Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 71: Thất bại



Buổi sáng, sau khi mọi người thức dậy và ăn sáng xong, Lam Thố thu dọn bát đĩa và mang xuống bếp.

Thấy vậy, Hàn Thiên âm thầm theo cô xuống lầu.

Sau khi mang bát đĩa đưa cho Tiểu Nhị, Lam Thố rời bếp, định lên lầu, nhưng bị Hàn Thiên ngăn lại: "Lam Thố!"

Lam Thố quay người lại: "Hàn Thiên, huynh có chuyện gì vậy?"

Hàn Thiên nói: "Hãy đi với huynh, huynh có vài điều muốn nói với muội."

Lam Thố thận trong đi theo Hàn Thiên ra sân sau.

Hàn Thiên dừng lại dưới một tán cây, quay người lại nhìn Lam Thố.

Lam Thố cảm thấy khó hiểu: "Hàn Thiên, ngươi muốn nói với ta cái gì?"

Hàn Thiên khẽ thở dài, nhìn vào mắt Lam Thố, cố nói rõ từng chữ một: "Lam Thố, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, muội và huynh có thể cùng nhau đối mặt được không?"

Lam Thố ngạc nhiên khi nghe thấy Hàn Thiên nói ra những điều này.

Hàn Thiên vẫn chằm chằm nhìn cô, chờ đợi một câu trả lời.

Im lặng một hồi lâu, Lam Thố mới chậm rãi lên tiếng: "Hàn Thiên, lúc muội mất trí nhớ, muội xem huynh như một người anh lớn đang che chở cho em gái mình vậy. Bây giờ, muội đã khôi phục trí nhớ, chúng ta lại là bằng hữu, tất nhiên là phải cùng nhau chia sẻ, đúng không?"

Toàn thân Hàn Thiên như muốn đông cứng lại. Cậu cố ra vẻ bình tĩnh, thanh âm có chút khàn khàn: "Vậy... vậy à?"

Lam Thố gật đầu, cười: "Huynh là bằng hữu của muội, cũng là đồng minh của Thất Hiệp, sau này cần gì huynh cứ đến Ngọc Thiềm Cung tìm muội."

Hàn Thiên cười khổ.

Lúc này, Lam Thố mới thở dài một hơi, đột nhiên nghiêm giọng: "Hai người các ngươi nấp trên cây xem kịch đủ chưa?"

Hàn Thiên giật mình, trong lòng: "Chẳng lẽ còn có người sao?"

Trước mắt cậu lập tức hiện lên hai bóng người từ trên cây nhảy xuống, nhìn kỹ lại, hóa ra là Dịch Tiễn và Tâm Tiễn.

Dịch Tiễn khum tay: "Cung chủ Lam Thố, không ngờ Cung chủ lại tinh ý đến mức phát hiện ra huynh đệ ta đang ở trên cây."

Hàn Thiên tỏ thái độ thù hằn với bọn họ, lạnh lùng nói: "Ta cũng không ngờ Đằng Long Ngũ Kiệt lại là một bọn thích những mũi vào chuyện thiên hạ như vậy."

Tâm Tiễn không thèm nhìn mặt cậu, cung kính với Lam Thố: "Cung chủ Lam Thố, huynh đệ chúng tôi đang nghỉ ngơi trên cây, nhưng vô tình nghe được câu chuyện của hai người. Mong Cung chủ lượng thứ."

Lam Thố nhìn họ: "Cho dù ngươi đã nghe thấy điều gì, cũng mong ngươi đừng nhắc lại."

Tâm Tiễn trả lời: "Xin người đừng lo lắng, Cung chủ, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì về ngày hôm nay. Đằng Long Ngũ Kiệt luôn ngưỡng mộ Thất Hiệp, nếu có bất kỳ chuyện gì trong tương lai, chúng tôi sẵn sàng giúp hết sức mình."

Lam Thố nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt bọn họ, khẽ mỉm cười: "Vậy đa tạ hai người, hi vọng hai người giữ chữ tín."

Dịch Tiễn khum tay: "Xin phép cáo từ." Nói rồi, Dịch Tiễn và Tâm Tiễn rời đi, nhưng được vài bước thì đột nhiên quay lại: "Cung chủ Lam Thố, tôi tin trận chung kết sẽ rất thú vị."

Nhìn thấy họ khuất sau cánh cửa, Hàn Thiên mới hỏi cô: "Lam Thố, muội có tin họ không?"

Lam Thố nói thẳng: "Muội không bao giờ dễ dàng tin tưởng bất cứ ai."

Hàn Thiên gật đầu: "Chúng ta phải cẩn thận."

"Không sai, chúng ta mau trở về phòng đi." – Lam Thố giục.

Hàn Thiên và Lam Thố bước vào phòng. Tiểu Ly càm ràm: "Lam Thố, sao muội đi lâu dữ vậy?" Cậu biểu lộ khuôn mặt khó hiểu khi thấy Hàn Thiên sau lưng Lam Thố .

Lam Thố mỉm cười: "Vừa rồi Hàn Thiên hỏi một số kỹ năng về băng thuật, vì vậy muội đã dạy cho huynh ấy một vài chiêu."

Tiểu Ly mỉm cười: "Mau, chúng ta hãy đi luyện công. Sắp muôn rồi đó."

Thế là mọi người cùng nhau đi đến chân núi.

Trong một căn phòng khác, Tâm Tiễn nói: "Quan sát cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Lam Thố và Hàn Thiên, có vẻ như Lam Thố trước đây đã mất trí nhớ, nhưng bây giờ cô ấy đã lấy lại được trí nhớ."

Dịch Tiễn ở một bên gật đầu: "Xem ra mọi chuyện trước đó đều có lý, tại sao Lam Thố không dùng kiếm thuật trong trận đầu tiên, và huynh còn nhớ, Hồng Miêu đã từng hỏi cô ấy có nhớ Băng Phách Kiếm Pháp hay không? Hoá ra là do Lam Thố mất trí nhớ."

Thần Tiễn nghe hai người phân tích liền tức giận, vỗ bàn: "Chẳng lẽ Thất Hiệp đã xảy ra chuyện? Nếu để cho ta biết là ai, ta nhất định sẽ không buông tha hắn!"

Tâm Tiễn nói: "Thần Tiễn, đừng quá xúc động, tất cả chỉ là suy đoán của chúng ta, đừng ầm ĩ về vấn đề này nữa. Thất Hiệp hẳn là có lý do khi không công khai chuyện này, chúng ta đừng can thiệp nữa."

Dịch Tiễn gật đầu đồng ý.

Thần Tiễn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Lúc này, họ chỉ còn nghĩ về trận chung kết sắp tới...

Đi được nửa đường, Đinh Đương chợt nhớ tới vòng dây buộc trên cây sáo bị Đại Bôn giật đứt khi cô ru đứa bé đêm qua (cảnh tái hiện). Cô quyết định đem nó đến cửa hàng để sửa nên đã dừng lại, đối mọi người nói: "Đi trước đi, muội để quên đồ, lát muội ra sau."

Mọi người không nghĩ nhiều, vẫn tiếp tục đi.

Đinh Đương quay trở về phòng, lấy cây sáo và vòng dây. Cô bước ra khỏi quán trọ, đến một quầy hàng nhỏ: "Ông chủ, ông giúp cháu kết lại vòng dây bị đứt này với."

Chủ quán cầm cây sáo và sợi dây lên, nhìn qua một lượt rồi nói: "Cái này vẫn có thể kết lại được, nhưng cần phải thay một sợi dây mới. Ta không nghĩ vòng dây này có giá trị đâu. Cô có thể mua một cái khác để thay thế kia mà."

Đinh Đương lắc đầu: "Không, cháu chỉ muốn cái này thôi. Ông cứ nối lại đi, bao nhiêu tiền cháu sẽ trả." Trong lòng Đinh Đương: "Đây là thứ mà Hồng Miêu đã tặng cho cháu, cháu không thể nào bỏ nó dễ dàng như vậy."

Chủ quán ngẩng đầu nhìn Đinh Đông. Gương mặt lo lắng, có vẻ rất coi trọng cây sáo và vòng dây này. Ông vuốt râu cười nói: "Haha, tiểu cô nương, nếu cô thích cây sáo và vòng dây tới như vậy, ta sẽ giúp cô."

Đinh Đương phấn khích: "Thật tốt quá, cảm ơn ông!"

Ông chủ ân cần: "Tiểu cô nương, xem ra cô cũng có tâm."

Dứt lời, ông cúi đầu xuống, tay thoăn thoắt nối dây. Chỉ một thoáng, ông đã sửa xong, nhặt lên đưa nó cho Đinh Đương

Đinh Đương vui vẻ, cầm lấy cây sáo, trân trọng như một món bảo vật, đưa tiền cho ông lão và nói: "Cảm ơn ông!"

Cô định mang sáo trở lại phòng trọ. Không ngờ, cô vừa xoay người lại đụng phải một nam nhân. Đinh Đương khẽ kêu một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là một nam tử áo đen, khuôn mặt lạnh lùng nhưng cực kỳ điển trai. Đinh Đông hơi sửng sốt.

Hắc y nhân nhàn nhạt nói: "Cô nương, cô không sao chứ?"

Đinh Đương lấy lại tinh thần: "Không... không sao."

Hắc y nhân nhìn Đinh Đương và rời đi.

Phong Nghị ở bên cạnh nói: "Đại nhân, cô nương đó là tiểu thư của Võ quán Phượng Hoàng, Thuỷ Đinh Đương."

Hắc y nhân chỉ đáp: "Ừ!'.

Đinh Đương chuẩn bị rời đi thì nhìn thấy một mặt dây chuyền bằng ngọc bích trong suốt như pha lê đang nằm trên mặt đất. Cô nhặt nó lên, đoán là của anh chàng lúc này nên muốn trả lại cho anh ta, nhưng anh ta đã biến mất trong đám đông. Đinh Đương cầm mặt dây chuyền trên tay. Mặt dây chuyền màu xanh, trong suốt, lấp lánh như ánh nắng mặt trời, bên trong có một vật gì đó, giống như một bức tượng nhỏ. Đinh Đương trợn to hai mắt, kinh ngạc trong lòng: "Sao... Sao người trong mặt dây chuyền lại giống..."

Cô nhanh tay giấu mặt dây chuyền, nhanh chóng rời khỏi quầy hàng.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật