Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 84: Nửa lạ nửa quen



Đằng Long Ngũ Kiệt khập khiễng trở về quán trọ, vào phòng, đóng cửa lại, bầu không khí chùng xuống.
Một lúc lâu sau, Dịch Tiễn mới cất tiếng: "Người vừa rồi... tuyệt đối mạnh hơn ba huynh đệ chúng ta. Ngay cả trong số những người đã gặp trước đây cũng chưa từng có đối thủ mạnh như vậy. Chúng ta không có cửa đấu với hắn."
Tâm Tiễn nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Nếu đây là một trận đấu ở Tam Đài Các, thì kết quả của chúng ta chỉ có thể là một..."
Lúc này, cửa đột nhiên bị mở ra, một nam một nữ tươi cười bước vào. Nhưng nụ cười ấy nhanh chóng lịm đi khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Thần Tiễn và bộ dạng đau đớn của hai người kia, họ lo lắng: “Sư huynh, mọi người làm sao vậy?” Họ là tiểu đệ và tiểu muội của Đằng Long Ngũ Kiệt – Hiên Tiễn và Vũ Tiễn. Nhìn thấy dáng vẻ khó coi của tam đại sư huynh, bọn họ vô cùng kinh ngạc: "Các sư huynh vẫn luôn rất lợi hại, làm sao có thể bị thương nặng thế này?"
Dịch Tiễn cười gượng: “Vừa rồi sư huynh gặp một tên trong quán trà, khịt mũi bọn huynh, vì vậy bọn huynh định dạy vài chiêu cho hắn, nhưng không ngờ sức mạnh của hắn ta còn mạnh hơn cả sự kết hợp của ba người bọn huynh. Hắn đã làm bọn huynh thành ra như thế này ."
Hiên Tiễn và Vũ Tiễn tập trung lắng nghe, biểu cảm trên khuôn mặt họ từ lo lắng ban đầu chuyển sang tức giận. Hiên Tiễn vỗ bàn: "Thật quá đáng, hắn ta quá kiêu ngạo, đệ sẽ dạy cho hắn ta một bài học!"
Vũ Tiễn níu lấy cậu: "Người như tam sư huynh đánh còn  không lại, huynh đi thì có ích lợi gì!"
Khi nghe điều này, Hiên Tiễn giận dữ ngồi xuống.
Lúc này, Vũ Tiễn chợt hỏi: “Mà này, tam huynh, lần trước huynh nói rằng ngay cả Lam Thố, Ngọc Thiềm Cung chủ trong Thất Hiệp, cũng tham gia cuộc thi này phải không?”
Dịch Tiễn gật đầu.
Vũ Tiễn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, còn định hỏi nữa thì bị Tâm Tiễn cắt ngang: “Chuyện này muội đừng hỏi nữa, bọn huynh cũng không rõ lắm, cái khó hiện tại là bọn huynh bị thương như vầy, làm sao đủ sức đấu trận tiếp theo?”
Thần Tiễn không cam lòng: "Tên đó quá mạnh, hắn ta làm trật mắt cá chân của đệ."
Dịch Tiễn thở dài: "Cổ tay của đệ cũng bị trật khớp, không tốt hơn của huynh bao nhiêu."
Vũ Tiễn sực nhớ điều gì, vui vẻ: "Lần này chúng ta ra trận, sư phụ cho chúng ta một ít Linh Phục Đơn, vừa hay lại có ích!"
Thần Tiễn có chút khó tin: "Sư phụ thực sự đã cho chúng ta Linh Phục Đơn sao?"
Dịch Tiễn nói: "Tốt rồi! Chỉ cần chúng ta sử dụng Linh Phục Đơn, phối hợp với điều chỉnh chân khí của bản thân và nội lực do Hiên Tiễn và Vũ Tiễn truyền đến, chúng ta nhất định có thể khôi phục trước trận đấu. Về phần hắc y nhân đả thương chúng ta, hắn ngay cả tên cũng không để lại, nhưng không sao, chờ lấy được Ngọc Tịnh Nguyên, chúng ta nhất định sẽ khiêu chiến ngươi một lần nữa!”
Trong một phòng trọ khác, hai tên tay sai nói với Gấu Kiên Cường: “Kiên Cường huynh, khi nãy bọn đệ vừa mới đi ra đường thì thấy Đằng Long Ngũ Kiệt đang đánh nhau với ai đó!"
Gấu Kiên Cường thờ ơ: "Đánh thì đánh, người đó nhất định bị đánh rất nặng."
Hai tên tay sai liên tục lắc đầu: "Người bị đánh tơi tả chính là Đằng Long Ngũ Kiệt!"
"Cái gì, Đằng Long Ngũ Kiệt?" – Gấu Kiên Cường lập tức bật dậy, lắp bắp –  "Thậm chí… có thể đánh bại Đằng Long Ngũ Kiệt, thật sự... thật sự đáng sợ..."
Ở Tam Đài Các, Lam Thố cảm thấy hơi nhàm chán nên nói với Hồng Miêu: “Muội đi dạo phố một lát."
Hồng Miêu "ừm" một tiếng: "Muội nhớ cẩn thận."
Lam Thố mỉm cười, đứng dậy và bước ra khỏi khu vực thí sinh, biến mất trong đám đông.
Hàn Thiên nhìn thấy nên hỏi Hồng Miêu: "Lam Thố định làm gì?"
Hồng Miêu cười: "Muội ấy ra ngoài hít thở không khí."
Hàn Thiên nhìn về hướng Lam Thố, sau đó quay đầu lại và tiếp tục xem trận đấu.
Trên đường phố, Lam Thố thong thả, nghĩ về người đàn ông mặc đồ đen mà Đinh Đương đã nói.
Lúc này, một bóng người lướt qua khiên cô không khỏi bần thần.
Chờ đã, sao hình bóng đó quen thuộc đến vậy? Chẳng lẽ... Lam Thố đuổi theo, chạy đến trước mặt người đó và ngăn anh ta lại. Lam Thố ngước mắt lên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó trầm giọng: "Thật xin lỗi, tôi nhận lầm người."
Người đứng trước mặt Lam Thố chính là nam tử hắc y.
Phong Nghị ở một bên nắm chặt chuôi kiếm trong tay, như thể anh ta sẽ rút nó ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Nam tử hắc y nhẹ nhàng cười cười, hỏi: "Không có việc gì, có lẽ cô nương nhớ tới một người bạn cũ."
Lam Thố trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại có chút bi thương, nói: "Đúng vậy, bóng lưng tiên sinh rất giống, bất quá làm tôi nhớ tới một người."
Hắc y nhân gợn sóng trong lòng: “Nàng còn nhớ tới ta...” Nói rồi anh nở một nụ cười ôn nhu: "Ta thật là vinh hạnh."
Lam Thố khẽ mỉm cười: "Tiểu cô nương, Lam Thố, không biết nên gọi tiên sinh như thế nào?"
Hắc y nhân khựng lại một chút, đáp: "Ta là Mạc Vũ."
Lan Thố hành lễ: "Mạc tiên sinh, vừa rồi thật xin lỗi."
Mạc Vũ cười: "Lam Thố cô nương không cần để ý, cứ gọi ta Mạc Vũ là được."
Lam Thố gật đầu và mỉm cười. Nhưng trong lòng tôi lại thở dài: “Làm sao huynh ấy còn sống được, dù sao ta vẫn còn áy náy chuyện lúc trước...”
Mạc Vũ lại mỉm cười: "Ta cùng Lam Thố cô nương đây có duyên, lúc nào rảnh rỗi thì gặp lại, cô thế nào?"
Lam Thố cười đáp: "Vậy thì tốt, Mạc Vũ, từ nay về sau huynh cứ gọi tôi là Lam Thố."
Mạc Vũ trả lời: "Được thôi, Lam Thố, hôm nay ta có việc phải làm, hẹn gặp lại vào ngày khác." Nói xong, Mạc Vũ khum tay và rời đi.
Lam Thố nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng cảm xúc lẫn lộn khó tả. Cô thất thần hồi lâu, sau đó xoay người rời đi.
Trở lại Tam Đài Các, Lam Thố đến chỗ của mình và ngồi xuống.
Hồng Miêu nói: "Vừa rồi muội đã bỏ lỡ một màn trình diễn hay."
Lam Thố nghe vậy liền hỏi: "Hồng Miêu, diễn biến trận đấu như thế nào?"
Hồng Miêu cười: "Có người gian lận, nghe nói trước trận đã đánh thuốc đối thủ, khiến hắn bất lực."
Lam Thố mỉm cười không quan tâm.
Trên võ đài, trận đấu diễn ra kịch liệt, Lam Thố nhẹ giọng nói: "Vừa rồi muội gặp được một người, bóng lưng rất giống..."
Có lẽ là vì xung quanh quá ồn ào, Lam Thố lại nói hơi nhỏ, Hồng Miêu nghe không rõ cô nói cái gì, liền hỏi: "Muội nói gì?"
Lam Thố giật mình, sau đó cười cười: "Không có việc gì, chúng ta xem tiếp trận đấu đi."
Hồng Miêu gật đầu và tiếp tục tập trung vào võ đài Nhưng cậu vẫn nhận ra biểu hiện của Lam Thố có vẻ hơi lạ.
Hoàng hôn buông xuống và cuộc thi tạm thời kết thúc.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật