[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 4: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (bốn)



Thời Nhiên khẩn trương mà xoa tay tay, hắn có chút khiếp đảm, đứng ở cửa do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn là gõ cửa.

Trong trí nhớ khuôn mặt của ba mẹ đã trở nên mơ hồ, sau khi ở cùng với bà nội thì liền đã không còn biết tin tức của hai người họ nữa.

Sở hữu mọi ủy khuất đều là dựa vào bà nội gánh hết trên lưng mà sống tới bây giờ.

Bên trong cánh cửa truyền đến đáp ứng thanh, từ xa tới gần.

"Tới tới."

Tim Thời Nhiên bắt đầu đánh lên cổ tới, cổ tay áo đều đã bị niết đến nhăn, hắn ngoan ngoãn đứng ở tại chỗ chờ mở cửa.

【 Nhiên Nhiên đừng sợ, cha mẹ ngươi rất yêu ngươi, tự tin một chút a. 】

Thời Nhiên đôi mắt trừng lớn, kinh hỉ lại mờ mịt: "Bọn họ rất yêu Nhiên Nhiên sao?"

【 đương nhiên, đó chính là cha mẹ ngươi a. 】

"Vậy Nhiên Nhiên cũng yêu bọn họ!"

Thời Nhiên nghe thấy được thanh âm của mở cửa, phía sau cửa lộ ra một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, nàng rất ôn nhu mà cầm lấy cặp nhỏ của Thời Nhiên.

"Nhiên Nhiên đã trở lại a, mau vào phòng, mẹ có hầm xương sườn cho ngươi a, ba ngươi chút nữa sẽ về nhà a, chờ hắn trở về chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Tim trong người lại ấm lại nhiệt, hắn rõ ràng không quen biết người này, nhưng Thời Nhiên vẫn là cảm thấy hạnh phúc cực kỳ.

Khuôn mặt nhỏ trẻ con mà có chút hơi ửng hồng, hắn cắn cắn môi, thẹn thùng mà cười kêu một tiếng.

"Mẹ a ~"

Một tiếng kêu mềm mại kia lại mang theo một chút làm nũng, mẹ Thời Nhiên nghe đến tim cũng bị mềm nhũn.

"Nhiên Nhiên ngoan, mau vào thay dép lê rồi làm bài tập, mẹ cắt trái cây cho ngươi a."

Thời Nhiên vui vẻ cực kỳ, đầu nhỏ bay nhanh gật đầu hai cai, chạy về phòng của mình.

"Mẹ thật tốt nha." Thời Nhiên ngồi ở ghế trên lấy ra bài tập, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.

【 chỉ cần Nhiên Nhiên có thể cảm hóa những đại boss vai ác diệt thế đó, ngươi mỗi một đời đều sẽ hạnh phúc. 】

"Vậy Nhiên Nhiên muốn cảm hóa nha!" Thời Nhiên nắm lấy bút, đem cánh tay nâng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Cúi đầu, Thời Nhiên nhìn những đề toán học có thể so với bùa diệt quỷ, khuôn mặt nhỏ có chút thịt tức khắc suy sụp xuống dưới.

Hắn một chút cũng không biết a.

Lúc ở nông thôn hắn cũng chưa từng thấy đề hình nào như thế này a.

Buồn rầu chống cằm, Thời Nhiên có chút ủy khuất: "Này như thế nào làm a."

【 Trước hãy viết những cái biết đã, những cái không biết ngày mai lên trường hỏi bạn học một chút? 】

"Tốt nha ~" nhìn đề bài trên sách luyện, Thời Nhiên liền đầu hàng.

Quá khó khăn, căn bản là không biết làm a!!

Chờ Thời Nhiên đem bài tập miễn miễn cưỡng cưỡng viết xong, ba của Thời Nhiên liền đã về. Người một nhà ngồi ở trên bàn cơm, hoà thuận vui vẻ.

Thời Nhiên nhìn chén cơm của mình đã xếp thành một núi nhỏ, hận không thể đem mặt đều vùi vào chén cơm mà nỗ lực ăn cơm, thẳng đến cái bụng căng đến tròn vo đến không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.

Đêm nay Thời Nhiên đã mơ được một giấc mơ rất ngọt ngào .

Trong mơ không có mấy đứa trẻ hư khi dễ hắn nữa, ba mẹ gắt gao bảo vệ hắn, lạnh giọng mà cưỡng chế bọn trẻ rời đi.

Thời Nhiên là cười tỉnh, hắn mở mắt ra, không phải giường gỗ ở nhà bà nội mà là một cái thuộc về chính mình, một phòng ngủ dành cho chính mình.

Thì ra không phải là mộng!

Suy nghĩ đến đó Thời Nhiên tức khắc cười đến thấy răng không thấy mắt, hai cái má lúm đồng tiền nhỏ cũng đều lộ ra tới.

Thời Nhiên ăn cơm sáng xong mang theo cặp nhỏ mà vui vui vẻ vẻ ra cửa.

【 Nhiên Nhiên, lại có người theo dõi ngươi, mau đi theo đường hôm qu ầm đi a! 】

Thời Nhiên trong lòng căng thẳng, hắn lại gấp lại sợ, nghiêng ngả lảo đảo mà hướng tới ngõ nhỏ mà chạy tới.

Thanh âm phía sau vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần mà tới, thẳng đến Thời Nhiên hoàn toàn lao ra ngõ nhỏ, thanh âm kia mới biến mất.

Thời Nhiên chạy quá nhanh mà không chú ý đến bậc thang, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất, tay cùng đầu gối đều bị chảy máu.

Thời Nhiên đau không được, nước mắt theo chóp mũi mà nhỏ xuống, rơi xuống trên nhựa đường, lưu lại hai điểm dấu vết.

Bỗng nhiên hắn bị người từ sau lưng nâng từ dưới nách ôm lên.

"Chạy cái gì?"

Thanh âm của Tần Tứ vang lên ở bên tai Thời Nhiên mang theo có chút nghi hoặc.

Thời Nhiên lười quan tâm đến Tần Tứ, cái miệng nhỏ im một chút, thế nhưng ' oa ' một tiếng mà khóc ra tới.

"Có người đi theo Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên thực sợ hãi."

Đôi mắt Tần Tứ ám ám, lông mi dài trên mắt che mất cảm xúc dưới đáy mắt, sờ sờ đầu Thời Nhiên mà dỗ dỗ nói: "Ngoan, ta ở đây, không ai dám thương ngươi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật