[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 4 - 14: Taeui bị bắt cóc (1)




"Ilay là con trai của gia đình này, anh không biết à?"

"Tôi biết chứ, nhưng hỏi anh ta là sao?"

"Sao trăng cái gì. Trước đây tôi từng nghe anh nói là nếu thấy nguyên mẫu* của một sản phẩm do một công ty sản xuất và chưa tung ra thị trường thì có thể dùng thử trước mà. Có nghĩa là anh có thể lấy nó ra trước không phải sao?"

(*Nguyên mẫu: Mẫu đầu tiên, một mô hình, hay một sản phẩm được phát hành để xây dựng và thử nghiệm như một mẫu để học hỏi và nhân rộng)

Trước mấy những lời nói của Jeong Taeui, Morer nhìn anh một cách miễn cưỡng và dường như cũng trầm ngâm suy nghĩ. Jeong Taeui nhăn mắt nhìn gã chăm chú. Đây là một trò đùa nhưng hình như cũng không giống một trò đùa lắm thì phải.

Sau khi cân nhắc một lúc, Morer nhìn Taeui với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi lại.

"Nhưng bảo tên điên đó đem súng ra cho tôi trước thì còn khó hơn lên trời không phải à?"

".....Khó thì khó thật.....nhưng trông anh có vẻ cũng rất muốn có khẩu súng ấy còn gì."

Jeong Taeui đem vẻ mặt ủ rũ mà nói. Bình thường, chỉ cần là nơi có mùi nguy hiểm đến tính mạng của mình thì anh cũng sẽ chẳng dại gì mà bén mảng tới, nhưng nếu như nhìn thấy khẩu súng mà mình cực kỳ thích thì chắc anh cũng chẳng ngại vì thèm muốn nó mà chui đầu vào miệng cọp đâu.

Jeong Taeui nhìn Morer rên rỉ và tự rơi vào mớ bòng bong một lần nữa rồi đưa ra một lời khuyên thực tế hơn.

"Nếu là tôi thì tôi sẽ thuyết phục Kyle bằng cách nào đó. Ngay cả khi đó là bản thử nghiệm đi chăng nữa thì tôi cũng phải có nó bằng mọi giá và sẽ không để vuột nó đến tay bất cứ ai đâu."

"Tất nhiên! Làm sao mà tôi có thể để vuột mất một thứ đáng yêu xinh đẹp ấy vào tay ai đó được! Vớ vẩn!"

Morer tức giận hét lên trước mặt Jeong Taeui. Jeong Taeui nhìn gã, nghiêm túc nghĩ rằng gã khùng điên này nên bị quật thật mạnh cho tỉnh lại mới được.

"Dù có phải đội quần đi chăng nữa thì nếu anh muốn sở hữu thứ đó đến vậy, hãy cố gắng thuyết phục Kyle đi. So với việc đi cửa sau với Ilay thì cách này còn có khả năng hơn gấp trăm lần ấy chứ."

"Không........là ngược lại mới đúng."

Trước những lời cằn nhằn của Jeong Taeui, Morer lắc đầu ngao ngán. Khi Taeui đem ánh mắt ngờ vực đặt lên người gã, Morer tuyệt vọng vò đầu bứt tóc.

"Tôi cũng đã từng thử một lần trước đây rồi....7 năm trước, trước khi Sonya bị tung ra thị trường, tôi đã bị conditinhyeu quật và rơi ngay vào lưới tình với em nó ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi đã ăn nằm ở dề trước cửa văn phòng anh ta suốt một tuần, thậm chí sau khi bị nhân viên bảo vệ kéo ra ngoài thì tôi vẫn kiên cường không bỏ cuộc mà nằm xuống cố thủ, bất cứ khi nào nhìn thấy Kyle thì tôi đều bám lấy và khóc lóc thảm thiết trong phòng khách của ngôi nhà này. Thậm chí còn dọa cắt cổ tay tự vẫn trong phòng tắm nữa. Ý tôi là... nhưng Kyle đã nói không, và anh ta thực sự đã không đưa em ý cho tôi."

Jeong Taeui không biết Sonya là ai, nhưng khi nghĩ rằng đó hoàn toàn có thể là một khẩu súng, anh bàng hoàng trước những lời sau đó của Morer.

Gã này đúng là mất trí thật rồi.

Nhưng Kyle cũng cứng đấy. Anh ta đã không ngần ngại đối phó với từng ấy thủ đoạn của tên biến thái này lâu như vậy.

Jeong Taeui muốn hút thuốc. Anh lục trong túi áo trước ngực, nhưng chỉ tìm được một điếu thuốc đã bị ngâm ướt nhẹp trong nước.

**************

Mùa hè thật ố dề. Hơn nữa năm nay còn nắng nóng bất thường với mức nhiệt độ dọa người nữa.

Ngay cả lúc này khi mặt trời đã bắt đầu trên con dốc xuống núi thì ánh nắng vẫn quá chói chang khiến Taeui cảm thấy choáng váng.

Jeong Taeui thở dài với cái đầu đang bốc khói của mình khi đi trong rặng bóng râm duy nhất ở đây, chưa kể đến mắt cá chân vẫn đang đau nhói của anh. Tới phòng khám cũng không quá xa, vì vậy anh đã từ chối khi Kyle nói sẽ chuẩn bị xe vào buổi sáng, nhưng khi đến đây thì anh có chút hối hận rồi. Thực ra thì ngay cả khi Kyle đề nghị lại điều đó ngay bây giờ thì có khả năng anh vẫn sẽ từ chối thôi. Nhưng thực tế là trời đang rất nóng còn anh thì phải đi bộ khoảng 20 phút để đến bệnh viện với đôi chân bị phế của mình.

Sau khi đến bệnh viện, tháo băng và quấn lại với những bước đi tập tễnh, Jeong Taeui thở dài.

Là lỗi của anh khi tự bản thân anh chính là nguyên nhân cho việc này, lẽ ra không nên cố ném Morer xuống hồ bơi mới đúng.

....Nhưng chắc anh sẽ phát điên nếu như còn phải tiếp tục ngồi nghe mấy thứ nhảm nhí linh tinh đó.

Lúc ấy, anh ra khỏi hồ bơi và thay quần áo nhưng không biết nên làm thế nào với cái đống bột cao ướt nhẹp đang bó chân mình này. Dù đã bị ngâm trong nước nhưng anh nghĩ tốt nhất là chỉ cần phơi khô nó thôi. Anh cũng thường phơi nó dưới ánh mặt trời, nhưng cách đây khá lâu khi anh học lớp mỹ thuật ở trường tiểu học, nếu anh làm thứ gì đó bằng thạch cao và đất sét thì anh sẽ phơi nó trong bóng râm, trước buổi tối thì bột cao ở chân đã khô rồi, nhưng bên trong thì vẫn ẩm ướt khó chịu. Nhưng dù sao thì anh cũng chẳng xa lạ gì với thứ này nữa. Anh tự nghĩ rằng nó có thể khỏi mà không cần phải mất công đến bệnh viện tháo ra rồi lại đắp lại lần nữa.

Nhưng sáng nay anh đã thay đổi suy nghĩ. Chính xác là không phải anh đổi ý, mà là Rita đã cưỡng ép anh phải đổi ý.

"Liệu nó có bốc mùi không? Hơn nữa thì việc để đồ ướt như vậy hoàn toàn không tốt cho việc vệ sinh nó, vậy nên cậu vui lòng hãy đến bệnh viện và băng bó lại đi."

Ngay khi Rita đánh thức Jeong Taeui đang nằm lười trên giường, những lời nói xanh rờn âm u của Rita đã đập vào tai anh.

Jeong Taeui ngơ người nhìn Rita sau khi bị đánh đến tỉnh khi đang ngủ và nhận ra rằng cái chân của mình cũng đang bốc mùi thật. Đang là mùa hè còn nó thì rất ẩm ướt. Chắc là bởi mọi người thường có xu hướng không nhận ra được những mùi phát ra từ cơ thể mình, nếu như mọi người đều có thể cảm nhận được mùi của bản thân thì chắc là cũng sẽ khá kinh hãi đấy nhỉ.

Anh gãi đầu, thay quần áo và đi vào phòng ăn để ăn sáng. Kyle và Morer đang ngồi cùng với một "gương mặt mới" vừa tới ngày hôm qua. Nếu ngẫm nghĩ lại thì mặc dù những người khách đến đây luôn thay đổi nhưng dường như số lượng thì vẫn luôn được bảo trì. Không lẽ ở đây có hệ thống đặt chỗ trước đấy à? Khi Taeui ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc của mình, Morer đột nhiên chớp mắt và mỉm cười toe toét bên cạnh.

"Lúc ở trong phòng tôi đã nghe thấy rồi. Bà ấy nói rằng cậu có mùi như một bó bột ấy. Haha, cậu cần đến bệnh viện để khám lại nhỉ. Nghe bảo rằng thời tiết hôm nay cực kỳ nóng, nhưng chắc cậu sẽ phải chịu đựng một chút để đem cái chân tàn phế kia đến bệnh viện ha."

Sau đó, Kyle quay lại khi đang nói chuyện với "gương mặt mới" kia. Anh ta hồ hởi nói.

"Chắc sẽ bất tiện lắm. Tôi sẽ bảo Perter đưa cậu đi bằng ô tô."

Jeong Taeui đem cái chân vẫn còn lành lặn của mình ra sau và đá đá vào chân của Morer. Anh mỉm cười với Kyle và xua tay.

"Không cần đâu, nó ngay gần đây mà. Tôi có thể đi bộ đến đó nhanh thôi. Còn có thể tranh thủ tập thể dục một chút và quay lại nữa."

"Được rồi, nhưng cứ nói với Peter trước vậy. Nếu cậu có thay đổi ý định thì có thể nói với anh ấy bất cứ lúc nào nhé."

"Vâng, cảm ơn anh."

Jeong Taeui mỉm cười nói và nhẹ nhàng rời chân khỏi bàn chân đang giãy dụa của Morer.

Nhìn người chủ nhà hiền lành đang mỉm cười hào phóng này, Jeong Taeui chợt nhớ đến những gì mà Morer đã nói ngày hôm qua.

"Tôi đã dọa sẽ cắt cổ tay tự tử ngay trong phòng tắm, nhưng ý tôi là...anh ta vẫn say no."

Nghĩ lại thì gã cũng rất cứng đấy. Nhưng chính Kyle mới là không phải dạng vừa đâu.

Tất nhiên, anh cảm thấy rằng anh ta có một tâm hồn thú vị nhưng cũng rất sắc bén. Để lãnh đạo một công ty tầm cỡ này ở độ tuổi U40 vẫn còn quá trẻ như vậy thì cũng không cần thiết phải tỏ ra thân thiện tử tế làm gì hết. Hơn nữa thì việc Morer đưa ra một lời đe dọa trẻ trâu như vậy cũng thật khiếm nhã.

Tuy nhiên, Taeui vẫn cảm thật lạ. Có lẽ bởi vì Kyle chưa bao giờ thể hiện một mặt như vậy trước mặt Jeong Taeui. Rốt cuộc thì anh cũng có chủ đề có thể nói với chú của mình sau hơn 20 năm rồi. Nếu như chú anh mà phải nghe mấy lời đe dọa như vậy thì chắc chú sẽ giận điên. Jeong Taeui xé một mẩu bánh mỳ bỏ vào miệng.

"Nhân tiện thì, Morer."

Trong khi anh đang rệu rạo nhai mẩu bánh mì, Morer đang cầm bơ phết bánh mỳ ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng gọi của Kyle. Gã đã trăn trở cả đêm qua chỉ để nghĩ về một vấn đề, "Làm sao mà mình có được em ấy bây giờ đây? Làm sao để mình có thể đạt được tình yêu của mình đây?"

Khi nghe thấy tiếng Kyle gọi, gã nhìn anh ta với vẻ mặt đầy mong đợi mặc dù điều đó rõ ràng là không thể.

Gã là một kẻ biến thái nhưng cũng thật đáng thương khi thấy bộ dạng như con cún con vẫy đuôi này.... Jeong Taeui vừa nhai bánh mỳ vừa nghĩ. Và rồi anh đảo mắt nhìn Morer. Lúc đầu thì anh không thực sự thích bánh mỳ phết bơ vậy nên anh đã không lấy bơ, nhưng Morer dường như đã hiểu lầm gì đó và tự mình cầm bơ lên. Thay vì sợ nó bị lấy đi thì gã đã làm một cử chỉ cực kỳ trẻ con.

"Cậu không ăn nó."

Được rồi. Anh cứ húp hết một mình đi. Ăn, và trở nên béo ục ịch với cách mông núc ních đi.

Jeong Taeui khịt mũi và lấy một lát bánh mỳ khác. Và anh đã ăn bánh mỳ không. Nhưng ngay sau đó đã phải mắc nghẹn trong cổ họng.

"Anh là thành viên của chi nhánh UNHDRO Châu Á nhỉ? Anh có biết người tên Jeong Taeil không?"

Chết tiệt. Jeong Taeui cứng họng câm nín.

Đột nhiên, chiếc bánh mỳ như nghẹn lại trong cổ họng khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Jeong Taeui tỏ ra bình tĩnh hết sức.

Anh đưa tay ôm mặt, nhẹ nhàng cầm cốc nước lên rồi nhanh chóng uống nước để giải thoát cho miếng bánh mỳ đang mắc kẹt kia. Jeong Taeui có thể cảm nhận được nó đang từ từ trôi xuống thực quản. Anh chột dạ nhìn Kyle, giả vờ như là quan tâm đến một chủ đề không liên quan đến mình lắm. Jeong Taeui thực sự rất tò mò. Tại sao tên của anh lại đột nhiên phát ra từ miệng Kyle vậy?

Morer dừng đôi tay đang phết bơ lên bánh mỳ và ngơ ngác chớp mắt, rồi từ từ nhìn lại Jeong Taeui.

Thằng khốn nạn ngu dốt này, nếu Kyle nhìn ra gì thì sao!

Jeong Taeui hét lên trong lòng và nhìn chằm chằm vào Morer.

"Huh? Sao thế?" Anh nghiêng đầu như thể tự hỏi tại sao gã lại nhìn mình như vậy. Sau đó Morer liền thờ ơ đưa bát bơ ra.

"Không có gì....Thôi nào, có vẻ như cậu muốn một chút bơ hả? Nhìn biểu cảm quạo gắt của cậu kìa. — – À cậu ta là ai nhỉ? Jeong Taeil? oh, tôi biết tôi biết. Nhưng cậu ta không cùng đội với tôi nên tôi chỉ biết tên và mặt cậu ta thôi.

Morer cố tình đưa cho Jeong Taeui chút bơ còn lại và nói. Sau đó gã quay lại nhìn Kyle.

Jeong Taeui vờ như không có gì, và cũng vờ phết bơ lên bánh mỳ và tạo ra những âm thanh thật  lớn để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình. Tuy nhiên thì có vẻ như Morer không có ý định vạch trần Jeong Taeui ở đây một cách lộ liễu như vậy.

"Chàng trai đó, cậu ta có gì khác lạ hay đại loại như vậy không?"

"Làm sao tôi biết được..., mấy tin đồn khiến tôi ám ảnh. Nhưng tin tức về cậu ta cũng không nhiều lắm, nên có vẻ như cậu ta cũng ổn. Nếu phải nói đến điều khiến cậu ta khác biệt với những thành viên còn lại thì chắc là việc cậu ta là cháu trai của sĩ quan Jeong Changin thôi? Ô, đúng rồi. Cậu ta cũng là em trai của nhà nghiên cứu Jeong Jaeui nữa. Nhưng trông cậu ta bình thường đến không thể bình thường hơn. Cậu ta trông ngu ngốc đến mức còn phải nghi ngờ xem cậu ta có thực sự là em trai của người thiên tài nổi tiếng đó không ấy chứ. Tính khí cậu ta cũng rất khó chịu, và cậu ta cũng không biết mình kỳ lạ như thế nào đâu....."

Những tiếng như tụng kinh của Morer nối tiếp nhau phun ra xen lẫn cảm giác khẩn trương của Jeong Taeui. Anh nhai bánh mì mà cảm giác như bị chó táp vậy.

Nhưng tại sao Kyle lại đột nhiên hỏi về anh như vậy? Không phải là Kim Young Soo, mà là Jeong Taeui của UNHDRO.

Jeong Taeui của UNHDRO, có lẽ là điều duy nhất Morer biết.

Những thông tin mà Kyle có được có khi còn nhiều hơn cả Morer. Các mối quan hệ của anh, gia đình, tuổi tác, xuất thân, trường học v..v... Vậy nên có lẽ những thứ Morer nói không phải là những gì Kyle muốn biết.

Kyle suy nghĩ một lúc về điều gì đó rồi gật đầu trước khi hỏi tiếp.

"Nghe nói cậu ta là thiếu úy của Ilay...liệu cậu ta có gặp rắc rối gì với em trai của tôi không?"

"Để xem nào, tôi cũng không rõ nữa. Tôi không biết mấy chuyện cá nhân đó, cậu ta cũng không đem mấy chuyện đó kể ra ngoài. Đúng hơn là tên điên kia...–oh xin lỗi, vậy nên mọi người đều nói rằng chắc cậu ta có khả năng chịu đựng vững vàng dưới cái tính cách khác thường của Rick."

Morer, không biết có phải do buột miệng không, đã thản nhiên gọi Ilay là một kẻ điên trước mặt anh trai hắn. Nghe cái từ "tên điên" được phát âm tròn vành rõ chữ một cách vô cùng ngẫu nhiên ấy, Jeong Taeui không nghĩ đó chỉ là "lỡ miệng".

"Tôi thậm chí còn không biết gì nữa về cậu ta, tôi chưa bao giờ nghe cậu ta nói mấy thứ như vậy hết, vậy nên tôi không biết gì đâu." Morer nói thêm.

Và ở bên cạnh gã, đột nhiên Jeong Taeui cảm thấy có một chút biết ơn. Gã đã giữ lời hứa của mình và không đề cập đến chuyện của anh ở bất cứ đâu. Ngay cả khi đó là vì những khẩu súng xinh đẹp đang được cất giấu khắp phòng gã.

Jeong Taeui giả vờ như không biết gì và hỏi một cách mơ hồ trong khi đưa dao cắt con cá mới hấp.

"Chắc là phải có chuyện gì xảy ra với em trai anh rồi."

Sau đó, Kyle khẽ cau mày và lắc đầu.

"Tôi cũng không biết tại sao lại vậy nữa, thằng bé nói hãy tìm một ai đó cách đây không lâu. Và nó dường như cũng đang xem xét tìm kiếm qua các cơ quan thông tin khác ngoài công ty của gia đình tôi nữa. Nhưng khi tôi hỏi tại sao phải làm tới vậy thì nó không trả lời, chỉ biết rằng phải tìm được bằng bất cứ giá nào thôi. Nơi ở của cậu ta cũng chưa tìm được nữa."

Vậy nên anh ta mới hỏi Morer xem có biết cậu ta không, Kyle nói. Jeong Taeui mỉm cười đáp lại anh ta. Anh cũng có thể cảm nhận được ánh nhìn đang ghim lên người mình một cách đầy ẩn ý của Morer. Jeong Taeui kiên định giả vờ như không biết gì, nhưng ánh mắt ấy vẫn không có dấu hiệu rời đi. Anh nhìn Morer và mỉm cười như hoa hậu một lần nữa rồi hỏi.

"Huh? Làm sao nữa?" Taeui thì thầm.

Lúc ấy, Morer mới chậm chạp quay đầu đi.

Anh đã làm gì Ilay ý hả. Anh chỉ nhảy vào trói hắn rồi bỏ chạy thôi. Đánh hắn, tát vào má hắn, chửi rủa hắn rồi ném hắn ở đó. Nếu nói ra được hết mấy lời này thì tuyệt biết bao, nhưng dù có cạy rách miệng anh ra thì Taeui cũng không thể nói gì được. Bởi vì khoảnh khắc anh thốt ra mấy lời đó, ý nghĩ Ilay sẽ đột nhiên hiện lên từ phía sau đang vây bám tâm trí anh.

"Hơn nữa..."

"Việc đánh ai đó rồi bỏ chạy cũng chẳng phải điều gì đáng tự hào để mà khoe ra với bất cứ ai hết." Jeong Taeui thở dài lẩm bẩm.

Chẳng mấy chốc mà mấy tòa nhà đã hiện lên trước mắt. Trên con đường bỏng rát này với đôi chân tập tễnh, Jeong Taeui cảm tưởng như dù có đi bao lâu đi chăng nữa thì con đường này cũng không bao giờ kết thúc được vậy. Nhưng quả thực là trải qua gian nan vất vả thì vẫn sẽ được nếm trái ngọt thôi. Jeong Taeui đi khập khiễng với đôi nạng chống tay, anh đã hồi phục nhanh chóng, vậy nên anh tự an ủi rằng mình sẽ cảm thấy thoải mái sớm thôi nếu như chịu đựng thêm một chút. Cuối mùa hè này anh có thể bình phục rồi, bác sĩ đã nói như vậy trong bệnh viện.

Sau đó thì anh sẽ ra ngoài để tìm anh trai? Trước đó là vì yêu cầu của chú, nhưng bây giờ là vì chính bản thân anh. Bởi vì anh cũng muốn gặp anh trai của mình. Thực ra anh có thể trở về nhà trước, nhưng anh thà đi tìm còn hơn là ngồi đợi một chỗ dù cho anh còn không có bất cứ manh mối nào về việc anh ấy đang ở đâu. Cho đến khi mắt cá chân của anh lành lặn, anh sẽ chỉ nên ngồi yên trong căn nhà kia và đọc sách mà thôi.

Jeong Taeui tiếp tục đi về hướng ngôi nhà.

Sau đó, đột nhiên anh nghiêng đầu.

Một chiếc xe hơi đang lao tới từ bên kia đường đối diện với dinh thự của Kyle. Con đường đủ rộng để cho một vài chiếc xe ô tô có thể đi nhưng cũng không phải là rộng lắm. Tuy nhiên thì chỗ này chỉ có một dinh thự nên cũng hiếm khi bị tắc đường.

Có lần khi đang nói chuyện với một người làm vườn, anh đã nghe nói rằng khi chủ nhân của một ngôi nhà gần đây mất và gia đình họ tổ chức đám tang thì con đường đó còn bị ùn tắc và tắc nghẽn.

Ở thời điểm giữa ban ngày ban mặt của một ngày trong tuần như thế này, thì cả con đường không tìm được bóng dáng của bất cứ chiếc xe nào hết.

Nhưng, có một chiếc ô tô đang lao đến trước mặt đường.

Jeong Taeu nghĩ ngợi một hồi. Thật kỳ lạ.

Lúc nãy, chiếc xe này đậu ở cuối đường, anh cũng không chú ý lắm, nhưng anh không nghĩ là có ai lên hoặc xuống từ chiếc xe đó hết. Chiếc xe đang đậu một chỗ bắt đầu di chuyển khi Jeong Taeui tiến đến gần ngôi nhà.

Có thể chỉ là trùng hợp mà thôi.

Nhưng khi chiếc xe ấy đến ngày càng gần, sự nghi ngờ dấy lên trong anh ngày càng lớn. Đó là một chiếc xe Van màu bạc. Chiếc xe có thể thoải mái ngồi với năm hoặc sáu người và có thể chở khá nhiều hành lý ở phía sau. Hơn nữa, từ bên ngoài nhìn vào cũng không thể nhìn xuyên qua kính.

Nó trông giống một chiếc xe mà người nổi tiếng thường hay đi, nhưng có điều gì đó thật kỳ lạ, và khi anh nghiêng đầu suy xét xem sự kỳ lạ đó nằm ở đâu, anh đã nhận ra ngay lúc mắt mình chạm vào người đàn ông đang ngồi trên ghế lái.

Người đàn ông đó đang chăm chú nhìn Jeong Taeui. Người đàn ông đang ngồi ở ghế phụ bên cạnh cũng chăm chú nhìn Jeong Taeui. Và cả hai đều không nói gì cả.

"... -!"

Vào khoảnh khắc ấy, Jeong Taeui đã nhận ra điều kỳ lạ ở đây là gì.

Chiếc xe lao về phía anh. Đó không phải là một chiếc xe chỉ tình cờ đi ngang qua, rõ ràng là nó đang tiến tới với mục tiêu chính xác là Jeong Taeui.

Thật xui xẻo. Trong một thoáng, ý nghĩ đó lướt qua đầu anh. Đầu tiên là từ ánh mắt của người đàn ông vẫn đang chăm chăm nhìn anh kia, lạnh lùng không một ý cười.

Jeong Taeui tặc lưỡi.

Anh co giò bỏ chạy trong tích tắc.

Trọng lượng dồn lên mắt cá chân khiến nó như thể muốn vỡ vụn ngay khi anh đặt bước chân đầu tiên trên mặt đường với sự hỗ trợ của cái nạng. Một tiếng rên rỉ phát ra khỏi miệng anh. Nhưng đây không phải là lúc để suýt xoa với cái chân đau ấy.

Chiếc xe đang đi phía bên kia đường băng qua vạch kẻ đường và nhanh chóng tiến tới vỉa hè nơi Jeong Taeui đang chạy. Sau đó, chiếc xe hơi dừng lại trước hướng chạy của anh, người đàn ông ngồi trên ghế phụ liền nhảy xuống ngay khỏi xe.

"Mấy người làm cái gì vậy?!" 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật