Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 72: Nam nhân bí ẩn



Khi Đinh Đương đến chân núi, mọi người đang tập luyện.

Nhìn thấy Đinh Đương, Quy Cửu Cửu hỏi: "Đinh Đương, con đi lấy cái gì lâu như vậy?"

Đinh Đương thành thật: "Không có gì, con chỉ mang cây sáo đến của hàng để sửa chữa."

Quy Cửu Cửu gật đầu: "Mau luyện tập đi."

"Vâng!" – Đinh Đương ngoan ngoãn.

Đinh Đương đứng dưới tán cây, nhìn chằm chằm vào Lam Thố. Lam Thố phát hiện Đinh Đương đang nhìn mình, cô bước tới: "Đinh Đương, có chuyện gì vậy?"

Đinh Đương vội vàng: "Không có chuyện gì, muội mau tập luyện đi!" Cô nghĩ: "Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi."

Lam Thố đành bỏ đi tập luyện. Hàn Thiên bước tới Lam Thố: "Lam Thố, muội dạy huynh một số kỹ thuật băng được không?"

Lam Thố mỉm cười: "Được."

"Đầu tiên, hãy tập trung chân khí, vận chuyển chân khí trong cơ thể đến các kinh mạch của toàn thân, sau đó..." – Lam Thố nghiêm túc hướng dẫn Hàn Thiên.

Một ngày nữa nhanh chóng trôi qua, và mọi người trở về quán trọ khi mặt trời lặn.

Sau bữa tối, Đinh Đương nói với Lam Thố: "Lam Thố, mấy ngày trước để muội dọn dẹp, hôm nay để tỷ thay phiên muội."

Lam Thố nói: "Vậy thì làm phiền tỷ, Đinh Đương."

Đinh Đương mỉm cười và mang đĩa xuống bếp. Những đầu bếp đã ra về.

Đinh Đương đang cất đĩa, bỗng có tiếng động, cô cảnh giác: "Ai?"

Sau lưng, một trận gió nhẹ thổi qua, Đinh Đương định dùng dao chém về phía sau nhưng cô đã bị khoá cổ tay. Võ công của hắn khá cao, chỉ cần một tay đã có thể khống chế hoàn toàn Đinh Đương. Trong bóng tối, nam nhân thấp giọng: "Mau giao ra ngọc bội."

Đinh Đương sửng sốt: "Vậy ra ngươi là người ta đụng trúng hồi chiều sau?"

Nam nhân tựa hồ có chút không kiên nhẫn, thẳng thừng: "Cô nương, xin đem trả lại."

Đinh Đương cảm thấy ngọc bội này có rất nhiều bí mật, nhưng người kia lại không muốn nói nhiều. Cô thăm dò: "Ngọc bội của ngươi, ta thấy rất đẹp, ngươi có thể bán cho ta không?"

Nam nhân siết tay mạnh hơn một chút, lạnh lùng: "Giao ra!"

Đinh Đương có chút đau đớn: "Được, được, không phải chỉ là một mảnh ngọc bội hay sao, buông tay ta trước."

Hắn từ từ thả lỏng bàn tay. Đinh Đương lắc cổ tay vài cái, lấy ra mảnh ngọc bội, đặt trong lòng bàn tay: "Này, trả lại cho ngươi."

Lại một cơn gió, người đó đã không còn, ngọc bội trong tay Đinh Đương cũng không còn.

Ra khỏi bếp, Đinh Đương trở nên đăm chiêu, tự nghĩ: "Mọi chuyện không đơn giản như vậy..."

Ở một phòng của quán trọ khác, tên hắc y nhân mở cửa bước vào.

Phong Nghị thấy thế thấy thế, tiến lên nghênh đón: "Đại nhân."

Hắc y nhân trầm trầm: "Ngươi lui ra đi."

Phong Nghị rời khỏi phòng.

Nam tử áo đen nhìn ngọc bội trong tay, ánh mắt ôn hoà: "Không phải ai cũng được phép chạm vào đồ của cô ấy..."

Đinh Đương trở lại phòng. Hồng Miêu nhận ra biểu hiện khác thường của cô, đoán có gì đó không ổn, cậu bước tới: "Đinh Đương, muội sao vậy?"

Đinh Đương lắc đầu, ráng nở một nụ cười: "Không có việc gì, muội chỉ cảm thấy hơi mệt."

Hồng Miêu lo lắng: "Vậy thì mau đi nghỉ ngơi đi, mấy ngày này muội nhất định phải giữ sức."

Đinh Đương nhận được sự quan tâm của Hồng Miêu, mọi bất an trong lòng liền biến mất. Cô vui vẻ: "Cảm ơn huynh, vậy muội xin phép đi nghỉ trước."

Hồng Miêu gật đầu: "Ừm!"

Thủy Linh Linh nói: "Hôm nay mọi người đều mệt mỏi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."

Mọi người hưởng ứng, nhanh chóng trở về phòng nghỉ ngơi.

Đêm dần khuya, Đinh Đương vẫn còn thao thức, nhưng cô cũng không muốn làm phiền tỷ muội tốt của cô, cô chỉ có thể ngẩn người nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.

Sát vách tường ngoài phía sân sau của nhà trọ, một nhóm người đang lén lút...

Một tên nói với thủ lĩnh: "Đại ca, chúng ta phải trộm đồ của quán trọ này sao? Những người sống ở đây đều là thí sinh Tam Đài Các, võ công của bọn họ nhất định thâm hậu, chỉ sợ chúng ta..."

Thủ lĩnh gõ đầu hắn: "Đồ ngốc, chúng ta không phải có thuốc mê hay sao, nhất định có thể làm mà không bị người phát hiện."

Tên trộm cười: "Đại ca, người thật thông minh."

Thủ lĩnh dương dương tự đắc, ra lệnh: "Các huynh đệ, nhẹ tay nhẹ chân, đừng làm ầm ĩ."

Nói xong khẽ phất tay, một đám đạo tặc bận đồ đen lẻn vào sân sau. Bọn chúng lên lầu, chọc thủng tờ giấy trên cửa và nhìn vào từng phòng một.

Lúc này, một tên ra hiệu cho những người khác. Bọn chúng kéo đến, nhìn vào phòng. Hoá ra là phòng của Đinh Đương và Lam Thố.

Nhìn thấy chỉ có hai người, chúng bắt đầu thổi hơi mê vào trong phòng. Những tên khác đến phòng của Gấu Kiên Cường và phòng của Hồng Miêu, cũng thổi hương ngủ. Họ rất thận trọng, lo sợ bất kỳ hành động nào cũng sẽ đánh động những phòng bên cạnh.

Đinh Đương cảm thấy hơi choáng váng. Dưới ánh trăng, cô nhìn thấy bóng người ngoài cửa, nhưng hơi mê rất nồng, và Đinh Đương cảm thấy rất mệt, căn bản không thể đứng dậy. Mắt cô nhắm lại, gần như chìm vào giấc ngủ.

Lam Thố bên cạnh dường như ngủ sâu hơn.

Bọn trộm nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén vào phòng và bắt đầu gom hành lý. Khi một tên trộm đi tới bên giường, hắn khẽ kêu một tiếng, đám còn lại chửi rủa: "Im lặng, lỡ đánh thức bọn họ thì sao!" Tên kia tựa hồ bị mê hoặc: "Mau đến xem!"

Đám còn lại đến chỗ hắn, và khi họ nhìn thấy người trên giường, họ đã sửng sốt. Hai người trên giường, một người khuôn mặt xinh đẹp, quả nhiên là mỹ nữ, người bên cạnh còn đẹp hơn, bọn họ chưa từng gặp qua mỹ nữ nào đẹp như vậy.

Một người nói: "Chu choa hai mĩ nhân, ta còn chưa cưới vợ." Người bên cạnh đẩy đẩy hắn, cười cười: "Nào, "rước" họ về đi." Tên nọ nói: "Sao cũng được, hốt về trước rồi tính."

Họ duỗi ra bàn tay ghê tởm của mình, ngay lúc bọn họ sắp chạm vào Lam Thố, đột nhiên, người trên giường vung tay lên, bọn họ lập tức không thể động đậy.

"Chuyện này... chuyện gì đang xảy ra?" – Bọn đạo tặc hoảng sợ, sau đó ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Lam Thố chậm rãi ngồi dậy, lạnh lùng nhìn bọn trộm đang nằm trên mặt đất, một bầy chuột nhắc mà cũng dám tấn công nàng!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật