[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 23: Giọt nước tràn li.




Hẳn là chú vẫn đang muốn khẳng định tính hợp pháp của những việc mà chú làm sau tất cả những gì đã xảy ra.

Nhưng chú cũng không phải là loại người thích bao biện. Chú là người thà làm kẻ xấu mà chẳng cần giải thích gì còn hơn. Nếu như chú đã làm đúng mà lại bị hiểu lầm thì cũng không biết nữa. Nhưng anh không nghĩ rằng một người thận trọng như chú lại phạm phải những sai lầm có thể dẫn đến hiểu nhầm như vậy được. 

Giống như khi một người thừa nhận mọi chuyện sai trái mà mình làm nhưng lại trơ trẽn hỏi.

"Vậy, cậu định sẽ làm gì nào?"

"Vậy, cháu định sẽ làm gì nào Jaeui?"

Một giọng nói trước đây rất lâu của chú đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh, mơ hồ. Đó là khi chú còn trẻ. Taeui không nhớ chính xác thời điểm mà chú nói những lời đó. Anh nghĩ đó là vào kỳ nghỉ hè khi anh vẫn còn học tiểu học. Vào thời điểm đó. Jeong Taeui đang đi chơi với những người bạn hàng xóm trong trại hè. Vậy nên anh không thể biết được chính xác hoàn cảnh lúc đó.

Khi anh trở về nhà sau một cuộc cắm trại ba ngày hai đêm do các nam sinh tổ chức, bố và chú của anh đã đánh nhau. Không, họ thậm chí không thực sự đánh nhau. Mà bố của anh một bên tức giận, chú lại âm thầm đối mặt với lửa giận. Và bên cạnh anh là người anh trai với khuôn mặt vô cảm.

Bố của anh là một người kiệm lời. Ông ấy không phải là người thường bộc lộ cảm xúc hay tức giận. Nhưng ông ấy luôn quan tâm đến chú của anh dù cho hai người có khoảng cách tuổi tác khá lớn. Và chú của anh dường như là niềm kiêu hãnh của ông ấy khi làm việc trong một tổ chức quốc tế rất nổi tiếng ở nước ngoài - đó là UNHRDO. Thỉnh thoảng khi chú về nhà sau kỳ nghỉ, ông luôn chăm sóc chú với niềm yêu thương ấm áp. Vì vậy, Jeong Taeui là người đầu tiên nhìn thấy bố mình tức giận với chú vào ngày hôm đó.

Jeong Taeui ngừng cởi giày ở cửa trước và dừng lại rồi luân phiên nhìn bố và chú của mình, nhưng bố anh dường như đã trút xong lửa giận và dừng lại một lúc.

Giống như một khoảng lặng ngắn ngủi trước và sau sự bùng nổ của một cơn sóng thần. 

Sau đó, chú của anh lặng lẽ mở miệng, không nói rằng chú có lỗi với bố anh hay chú đã làm gì sai trái mà chỉ đơn giản hỏi một câu.

"Vậy cháu định sẽ làm gì nào, Jaeui?"

Bố ngẩn người trong giây lát, sau đó, ông nhìn em trai mình với sự đan xen giữa giận dữ, đau đớn và buồn bã, rồi lắc đầu và đi vào phòng. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên chứng kiến bố tức giận đến vậy cho nên anh không thể nhớ được anh trai mình đã nói gì lúc đó, cũng chẳng biết điều gì đã khiến bố bùng nổ như vậy. 

Tuy nhiên dưới đôi mắt trẻ con của mình lúc đó, Taeui chỉ nghĩ rằng chú đã lợi dùng tài năng phi thường của anh trai anh mà thôi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có lẽ lúc đó chú anh đã châm một ngòi nổ cho việc anh trai anh phát triển vũ khí.

"......."

Taeui thở dài và nhắm mắt lại. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, cơn đau đầu chỉ còn hơi âm ỉ. Chú đã không xin lỗi bố cho đến phút cuối cùng, hoặc cũng có thể chú đã xin lỗi vào một thời điểm nào đó mà anh không biết. Nhưng anh vẫn tin chắc rằng chú đã không làm vậy. Những hình ảnh chồng chéo lên nhau khi anh nghĩ về điều đó. Trong đám tang của bố cách đây một vài năm, hình ảnh chú ngồi bất động trong một góc của nhà tang lễ. Hồi lâu, chú nhìn xuống nền nhà và trâm ngâm, rồi lại thỉnh thoảng liếc nhìn lên bức chân dung của ông như đang trầm tư. Chú đã ngồi như vậy cho đến khi xe tang đi ra ngoài.

Người chú đã tiếc rẻ dù chỉ một lời nói ấy của anh, đã mãi mãi mất đi cơ hội nói lời xin lỗi. Có lẽ đó là hình phạt cho một kẻ vụng về giả vờ thông minh tự gây ra cho mình, Jeong Taeui nghĩ.

"Chú..... Nếu chú không xin lỗi thì cháu sẽ ghi nhớ suốt đời và kiên trì nhắc lại mỗi khi gặp chú..."

Jeong Taeui nhắm mắt và lẩm bẩm. Việc nổi giận và bộc phát cơn giận cũng cần rất nhiều năng lượng. Thật là một cảm giác khó chịu mơ hồ. 

Taeui kéo chăn đắp lên người, rên rỉ về việc khi nào cơn đau đầu như búa bổ này sẽ biến mất.

********************

Chính vào lúc đó.

Taeui nghĩ mình có thể nghe thấy tiếng bước chân từ phía hành lang, và cánh cửa bật mở. Anh nhìn chằm chằm cái người mở cửa mà không thèm gõ cửa đang bước vào, rồi kéo chăn xuống ngay dưới mũi.

"Tae-hyung."

Tuy nhiên, ngay khi nhận ra người bước vào là ai, Jeong Taeeui đã thu lại ánh mắt gay gắt của mình.

Anh từ từ đứng dậy khỏi giường, tò mò hỏi vị khách bất ngờ này.

"Shinru......Có chuyện gì sao?"

"Huyng.... ...."

Như thể chặn trước cửa, vị khách bàng hoàng gọi Jeong Taeeui một lần rồi im bặt. Taeui nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch ấy.

"Không thể nào.... ...."

Nhưng trước khi Jeong Tae-ui có thể gọi tên cậu một lần nữa, Shinru đã sải bước về phía giường. Sau đó, cậu nắm lấy cổ áo Taeui và kéo anh lại gần.

Mặt Taeui đanh lại. 

"Shinru. ... ... Nào. Có chuyện gì vậy."

Khuôn mặt của Shinru gần đến mức chỉ chưa đầy một nhịp là hai người sẽ chạm mặt nhau. Mất máu, đôi môi xanh xao của cậu giật giật, run rẩy như muốn nói điều gì đó rồi lại dừng lại.

Biểu cảm của Taeui ngày càng cứng lại.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một Shinru như vậy. Thay vì nhìn Shinru đang ôm chặt lấy cổ anh, biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt của cậu khiến anh càng cảm thấy xa lạ hơn. Giống như thể anh không hề biết đây là ai.

Không...... Đây là người mà anh hoàn toàn thể nhận ra nổi.

".....Không thể nào."

Shinru thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức anh không thể nghe thấy. Jeong Taeui hơi cau mày.

Không có bất cứ cảm xúc nào trên khuôn mặt giờ đã trắng bệch của Shinru. Biểu cảm cứng lại như một con búp bê sáp, và dường như đã mất cả sức sống và cảm xúc. Jeong Taeui biết khuôn mặt này. Một khuôn mặt chứa đầy nguy hiểm.

"Shinru, buông ra đi."

Jeong Taeui đặt tay lên cánh tay đang ôm cổ anh của Shinru.

Không thô bạo, cẩn thận, nhưng chắc chắn. Nhưng Shinru không quan tâm. Như thể không nghe thấy giọng nói của Taeui.

Có vẻ như cậu thậm chí không biết rằng Taeui đang nắm tay mình.

"Hyung. ... ... RieGrow và ... ... Ilay RieGrow, với anh ta, ... ... đã ngủ cùng nhau rồi?"

Một giọng nói nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi xanh xao của cậu ấy. Đó là một giọng nói mỏng và yếu ớt như tiếng gió, nhưng rõ ràng nó đã hằn sâu vào màng nhĩ của Jeong Taeui.

Anh không biết mình đã nghe thấy điều đó ở đâu, hay tại sao lại phải vào thời điểm như thế này khi mà anh đang cảm thấy mình sắp gục ngã vì kiệt sức. Khoảnh khắc nhận ra ý nghĩa trong những câu nói ấy của Shinru, khuôn mặt Jeong Taeui đanh lại. Cơn giận dữ vừa nguôi ngoai nay lại quay lại xâm khiếm lồng ngực anh. Đó là vì những ký ức không vui đó. Không phải vì anh đã quan hệ thể xác với IIay Riegrow. Mà là những ký ức về tính cách tàn nhẫn, ra tay tàn nhẫn, ánh mắt lãnh đạm của hắn, tất cả trộn lẫn vào nhau tạo nên một cảm giác khó chịu đến vặn vẹo trong lồng ngực.

Shinru câm nín trước vẻ mặt cứng đờ của Jeong Taeui.

Đôi mắt cậu nhìn thẳng vào Taeui không chớp lấy một lần, và ánh mắt cũng dần trở nên méo mó.

"... ... Tại sao?"

"Shinru."

"Không......, thằng khốn đó không thể. Tại sao không nói với em? Tôi đã bảo anh chỉ nên nhìn một mình tôi rồi cơ mà?! Hắn muốn tôi, hắn đã nói vậy!"

"Shinru!"

Bàn tay nắm chặt cổ áo càng mạnh. Có lẽ cậu đang muốn bóp cổ anh, Taeui chợt nghĩ. Và một khoảnh khắc sau ý nghĩ đó, anh chợt rùng mình. Shinru thực sự đang cố bóp cổ Jeong Taeui. Với đôi mắt như điên dại.

Đôi mắt Shinru trông đỏ rực. Đôi mắt long lanh ướt át ấy của cậu nhìn thẳng vào Jeong Taeui giống như đang nguyền rủa.

"Shinru, bình tĩnh đi! Shinru !! "

Jeong Tae-eui hét lên, nhưng vô ích. Shinru dường như không nghe thấy anh nói gì. Mà không, là cậu nghe thấy nhưng lại đang giả vờ như không nghe thấy.

Sức mạnh đôi bàn tay của Shinru rất đáng sợ. Jeong Taeui cố gắng dùng hết sức xé tay cậu ra, nhưng bàn tay đang nắm cổ áo anh vẫn không hề nhúc nhích.

"Em đã nghĩ đó là một lời nói dối. Anh cũng nghĩ nó không thể xảy ra mà đúng chứ? Em không thể hiểu tại sao anh lại ngủ với hắn hoặc tại sao những tin đồn chết tiệt như vậy lại được lan truyền khắp nơi. Anh thích em mà, phải không? Em cũng thích anh phải không? Nhân tiện, anh đã không chấp nhận làm chuyện đó với em, vậy tại sao anh lại làm chuyện đó với hắn hả? Thật nực cười!"

Giọng Shinru gần như gầm gừ kèm theo nghiến răng. Bàn tay đang nắm cổ áo anh đột nhiên đẩy Taeui ra. Chân anh bị đập mạnh vào thành giường ngay phía sau, và rồi anh bị ném lên giường một cách mạnh bạo. Shinru cũng ngã xuống nằm đè lên anh, đôi bàn tay vẫn nắm chặt trên cổ áo.

"..........!"

Taeui nuốt nước bọt và rên rỉ. Đầu óc anh choáng váng và có tiếng đập mạnh. Cảm giác như có một ngọn lửa bốc lên từ chiếc đầu gối đã được phẫu thuật trước đó của anh.

Trong khi anh không thể phát ra âm thanh và chịu đựng cơn đau, Shinru đã ở trên người anh từ lúc nào.

"Hyung, không phải anh thích em sao? Anh đã nói rằng anh yêu em cơ mà?Nhưng tại sao lại là thằng khốn đó? Hả? Không, em không thích hắn ta một chút nào! Em đã nói rồi cơ mà!"

Shinru ngồi lên eo của Taeui và kéo cổ áo anh. Một tiếng xoẹt vang lên và chiếc áo bị xé ra một cách dễ dàng. Làn da anh tiếp xúc với thứ không khí mát lạnh. Khi cơ thể Taeui trần trụi trước mắt Shinru, cậu lao vào liều lĩnh như một con thú đói săn mồi. Shinru cắn vào xương quai xanh Taeui giống như cậu thực sự muốn cắn nuốt lấy nó.

"Shinru. ... —Shinru. bình tĩnh nào. Tránh ra....một chút thôi. "

Taeui với lấy đầu Shinru và nói. Tuy nhiên, Shinru không đáp lại và liên tục cắn vào khắp nơi trên cơ thể lộ ra của anh, như thể cố gắng khắc ghi dấu vết của chính mình.

Taeui nghiến chặt răng. Nếu không những tiếng thở dài, những lời chửi thề, hoặc những tiếng khóc lóc sẽ phát ra từ miệng anh.

Đầu anh đau đớn và nhức nhối. Người đàn ông lạ mặt này đang ngồi trên người anh rất nặng. Tim anh đập thình thịch và khó thở. Dường như cả thế giới đều đang hành hạ anh một cách khủng khiếp.

"Shinru......, Dừng lại đi."

Jeong Taeui thì thầm không dứt. Nhưng chẳng có chút sức lực nào trong lời nói của anh nữa.

Anh muốn khóc.

Anh muốn khóc như một đứa trẻ muốn vứt bỏ mọi thứ và nói: "Tôi không biết gì hết, không biết gì hết cả, không sao rồi." rồi trốn vào một góc nào đó tốt đẹp và mãi mãi không bao giờ ra nữa.

Nhưng anh không thể làm điều đó. Bởi vì dù cho người đàn ông trên người anh giờ đây trở nên thật xa lạ, nhưng nói đúng thì lẽ ra anh phải xin lỗi Shinru. Cơ thể của anh đã phản bội người mà anh thích. Anh đã làm chuyện đó với hắn hết lần này đến lần khác, và thậm chí anh còn thích thú với điều đó. Và bây giờ, ngay cả tâm trí của anh cũng đang rời bỏ Shinru. Jeong Taeui nhận ra ngay vào khoảnh khắc đó. Dù vẫn thích và trân trọng Shinru nhưng anh không thể chấp nhận tất cả của Shinru. Anh không thể cho Shinru trái tim mà cậu đã mong đợi.

Lý trí phai nhạt và tình cảm cũng vậy.

Jeong Taeui gọi tên Shinru bằng một giọng nhỏ như một tiếng thở dài.

Tuy nhiên, Shinru, người lẽ ra vẫn luôn đáng yêu nay lại trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Cậu cắn vào vai Jeong Taeui và nghiến răng nghiến lợi.

"Hắn không thể. Em hận hắn thấu xương, hận hắn đến chết luôn. Hắn đã lừa em và cười nhạo em đấy! Nhìn một tên khốn như vậy có được người đàn ông của em sao....? Em không thể. Người đó có thể là bất cứ ai khác, nhưng sẽ không có ai tốt bằng anh cả!"

Khoảnh khắc nghe thấy những lời nói ấy, trái tim Taeui như đông cứng. Anh xoa đầu mình như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh đến thấu xương. 

Lúc trước, dường như anh chưa từng nếm trải cảm giác này. Bởi cảm giác lúc ấy còn mơ hồ và mờ nhạt hơn nhiều so với bây giờ, nhưng nó ngày càng rõ ràng hơn bao giờ hết. Đó là thời điểm mà Shinru mạo hiểm mạng sống của anh để thỏa thuận với Ilay. Đúng vậy, không phải cậu làm điều đó vì Jeong Taeui, mà là vì chính mình, khoảng khắc mà cậu ta cố gắng can dự vào cuộc sống của anh ấy.

".......!!"

Nhanh gọn. Như thể anh vừa nghe được tiếng hét lên của Shinru. Và trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Taeui Jung thậm chí không thể nhớ được mình đang nghĩ gì.

Khi anh tỉnh táo lại - Không, trên thực tế, anh thậm chí còn tỉnh lại đúng cách.

Một tia sáng trắng lóe lên trong đầu anh và chỉ có tiếng nhịp đập trái tim anh vang lên bên tai như tiếng trống. Jeong Taeui ngồi nửa trên giường, nhìn xuống Shinru đang nằm dưới sàn nhà.

Hẳn là Taeui đã vô tình đánh "nhẹ" vào đầu Shinru.

Như thể đã bị chấn động, Shinru ôm đầu, cố gắng điều chỉnh lại ánh mắt đang run rẩy của mình. Cứ như thể cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Jung Taeui sẽ phản kháng lại mình như vậy. Shinru nhìn anh với đôi mắt run rẩy không thể tin được.

"Tôi trông rất buồn cười phải không?"

Taeui chợt nhận ra rằng giọng nói của mình hóa ra có thể khô khan đến vậy. Một giọng nói lạnh lùng, khô cứng và khắc nghiệt thoát ra qua đôi môi không chút màu máu của anh. Bất chợt tiếng cười phát ra. Nhưng nụ cười cay đắng đã biến mất trước khi nó kịp xuất hiện trên môi anh.

"Sao em lại làm vậy?........Mọi người... mọi người có phải đều nghĩ rằng tôi quá tầm thường đúng không? Ngay cả em cũng nghĩ rằng tôi là một kẻ không có ý chí đúng không? Em không nghĩ rằng tôi cũng có cảm xúc sao? Tôi sẽ không giận, không đau hay sao....? Không, tôi không mạnh mẽ được như vậy đâu."

Giọng Taeui càng ngày càng yếu. Từ cuối cùng gần như tan ra trong miệng. Tuy nhiên, dù mất sức nhưng lạ thay cơn tức giận vẫn không hề nguôi ngoai.

Trong cơ thể đã lặng lẽ khô héo, nỗi uất hận từ từ đốt cháy những cảm xúc xung quanh anh như một cục than hồng.

"...... Tôi không thể. Tôi không muốn ở đây thêm một giây nào nữa. Tôi phải rời khỏi đây."

Jeong Taeui lầm bầm chua chát như một lời tự bạch.

Shinru nhìn anh với khuôn mặt tái nhợt như thể đông cứng.

Lời nói của anh vang lên như thể một giấc mơ kinh hoàng đã trở thành hiện thực, khuôn mặt Shinru trắng bệch. Môi cậu run rẩy, thì thầm bằng một giọng khó nghe.

"Anh không thể ra ngoài.....anh không thể rời khỏi đây. Anh cũng thậm chí còn chưa được sự cho phép của thống đốc..... Anh không thể đi, không thể nào có thể tự ý rời khỏi UNHRDO được."

Chất giọng như trẻ con đang cố gắng níu kéo chỉ có thể nói được những lời đó.

Jeong Taeui cười khẩy. Cho phép? UNHRDO? Đó là cái quái gì? Tâm trí của anh đã rời khỏi nơi này và cậu đang cố gắng giữ chân anh lại.

"Được thôi.....? Vậy thì tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với sĩ quan và sau đó liền có thể rời khỏi nơi này."

"Tae-hyung!"

Shinru hét lên.

Bỏ lại giọng nói đó, Jung Taeui lao ra khỏi phòng mà không thèm quay lại.

Trên thực tế, đó không phải là lỗi của Shinru khiến cho cơn tức giận của anh đạt đến tột đỉnh. Cơn tức giận bộc phát vốn là do nó đã được tích tụ bởi nhiều vấn đề trước đó. Hầu hết những khoảnh khắc bùng nổ trong cuộc đời anh đều diễn ra như vậy.

Khi những thứ mà anh chịu đựng bấy lâu nay cứ chồng chất lên nhau mà không thể kìm nén được nữa thì đến một lúc nào đó, cơn giận có thể bùng lên chỉ bởi một chuyện hết sức tầm thường. Dù cho sau này nghĩ lại, anh sẽ thấy việc bùng nổ như vậy thật vô lý. Nhưng nó cũng giống như giọt nước tràn ly vậy, một giọt nước nhỏ bé cũng có thể khiến cho sóng cuộn trào dâng. Trên thực tế, không phải chỉ vì Shinru mà có thể làm anh tức giận đến mức bùng nổ cơn giận của mình, cũng không phải chỉ vì IIay hay bất cứ đồng nghiệp khác, cho dù là chú của anh. Nhưng đồng thời, dường như tất cả cũng đều là lỗi của họ.

Jeong Taeui không kiên nhẫn nổi với thời gian chờ thang máy, vì vậy anh sải bước lên cầu thang và thở dốc. Cơn đau đầu đã giảm một chút khi dùng thuốc lại tái phát trở lại. Chân anh, vốn đã co quắp vì ngã trên giường lúc nãy cứ nhói lên theo mỗi bước đi, có lẽ vì anh đã bị bong gân cổ chân rồi.

Lúc này, anh sắp phá lên cười.

Gì đây? Chẳng có gì đi đúng hướng cả. Tâm trí anh là một mớ hỗn độn và cơ thể anh cũng vậy. Taeui thậm chí không điều khiển nổi bản thân. Tuy nhiên, chẳng có ai bên cạnh anh hết. Anh chỉ có một mình mà thôi.

"Ha....Jeong Taeui....Chuyện quái gì đang xảy ra vậy, tức giận và không thể kiểm soát bản thân sao? Còn lâu lắm mày mới trở thành con người được."

Nhưng cho dù là vậy thì anh vẫn sẽ cố gắng đến chết để trở thành một con người. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật