[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 16: "Em muốn lật tung cả thiên hạ lên chỉ để tìm cậu ta sao?"




*************

Trở về nhà từ công việc­, Kyle cảm thấy khá thoải mái. Anh ta sắp có manh mối cho một số vấn đề mà anh ta phải tìm cách giải quyết trong một thời gian dài. Đã vài tháng trôi qua, và Kyle  dường như đã có thể tóm được đuôi của nhân vật bí ẩn ấy.

Gable được cử đến Doha, anh ta đã đi vòng quanh khu vực này trong một thời gian dài và chuẩn bị đến Ả Rập.

"Tôi tìm được một chút manh mối có ích hơn rồi.", anh ta nói. 

 Gable thấy được hy vọng nhỏ nhoi trong những tin tức ấy. Gable không phải là người dễ dãi trong công việc, hơn nữa khi nói chuyện, anh ta cũng là kiểu người cẩn trọng quá mức. Thậm chí ngay cả những khi bực bội (khi không tìm được bất cứ thông tin nào hữu ích), anh ta sẽ nói, "Vẫn còn chỗ để tìm kiếm thêm nữa." Và thông thường người cung cấp thông tin sẽ đáp lại, "Chúng ta sắp bắt được đuôi cậu ta rồi."

Mọi thứ đều đã cận kề.

Việc tìm người thanh niên biến mất kia là theo yêu cầu của một người bạn thân của Kyle, nhưng trên hết, bản thân Kyle cũng khao khát tìm được cậu ta bởi đó là một việc cực kỳ có lợi, khi mà phần cuối của bản thiết kế mà cậu ta để lại vẫn chưa hoàn thành. Anh ta đã xem xét bản thiết kế và thử đi thử lại trong viện nghiên cứu nội bộ của công ty bằng việc thu hút có một nhóm các nhà nghiên cứu tài năng với những ưu đãi tốt nhất, nhưng bản thiết kế vẫn không thể được hoàn thành.

Không, chính xác mà nói thì bản thiết kế đó sẽ có thể được hoàn thành, nhưng có tới ba đến bốn phiên bản. Trong tất cả những phiên bản đó, mỗi phiên bản đều có thể được sử dụng như một bước phát triển mới, nhưng thậm chí nó còn khó hoàn thiện hơn. 

Anh ta không biết phiên bản nào là tốt nhất, và cũng không biết liệu nó có thể hoàn thiện theo một cách khác được hay không. Anh có thể phát triển và thương mại hóa nó theo cách khác, nhưng trong ngành công nghiệp này thì việc để lại dù chỉ một bộ phận có rủi ro chưa hoàn thiện  cũng có thể gây nên hậu quả lớn về sau.

Do đó, chỉ riêng số tiền mà anh ta đã bỏ ra để nghiên cứu bản thiết kế ấy đã là một con số khổng lồ.

Tiền cứ rót vào như nước, nhưng đến cuối cùng thì vẫn không ai biết bản thiết kế hoàn hảo là như thế nào. Vậy nên kết luận cuối cùng là anh cần một nhà nghiên cứu.

Nhưng nhà nghiên cứu đó đã biến mất sau khi vứt bỏ lại một thiết kế còn dang dở. 

Người đứng đầu viện nghiên cứu đã không thể đi đúng hướng trong vài tháng và cằn nhằn trong khi cầm bản thiết kế, suy nghĩ về chuỗi sơ đồ rối rắm mà người kia để lại. Và cuối cùng ngọn lửa trong anh ta đã bùng nổ cách đây không lâu.

Kyle không biết cậu ta là thiên tài hay là gì, nhưng chắc chắn tến khốn chết tiệt đó làm điều này vì muốn khiến cho tất cả bọn họ khốn khổ.

Khi Kyle nói điều đó với chú của nhà nghiên cứu kia, anh ta đã cười rất lâu. Người bạn đã chứng kiến sự trưởng thành của chàng trai đó của Kyle khẳng định rằng đứa trẻ ấy chắc chắn không có ý đó đâu.

Dù sao thì cậu ta cũng đã làm rất tốt theo cách nào đó. Có thể là cậu ta không thực sự có ý đó, hoặc cũng có thể là cậu ta thực sự làm vậy vì muốn gây rắc rối cho mọi người. Nhưng thực tế vẫn là các quỹ nghiên cứu đã tăng đến mức mà nói phóng đại một chút thì việc nghiên cứu đã đến giai đoạn phải xem xét buộc kết thúc. Và các trụ cột cho dự án nghiên cứu này cũng sắp bay màu. Vậy nên Kyle đã huy động tất cả các phương tiện và mạng lưới thông tin mà anh ta có để tìm kiếm cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn bặt vô âm tín. Anh không thể theo dõi được tung tích của cậu ta. Từ Hàn Quốc, điểm xuất phát đầu tiên, cậu ta lên đường đến Thiên Tân, Trung Quốc, cho đến khi anh ta phát hiện ra thì cậu ta đã tới Bắc Kinh, sau đó là Thượng Hải và rồi là Hải Nam. Từ đó anh ta có thể dễ dàng xác nhận rằng cậu ta đã đã đến Côn Minh và di chuyển bằng đường bộ qua Đông Nam Á để đến Ấn Độ.

Nhưng có một vấn đề sau đó.

Ở Varanasi, Ấn Độ, cậu ta đã biến mất, thực sự. Chết tiệt.

Anh ta tìm kiếm khắp các tuyến đường sắt đi khắp nơi, và khoảng thời gian đó, anh ta còn tìm kiếm tất cả các chuyến bay tới nước ngoài. Sau đó thậm chí họ còn đưa ra giả thuyết rằng có thể cậu ta đã quyết định bước sang một trang mới của cuộc đời bằng cách gia nhập một tôn giáo nào đó ở Ấn Độ vì ngay từ đầu cậu ta đã là một người kỳ lạ rồi, cậu ra thậm chí còn đến các ngôi đền Ấn Độ ở Varanasi.

Và rồi cậu ta không bao giờ xuất hiện nữa.

Trên thực tế, có một vài kết luận được đưa ra ở thời điểm đó. Rằng cậu ta đã đến một đất nước biệt lập gần như bị cô lập - không biết bằng cách nào - hoặc cũng có thể cậu ta đã chết trong một vụ tai nạn, hoặc bị bắt cóc và giam cầm ở một nơi nào đó.

Chú của cậu ta đã loại trừ ngay suy đoán thứ hai ngay lập tức, và Kyle cũng đồng ý với điều đó.

Nhà nghiên cứu đó vô cùng may mắn. Thực sự có chút không công bằng khi lại có một người may mắn như vậy trên đời. Đó là điều mà Kyle đã xác nhận vài lần trước đó, giống như là được tận mắt chứng kiến những phép lạ của vị thần Moses vậy. 

Vậy thì chỉ còn lại giả thuyết thứ nhất và thứ ba. Giả thuyết đầu tiên khả năng xảy ra không cao bởi không dễ dàng gì để có thể nhập cảnh vào một đất nước biệt lập đến mức khó có thể tiếp cận như vậy, nếu như đã trải quá hành trình khó khăn như thế thì có rất nhiều cách để anh ta tiếp cận thông tin về chuyện đó. Vậy nên chỉ còn lại khả năng thứ ba. Nhưng vận may của chàng trai kia có lẽ sẽ không thể khiến cậu ta phải ngồi tù hoặc bị giam cầm đến vài tháng như vậy.

Kyle vò đầu bứt tóc, mọi thứ dường như lại trở lại vị trí ban đầu. Với cảm giác gần như muốn bỏ cuộc, Kyle đang chờ một cuộc gọi. Sau đó, Gable đã mang hy vọng đến. Có một chút manh mối từ phía Ả Rập. Kyle rất vui sướng và sẵn sàng hỗ trợ anh ta về mặt tài chính hoặc thậm chí là vấn đề cá nhân. Kyle đã hỏi xem anh ta có chút tin tức nào không và chờ đợi một cuộc gọi từ Gable. Sau đó, vài ngày trước, cuối cùng anh ta cũng nhận được một cuộc gọi từ Gable.

"Tôi đang ở Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, vui lòng đợi một thời gian nữa thôi."

Kyle có thể chắc chắn ở một mức độ nào đó rằng làm việc với một cấp dưới đáng tin cậy thì cũng không dễ nói chuyện. Chắc sớm muộn gì thì anh ta cũng tóm được cái đuôi của người phát triển kia thôi. Vậy nên Kyle đang cảm thấy rất tốt. Công việc kinh doanh thì diễn ra suôn sẻ, và anh trở về nhà một cách mãn nguyện mà không còn vướng bận gì nữa. Sau đó anh ta trở về nhà, ăn tối và nói chuyện vui vẻ với một hai người khách đang ở lại nhà mình. Anh có chút thắc mắc vì không thấy Kim đâu, đó là một người bạn tuyệt vời đã ở lại đây một thời gian, nhưng Morer đã nói, "Cậu ta mới đến và vừa rời đi. Cậu ấy sẽ quay lại sớm thôi.", Kyle nghi ngờ gật đầu, anh nghĩ rằng bởi hai người đó bằng tuổi nhau nên đã nhanh chóng trở nên thân thiết chăng.

Sau đó khi bọn họ đang uống trà, một cuộc điện thoại đã phá vỡ tình bạn của họ.

Trong khi anh ta nói chuyện với Morer và Jenkins về vấn đề quân sự, Rita thông báo rằng có một cuộc điện thoại gọi tới. Và khi Kyle trả lời cuộc gọi, âm thanh vang lên từ đầu giây bên kia ngay lập tức thổi bay tâm trạng đang dễ chịu của anh.

Từ lúc nghe thấy giọng nói xa lạ ấy, anh ta đột nhiên cảm thấy không được khỏe lắm.  Một khi có  giọng nói xa lạ nào đó bắt đầu câu chuyện bằng chất giọng trầm thấp mờ ám thì thường hiếm mà có kết thúc tốt đẹp lắm. Và trực giác của anh ta đã đúng. Anh ta đã trải qua điều này vài lần trước đây.
Liệu có phải do mấy năm gần đây chuyện này không xảy ra nữa nên anh ta đã buông lỏng cảnh giác hay không.

"... —."

Kyle cúp điện thoại, quay trở lại phòng khách với vẻ mặt âm u. Hai người bạn đang đợi anh ta trong khi nói chuyện đã nhận ra được sự khác lạ trên khuôn mặt ấy và ngừng cười nói. 

"Cuộc gọi đó không ổn sao?"

Morer hỏi và nhìn vào mắt Kyle. Jenkins chờ đợi câu trả lời của anh ta.

Kyle nhỏ giọng nói như một tiếng rên rỉ và mở miệng.

"Đó là một nhóm vũ trang ở Bolivia. Có lẽ quy mô nhỏ thôi vì tôi không nhớ là đã từng nghe tới tên của nhóm đó trước đây. Nhưng họ nói là họ đang giữ trong tay vài người bạn của tôi."

Cả hai người kia đều im lặng. Gã cau mày và chờ Kyle nói.

Hiếm khi điều này xảy ra, và một khi đã xảy ra thì chỉ có thể là để nhắm vào vũ khí.

Trên thực tế, nếu không có vấn đề gì thì cũng không khó để có thể tìm mua một loại vũ khí. Nhiều công ty môi giới có thể giúp đỡ việc giao dịch vũ khí bất hợp pháp, và việc các công ty quân sự tham gia vào đường dây giao dịch ngầm đó cũng không phải là hiếm. Vậy nên cho dù tổ chức có quy mô nhỏ đến đâu thì vẫn có rất nhiều cách để tìm được loại vũ khí mình muốn nếu như bỏ vào đó chút sức lực.

Vấn đề duy nhất là khi họ muốn một loại vũ khí đặc biệt.

Các loại vũ khí phổ biến rộng rãi trên thế giới có thể tìm được ở bất cứ đâu mà không cần bỏ nhiều công sức, nhưng nếu thứ vũ khí mà họ muốn là một sản phẩm chỉ có sẵn ở một tuyến hàng giới hạn thì đó lại là câu chuyện khác. Và đối với một vật phẩm như vậy thì những người bán nó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải cực kỳ cẩn trọng.

Tuyến đường giao thương càng hạn chế thì càng dễ để tìm ra con đường mà vũ khí đó được phân phối. Và sẽ có quá nhiều lỗ hổng rắc rối khi có vấn đề phát sinh. Vậy nên người bán sẽ không tùy tiện cung cấp nó cho bất cứ ai. Đặc biệt là khi việc giao thương không thông qua lộ trình như bình thường. Nếu như không qua một nhà môi giới đáng tin cậy thì có thể họ sẽ không bao giờ hợp tác giao dịch với một người mà họ chưa bao giờ hợp tác trước đây. Chính xác thì tiền bạc không phải vấn đề, mà vấn đề nằm ở sự tín nhiệm.

Việc liên hệ với Kyle bây giờ cũng là một loại vấn đề. Khi đối phương muốn một loại vũ khí cụ thể, họ cần tìm một nhà môi giới để làm trung gian, nếu như không thể tìm được một người đáng tin cậy thì họ cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ những gì họ muốn. Nhưng đôi khi việc tìm được một người như vậy cũng rất khó khăn, và đe dọa là phương pháp ngu xuẩn nhất mà họ có thể sử dụng.

"Vậy, có những ai là con tin?"

Jenkins nhăn mặt hỏi. Kyle lần lượt kể những cái tên mà anh ta vừa được nghe qua điện thoại.

"....Hine, Ludwig và Kim."

Jenkins hơi nhướng mày ở cái tên cuối cùng. Kyle và anh ta là những người bạn lâu năm, anh ta nghiêng đầu như thể biết tất cả những cái tên khác chỉ trừ cái tên cuối cùng ấy. Kyle nói thêm, "À, đó là một chàng trai trẻ mà tôi vừa mới gặp gần đây, và bây giờ cậu ấy đang ở nhà tôi."

Morer ngồi bên cạnh đảo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó.

"Không biết có nên gọi là may mắn không nữa, bọn chúng đã bắt toàn những người không thể động vào."

Jenkins nói rằng anh ta cảm thấy thật may mắn nhưng lại có vẻ không hài lòng điều gì đó. Kyle gật đầu với vẻ mặt khó hiểu.

Tất cả những cái tên được nêu ra đều là bạn thân của Kyle, nhưng đồng thời trước khi là bạn bè thì họ cũng từng là đối tác kinh doanh. Họ làm trong nhiều lĩnh vực khác nhau và đều là những người đứng đầu trong các lĩnh vực đó. Vậy nên, nói cách khác, nếu như giết họ thì bọn chúng cũng sẽ gặp hậu quả lớn ngay cả khi bản thân bọn chúng vốn đã là tội phạm đi chăng nữa. Nhưng tất nhiên là điều này vẫn đem lại rắc rối cho Kyle.

"Chuyện này cũng từng xảy ra rồi nhỉ."

Jenkins lầm bầm và nhăn nhó nói.

"Ừm, tôi đã gặp chuyện này hai lần rồi."

Khi Kyle gật đầu đáp lại, Morer bên cạnh đang lắng nghe cuộc trò chuyện của họ lắc đầu ngao ngán. Gã từng làm việc một thời gian ngắn tại phòng lab của công ty Kyle trước khi gia nhập UNHDRO, và gã cũng biết cấu trúc hoạt động của công ty ở một mức độ nào đó.

"Nhưng vẫn có cách để giải quyết chuyện này."

"Đúng vậy, có một cách...nhưng mà."

Khi Morer lẩm bẩm đầy nặng nè, Jenkins cũng đáp lại. Kyle thở dài thườn thượt với khuôn mặt u tối.

"Xem nào...., bây giờ mà liên hệ thì có khó không?"

Morer khẽ hỏi. Kyle chìm trong suy nghĩ. Anh ta có nên nói rằng anh ta không thể liên hệ được không nhỉ. Ít nhất thì anh ta không thể lại liên hệ như cách mà anh ta đã làm hồi đó. Nếu có thêm thời gian thì anh ta sẽ nghĩ cách khác, nhưng anh ta không có nhiều thời gian đến vậy nếu như những vị khách quý của anh ta đang bị bắt làm con tin. 

"Không dễ đâu. Tôi sẽ cố gắng liên hệ với thằng bé ngay lập tức, nhưng mà mấy ngày nay tâm trạng nó không ổn lắm."

Kyle thở dài và nhấc điện thoại lên. Morer ngậm miệng và chỉ nhấm nháp ly cà phê.

Kyle gọi hắn với cảm giác khẩn trương không tình nguyện chút nào. Khi chuyện tương tự như vậy xảy ra một vài năm trước đây, giải pháp rất đơn giản. Vào thời điểm đó, có một tổ chức giống như một đội đặc nhiệm được thành lập chuyên để giải quyết những loại công việc như thế này. Đó là một đội đặc nhiệm tư nhân hoạt động độc lập với T&R Inc. Nó được đăng ký như một công ty độc lập và ngay cả khi T&R đưa ra yêu cầu gì thì cũng sẽ phải trả phí theo quy định.

Tuy nhiên thì việc một đội đặc nhiệm tư nhân lại nhận tiền và làm việc với một công ty sản xuất và giao thương bom đạn đã dấy lên sự chỉ trích lớn của dư luận. Cũng một phần là ảnh hưởng của các đối thủ cạnh tranh mà cuối cùng thì công ty đó đã bị giải tán sau hai năm thành lập.

Và người em trai độc nhất của Kyle, người đã hoạt động như cá gặp nước khi ở đó đã rất thoải mái và bình tĩnh đến UNHDRO rồi đạt được những thứ như hiện tại. Vào thời điểm đó, chỉ có những người đáng tự hào với những vị trí đầu bảng mới có thể gia nhập đội đặc nhiệm ấy.

Sau khi đội đặc nhiệm bị giải thể, các thành viên cũng giải tán, nhưng em trai của Kyle vẫn còn giữ liên lạc với họ. Em trai của anh là người duy nhất có thể tập hợp họ lại vì tính cách mạnh mẽ của nó.

"Anh cũng không thích đâu nhưng mà... không còn cách nào khác."

Kyle thở dài, mặc dù điện thoại đã bắt đầu đổ chuông nhưng đầu dây bên kia vẫn không có dấu hiệu nhấc máy. Gần đây em trai anh có vẻ đang có một chút gấp gáp. Thằng bé muốn tìm ai đó, nhưng có vẻ như việc tìm kiếm không hiệu quả. Hắn đã từng nói với Kyle rằng hãy tìm cậu ta, nhưng việc tìm được người mà Ilay đang cố gắng tìm kiếm thực sự không dễ dàng.

Giờ thì hóa ra người mà em trai anh đang tận lực truy lùng kia lại chính là em trai của nhà nghiên cứu mà anh cũng đang tim kiếm khắp nơi. Kyle thở dài khi nghĩ về nó. Có vẻ như căn nhà này đang bị anh em nhà kia khuấy đảo rồi.

"....Anh gọi làm gì vậy?"

Cuộc điện thoại mà anh ta mong đợi bị cắt ngang bởi một giọng nói khó chịu vang lên từ trong ống nghe của người em trai. Nghĩ lại thì lúc này chắc hắn vẫn đang ngủ. Thời điểm gọi điện không được lý tưởng lắm, nhưng bây giờ anh không còn cách nào khác cả. Giải cứu con tin với sự giúp đỡ của em trai là ưu tiên hàng đầu.

"Anh cần hỗ trợ."

Kyle bỏ qua lời nói của hắn. Dù chỉ nghe điện thoại nhưng anh ta cũng có thể cảm nhận được biểu cảm của em trai mình đang ngày càng lạnh lẽo hơn.

"Vậy còn chuyện mà em đã nói trước đây thì sao."

"À, anh vẫn đang tìm kiếm nhưng chưa có tin tức gì cả. Vậy nên hãy đợi thêm một thời gian nữa xem sao."

"...- Anh làm cái gì mà không thể tìm thấy được nổi một người vậy?"

Giọng hắn trở nên cáu kỉnh. Kyle cũng trở nên gay gắt hơn. Cùng lúc đó, một câu hỏi đã lướt qua trong anh nhiều lần trước đây lại xuất hiện một lần nữa trong tâm trí.

"....Vậy thì bây giờ để anh hỏi em. Rốt cuộc chàng trai đó đã làm gì để em phải chấp nhất như vậy hả? Nếu em cho anh biết lý do tại sao phải tìm cậu ta thì không phải sẽ dễ dàng tìm ra manh mối hơn sao. Nếu em đã yêu cầu anh tìm cậu trai đó, không phải ý em là phải lật tung cả thiên hạ này lên chỉ để tìm cậu ta đấy chứ?"

Không có câu trả lời từ điện thoại. Lần trước cũng vậy, khi Kyle hỏi tại sao hắn lại tìm kiếm cậu ta, hắn cũng không trả lời.

Không chờ đợi lời hồi đáp, Kyle thở dài và hỏi lại.

"Nếu đó là vì cậu ta là em trai của Jeong Jaeui thì trước đây anh đã nói rằng em không phải lo lắng vì điều đó rồi mà. Nói đến Gil Sang Cheon thì chỉ có thể áp dụng lên người Jeong Jaeui mà thôi, tìm thấy cậu ta không có nghĩa là vận may sẽ quay trở lại với em đâu."

"Nếu anh chỉ gọi để nói về thứ mà em đã biết rõ rồi thì dừng lại đi."

Hắn nói như muốn cúp máy, và hắn thực sự đã cúp máy. Kyle tặc lưỡi nhìn vào chiếc điện thoại đang vang lên âm thanh ngắt kết nối. Bên cạnh anh, hai người kia cũng chậc lưỡi khi chứng kiến cuộc gọi kết thúc như vậy. Tuy nhiên, chẳng ai ở đây không biết em trai anh ta có tính cách rất kỳ dị cả.

Kyle gọi lại một lần nữa nhưng không nhận được hồi âm, cho tới lần thứ ba thử lại.

"Ilay. Anh cần hỗ trợ một việc."

"Không thích. Anh tự làm việc của mình đi."

"Việc này liên quan đến công ty vậy nên nó cũng là việc của em mà. Có một nhóm vũ trang quy mô nhỏ đã thực hiện một vụ bắt cóc."

"Vậy thì sao?"

Ngay khi nghe câu trả lời ngắn gọn, thờ ơ của em trai mình. Trực giác của Kyle nhận ra rằng mọi chuyện có thể sẽ không diễn ra theo cách mà anh muốn. Một khi em trai anh nói không, thằng bé sẽ không bao giờ thay đổi quyết định của mình. Kyle tặc lưỡi.

"Em không đi cũng không sao, nhưng hãy liên hệ với đội đặc nhiệm cũ giúp anh."

"Anh tự làm đi."

Điện thoại lại dập máy. Kyle chìn chằm chằm vào ống nghe, lần này lâu hơn một chút. Sau đó anh thở dài và đặt điện thoại xuống.

"Không được rồi. Tôi không thể sử dụng cách này nữa."

Kyle nói một cách yếu ớt và nhún vai. Động thái của những người đặc vụ khác không được tốt lắm nếu như người liên hệ là Kyle. Hơn nữa thì anh ta cũng không giữ liên lạc với mấy người này, thông tin liên lạc với họ cũng rất mơ hồ.

Nhưng dù anh ta có cố nói gì đi chăng nữa thì em trai cũng không hề suy chuyển ý định dù chỉ một chút.

"Mấy ngày nay thằng bé vẫn luôn như thế này, ngay cả khi đó là việc của công ty thì nó cũng vứt ra sau và chỉ gấp gáp tìm người thôi."

Kyle cắn lưỡi than thở với bọn họ rồi nói thêm với một chút tức giận, "Không biết tại sao nó lại phải tìm kiếm cậu ta nữa, nhưng nếu như cả đời này cũng không tìm được cậu ta thì không lẽ nó định để cuộc sống của mình cứ quay vòng quanh một người như vậy chắc."

Nhưng khi nghĩ lại thì điều này quả thực rất hiếm xảy ra. Không, chính xác là Kyle chưa bao giờ nhìn thấy một Ilay như thế này trước đây.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật