đầu, nhắm mắt lại, đột nhiên cậu cảm thấy một luồng chân khí quen thuộc chảy trong cơ thể: “Cảm giác này, lẽ nào...”

Lam Thố vẫn thản nhiên lấy kim châm vào huyệt đạo của Hồng Miêu, sau đó lấy ra một viên đan dược cho Hồng Miêu uống. Cô đắp một ít thảo dược nghiền nhuyễn lên vết thương và truyền nội lực.

Một lúc sau, trên người Hồng Miêu toát ra những giọt mồ hôi màu đen. Lam Thố thu nội lực, từ từ rút kim châm trên người Hồng Miêu.

Hồng Miêu từ từ mở mắt: "Lam Thố, cảm ơn, muội vất vả rồi."

Lam Thố cười: "Không có gì, độc trong cơ thể huynh đã tiêu tan hết, cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng."

Hồng Miêu đặt tay phải của mình lên mạch tay trái: “Huynh cảm nhận được có nhiều Trường Hồng Chân Khí đang lưu thông trong kinh mạch.”

Lam Thố nghe vậy thì vui mừng hớn hở: "Xem ra huynh phải cảm tạ Quy Vũ mới phải."

Hồng Miêu đần mặt nhìn Lam Thố.
Lam Thố hẽ mỉm cười: "Độc hắn bôi trên ám khí đả thông kinh mạch của huynh, giảm bớt sức mạnh bất lão, Trường Hồng Chân Khí của huynh nhờ đó mà hội tụ."

Hồng Miêu hiểu ra, cầm lấy chiếc áo bên cạnh mặc vào: "Cái này là hay không bằng hên."

Lúc này, có tiếng gõ cửa: “Lam Thố, Hồng Miêu không sao chứ?"

Nghe vậy, Lam Thố bước tới mở cửa.
Đinh Đương liền ôm lấy Lam Thố: "Lam Thố, Hồng Miêu thế nào rồi?"

Lam Thố mỉm cười: "Không sao đâu."

Mọi người đều thở phào khi nghe điều này.

Lúc này, Hồng Miêu đứng lên, gãi đầu: "Hiện tại huynh không sao, đã để mọi người lo lắng rồi."

Tiểu Ly nói: "Hồng Miêu, huynh không sao là tốt rồi."

Đinh Đương nắm lấy tay Hồng Miêu: "Hồng Miêu, huynh lại làm muội lo lắng."

Hồng Miêu cười nhạt: "Huynh không sao mà, cũng khôi phục một phần Thường Hồng Chân Khí."

“Thật sao?” – Mọi người kinh ngạc.
Tiểu Ly ngày cẫng lên: "Tốt, như vậy tỷ lệ thắng của chúng ta sẽ cao hơn một chút."

Thủy Linh Linh nói: "Bây giờ chúng ta đã thắng trận chung kết, còn lại là khảo nghiệm cuối cùng, cố lên!"

Hàn Thiên nói: "Chúng ta có ba ngày để nghỉ ngơi, thế là đủ."

Lúc này, một người bước xuống lầu, vận tử y, trên mặt nở một nụ cười tiến về phía mọi người. Thiệt tình, đó là Lan Thủy!

Lan Thủy lịch sự: "Thưa Quy sư lão, thưa phu nhân, tôi đến đây để thay mặt cho Ngũ Nhật Diệu gửi quà gặp mặt. Đây là một ít thuốc bổ cho Hồng Miêu và Hàn Thiên."

Động thái này khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều ngạc nhiên.

Tiểu Ly thì thầm với Đinh Đương: "Không phải Nhật Diệu Ngũ cũng vào vòng trong sao? Chúng ta là đối thủ, sao có thể quan tâm lẫn nhau? Hơn nữa, chúng ta cùng Nhật Diệu Ngũ cũng chưa từng tiếp xúc qua, tại sao họ lại gửi thuốc bổ cho Hồng Miêu và Hàn Thiên mà không có lý do? Huynh đoán họ không có ý định tốt!"

Đinh Đương rì rầm đáp: "Cho dù bọn họ muốn hại Hồng Miêu cùng Hàn Thiên, cũng không cần dùng thủ đoạn thấp kém như vậy."

Lam Thố ngoài mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng cô đầy nghi hoặc: “Không biết Lan Thủy rốt cuộc có ý đồ gì?”

Quy Cửu Cửu đứng ngây người tại chỗ, không biết có nên tiếp nhận hay không.
Thủy Linh Linh từ phía sau nhéo ông một cái, Quy Cửu Cửu mới bắt đầu phản ứng: "Cảm tạ, chỉ là..."

Quy Cửu Cửu định lịch sự từ chối, nhưng Lan Thủy đã cắt ngang: "Sư lão, đây là tâm nguyện của chúng tôi, xin hãy nhận. Tôi biết ngài có chút nghi ngờ. Tuy chúng ta là đối thủ, nhưng giữa các đối thủ không có gì khác biệt, phải không?”

Lời lẽ khó cãi, Quy Cửu Cửu chỉ có thể cười trừ mà nhận lấy: "Vậy ta xin cảm ơn các vị."

Hồng Miêu và Hàn Thiên bước ra, chắp tay lại: "Cảm ơn Lan Thủy cô nương."

Lan Thuỷ cười nói: "Không có việc gì, quà đã gửi xong, tôi xin phép cáo lui trước."

Lam Thố cản thấy rất lạ: “Cách hành xử này trong mắt bất kỳ ai cũng rất bất bình thường. Mặc dù Lan Thủy có khuôn mặt dịu dàng và trông rất thân thiện, nhưng cuộc trò chuyện lúc ấy... Có lẽ bgười này không giống như vẻ bề ngoài.”

Khi Lan Thủy đi ra khỏi phòng trọ, mọi người lộ rõ khuôn mặt e ngại.

Đinh Đương cất tiếng: "Bọn họ có ý gì?"

Tiểu Ly nói: "Theo huynh thấy, đại đa số đồ vật đều có độc!"

Thủy Linh Linh cau mày: "Không, bọn họ sẽ không trắng trợn như vậy. Có lẽ chúng ta đã suy nghĩ nhiều. Nếu là tâm ý của họ, Hồng Miêu cùng Hàn Thiên, hai con có thể nhận lấy."

Hồng Miêu và Hàn Thiên gật đầu: "Vâng, sư mẫu."

Lan Thủy ra khỏi cửa, sự thân thiện trong mắt cô liền biến mất, cô nở nụ cười tự mãn: “Ngốc thật. Đó thật sự là bổ dược. Làm sao ta có thể làm điều ngu ngốc như vậy? Ta chỉ muốn nhân cơ hội để dò la tin tức của mấy người thôi đó." Rồi cô lại lẩm bẩm: "Vừa rồi khi ta bước đến bên cầu thang, ta lờ mờ nghe thấy họ nói về Trường Hồng Chân Khí, chẳng lẽ họ thực sự là Thất Hiệp hay sao?"

Hôm nay, cô đã nhìn thấy luồng chân khí màu đỏ bao quanh Hồng Miêu trên võ đài, cô tựa hồ cảm nhận được luồng chân khí này rất mạnh, giúp chuyển bại thành thắng.

Một ngày mệt mỏi đã trôi qua, mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi.

Lam Thố đột nhiên nhớ đến lúc mất trí nhớ, cô đã đem ngọc bội ra sân, dùng ánh trăng giao tiếp với Tiên Nữ Thỏ Ngọc. Nghĩ tới đây, cô liền ra sân, nhưng bị một bóng người đứng trước mặt mình chặn lại. Oan gia ngõ hẹp, lại là cái tên Gấu Kiên Cường, với hai tên tay sai bên cạnh.

“Gấu Kiến Cường?” – Lam Thố nhăn mặt khó hiểu –  “Sao vậy?”

Gấu Kiên Cường nhìn Lam Thố, nhếch môi: "Lam Thố, mới có mấy ngày không gặp, không ngờ lại trở nên lỗ mãn như vậy, gặp sư huynh cũng không biết chào hỏi là sao đây?"

Hai tên tay sai đứng một bên cũng la ó: "Đúng vậy, Lam Thố. Bình thường cô là một đứa con gái dịu dàng lễ độ, sao bây giờ không chào hỏi Kiên Cường huynh?"

Lam Thố không muốn nói mấy chuyện vô nghĩa với họ, vì vậy cô lướt qua cái tên gấu béo, đi về phía bàn đá trong sân. Bọn Gấu Kiên Cường không hề có ý định buông tha Lam Thố, chúng bán theo cô rồi lại một lần nữa chặn trước mặt cô.

Lư Bảo Bảo lên giọng: “Kiên Cường huynh đang hỏi cô, tại sao cô không trả lời?"

Tí Tẹo hùa theo: "Không phải là cô mất trí nhớ đến mức bị câm và điếc đâu!"

Lam Thố nhíu mày, có vẻ như họ không biết về việc khôi phục trí nhớ của cô.

Lúc này, Gấu Kiên Cường chú ý tới viên ngọc bội trong tay Lam Thố, nó trong suốt, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, làm cho hắn hứng thú: "Này ngọc bội thật đẹp, mau đưa cho ta!"

Hắn vươn tay muốn đoạt lấy ngọc bội của Lam Thố. Cô kịp thời lùi lại một bước.

Gấu Kiên Cường chộp lấy khoảng không, liền tỏ vẻ không hài lòng: "Ta hỏi cô lâu như vậy, cô lại không trả lời ta, giờ ta muốn này viên ngọc bội, bao nhiêu tiền ta trả cho cô."

Lam Thố nghiêm nghị: "Ngươi không xứng."

“Cái gì?” - Gấu Kiên Cường tức giận – “Vậy thì ta cướp ngọc bội của cô!” Nói xong, hắn ra hiệu hai tên tay sai tiến lên.

Lam Thố ban đầu không có ý định dây dưa với bọn họ, cô hạ giọng: "Gấu Kiên Cường, muội khuyên huynh nên rời đi ngay, đây là cơ hội cuối cùng."

Gấu Kiên Cường hừ một tiếng, sau đó ba người tiến lên động thủ.

Lam Thố nhếch mép cười: “Nếu đã như vậy, đừng trách ta vô tình!” Cô cất ngọc bội vào trong áo, bởi cô không muốn xúc phạm ngọc bội.

Lúc này, hai tên tay sai đã đi đến hai bên của cô, còn tên Gấu Kiến Cường thì đứng trước mặt Lam Thố, đắc thắng ngẩng đầu nhìn cô.

Đột nhiên, hai tên tay sai lao tới, cố gắng tóm lấy cánh tay của Lam Thố.
Lam Thố dang rộng hai tay ra, cô vận công, hất bay hai tên tay sai ngã xuống đất. Gấu Kiên Cường biến sắc, hắn hội tụ năng lượng trong lòng bàn tay, tạo thành một khối phong cầu tấn công Lam Thố. Lam Thố giơ tay lên, phong cầu biến mất không tăm tích.

“Làm sao có thể…” – Gấu Kiến Cường không tin vào mắt mình.

Lúc này, hai tên tay sai đã đứng lên. Cả ba cùng lao về phía Lam Thố.
Lam Thố xoay người. Bằng một động tác nhanh nhẹn, dứt khoác, cô nhanh chóng đá bay Lư Bảo Bảo, hắn ngã xuống đất ho khan mấy tiếng. Tiếp đến, Lam Thố vòng sau lưng Tí Tẹo, một quyền khiến hắn bay xa. Gấu Kiên Cường tung chưởng vào Lam Thố, cô liền đỡ lấy, không cần dùng đến hai phần công lực, Gấu Kiên Cường trực tiếp bị đánh văng ra, đập vào thân cây phía sau.

"Ách... Ngươi…" – Gấu Kiên Cường khó khăn đứng lên – "Võ công của ngươi…"

Lam Thố chậm rãi đi về phía hắn: "Các ngươi không biết sao? Ta đã sớm khôi phục trí nhớ."

Gấu Kiên Cường sửng sốt: "Hồi phục trí nhớ? Vậy, võ công của cô ta... Tên Tiểu Ly trước đó đã nói rằng Lam Thố là một trong Thất Hiệp, Cung chủ Cung Ngọc Thiềm.” Nghĩ đến đây, Gấu Kiên Cường toát mồ hôi hột, hắn cảm thấy hối hận.

Hai tên tay sai run đến mức không dám ra mặt.

Lam Thố nói rõ chữ một: "Ta cảnh cáo ngươi, về sau đừng có gây sự, nếu không..."

Gấu Kiên Cường vội vội vàng vàng: "Vâng... vâng, tôi hiểu."

Lam Thố đứng dậy, đến bên ghế đá và ngồi xuống, không thèm để ý tới tên gấu béo đang loạng choạng chạy về phòng, theo sau là hai tên tay sai.

Thấy bóng lưng họ khuất hẳn, Lam Thố mới lấy ra ngọc bội đặt lên chiếc bàn đá. Dưới ánh trăng dịu dàng, Lam Thố lặng lẽ chờ một lúc lâu, nhưng không thấy ngọc bội có dấu hiệu trả lời.

"Không có phản hồi? Tại sao vậy?" – Lam Thố khó hiểu. Cô thử truyền nội lực vào ngọc bội. Ngọc bội phát ra ánh sáng yếu ớt, sau đó mờ đi, nhưng vẫn không có phản hồi.

Lam Thố khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ lần trước giúp mình khôi phục ký ức, là huyền cơ trong truyền thuyết?”

Cô thở dài, cầm mảnh ngọc bội trở về phòng.

Trong đêm, một bóng người lóe lên rồi biến mất.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật