Thất Kiếm Anh Hùng Phần 4: Hồng Miêu, Lam Thố - Anh hùng trở lại (53 - 104)

Hồi 69: Tiến tới trận chung kết



Khán giả trở nên náo nhiệt, mong chờ hiệp đấu tiếp theo.

Trọng tài tuyên bố: "Cuộc thi Tam Đài Các vòng thứ tư hiệp thứ hai bắt đầu, xin mời tuyển thủ hai bên!"

Hồng Miêu và Lam Thố nhìn nhau, mỉm cười như hiểu ý định của nhau.

Quy Cửu Cửu nói với Hồng Miêu: "Hồng Miêu, kỹ năng của con đã tiến bộ rất nhiều. Con hãy tham gia hiệp thi đầu này."

Hồng Miêu trả lời: "Vâng, thưa sư phụ." Nói rồi cậu bước lên võ đài.

Khán giả trở nên xôn xao: "Nhìn kìa, đó là người tự xưng là Hồng Miêu." "Mấy người bọn họ mới thắng hiệp trước đúng không?" "Ừ! Xem ra thực lực của bọn họ không thể coi thường được."

Hồng Miêu không mảy may quan tâm những lời bàn tán, cậu khum tay về phía đối thủ: "Tại hạ nên xưng danh cô nương như thế nào."

Cô gái nhẹ nhàng: "Lan Tịch."

Hồng Miêu cười: "Lan Tịch cô nương, xin thứ lỗi cho tại hạ."

Đoạn, cậu thủ thế. "Khoan đã!" – Lan Tịch nói với – "Không cần biết ngươi có phải Hồng Miêu thiếu hiệp hay không, ta hy vọng ngươi sẽ tung ra toàn bộ bản lĩnh của mình."

Lúc này, trọng tài tuyên bố: "Trận đấu bắt đầu!"

Lan Tịch tập trung nội lực vào lòng bàn tay và đánh thẳng về phía Hồng Miêu.

Mọi người đều cho rằng Hồng Miêu sẽ né được, nhưng cậu không những không né mà còn dùng nội lực đỡ lại.

Bên công bên đỡ, sức lực hai bên ngang nhau, dần dần trên trán của hai người xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ li ti.

Giây phút này, Hồng Miêu dồn toàn bộ sức của mình. Một luồng chân khí màu đỏ bao lấy cậu, song hành cùng với luồng chân khí màu trắng ban đầu.

Hầu hết khán giả đều không phải thuộc giới võ lâm nên không nhìn thấy điều này, nhưng những ai có học võ thì lại thấy rất rõ. Họ rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu tại sao trong cơ thể Hồng Miêu lại có tới hai luồng chân khí. Ngay cả Tâm Tiễn cũng rất kinh ngạc, trong đầu hắn ta hiện lên một loạt những câu hỏi mà có lẽ chỉ có ai liên quan mới có thể trả lời được.

Lam Thố khác bọn họ. Cô đã quá quen thuộc, bởi chính Hồng Miêu đã dùng nó để cùng cô Song Kiếm Hợp Bích – Trường Hồng Chân Khí.

Phải một lúc lâu sau, Hàn Thiên, Đinh Đương và Tiểu Ly mới hiểu ra vấn đề. Họ có chút kích động, hồi hộp theo dõi trận đấu.

Lan Tịch dần dần đuối sức, cô bị đánh văng khỏi võ đài. Cô không tin vào mắt mình, vội ngăn Hồng Miêu lúc này đang định rời võ đài: "Chờ đã, tại sao trong ngươi lại có tới hai luồng chân khí?"

Hồng Miêu cười nhẹ: "Xin thứ lỗi, đây là chuyện bí mật, tại hạ không thể nói với cô nương."

Lan Tịch khẽ nhíu mày. Cô thật đúng là lập dị, cho dù thua, cô cũng không muốn để cho mình thua quá rõ ràng như vậy.

Dịch Tiễn trên khán đài nheo mắt lại, thầm nghĩ: "Tên tiểu tử Hồng Miêu quả nhiên không đơn giản." Hắn quay sang Thần Tiễn: "Thần Tiễn, nhờ huynh âm thầm quan sát nhất cử nhất động cho bọn họ, có gì huynh trở về báo với đệ và mọi người."

Thần Tiễn gật đầu đồng ý bởi chính hắn cũng đang tò mò về thân phận của Hồng Miêu và Ngũ Phượng Hoàng.

Hiệp thứ ba bắt đầu. Đối thủ lần này là một cậu nhóc có dáng vẻ thấp bé.

Hàn Thiên định cất bước thì bị Lam thố ngăn lại: "Đợi một chút!" Cô đảo nhanh mắt nhìn những người trên võ đài rồi nói: "Tiểu Ly, huynh lên đi."

Tiểu Ly trố mắt: "Ta?"

Lam Thố gật đầu: "Ừm!"

Tiểu Ly đành bước lên võ đài dưới ánh nhìn của mọi người.

Hàn Thiên bối rối: "Lam Thố, tại sao muội không để huynh ở hiệp này?" Cậu có chút khó chịu nhưng vẫn muốn biết rõ lí do.

Lam Thố hiểu được sự bối rối của cậu. Cô nói: "Có thể võ công của Tiểu Ly không giỏi bằng huynh, nhưng huynh ấy luôn mang lại nhiều điều bất ngờ. Huynh thấy đấy, đối thủ của chúng ta là một đứa nhóc 9, 10 tuổi. Qua cách nói và phong thái, đứa trẻ này không thể đơn thuần dùng các phương pháp thông thường để đánh bại."

Hồng Miêu nhìn Lam Thố, vẻ tán thành.

"Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà Lam Thố có thể quan sát tỉ mỉ như vậy." – Hàn Thiên bàng hoàng nhìn Lam Thố trước mặt mình.

Khi cậu định thần lại, mọi người đều nhìn lên võ đài.

Đã hai hiệp thất bại nên lần này, đối phương có chút căng thẳng, sắc mặt trở nên lạnh ngắc...

Tiểu Ly cười đùa: "Tiểu tử, đừng căng thẳng như thế, nhớ nương tay với ta nhé!"

Nhưng đối thủ dường như bỏ ngoài tai lời nói của cậu. Ngay khi trọng tài vừa dứt lệnh, hắn tung vài quả bom mù, võ đài lập tức bị khói bao phủ.

Tiểu Ly hoảng hốt: "Tiểu tử, người không phải là đang bắt chước ta..." Cậu chưa kịp dứt lời, đối thủ của cậu đã phi một cước, suýt nữa là cậu roi khỏi võ đài. Nội tâm Tiểu Ly vô cùng hoảng loạn: "Ta không thể thua như thế này." Cậu nghiến răng đứng dậy, hô to: "Phân Thân!" Vài bản sao của cậu xuất hiện xung quanh. Rồi, cậu đưa tay vào áo, lôi ra một túi bột trắng, rắc lên không trung, sau đó lẩn vào trong đám hoá thân. Cậu cùng phân thân chạy thành vòng tròn quanh võ đài. Tại trung tâm sàn đấu, một vài dấu chân lạ xuất hiện.

"Ngay lúc này!" – Tiểu Ly thầm nghĩ, nhanh chóng rút đũa phép, hoá thành cây roi dài. Cậu vung đến phần trung tâm sàn đấu rồi giật mạnh. Đối thủ của cậu bị ném ra khỏi võ đài.

Khói tan dần, khán giả phấn khích, reo hò.

Đinh Đương hét lớn: "Chúng ta thắng rồi!"

Hàn Thiên nở một nụ cười, cậu ta đang phấn khích.

Hồng Miêu vui vẻ: "Tốt! Chúng ta đã tiến vào vòng chung kết!"

Trọng tài tuyên bố: "Ta tuyên bố, Ngũ Phượng Hoàng tiến vào chung kết với tỉ số 3 – 0!"

Tiểu Ly nhảy cẫng lên vì vui mừng, chạy nhanh xuống khán đài.

"Tiểu Ly, ngươi thật lợi hại!" – Mọi người chúc mừng cậu.

Đằng Long Ngũ Kiệt kinh ngạc, họ có chút mong đợi: "Hy vọng chúng ta có cơ hội so tài."

Trong bóng tối, tên hắc y nhân đã xem hết trận đấu, nhếch mép: "Hồng Miêu, ta rất mong chờ màn trình diễn của cậu."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật