Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 70: Vấn đề sau trận đấu



Mọi người trở về quán trọ.

Vừa bước vào đại sảnh, có tiếng cất lên: "Đinh Đương, muội về rồi!"

Khi mọi người nhìn lại, hóa ra là hai tên tay sai của Gấu Kiên Cường.

Đinh Đương nhăn mặt: "Hai người các ngươi làm sao? Còn Gấu Kiên Cường đâu?"

Hai tên tay sai buồn bã: "Đinh Đương, muội đưa cho Kiên Cường huynh không ít đồ ăn đâu. Huynh ấy ăn vài miếng liền nôn ra, sau đó tiêu chảy, còn đang nằm trên giường!"

Đinh Đương cảm thấy có lỗi với những gì họ nói, thầm nghĩ: "Không còn cách nào khác! Ai bảo Gấu Kiên Cường tự mình đến cửa!" Nhưng vì có chút áy náy, Đinh Đương nói với họ: "Được, được, ta sẽ đi gặp huynh ấy." Cô theo hai người lên lầu.

Những người còn lại trở về phòng. Thủy Linh Linh nhìn thấy bọn họ liền hỏi: "Mừng các con trở về! Sao, kết quả sao rồi?"

Hông Miêu trả lời: "Sư mẫu, chúng con không làm phụ lòng người! Chúng con đã thành công tiến vào chung kết."

Thủy Linh Linh hài lòng: "Các con làm rất tốt, về sau nhất định không được lơ là, thành bại tuỳ thiên mệnh."

"Vâng, sư mẫu!" – Mọi người đồng thanh đáp.

Lúc này Thủy Linh Linh mới nhận thấy Đinh Đương không có ở đây, liền hỏi: "Này, Đinh Đương đâu?"

Tiểu Lệ nhanh nhảu: "Dạ, muội ấy có chút đói bụng, bất quá nên mò xuống bếp rồi..."

Mọi người nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, bởi về khoản ăn thì Đinh Đương không phải là đối thủ của cậu!

Nhưng rồi họ cũng đành tiếp tục những gì Tiểu Ly đã nói: "Vâng sư mẫu, đúng vậy!"

Thủy Linh Linh là người cực kỳ tinh tế, bà nhận ra những biểu hiện khác thường trên gương mặt họ: "Thật sự là như vậy sao?"

Hàn Thiên cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói một cách trống rỗng: "Vâng, thưa sư mẫu."

Thủy Linh Linh nghi ngờ.

Tiểu Ly thở dài trong lòng. Cậu định ra ngoài thì một giọng nói vang lên.

"Sư mẫu, là như vầy. Vừa rồi chúng con vừa gặp Mặc Hải cùng Mặc Tâm, cùng bọn họ hàn thuyên một hồi. Đinh Đông cảm thấy Mặc Tâm rất hợp, hơn nữa tính cách cũng rất giống nhau. Vì vậy, họ cùng nhau ra phố chơi, sợ người phát hiện sẽ rầy muội ấy, cho nên chúng con không dám nói cho người." – Hồng Miêu tỏ vẻ lo lắng.

Thuỷ Linh Linh vẫn còn thoáng chút nghi ngờ.

Lam Thố đứng dậy hành lễ: "Đúng vậy, sư mẫu, xin người đừng trách Đinh Đương."

Màn diễn của hai người thật sự rất ăn khớp.

Thủy Linh Linh nhìn ánh mắt "chân thành" của Hồng Miêu và Lam Thố, bà hoàn toàn tin tưởng bọn họ, chỉ nhướng mày: "Thôi được, nhưng ta vẫn còn chuyện muốn nói với con bé. Sau này mấy đứa đừng để con bé về quá muộn."

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhìn Hồng Miêu và Lam Thố với ánh mắt ngưỡng mộ.

Hồng Miêu và Lam Thố lại nhìn nhau cười.

Lúc này, Đinh Đương đang ở phòng khác, cô không hề biết mình đã gây ra rắc rối gì. Nhìn thấy Gấu Kiên Cường đang nằm trên giường "hấp hối", cô tiến tới: "Này, Gấu Kiên Cường, huynh cảm thấy thế nào?"

Gấu Kiên Cường nhìn thấy Đinh Đương, hắn như được vực dậy tinh thần: "~Đinh Đương, muội cố ý đến gặp huynh sao? Huynh rất vui...~"

Đinh Đương rùng mình, cô xua tay: "Được rồi được rồi, chuyện này muội sai rồi, huynh nghỉ ngơi trước đi, muội đi."

Gấu Kiên Cương muốn gọi cô lại, nhưng Đinh Đương ngoảnh đầu lại, ánh mắt như muốn cấu xé hắn: "Mà này, nếu huynh dám để sư mẫu biết chuyện này, đừng trách muội không nể tình."

Gấu Kiên Cường nở một nụ cười nịnh nọt, nói: "~Đừng lo lắng, Đinh Đương, huynh sẽ không nói gì đâu. Huynh biết trong lòng muội chỉ có huynh...~"

Đinh Đương vuốt trán, không muốn ở đây lâu, vội vàng rời khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của cô, trên mặt Gấu Kiên Cường hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Trong phòng riêng của một nhà hàng trên phố, Phong Nghị đang báo cáo với tên hắc y nhân: "Đại nhân, thuộc hạ đã phát hiện ra rằng Hồng Miêu và những người khác đang tá túc tại quán trọ Vãng lai, và họ sẽ có trận chung kết sau ba ngày."

Hắc y nhân gật đầu, chậm rãi nói: "Ta biết, ngươi lui ra đi."

Sau khi Phong Nghị ra ngoài và đóng cửa lại, tên hắc y nhân nhấp một ngụm rượu, ánh mắt trở nên phức tạp. Hắn cầm ly rượu trong tay, thầm nghĩ: "Hồng Miêu, hy vọng khi chúng ta tái ngộ, ngươi sẽ không quá ngạc nhiên."

Ở Tam Đài Các, trong tư phòng, Các chủ đang ngồi bên bàn. Hôm nay ông đã được tận mắt chứng kiến, và ông chắc chắn rằng ông không thể nhầm lẫn được – Trường Hồng Chân Khí (cảnh tái hiện). "Cậu nhóc đó có thực sự là Hồng Miêu, người đứng đầu Thất Hiệp? Nhưng vì sao cậu nhóc đó không mang theo Trường Hồng Kiếm?" – Nghĩ tới đây, ông quyết định phái người theo dõi bọn họ – "Người đâu!"

Một thị vệ từ cửa đi vào, khom người cung kính nói: "Các chủ, ngài có mệnh lệnh gì?"

Các chủ thản nhiên: "Truyền lệnh của ta, cho vài tên thị vệ bám theo Ngũ Phượng Hoàng, quan sát nhất cử nhất động của bọn họ. Nhớ, không được để bị phát hiện."

"Tuân lệnh!"

Tên thị vệ lui ra ngoài.

Các chủ đi đến bên giường, chậm rãi nằm xuống, trong lòng thầm nghĩ: "Còn cô gái ấy, Tú Nữ Thần Châm sao..."

Đêm dần khuya.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật