[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 5: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (năm)



Thời Nhiên nắm quần áo của Tần Tứ, trên khuôn mặt trắng sữa còn vươn vấn nước mắt, hắn ngậm miệng, mạnh mẽ đem nước mắt trong mắt Thời Nhiên lau đi.

"Tiểu ca ca chúng ta có thể đi đến trường chùng nhau được không a?"

Tần Tứ nhìn đầy mặt toàn sự ỷ lại của Thời Nhiên, tựa hồ như sợ cực kỳ, giống một con non tìm đến sự bảo hộ.

"Được."

Giữ chặt tay Thời Nhiên, Tần Tứ đi ở phía trước mở đường.

Thời Nhiên mới vừa té ngã, cánh tay vừa đau vừa rát, đầu gối càng là đau đến tê dại, hắn đi đường có chút khập khiễng, rồi lại sợ hãi Tần Tứ bỏ hắn mà đi, chỉ có thể nhịn xuống đau đớn mà mạnh mẽ đuổi kịp.

Tần Tứ bỗng nhiên xoay người, hắn thấy quần đồng phục Thời Nhiên bị rách, ngay tức khắc cả mặt đều trầm đi xuống.

Xoay người, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống nghiêng mắt nhìn thoáng qua Thời Nhiên, thanh tuyến thanh lãnh như ngọc thạch va chạm: "Đi lên đi."

Thời Nhiên ngơ ngác chỉ một chút chính mình: "Ta sao?"

"Bằng không còn ai vào đây?" Tần Tứ nhướng mày, tựa hồ là cười nhạo Thời Nhiên vụng về.

Thời Nhiên lại bỗng nhiên cúi đầu, hắn có chút quẫn bách mà chọc chọc bụng bia nhỏ của chính mình: "Chính là Nhiên Nhiên rất nặng nha..."

Tựa hồ thật sự chọc tới không ít thịt, hắn lại lặng lẽ nhỏ giọng bổ sung một câu: "Sớm biết như vậy liền không ăn nhiều như thế..."

Tần Tứ không nhịn được mà bật cười: "Đi lên đi."

Vì ăn cơm, đến hằng hoá tới trăm ký hắn cũng bê, huống chi cái loại thân thể nhỏ nhắn như Thời Nhiên.

Thời Nhiên chậm rì rì mà bò lên trên lưng Tần Tứ, hắn có chút khẩn trương mà nắm chặt tay: "Nếu là Nhiên Nhiên rất nặng thì liền nói ra tới nga!"

"Không nặng, rất nhẹ." Tần Tứ cầm Thời Nhiên đùi, đứng lên.

Lại mềm lại ấm, nên là bảo bối ôm vào trong ngực.

Hai người mới vừa vào cổng trường liền nhanh chóng hấp dẫn đến ánh nhìn của nhiều người.

Mái tóc của Tần Tứ che hết khuôn mặt, cả người nhìn thấy vừa tối tăm lại quái gở, m Thời Nhiên sau lưng hắn chóp mũi đỏ bừng, mang theo trên mặt khuôn mặt trẻ con thoạt nhìn vừa ủy khuất lại mờ mịt, súc ở trên lưng của Tần Tứ mà ngoan ngoãn cực kỳ.

Trong lòng mọi người không khỏi xẹt qua một suy đoán không tốt.

Mẹ nó, bạo lực học đường sao?!

Tần Tứ đối với ánh mắt quanh người đều không chút nào để ý, một đường cõng Thời Nhiên vào phòng y tế, cuối cùng đem hắn đặt ở trên ghế.

"Cởi quần ra."

Thời Nhiên dại ra một chút, nháy mắt khuôn mặt liền ửng đỏ: "Cởi, cởi quần làm gì nha?"

Tần Tứ nhướng mày, hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra cặp mắt đẹp kia: "Đầu gối ngươi không phải bị thương sao? Không cởi quần thì sức thuốc như thế nào a?"

Thời Nhiên nhìn quần nhưng lại không phải là quần, gục đầu xuống, lộ ra đôi tai hồng đến nhỏ máu, muộn thanh nói: "Ngươi, ngươi trước quay qua chỗ khác đi!"

Tần Tứ lại không xoay người, hắn ngồi trên ghế, ngữ khí nhàn tản: "Trước lạ sau quen, cởi đi."

Tốc độ cởi quần của Thời Nhiên cực kỳ chậm, ánh mắt của Tần Tứ quá có lực xuyên thấu, càng cởi xuống, hắn liền càng ngượng ngùng.

Tần Tứ nhìn chân trắng nõn của Thời Nhiên, ánh mắt dần dần nhiễm màu.

Đôi chân này sẽ không có một ai được nhìn thấy nữa.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật