[MAU XUYÊN] BẺ CONG HẮC HOÁ VAI ÁC

Chương 3: Bệnh trạng theo dõi cuồng cá chậu chim lồng (ba)



Thời Nhiên sợ hãi mà không ngừng chạy về phía trước, không màng tất cả về phía trước mà chạy nhanh.

Tiếng bước chân ở phía sau chợt gần chợt xa, vô luận chính mình có chạy như thế nào cũng đều cắt không xong.

Nước mắt ập lên hốc mắt, Thời Nhiên cắn môi, bất lực mà ngồi xổm trên mặt đất, thân thể súc thành một đoàn: "Làm sao bây giờ nha... Nhiên Nhiên không nghĩ bị bắt đi."

【 Nhiên Nhiên đừng sợ, ngươi trước đứng lên. Người đi theo ngươi không có ác ý, ta có thể cảm giác được. 】

"Thật vậy chăng?" Thời Nhiên gương mặt còn treo nước mắt, chóp mũi có chút hồng, co rúm lại mà hướng phía sau nhìn thoáng qua rồi lại bay nhanh mà xoay người.

【 thật sự, chúng ta về nhà trước. 】

Thời Nhiên đứng lên nắm chặt cặp nhỏ, lá gan phình to mà hướng về đường về nhà mà đi.

Nhưng mà Thời Nhiên vừa di chuyển, tiếng bước chân ở phía sau liền lại lần nữa vang lên.

"Đại trứng thối không cần lại đi theo ta a! Bằng không ta liền đánh ngươi nha!" Thời Nhiên hung ba ba mà hướng ở phía sau mà hô một tiếng, lại thật lâu không có đáp lại.

Mặt trời đã xuống núi, độ ấm lập tức hạ xuống, gió lạnh chụp ở trên người làm Thời Nhiên lạnh đến phát run.

Trong ngõ nhỏ sâu thẳm, ở nơi tối tăm mà ánh đèn không chiếu tới, tựa hồ tùy thời đều sẽ vụt ra một con quái thú mà giương nanh múa vuốt.

Thời Nhiên sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hắn giống như cái pháo đốt nhỏ mà ở ngõ nhỏ đi qua lại tán loạn.

Bỗng nhiên Thời Nhiên đâm vào trong lòng ngực của một người khác.

"Nhiên Nhiên không có làm chuyện xấu a, không cần bắt ta nha!" Thời Nhiên siết chặt quần áo của người trước mặt, sợ tới mức run bần bật.

"Làm sao vậy?"

Thanh âm thanh lãnh từ đỉnh đầu truyền đến, Thời Nhiên ngẩng đầu, phát hiện là tiểu ca ca gặp khi nãy, tức khắc nhẹ nhàng thở ra.

"Hẻm nhỏ có người xấu, vẫn luôn đi theo ta." Thời Nhiên dán lên Tần Tứ, mắt đầy hơi nước, tựa hồ như thật sự sợ hãi.

Tần Tứ xoa xoa đầu Thời Nhiên, tóc Thời Nhiên mềm mại như lông của động vật nhỏ, trong lúc nhất thời lại có chút yêu thích mà không muốn buông tay.

"Không có việc gì."

Thời Nhiên bắt lấy tay Tần Tứ, cặp mắt quả nho liên tục chớp chớp nhìn hắn, ngữ khí mềm mại lại mang theo cầu khẩn: "Tiểu ca ca ngươi có thể đưa ta trở về nhà được hay không nha?"

Tần Tứ trầm mặc một chút rồi gật gật đầu: "Được."

Thời Nhiên vui vẻ mà giữ chặt tay Tần Tứ, bước đi nhẹ nhàng đi về phía trước.

Hắn không nhìn thấy thiếu niên ở phía sau trong phát loé tên ánh sáng cùng một tia bệnh trạng.

Nhìn cửa lớn ở trước mắt theo trong trí nhớ, Thời Nhiên xoay người: "Nhiên Nhiên về đến nhà rồi a, cảm ơn tiểu ca ca đã đưa ta trở về, muốn vào nhà ta chơi một lát hay không a?"

Tần Tứ lãnh đạm mà lắc đầu: "Không cần, ta còn có việc."

"Vậy tiểu ca ca nhớ chú ý an toàn nga, nếu là có người xấu theo dõi ngươi, ngươi nhớ kêu Nhiên Nhiên, sau đó ta liền sẽ đi cứu ngươi nha!" Thời Nhiên chống eo, làm ra một bộ dáng của tiểu đại nhân.

Tần Tứ không nhịn được mà bật cười, hắn nâng lên tay lại xoa xoa đầu Thời Nhiên, đáp: "Được."

Đợi sau khi Thời Nhiên vào nhà, Tần Tứ nắm chặt chính mình đã sờ qua tóc và tay của Thời Nhiên, con ngươi như là vực sâu không đáy.

Hắn nâng lên tay dùng môi hôn lên, thanh âm nhỏ đến cơ hồ đã bị gió đêm thổi tan.

"Nếu đ nắm lấy, cũng đừng buông lỏng ra."

Bằng không, hắn sẽ nổi điên.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật