[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 22: Ốm.




Đầu anh đập thình thịch. Taeui không thể chìm vào một giấc ngủ đúng nghĩa dù cho anh có cố gắng như thế nào đi chăng nữa. Anh mơ màng tỉnh lại trong rên rỉ với cơn đau đầu đeo bám ngay cả trong cơn ác mộng.

Cuối cùng, Taeui thức dậy một lần nữa với cái đầu mụ mị khi trời còn chưa sáng. Đồng hồ chỉ chưa đến 6 giờ, anh thở dài gãi đầu.

"Chết tiệt... ...."

Dù cho đầu anh đau như búa bổ, mí mắt nặng trĩu, nhưng anh không nghĩ rằng mình có thể ngủ tiếp được nữa. Jeong Taeui mềm nhũn ngồi trên giường, nhắm mắt trong chốc lát, nhưng cho dù có cố đến mấy cũng không ngủ được nên đành mở mắt ra. Khi anh vừa mở mắt ra, cơn đau đầu dữ dội lại ập đến, Jeong Tae-eui ôm đầu vùi mặt vào chăn.

"Aww......, aspirin, aspirin."

Đêm qua, sau khi bị đuổi khỏi phòng Ilay, Jeong Taeui đã đến chỗ Gyoho và gõ cửa phòng anh ta. Gyoho lúc đó đã hoàn thành công việc trước đó vài giờ và đang thư giãn trong bồn tắm trong phòng của mình, câu chửi thề văng khỏi miệng anh ta ngay khi mở cửa với với một chiếc khăn tắm quanh cơ thể vẫn còn ướt đẫm của mình. Gyoho đã nghĩ rằng tên điên nào mới đến đây lúc nửa đêm khi người khác đang tắm như thế này và điên tiết hét lên cho đến khi nhận ra người đứng trước mặt là Taeui.

Khi nhìn thấy Taeui, Gyoho đã lập tức câm nín. Trong khi mở miệng càu nhàu, anh ta lặng lẽ mặc quần áo và đến phòng y tế rồi trực tiếp ném cho anh đống thuốc giảm đau theo ý muốn của Jeong Taeui.

Anh thầm nghĩ dù là Kyoho không bộc lộ nó một cách công khai nhưng anh ta cũng là một người khá thô bạo đấy.

Nhưng như vậy cũng không có gì lạ khi nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này cả. Khuôn mặt xanh xao và đôi môi nhợt nhạt. Trông giống như một người bệnh có thể bị hạ gục chỉ bằng một cái chạm nhẹ bất cứ lúc nào.

"Cậu nên biết rằng Aspirin bào mòn dạ dày nhất trong tất cả các loại thuốc giảm đau vậy nên hãy đảm bảo ăn gì đó trước khi uống đó."

Anh ta nói thẳng và đưa thuốc cho Taeui sau khi nhận được một câu trả lời xác đáng từ anh rồi quay về phòng.

Ngay khi quay lại, Taeui đã nhai và nuốt gấp đôi liều lượng quy định. Đầu anh rất đau, nên có vẻ như hai viên thuốc thôi là không đủ.

Vừa uống thuốc, anh vừa đắp chăn ngủ, nhưng đầu đau đến mức không ngủ được. Đã một giờ trôi qua, thuốc chỉ gần như bắt đầu phát huy tác dụng, anh chìm vào trạng thái mơ màng. Nhưng dù vậy thì cơn đau đầu vẫn không biến mất, nên ngay cả trong giấc ngủ anh cũng chỉ nghĩ đến việc "Đầu mình đau, đầu mình đau quá..." thôi. 

"Mình nghĩ rằng mình đã cất viên Aspirin còn lại rồi mà...."

Jeong Taeui khó chịu, nhưng cơn đau đầu còn gấp gáp hơn thế. Anh tìm thấy tờ giấy phía sau cốc, nhưng không có thuốc trong đó.

"Uh." Taeui lẩm bẩm, anh nhắm mắt và mờ hồ nhớ ra rằng mình đã nuốt tất cả số thuốc trong lúc rên rỉ vì cơn đau đầu vô tận trong giấc ngủ đêm qua rồi.

Chết tiệt. Jeong Taeui đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Đầu anh đau đến mức những nếp nhăn ở trán xô lại rúm ró. Thật ngại khi phải tìm Gyoho một lần nữa vào giờ này, nhưng chưa bao giờ anh bị cơn đau đầu nào điên cuồng khiến đầu óc anh cũng quay cuồng đến vậy. Lần này anh sẽ chỉ yêu cầu 1 viên thuốc đau đầu thôi và anh sẽ nhai nó ngay tại chỗ. Với một tiếng thở dài, anh cố gắng mặc quần áo và rời khỏi phòng. Tầm giờ này, hành lang có ít người hơn mọi khi, bình thường thì đã có một vài người qua lại rồi.

Thỉnh thoảng anh nghe thấy tiếng đóng mở cửa. Trong số những chàng trai siêng năng, có những người thích đổ mồ hôi mỗi sáng trong phòng tập. Và Ilay là một trong số những người đó. Hắn đã nói trước đây rằng nếu có thể đổ thật nhiều mô hôi vào buổi sáng thì hắn sẽ cảm thấy cơ thể mình sảng khoái cả ngày hôm đó.

"......"

Jeong Taeui cau mày. Anh lại vừa nghĩ về một cái tên mà anh thực sự không muốn nghĩ đến chút nào vào lúc này.

Tệ hơn nữa, ngay khi anh nhận ra rằng mình 'không muốn nghĩ đến', thì những nguyên nhân cho việc đó và những cái tên khó chịu khác lại hiện lên trong đầu anh.

Chết tiệt. Chỉ cần ném một quả bom vào chi nhánh UNHRDO của tên khốn này thì anh sẽ thấy thật sảng khoái. Hoặc nếu có thể, hãy ném thêm vài quả vào cả trụ sở và các chi nhánh khác thì còn sảng khoái hơn. Nhưng khi anh nghĩ về điều đó, dù sao thì anh cũng sớm thoát khỏi cái tổ chức này, liệu anh có nên thực sự thực hiện một tấn công khủng bố vào đây rồi mới rời đi không nhỉ? Nếu có thể, anh sẽ phá hủy nó và rời đi.

Lần đầu tiên, anh ghen tị với người anh trai thiên tài của mình. Anh day nhẹ thái dương. một nhân viên đang bước xuống thang máy đã giật mình khi nhìn thấy Jeong Taeui, gương mặt tươi tắn ướt đẫm mồ hôi ấy hẳn là vừa trở về từ phòng tập. Sau khi xuống đến nơi, Jeong Taeui bước vào thang máy và nhìn vào tấm gương bên trong, anh ngay lập tức biết lý do.

Một khuôn mặt giống như một cái xác mới chết phản chiếu trong gương, anh cũng sẽ tự mình kinh hãi nếu như gặp phải một khuôn mặt như thế này dù là sớm bình minh hay là đêm khuya vắng vẻ. 

Jeong Taeui cười khổ và nói, "Ồ, này." rồi vò đầu của mình.

Taeui đã liên tục ra vào phòng của Kyoho cả tháng nay, anh lẩm bẩm như một kẻ nghiện ma túy: "Thuốc, tôi cần thuốc." trong khi gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.

Taeui gõ cửa vì nghĩ rằng anh ta vẫn ngủ say. Nhưng vẫn không hề có hồi đáp. Anh khẽ cau mày và bấm chuông cửa nhiều lần liên tiếp, rồi đồng thời gõ cửa. Nếu như là bình thường thì Gyoho có thể đã chạy ra và hét lên ầm ĩ rồi. Nhưng cánh cửa vẫn im lìm không có phản ứng.

"Sao......, Có chuyện gì liên quan đến Luther* không? Cậu ta ở trong phòng huấn luyện ấy."

"Đi mà tới đó tìm đi."

(Luther cũng là tên của Gyoho cho bạn nào không nhớ.)

Khi anh gõ cửa, căn phòng không có hồi âm. Thay vào đó, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, và một "Gyoho khác" với vẻ mặt khó chịu ló đầu ra. Như thể tỉnh dậy sau khi bị đánh trong giấc ngủ, hai chữ 'Ồn ào' hiện rõ trên khuôn mặt khó chịu của anh ta.

Qua một hồi, anh thì thầm, "Tôi xin lỗi," bằng một giọng rất nhỏ. Anh ta quay vào phòng mà không hề thu lại vẻ mặt cau có của mình. 

Thật đáng ngạc nhiên. Anh không biết rằng một Kyoho với tính cách nhút nhát đó sẽ có đủ sức khỏe và năng lượng để tập thể dục mỗi sáng. Đúng là không nên đánh giá mọi người chỉ bằng vẻ bề ngoài của họ. Trong tất cả các nhân viên y tế thì anh có ấn tượng nhất với anh ta.

"Thực tế thì cũng chẳng cần một cơ thể quá khỏe mạnh để làm cái việc này, nhưng có vẻ anh ta là người khỏe mạnh nhất trong đội ngũ nhân viên y tế".

Jeong Taeui xoa nhẹ thái dương và bước đi. Tuy nhiên, ngay sau khi quyết định đến chỗ đó, Taeui lại lập tức muốn chửi thề. Anh đã phải đi lên rất nhiều tầng hầm trước đó và rồi bây giờ lại phải đi xuống phòng huấn luyện ở tầng 5. Khi tìm thấy Gyoho ở đó, anh lại phải lên bệnh xá trên tầng 2 một lần nữa, và cơn đau đầu thì vẫn đang hành hạ anh đến chết. Chắc hẳn đó là lý do mà mỗi ngôi nhà đều có sẵn một hộp thuốc dù cho họ không thường bị bệnh.

Vì vậy nên bây giờ anh cũng cầm trong tay một hộp. Anh quyết định sẽ về phòng để cất nó rồi lại quay trở lại tầng 5 một lần nữa.

".......Ôi.........Đau bụng quá..."

Thang máy dừng ở tầng 6 và bắt đầu đi lên tầng 1. Bởi vì quá mất thời gian chờ đợi nên anh quyết định tự đi bộ xuống cầu thang. Taeui đặt nó trước mặt và dừng lại một lúc. Anh cảm thấy không thoải mái không chỉ bởi cơn đau đầu mà còn cả đau bụng.

Đau. Anh dựa vào tường, nhắm mắt nhíu mày vì cơn đau quặn thắt ruột gan. Taeui thở dài và bắt đầu bước đi sau khi cảm thấy khá hơn một chút. Giống như được sống lại vậy.

Anh không phải là một kẻ yếu đuối đến vậy. Anh thường không hay bị ốm vặt. Nếu như bị đau đầu thì anh chỉ cần uống thuốc là xong. Nhưng bây giờ, nó lại cực kỳ đau đớn. Liệu rằng có phải anh thực sự bị ốm hay chỉ do căng thẳng thôi?

Anh cũng không biết nữa.

"Tất cả những chuyện này thật cmn tuyệt vời mà... tuyệt đến mức chỉ muốn chết luôn cho rồi, không thể ở lại đây lâu hơn được nữa." 

Jeong Taeui nghiến răng lẩm bẩm. Nửa năm anh hứa với chú không còn xa. Vả lại, đã hơn nửa năm trôi qua, có lẽ Jung Taeui chính là là người "khỏe mạnh" nhất trong chi nhánh tại UNHRDO lần này.

Anh nên diễn tả cảm giác lúc này như thế nào đây?

Mặc dù Taeui cảm thấy buồn bã và khó chịu, nhưng anh ấy lại không có nghị lực để duy trì sự tức giận. Nhưng nếu anh cố gắng che dấu nó trong tâm trí thì dù có muốn suy nghĩ thấu đáo cũng thật khó khăn.

Rõ ràng có một từ để diễn tả cảm xúc này, nhưng Jeong Taeui không thể nhớ nó là gì.

Dù anh có cố gắng suy nghĩ đi chăng nữa thì việc đầu tiên phải làm là giải quyết cơn đau đầu này trước đã.

Anh có thể nhìn thấy cửa phòng huấn luyện. Jeong Taeui tiếp tục tự khích lệ bản thân rằng ở đó có một loại thuốc giúp mình loại bỏ cơn đau đầu này, như thể tự thôi miên chính mình và di chuyển về hướng đó.

Tuy nhiên, nếu Kyoho vẫn không ở đây thì chắc chắn anh sẽ lại tới phòng y tế và đập cửa.

Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ. Mới hơn sáu giờ.

Anh chỉ muốn đến phòng y tế, lấy thuốc, ăn uống và trở về phòng, và có vẻ như anh có thể nằm thêm hai tiếng nữa. Dù anh cũng không biết liệu mình có thể ngủ được không, nhưng ngay cả khi đó là một cơn ác mộng thì anh vẫn phải nằm xuống. Hay anh nên nhai một viên thuốc ngủ cùng với đống thuốc kia nhỉ? Và sau đó, anh có thể bị bắt vì lạm dụng mai thúy, nhưng đầu anh hiện tại đau đớn đến mức chẳng thể nghĩ gì khác được.

Jung Taeui tuyệt vọng ...... Nghĩ đến đó, anh vỗ nhẹ vào gáy mình. Cảm giác như tâm trí anh đang chấn động và nỗi đau cũng tan biến đi một chút.

Khi Jeong Tae-ui bước vài bước đến trước phòng tập, cánh cửa trượt tự động bằng kính bán trong suốt mở ra, một người đàn ông với mái tóc ướt sũng bước ra khỏi đó như thể hắn vừa tập và tắm xong.

"......."

"A."

Ngay khi nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông đó, Jeong Taeui lập tức cau mày.

Ilay Riegrow. Khỉ thật, hắn tập thể dục vào mỗi sáng, vì vậy không có gì lạ khi chạm mặt hắn ở đây. Nhưng bây giờ anh thực sự không muốn gặp hắn, bởi chỉ nhìn hắn thôi cũng khiến anh cảm thấy nặng nề. Cơn đau đầu vẫn dữ dội và chỉ mới mấy tiếng trước thôi anh vẫn còn cảm thấy tức giận và buồn bã trước mặt hắn.

Ilay không thể không nhận thấy biểu hiện khác lạ của Taeui, hắn khẽ nhấc miệng cười khi nhìn thấy anh.

"Hiếm khi thấy cậu ở đây vào giờ này đấy, cậu muốn tập thể dục sao? Cậu tới đây làm gì vậy? Hôm nay không có nhiều người nên tôi vừa có thể chạy rất thoải mái."

Ilay vừa nói vừa chỉ tay vào trong. Jeong Taeui nhìn hắn mà không nói lời nào.

Hắn bình thản như thể đã không có chuyện gì xảy ra, như thể hắn đã thông báo trước cho anh biết mọi thứ, hay như mọi chuyện đã được giải quyết xong từ lâu rồi vậy.

Chưa bao giờ anh tức giận đến vậy, hắn vẫn không khác gì mọi khi.

"Ha." Anh dường như cũng đang cười.

Đúng vậy, tất cả những điều này đều chẳng là gì với hắn. Cho dù anh có cảm thấy thế nào, có tức giận và la hét điên cuồng đến mấy thì cũng không liên quan gì đến hắn.

Taeui im lặng trong giây lát rồi thở dài. Anh thậm chí còn không biết mình là người như vậy, có chuyện gì đang xảy ra với anh thế này? ( Ý là tại sao anh lại suy nghĩ về IIay như thế, vì dù Ilay không quan tâm anh thì cũng không liên quan gì đến anh.)

"Không, tôi tới tìm Luther, anh ta có ở trong không?"

"Luther? Tại sao? Cậu bị ốm từ sáng luôn à?"

"Đau đầu một chút."

Jeong Taeui trả lời thẳng thắn và ngắn gọn. Ilay dừng bước và nhìn xuống Taeui. Sau đó hắn đột nhiên mỉm cười và tiến lại gần vài bước cho tới khi cách Taeui chưa đầy một bước chân rồi dừng lại.

Ilay hơi cúi người, ghé sát miệng vào tai Taeui và khẽ thì thầm như một chú mèo con.

"Taeil. Vấn đề là cậu đang tỏ ra thiếu khôn ngoan trong khi cố giả vờ như không có chuyện gì. Ít nhất là ngày hôm qua, tôi đã rất khó chịu và không thể nào ngủ ngon nổi. Hãy thử bỏ một vài cục đá nặng ra khỏi vai cậu xem và cũng đừng suy nghĩ quá nhiều về những vấn đề tầm thường nữa nào... oh, đúng rồi, tại sao cậu lại đến đây trong khi không muốn tập thể dục nhỉ? Sau khi đổ mồ hôi thì có lẽ đầu óc cậu sẽ thoải mái hơn đấy."

Sau khi dứt lời, hắn hôn nhẹ lên má Jeong Taeui, như thể chào hỏi người thân trong gia đình của mình một cách tình cảm. Sau đó, Ilay lùi lại một bước và nhe răng cười nhăn nhở.

"Làm gì sẽ tốt hơn nào? Tôi nghĩ là tôi đã thấy Luther tập tạ bên trong, có thể bây giờ anh ta đang thư giãn hoặc đang tắm đấy. Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, Taeil."

Ilay vỗ vai Jeong Tae-eui vài lần và bước đi.

Anh không nhúc nhích khi hắn đi ngang qua mình. Tiếng bước chân của Ilay xa dần, cho đến khi âm thanh đó biến mất hẳn trên hành lang.

"........."

Móng tay Taeui cắm sâu vào lòng bàn tay. Không nhận ra điều đó, bàn tay đang nắm chặt của anh run lên.

Anh quên mất cơn đau đầu. Đó là bởi vì bộ não của anh đã chuyển sang một màu đen mờ đục. Giống như một khối u nổi lên bên trong. Khối u làm tắc nghẽn cổ họng, khiến anh không thở được trong một lúc.

"Ha... ... ."

Taeui từ từ mở tay ra. Những vết móng tay được khắc thành hình bán nguyệt xuất hiện trên lòng bàn tay anh.

"Đúng là...." Anh lẩm bẩm với một tiếng thở dài. Anh muốn khịt mũi nhưng không có âm thanh nào phát ra.

"Đã lâu rồi không cảm thấy tồi tệ như thế này..."

Anh tặc lưỡi, nghe những lời thốt ra từ miệng hắn khiến anh càng cảm thấy tồi tệ hơn bao giờ hết.

Taeui đã không mong đợi bất cứ điều gì tốt đẹp từ một kẻ cưỡng hiếp và coi người khác là đồ chơi tình dục, và anh cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc hắn sẽ hối lỗi hay nói lời xin lỗi. Bởi khi nghĩ về nó, anh thậm chí còn không biết tại sao mình nên nhận được lời xin lỗi đó.

Taeui đã nghĩ. "Tất nhiên, nếu mình là anh ta, hẳn là mình cũng sẽ làm như vậy.". Nhưng khi nhớ đến khuôn mặt vô tội của anh ta, cơn giận dữ lại dâng lên như con sóng cuộn trào.

Này, đồ khốn kiếp, nếu là một con người thì ít nhất khi làm sai điều gì đó cũng phải biết nói một lời xin lỗi, hoặc ít nhất thì cũng phải tỏ ra hối lỗi đi chứ.!

Jeong Taeui cảm thấy tim mình như nghẹn lại và anh lập tức đập tay vào ngực. Nhưng nó mạnh đến nỗi anh cảm thấy tức ngực, tuy nhiên, hơi thở cũng dễ chịu hơn. Cùng lúc đó, cơn đau đầu vốn đã biến mất trong chốc lát cũng lại bùng phát dữ dội. Jeong Taeui giải phóng sức mạnh khỏi nắm đấm của mình. Một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng. Cơn giận dữ dâng lên đỉnh đầu trong phút chốc dường như lắng lại ngay lập tức. Và cảm giác không thể nhớ tên kẻ gây ra nó lần nữa bao trùm lấy não anh.

Liệu nó có giống như biểu hiện của trầm cảm không? Khi anh đang suy nghĩ về nó, cơn đau đầu càng trở nên tồi tệ hơn, và Jeong Taeui tiến vào phòng tập.

May mắn là anh đã sớm tìm được Luther. Anh ta vừa cởi chiếc giày thể thao như thể chuẩn bị đi vào phòng tắm sau khi tập xong. Khi thấy Taeui sải bước thẳng về phía mình với khuôn mặt trắng bệch. Anh ta cứng đờ người lẩm bẩm. "Uh, uh, uh." Như thể đang cố gắng nói, "Cậu đang làm cái quái gì ở đây lúc sáng sớm như thế này vậy?". Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái mét của Jeong Taeui, anh ta lập tức ngậm miệng.

"Uh, Taeil..... chào buổi sáng...... có vẻ như có gì đó sai sai ở đây? Tối qua... tại sao trông mặt cậu lại như vậy..... ừ...huh? Này! Đợi chút! Ý tôi là tôi còn chưa tắm.!!"

Anh ta hét lên khi Taeui nắm lấy cổ áo Luther như một lời chào rồi lôi anh ta đi như một con búp bê. Taeui nói nhẹ nhàng bằng một giọng như sắp chết.

"Đưa thuốc cho tôi."

Luther hôm nay đã bị nguyền rủa và lừa gạt khi bị lôi khỏi phòng tập luyện với mồ hôi ướt đẫm và bộ quần áo tập luyện chưa kịp thay. Anh ta vội vã tuôn ra những lời chửi thề khó nghe. Cũng đúng thôi khi mà anh đã không nghe lời dặn của Luther và nuốt đống thuốc ngay khi nhận được, những tiếng chửi thề vang vọng bên tai anh cho đến khi anh quay trở lại phòng.

May mắn thay vì đầu anh đau như sắp vỡ nên cũng chỉ như gió thoảng bên tai.

Khi tỉnh lại, Taeui trở về phòng và nằm dài trên giường.

Đầu anh đau, và đôi mắt cũng đau nhói. Chuông điện thoại vang lên trong góc khuất. Nó giờ chỉ giống như một cục sắt vụn khi anh đã rút phích cắm điện tối hôm qua trước khi đi ngủ (điện thoại dây). Có ai đó có thể gọi điện tới trong khi đường dây điện thoại đã được rút phích cắm không? Nếu có, thì chín trong số mười lần là chú của anh. Không, có lẽ chiếc điện thoại đó không bao giờ đổ chuông ngay cả khi nó đã được cắm vào nguồn điện. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật