Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 85: Chuyện ngày thường



Mọi người trở về quán trọ.
Hàn Thiên vẫn luôn lởn vởn một câu hỏi trong đầu, có thể cậu đã biết câu trả lời, nhưng cậu vẫn muốn nghe những lời Lam Thố nói ra.
Sau bữa tối, Gấu Kiên Cường hét ở ngoài cửa phòng: “Đinh Đương! Đinh Đương!”
Đinh Đương mở cửa, quạo ngang: "Huynh làm sao vậy?"
Gấu Kiên Cường cười một cách nham hiểm: “Này, theo huynh, một khắc muội sẽ biết.” Nói xong, hắn nhanh tay kéo Đinh Đương ra khỏi phòng trọ.
Lúc này, Lam Thố đang mang bát đĩa đi xuống lầu, Hàn Thiên cũng đi theo.
Khi Lam Thố bước ra khỏi bếp, cô nhìn thấy Hàn Thiên đang chờ ở cửa, cô nhăn mặt khó hiểu: "Hàn Thiên, huynh có chuyện gì vậy?"
Hàn Thiên chỉ nói: "Hãy đi với huynh."
Khung cảnh vẫn như lần trước, vẫn là dưới gốc cây trong sân, Hàn Thiên vẫn dừng lại, vẫn quay người lại và nhìn chằm chằm Lam Thố .
Bị Hàn Thiên nhìn như vậy, Lam Thố có chút khó chịu: "Huynh định nói gì với muội?"
Hàn Thiên nhìn về phía vô định: "Nếu huynh… hỏi muội một lần nữa, liệu câu trả lời của muội có giống như trước không?"
Lam Thố sửng sốt, hiểu ra, gật đầu đáp: “Phải!” Lần này, cô dứt khoát trả lời anh, không chút do dự hay mập mờ.
Điều này đã tấn công vào trái tim của Hàn Thiên, cậu giật mình, buồn trong lòng.
Lam Thố cũng im lặng một hồi lâu, cô thở dài: "Ra đi, đừng trốn nữa."
Hàn Thiên sửng người khi nhìn thấy ba bóng người từ bụi rậm chui ra, là Tiểu Ly, Đinh Đương và Hồng Miêu.
Tiểu Ly và Đinh Đương cứ gãi gãi đầu, trong khi Hồng Miêu cứ lắp ba lắp bắp: "Đệ… đệ xin lỗi."
Hàn Thiên chán chả buồn nói, gào thét trong lòng: “Tại sao mỗi lần ta nói chuyện riêng với Lam Thố đều có người nghe lỏm?"
Tiểu Ly lúng túng: "Này, Hàn Thiên, Lam Thố, bọn đệ..."
Hàn Thiên gay gắt: "Lần sau, hãy bỏ cái tật nghe lỏm người khác."
Tiểu Ly và Đinh Đương ngoan ngoan ngoãn im lặng rời đi.
Hồng Miêu cứ ngắt ngứ: "Đệ… đệ…"
Lam Thố ngắt lời: "Không cần giải thích, muội biết huynh không cố ý."
Thực ra, Tiểu Ly phát hiện Hàn Thiên đã bám theo Lam Thố xuống lầu, nổi hứng tò mò nên muốn đi theo cậu ta để xem. Không ngờ, Đinh Đương nhìn thấy cũng nhất quyết đòi theo, trong sự bất lực, cậu không còn cách nào khác, đành phải dẫn Đinh Đương đi cùng. Về phần Hồng Miêu, cậu lo nghĩ đến biểu hiện kỳ lạ của Lam Thố nên muốn đi hỏi cô, tới khi nhìn thấy Hàn Thiên và Lam Thố trong sân, cậu nghĩ họ có điều gì muốn nói nên định rời đi, nhưng cậu tình cờ nhìn thấy. Tiểu Ly và Đinh Đương trốn trong bụi, cậu lắc đầu, cố gắng kéo họ đi. Tiểu Ly năn nỉ: “Đi ngay bây giờ sẽ khiến bọn họ kinh động.” Sau đó, cậu níu kéo Hồng Miêu ở lại với giọng điệu có chút đe dọa và cầu xin, và rồi với gương mặt kẻ bại trận, Hồng Miêu đã trở thành đồng phạm của họ.
Đó là kết thúc của vấn đề.
Khi màn đêm buông xuống, không hiểu vì sao, Hồng Miêu cứ theo bản năng nhảy lên mái nhà. Cậu phát hiện Lam Thố đã ngồi ở đó như hiểu ý nhau.
Hồng Miêu không nói, lặng lẽ đi đến bên cạnh Lam Thố và ngồi xuống. Cậu đột nhiên nhớ đến nét mặt kỳ lạ của Lam Thố hôm nay nên đã hỏi: "Hôm nay muội lúc dạo phố về hình như có chút không đúng, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lam Thố suy nghĩ một chút rồi nói: "Không có gì, huynh đừng lo lắng."
Trong một phòng trọ, Gấu Kiên Cường tức giận ngồi xuống giường, ủ rũ.
Hai tên tay sai thận trọng hỏi: "Kiên Cường huynh, huynh sao vậy?"
Gấu Kiên Cường vỗ lên giường, phàn nàn: "Cơ hội tuyệt vời như vậy lại bị phá hỏng bởi cái tên Tiểu Ly chết tiệt đó."
Vốn dĩ, cậu định mang chiếc lắc tặng cho Đinh Đương. Cậu đã tốn rất nhiều công sức để làm ra nó, đặc biết nó sẽ phát huỳnh quang vào ban đêm, nhìn từ xa nó lấp lánh giống như đom đóm vậy. Không ngờ, vừa dẫn Đinh Đương đi một đoạn, cô nhìn thấy Tiểu Ly đang bám đuôi Lam Thố và Hàn Thiên, cô liền đuổi theo, bỏ mặc cậu bơ vơ. Nghĩ đến đây, Gấu Kiên Cường lòng cứ bứt rứt.
Trên nóc nhà, trăng đã lên cao, Hồng Miêu khẽ nói: "Trời cũng khuya rồi, chúng ta cũng đi ngủ sớm đi."
Lam Thố gật đầu, đứng lên và nhảy xuống đất cùng với cậu.
Đi được nửa đường, Lam Thố chợt nhớ tới cái gì, liền hỏi: "Đúng rồi, võ công của huynh khôi phục thế nào?"
Hồng Miêu lắc đầu: "Lần trước, muội giúp huynh giải phóng thanh xuân chân khí, vốn tưởng rằng có thể khôi phục, hóa ra chỉ có thể hội tụ một chút Trường Hồng Chân Khí, còn viên thuốc của Tam Đài Các chủ cũng chỉ giúp cường hóa phong thuật."
Nghe vậy, Lam Thố thở dài một hơi: "Xem ra muốn khôi phục võ công, Ngọc Tịnh Nguyên là điều không thể thiếu, hơn nữa còn cần Đậu Đậu trợ giúp."
Hồng Miêu nắm lấy tay cô: “Muội đừng lo nữa, đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chắc sẽ đến lượt huynh thi đấu.”
Lam Thố "ừm" một tiếng rồi quay về phòng.
Nằm trên giường, Lam Thố lại chợt nhớ tới cái gì, lấy mảnh ngọc bội ra: “Huyền cơ… là thế nào…”
Lúc này, cửa mở, Đinh Đương bước vào.
Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật