[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 15: Taeui bị bắt cóc (2).




Jeong Taeui dùng nạng đập vào đầu người đàn ông đang duỗi tay ra để tóm lấy anh. Gã có vẻ lúng túng ôm lấy đầu và loạng choạng lùi lại. Jeong Taeui nhân cơ hội đó trực tiếp chạy đi.

Anh không biết đó là ai, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây cả. Khi anh còn rất nhỏ thì bởi vì anh trai mà anh thường bị đặt vào nguy cơ bị bắt cóc. Nhưng từ khi lớn lên thì điều này đã không tiếp diễn nữa rồi.

Jeong Taeui không biết mục đích đuổi theo anh của những người đàn ông này là gì. Họ đang cố giết anh hay chỉ là bắt cóc mà thôi? Nhưng mà với sự xuất hiện của cái xe kia thì chín phần mười là rơi vào trường hợp thứ hai rồi. Nếu họ muốn bắt cóc anh, thì tại sao chứ? Đột nhiên, một suy nghĩ lướt qua đầu Jeong Taeui.

Là Ilay sao?

Nhưng rồi anh lắc đầu. Ilay không phải là người sẽ làm ra những loại chuyện như thế này. Nếu đó là Ilay thì hắn đã tự mình bước ra khỏi xe rồi.

Vậy thì tại sao? Ai? Tại sao chứ?

"Chờ đã. Có khi nào anh nhận nhầm người rồi không? Tôi chỉ là một người bình thường thôi! Tôi nghèo rớt mồng tơi! Nhà tôi cũng không có tiền đâu!"

Chết tiệt! Liệu có phải vì nhìn thấy anh bước ra từ dinh thự của Kyle mà mấy gã này nghĩ anh là người nhà của anh ta không đấy. Chắc lũ này đang định kiếm chác từ một gia đình giàu có... Nhưng mà trước khi lên kế hoạch gây án thì cũng phải dành chút thời gian để tìm hiểu trước đã chứ. Khả năng một người châu Á và một người châu Âu là thành viên của một gia đình là bao nhiêu phần trăm chứ hả?

Khả năng do Ilay làm đã bị loại bỏ. Vậy thì khả năng còn lại là.... liệu đó có phải là do anh trai của anh không?

Những điều ấy xuất hiện trong tâm trí anh. Dù Jeong Taeui không biết anh trai đang ở đâu hay đang làm gì, nhưng anh ấy đã luôn gắn bó với cuộc sống của anh. Không phải anh cũng từng suýt bị bắt cóc vài lần vì anh trai ngay cả khi anh còn nhỏ hay sao? Bây giờ anh ấy đã trưởng thành, anh nghĩ là chuyện này sẽ không xảy ra nữa, nhưng có thể anh ấy biết gì đó. Vậy nên những gã này mới muốn lấy gia đình ra đe dọa để moi được thứ gì đó từ anh ấy.

Jeong Taeui không có thời gian để suy xét kỹ càng. Sau khi gã đàn ông kia bị ăn một cái nạng đến loạng choạng, ba người đàn ông khác liền ngay lập tức chạy ra khỏi chiếc ô tô phía sau đuổi theo anh. Jeong Taeui nhìn quanh biệt thự của Kyle, mặc dù trông nó có vẻ gần thôi nhưng cũng không đủ để anh có thể thoát khỏi mấy gã này bằng cái nạng này. Hơn nữa nó còn không đủ gần để ai đó có thể nghe thấy tiếng la hét. Nhưng anh cũng không thể bình tĩnh trước những kẻ đang điên cuồng truy đuổi mình mà anh còn không biết danh tính của họ.

"Cái quái gì chứ! Các người! Các anh nhầm người rồi! Tôi không biết các anh đang nhắm đến ai nhưng chắc chắn không phải tôi! Mấy người biết tôi là ai không?"

Jeong Taeui dùng nạng quật mạnh vào một người đàn ông và đánh gục gã. Nhưng gã đàn ông bị anh đánh trước đó đã ngay lập tức lao vào, hai người còn lại vòng ra phía sau Taeui. Một trong số họ đá vào chiếc mắt cá chân đang bó bột của Taeui không thương tiếc.

Một tiếng hét vang lên trong hư không.

Thật không may khi phải bó bột. Nhưng nếu chân anh không bó bột thì có lẽ mắt anh mới là thứ phải chịu đựng sự đau đớn đến mức này.

Anh liều lĩnh cắn vào tay gã đàn ông đang nắm lấy cẳng tay mình từ phía sau. Tiếng hét chói tai của gã ập vào một bên tai Taeui khi răng anh cắm vào da thịt gã. Cùng lúc đó, một tên khác đập mạnh vào đầu Jeong Taeui. Kết quả là anh phải nhả tay tên kia ra. Miệng anh và tay gã dính đầy máu.

"Làm sao, này....- anh bạn, anh nhầm rồi....----"

Jeong Taeui nhỏ giọng nói xen lẫn tiếng rên rỉ như muốn tắt thở. Đúng lúc đó, gã đàn ông đầu tiên bị đánh bằng nạng bước tới.

"Đúng. Tao không biết mày. Tao thậm chí không biết mày là ai, nhưng mày là ai với tao không quan trọng."

Gã lại gần với khuôn mặt nhăn nhó và giọng nói gắt gỏng. Gã phun nước bọt đã đẫm máu để xem bên trong miệng có bị vết rách nào hay không, rồi dùng tay móc ngược cằm Jeong Taeui từ dưới lên. Như một chấn động nhẹ. Trong giây lát, mắt anh như nổ đom đóm.

"Tao không biết mày là ai, nhưng mày là khách của Kyle RieGrow và đã ở lại nhà anh ta hơn mười ngày đúng chứ. Một vị khách của Kyle RieGrow, anh ta luôn yêu thích tất cả những vị khách đến nhà mình nhỉ."

"Vậy đấy, dù mày là người không quan trọng lắm cũng chẳng sao, vì dù sao mày cũng chẳng phải người duy nhất.", Gã đàn ông thì thầm. Nhưng những lời ấy đang dần trở nên mờ nhạt trong ý thức của Jeong Taeui. Anh cau mày, đôi mắt lấp lánh cố gắng lấy lại tầm nhìn đang bị che khuất của mình. Một chiếc khăn ướt được đặt lên mũi của Jeong Taeui. Anh cau mày trước mùi thuốc đột ngột lan ra từ chiếc khăn trắng.

Chết tiệt, đây là trò mà anh đã từng làm trước đây, nhưng so với tên quái vật kia thì anh không thể tỉnh táo lâu như thế.

Đó là những suy nghĩ cuối cùng mà Jeong Taeui còn có thể nghĩ trước khi bất tỉnh. Bóng tối phủ xuống trước mắt anh. 

***********************

Taeui bị nhức đầu. Khi tỉnh lại, thứ đầu tiên anh cảm nhận được đó là cơn đau đầu nhói lên. Anh mở mắt, nhưng trước khi anh có thể nhận thức được mọi thứ bằng mắt, Taeui đã phải thở hổn hển và tự cuộn mình lại ôm lấy bản thân.

Bụng anh nôn nao. Anh buồn nôn.

Taeui rên rỉ ba bốn lần liên tiếp với cơn buồn nôn, nhưng lại chẳng nôn ra được bất cứ thứ gì.

Vị chua từ dạ dày trào lên cổ họng nhưng cũng chỉ có vậy thôi. Ngay sau đó thì cơn buồn nôn cũng chấm dứt.

"Chết tiệt....-, Luther, thuốc....-."

Jeong Taeui tự ôm lấy đầu mình và lẩm bẩm. Sau đó anh yếu ớt nghĩ, "À, mình phải đến phòng khám để tìm Luther.", chắc hẳn Luther sẽ nổi khùng nếu như anh đòi uống một viên thuốc dạ dày và một viên thuốc đau đầu cùng một lúc.

"Cậu có muốn một chút nước không?"

Đó là một giọng nói xa lạ. Cùng với giọng nói ấy, một thứ gì đó mềm mại chạm vào môi anh và nước chảy ra từ đó. Miệng Jeong Taeui ướt đẫm với dòng nước đang từ từ rót vào ấy, anh mờ mịt mở mắt.

Trần nhà đang chuyển động theo hình tròn đấy à? Đầu anh quay lòng vòng, càng lúc trần nhà càng gần hoặc lại xa hơn.

Jeong Taeui lại nhắm mắt lại, đợi một lúc rồi mới mở mắt ra lần nữa. Trần nhà vẫn đang quay, nhưng có vẻ như đã đỡ hơn trước rồi. Anh lại nhắm mắt lại một lần nữa và mở ra. Có vẻ ổn hơn rồi đấy. Anh vẫn còn choáng váng. Nhưng anh đã định thần lại được, Jeong Taeui lắc lắc đầu và ôm lấy nó, đầu anh đau. Vẫn còn mùi thuốc thoang thoảng trong cổ họng anh.

"Cậu bình tĩnh lại chưa?"

Một giọng nói khác vang lên. Jeong Taeui cuối cùng cũng tỉnh táo lại và ngồi dậy. Với cái đầu đau nhói và tầm nhìn còn đang mờ mịt, có bốn khuôn mặt xa lạ đang đứng phía trước kia. Jeong Taeui chớp mắt vài lần và nghiêng đầu, không chỉ là những người xa lạ, mà còn là bởi anh không hiểu rõ về tình huống đang xảy ra lúc này.

Đây là một căn phòng. Một căn phòng trống không. Có một cửa sổ, nhưng ai đó đã đóng đinh nó từ bên ngoài và chặn nó nên anh không thể nhìn được ra ngoài. Căn phòng khá rộng rãi và được bao quanh bởi những bức tường gỗ, sàn gỗ và trần gỗ, nhưng ngoài người ra thì chẳng có gì trong này cả. Có tất cả năm người, họ đều là những người mà Taeui chưa từng nhìn thấy trước đây. Họ dường như đều cùng độ tuổi, chủng tộc hoặc thậm chí cả quốc tịch. Tất cả đều đang ngồi xuống, ngả người ra sau và nhìn Jeong Taeui khi anh vừa mới thức dậy.

"Chỗ này..."

Jeong Taeui hơi nghiêng đầu và hỏi. Anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ mới chớp mắt một cái và mở ra thôi mà ký ức đã biến mất và dường như anh vừa rơi vào một thế giới mới rồi.

Chờ đã, chuyện gì đã xảy ra vậy? Vậy nên....Luther? Anh tỉnh dậy và muốn tìm Luther. Là Luther của UNHDRO, từ nơi đó, anh đã đi đến Đông Nam Á, di chuyển bằng đường bộ đến Trung Á, rồi sau đó lại từ Tashkent đến châu Ấu, và rồi.....Jeong Taeui vò mái tóc đang rối bời của mình với nét mặt cau có, lần mò theo dấu vết của ký ức. Anh nhớ là mình đã gặp Kyle, và cũng xui xẻo đụng phải Morer. Vậy nên anh đã cố gắng rời khỏi biệt thự đó.... Tại sao anh lại không rời khỏi đó sớm hơn cơ chứ.

Ôi, mình bị đau chân, vậy nên mình đã đến bệnh viện.

Jeong Taeui lần theo trí nhớ của mình đến thời điểm đó, cho tới khi khoảnh khắc ấy xuất hiện trong tâm trí, "Oh." anh thì thầm và gật đầu.

Anh đã đến bệnh viện, bó bột và đang trên đường về nhà. Trên đường đi, anh đã gặp một vài kẻ khả nghi....đúng vậy, trí nhớ của anh đã bị gián đoạn do hít phải thuốc mê, và hiện tại...Jeong Taeui tặc lưỡi gõ gõ đầu. Chết tiệt. Lũ khốn kia đã cho anh hít cái thứ quái gì vậy? Nó làm cho tâm trí anh trở nên mờ mịt và khiến anh cảm thấy như muốn chết vì đau đầu nếu như dùng sai số lượng hoặc thời gian hít vào vậy. Trên hết là đầu óc anh choáng váng và không thể suy nghĩ thấu đáo bất cứ thứ gì, trông như một thằng ngốc ấy. 

Có lẽ chỉ là do anh chưa tỉnh hẳn vì thuốc và đầu óc chưa thể hoạt động bình thường được, nhưng Jeong Taeui ghét cảm giác này. Cái cảm giác cơ thể của mình mà như không phải của mình như thế. 

Dù cho đầu óc anh có kém hơn so với mặt bằng chung trong gia đình, nhưng dường như nó còn trở nên ngày càng tệ hơn ở đây. Jeong Taeui càu nhau trong miệng và nhìn xung quanh những người trong căn phòng.

Ối, thật xin lỗi. Tất cả mọi người ở đây đều gần như khỏa thân.

Jeong Taeui nghĩ với vẻ mặt không chút xấu hổ, và khi nhìn lại bản thân mình, anh lại tự nói với mình. Aww, lẽ ra là nên cảm thấy xấu hổ mới đúng. Tất cả thực sự đều khỏa thân, bao gồm cả anh. 

Một lần nữa, trên khuôn mặt anh không có lấy một tia xấu hổ.

Đoán xem.

Gã kia chắc hẳn đã lấy hết đồ đạc cũng như quần áo của anh, khi mà những đồ đạc đó có thể chất chứa những mối đe dọa trong bất cứ trường hợp nào khác.

Jeong Taeui nhìn vào cánh cửa bị khóa, và anh nghĩ đến những người đàn ông sẽ canh gác nó bên ngoài, trong số đó, có lẽ sẽ có một người đàn ông đã bị Jeong Taeui đánh trước đó.

"Tôi không biết mấy kẻ kia đang làm gì, nhưng không lẽ mấy người đó không có khái niệm về thẩm mỹ khi cho năm thằng đàn ông chỉ mặc độc mỗi bộ đồ lót trong cùng một căn phòng à...."

Jeong Taeui lẩm bẩm, tặc lưỡi phản đối. Người đàn ông bên cạnh bật cười khi nghe thấy điều đó. Quay đầu lại, anh thấy một chai nước bằng da đã đóng nắp, đó hẳn là người đã cho Taeui uống nước cách đây không lâu.

"Tao không biết mày là ai, nhưng mày là khách của Kyle RieGrow và đã ở lại nhà anh ta hơn mười ngày đúng chứ. Một vị khách của Kyle RieGrow, anh ta luôn yêu thích tất cả những vị khách đến nhà mình nhỉ."

"Vậy đấy, dù mày là người không quan trọng lắm cũng chẳng sao, vì dù sao mày cũng chẳng phải người duy nhất."

Jeong Taeui ngồi dậy với cái đầu choáng váng, anh dựa vào tường và lặng lẽ nhìn lên trần nhà, nghĩ lại những gì mà gã đàn ông kia đã nói trước đó. Không cần phải nghĩ ngợi lâu anh đã có câu trả lời cho chuyện này. Lý do Jeong Taeui được đưa đến đây không phải là vì vấn đề từ bản thân anh. Anh chỉ là một trong những con mồi mà thôi.

.....Nếu như anh không quan trọng đến vậy và dù sao anh cũng không phải người duy nhất, vậy thì có thể bỏ qua cho một người như anh chứ.

Jeong Taeui có chút muốn ăn vạ và ích kỷ khi nhìn lại những người đang khỏa thân giống mình trong căn phòng.

Nhưng anh đã đặt tay lên lương tâm mình và nghĩ lại. Kyle thích tất cả mọi người. Vốn dĩ phải có sự khác biệt giữa việc đối xử với các vị khách thân thiết hoặc ít thân thiết hơn, nhưng có vẻ như anh ta dường như không đặc biệt quan tâm đến bất cứ vị khách nào hơn những người khác. Vậy nên nếu chỉ vì anh là một người ở trong ngôi nhà đó, anh sẽ không sao cả nếu như anh không phải là Jeong Taeui.
Anh chưa từng nhìn thấy bốn người còn lại trước đây ở trong ngôi nhà đó. Chắc họ đã ở trong ngôi nhà đó khi anh không ở đó, hoặc trở thành người quen với Kyle theo một cách khác với Jeong Taeui. Có khi họ còn quan trọng với Kyle hơn là Jeong Taeui.

"Thật là....Tôi muốn tận hưởng cuộc sống của mình khi ăn chơi thỏa thích mà chẳng phải làm gì trong ngôi nhà đó, vậy mà nó lại thành như thế này."

Không có gì quá mức tồi tệ hay khó chịu kể từ khi anh rời khỏi UNHDRO.
Anh đã có một ý nghĩ phi khoa học rằng phong thủy của UNHDRO không hợp với anh hoặc những mối quan hệ trong chi nhánh đã gây ra vận xui rủi cho anh, và vận hạn đã qua rồi. Nhưng có vẻ như không phải vậy.

"Chúng ta... đã bị bắt cóc sao?"

Jeong Taeui nhẹ giọng người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Dù nhỏ nhưng ai cũng có thể nghe thấy mọi thứ bởi căn phòng quá đỗi yên tĩnh. Một lần nữa, những ánh mắt lại tụ họp. Người đàn ông nhận được câu hỏi của Jeong Taeui cau mày và có vẻ hơi lo lắng, rồi sau đó nhún vai.

"Tôi đoán vậy."

"Ừm...tôi đã bị bắt bởi mấy tên bước ra khỏi ô tô khi đang đi trên đường, anh thì sao?"

"Tôi cũng vậy, bị tóm ngay khi đang chạy bộ vào buổi sáng."

Nhìn người đàn ông nói chuyện với vẻ mặt lãnh đạm như thể chẳng có gì to tát, anh nghĩ rằng người đàn ông này hẳn cũng là một nhân vật quan trọng. Bây giờ thì anh thấy tất cả đều giống nhau. Anh cũng hiếm khi lo lắng hay sợ hãi về tương lai. Mọi người đều sẽ có một chút khó chịu hoặc lo lắng, nhưng có vẻ như họ không có ý định trốn chạy vì sợ hãi khi bị bắt cóc như thế này.

Jeong Taeui nhìn họ một lúc rồi lại nhìn lên trần nhà.

Quả nhiên, anh không biết người đàn ông này là ai, nhưng có vẻ như anh ta cũng ở lại nhà Kyle khá lâu. Họ chỉ là khách, nhưng dường như không chỉ có vậy. Đây là thái độ của những người đã quen với hoàn cảnh này, hoặc những người tin rằng họ sẽ không gặp phải bất cứ điều gì xui xẻo hay bất hạnh.

Nói cách khác, họ chính là những người đứng trên đỉnh của xã hội.

Cho dù đó chỉ là bạn của Kyle hay là những vị khách làm ăn của anh ta, Jeong Taeui gãi đầu nghĩ, "Mình thật đáng thương mà, mình vẫn sẽ phải kiếm sống và gắn bó với nó.", sau đó, anh cúi đầu nhìn xuống đôi chân của mình. Vốn dĩ từ lúc tỉnh anh đã thấy đau đầu nên anh cũng không nghĩ đến chuyện này cho tới khi nhìn thấy cái chân đang bị bó bột của mình. Mắt cá chân của anh bắt đầu đau nhói kể từ khi đó.

Yeah, anh đã dồn cả trọng lượng cơ thể mình xuống cái chân đang bị thương này mà chạy. Nếu đã như vậy thì đừng nghĩ đến việc làm gì quá sức với cái chân đang tàn phế này nữa, rồi anh sẽ ổn thôi. Cái chân dường như đã phải trải qua khá nhiều áp lực, có vẻ như nếu có thể sống sót an toàn thì điều đầu tiên mà anh phải làm đó là đến bệnh viện ngay lập tức. 

"Chết tiệt, với cái vết nứt ở mắt cá chân như này thì có vẻ như sẽ phải đến thường xuyên luôn rồi...."

Taeui càu nhau khi xoa băng ở mắt cá chân dù chẳng có cảm giác gì cả. Người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn anh tặc lưỡi.

Anh ta buồn bã nói.

"Nó không thoải mái nhỉ, trông cậu có vẻ đau."

"Thì sao đâu chứ... Tôi cũng đâu phải người duy nhất. Mọi người đều bị kéo vào mớ hỗn độn này bởi mấy kẻ vô danh mà."

Jeong Taeui nhìn anh ta và khẽ nhếch môi. Sau đó, người đàn ông liền nói, "Đúng vậy." và mỉm cười mơ hồ. Nhìn thấy nụ cười đó, Jeong Taeui hơi nghiêng đầu. Anh không biết trả lời sao cho phải, sau một lúc suy nghĩ, Jeong Taeui hỏi thẳng.

"Anh có biết mấy người đó là ai không?"

Người đàn ông cau mày với vẻ mặt lo lắng và suy nghĩ một lúc, sau đó anh ta nói. "Gì cơ?"

"Không có thứ gì mà họ muốn từ công ty của Kyle sao?"

Anh ta chỉ nhún vai và cắn chặt miệng. Anh ta nói rằng anh ta không muốn bàn luận về những điều chưa chắc chắn. Những người khác cũng nói một vài lời hoặc điều gì đó khi hai bên giúp đỡ lẫn nhau.

Jeong Taeui lại gãi đầu. Nghĩ lại những gì mà Kyle đã từng nói khi trước.

"Một công ty sản xuất buôn bán vũ khí nghe có vẻ to tát nhưng nói một cách đơn giản thì chúng tôi là một đại lý vũ trang. Vậy nên tất nhiên là công ty cũng bị tấn công rất nhiều. Chưa kể đến các tổ chức nhân quyền và các nhóm tôn giáo, thì những kẻ phản loạn ở đâu đó cũng thường tấn công chúng tôi và đôi khi chúng tôi cũng bị đe dọa bởi những nhóm khủng bố có vũ trang nữa. Trong trường hợp này thì chúng tôi không phải là buôn bán vũ khí nữa mà phải trang bị vũ khí cho phe của chính mình."

"....."

Jeong Taeui chậm rãi lắc đầu, anh không thể chắc chắn nhưng cũng có thể lờ mờ đoán ra được điều gì đó đang xảy ra. Vậy thì từ bây giờ, vấn đề là...Kyle sẽ ra mặt như thế nào đây? Chuyện này từng xảy ra một hai lần nên chắc vẫn sẽ có cách chứ nhỉ. Jeong Taeui thở dài trong vô vọng. Anh cũng phải tìm được anh trai mình trước đã. Anh không biết phải tìm như thế nào, nhưng anh phải tìm anh ấy trước, và cho dù có trốn thoát được khỏi đây thì anh cũng phải đi cùng anh ấy. Vậy thì, dựa vào tiền lệ như những lần bị bắt trước đây thì anh chưa từng gặp phải trường hợp nào như thế này, và thậm chí nếu có thì anh cũng chẳng cần phải lo lắng hay thấp thỏm làm gì hết, chỉ cần chờ bức tường của ngôi nhà này đột nhiên sập xuống do thi công không tốt chẳng hạn, hoặc chờ một sĩ quan cảnh sát nhận được tín hiệu từ Chúa mà tới căn phòng này, chuyện này sẽ được giải quyết thôi.

.....Thực sự là những ý tưởng vô ích mà.

Taeui nhắm mắt lại. Bây giờ cơn đau đầu đã dịu lại đôi chút, khi anh tỉnh lại sau một tiếng thở dài thì cơn chóng mặt và đau đầu dường như đã đỡ hơn rất nhiều.

Và chuyện này sẽ như thế nào đây. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật