[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 19: Bí mật.




Dưới những căn cứ được xây trong lòng đất như thế này thì chẳng kiếm đâu ra được thứ gọi là ánh sáng tự nhiên. Nếu đèn không bật, vạn vật đều chìm vào bóng tối. Và anh đã luôn sống trong lòng đất kể từ khi đến đây.

Đột nhiên anh cảm thấy nhớ ánh nắng của bình minh.

Có lẽ do thời gian rời đi càng đến gần thì mong muốn thoát khỏi nơi này càng mãnh liệt hơn.

Taeui bước vào phòng, chọn một nơi vắng người, không bật đèn rồi ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ. Anh hướng ánh mắt qua chiếc cửa sổ bên cạnh. Ồ, ở những tầng bên dưới lòng đất thì tất nhiên là không có cái cửa sổ thực sự nào như ở đây cả.

Nơi đây có kiến trúc vô cùng khang trang cùng hệ thống điều hòa hoàn hảo. Dù vậy thì anh vẫn chỉ cảm thấy ngột ngạt và gò bó. Taeui lặng lẽ hít một hơi và nhắm mắt lại. Vào một buổi sớm bình minh yên tĩnh và trong xanh như vậy, anh nghĩ rằng anh có thể nghe thấy âm thanh gì đó.

Taeui chợt nhớ đến anh trai mình. Khi anh ấy đang ngồi trên chiếc ghế xích đu trước hiên nhà với đôi mắt nhắm nghiền. Hiên nhà đầy những chậu hoa mà mẹ anh đã trồng khi còn sống. Dù cho chẳng có bông hoa nào nở cả. Tất cả đều bị cây lá mọc um tùm. Taeui thức dậy còn sớm hơn cả bình minh và ra khỏi phòng để đi vệ sinh, anh nhìn thấy anh trai của mình ngồi như chôn chân giữa những đám lá xanh mướt.

"Hyung, anh chưa ngủ sao?"

Jeong Taeui liếc nhìn đồng hồ với đôi mắt ngái ngủ và đến gần anh trai mình. Jaeui mở mắt, nhìn Jeong Taeui và lắc đầu.

"Không, anh chỉ vừa mới dậy thôi."

"Vậy thì tốt, anh có lạnh không đấy?"

Taeui xoa xoa 2 bên cánh tay trong không khí se lạnh của một buổi sớm cuối thu.

"Một chút thôi."

Người anh trả lời ngắn gọn và nhún vai. Trời vẫn còn tối và anh cũng không thể nhận ra ngay được, nhưng anh có thể thấy môi của anh ấy đã hơi nhợt nhạt rồi.

Taeui tặc lưỡi và quay trở lại phòng lấy một chiếc áo khoác của mình ra, choàng lên vai của anh trai mình.

"Có điều gì anh chưa giải quyết được sao hyung?"

Taeui ngồi xổm trên hiên và ngước lên nhìn anh trai. Đôi khi, nếu có thời gian để suy nghĩ về một điều gì đó thì anh ấy sẽ ngồi ngoan như một con búp bê vậy.

"Không đâu...Anh chỉ nghĩ rằng anh sẽ nghe được âm thanh đó nếu như ngồi ở đây."

Jaeui mặc chiếc áo vào rồi ngả người ra chiếc ghế tựa, bập bênh nó vài lần. Anh ấy nghiêng đầu như có thể nghe thấy âm thanh nào đó, rồi im lặng và dần nhắm mắt lại.

Jeong Taeui nhìn anh trai mình một lúc rồi đứng dậy vì buồn ngủ và muốn đi vệ sinh. Rồi lặng lẽ quay lại nhìn người anh đôi khi nói những lời khó hiểu của mình, giờ đã trở nên quen thuộc.

Có lẽ anh Jaeui đã cảm thấy như thế này vào lúc đó.

Trong bóng tối yên tĩnh, xanh biếc của buổi sớm bình minh, dường như anh muốn nghe thấy một âm thanh mà hiện giờ không có cách nào nghe được.

Taeui đột nhiên muốn gặp anh trai mình. Dù anh ấy cực kỳ kiệm lời, nhưng vào lúc này, Jeong Taeui muốn gặp anh ấy. Dù chỉ là một giọng nói duy nhất cũng tốt.

Taeui lặng lẽ mở mắt. Bình minh đen tối vẫn hiện hữu quanh đây. (Anh đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết). Tuy nhiên, nó cũng đã tươi sáng hơn trước. Ánh sáng xanh nhạt dần và căn phòng dần tìm lại được màu sắc của chính nó.

Bàn làm việc của chú lọt vào tầm mắt anh. Chiếc bàn được sắp xếp gọn gàng biểu thị sự vắng mặt của chủ nhân không hề bộc lộ tính cách của chủ nhân nó một chút nào. Không ai có thể biết chủ nhân của nó thích loại sách nào, tính cách cẩu thả hay tỉ mỉ chỉ bằng việc nhìn vào chiếc bàn đó.

Nghĩ đến chú khi ngồi một mình như thế này cũng khiến anh nhớ về anh trai của mình. Đó là bởi trước khi anh đến đây, chú thường chủ yếu nói chuyện với bố của anh, nhưng khi bố qua đời thì chú thường liên hệ với anh trai của anh hơn.

Cả hai thậm chí còn không biết rằng họ trông rất giống nhau.

Nhưng hyung của anh sẽ không bao giờ phản bội anh. Không phải vì anh ấy yêu thương anh hay là vì họ là một gia đình, cũng chẳng phải vì đạo đức. Mà là vì đó là điều hoàn toàn tự nhiên. Anh ấy sẽ không bao giờ bỏ rơi Jeong Taeui. Anh ấy thậm chí sẽ không nghĩ đến hai từ "từ bỏ" trong bất kỳ tình huống nào. Cũng giống như anh.

Ngược lại, chú anh là người có thể quay lưng lại với những người mình yêu thương mặc cho đó là một điều cực kỳ khó khăn và đau khổ. Chú của anh chính là loại người có mà có thể làm những việc chú ấy không muốn làm để đạt được mục đích của mình.

"Chú có vẻ thông minh đấy... nhưng thực tế thì không..."

Taeui thì thầm như một tiếng thở dài. Anh biết vì chú mà cuộc đời của anh có thể gặp khó khăn nhưng cho đến cuối cùng thì anh cũng không thể ghét chú mình được.

Jeong Taeui chép miệng cay đắng và nhắm mắt lại.

Đúng lúc đó, dường như có một âm thanh vang lên. Jeong Taeui mở mắt.

Tiếng bước chân từ xa đang đến gần. Sàn gỗ cũ kỹ có tiếng kêu cót két. Tiếng bước chân không chậm cũng không nhanh mà lại nặng nề. Jeong Taeui nhìn ra phía cửa phòng sĩ quan. Có lẽ Kyoho đã đến sớm, hoặc có thể đó là một thành viên lên để hít thở bầu không khí trong lành.

Bước chân dần gần hơn. Âm thanh vang vọng hành lang. Jeong Taeui chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa cho đến khi âm thanh đó dừng lại trước cửa văn phòng sĩ quan.

Sau đó, cánh cửa mở ra. Người đàn ông đứng sau cánh cửa dừng lại khi nhìn thấy Jeong Taeui đang ngồi một mình trong văn phòng tối tăm. Bởi anh đang ngồi nơi ánh sáng yếu ớt ngoài kia không chạm đến được, cho nên anh ta khó có thể thấy rõ được anh. Anh ta hơi cau mày nhìn Taeui.

Anh nhận ra người đàn ông này. Người mà anh chờ đợi đã đến.

Đó là McKean. Anh thậm chí đã tự hỏi khả năng anh ta tình cờ đến văn phòng sớm có xác suất là bao nhiêu. Nhưng có vẻ giống như anh, người đàn ông này cũng không thể ngủ được yên giấc. 

McKean nhướng mày sau khi nhận ra người ngồi sau bàn làm việc là Taeui. Anh ta đi đến chỗ của mình, kéo ghế ra và ngồi xuống rồi nói.

"Cậu đến sớm nhỉ, sĩ quan RieGrow còn chưa tới nữa."

Giọng McKean trầm hơn bình thường. Jeong Taeui dù bị vách ngăn gần như che khuất nhưng anh vẫn lặng lẽ gật đầu.

McKean mở tờ báo trên bàn làm việc ra như anh ta vẫn thường làm. Âm thanh lật từng tờ báo "xoạt, xoạt" vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Sau khi chầm chậm lật xem một hoặc hai trang báo, McKean hỏi anh với một giọng bình tĩnh như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Được rồi, cậu đã hoàn thành công việc của mình rồi chứ?"

"Ừm.... tôi vẫn đang hoàn thành nó."

Jeong Taeui kìm nén dồn sức mạnh lên đôi bàn tay đang nắm chặt vạt áo của mình. Một cảm giác lo lắng mơ hồ tràn qua trong lồng ngực.

Tiếng lật báo đột ngột dừng hẳn. Sau một lúc im lặng, McKean hỏi.

"Đang hoàn thành?"

Có một tia khó hiểu nhỏ nhoi trong giọng nói của anh ta. Chỉ khi nghe thấy giọng nói có phần ngập ngừng ấy, sự bồn chồn trong lòng Taeui mới giảm bớt phần nào.

"Tôi đã hoàn thành mọi thứ như anh nói rồi, chỉ là tôi vẫn chưa gửi nó đến địa chỉ được viết ở cuối thôi."

".... . Tại sao?"

McKean ngắn gọn hỏi. Trái lại với những cảm giác lo lắng đang dần lắng xuống của Taeui, giọng điệu của anh ta ngày càng trở nên bất ổn hơn.

McKean gập tờ báo chưa lật được vài trang lại. Sau đó anh ta rời khỏi chỗ của mình và tiến về phía Jeong Taeui. McKean dừng lại ở chiếc ghế trống đối diện anh và ngồi xuống, ánh mắt chưa từng rời khỏi người anh một giây phút nào kể từ lúc đó. Jeong Taeui cũng nhìn lại anh ta.

Anh chợt nghĩ. Tình huống này thật nực cười.

Ngay từ đầu anh đã biết rằng những công việc mà McKean và chú anh giao cho anh là bất hợp pháp. Vì vậy nên bây giờ anh cũng chẳng có tư cách gì mà ngồi đây giảng đạo lý hết cả.

Ngay cả khi anh không động tay vào chuyện này thì nó cũng sẽ được hoàn thành bởi một ai đó khác mà thôi. Bí mật vẫn sẽ bị rò rỉ. Và bất cứ ai cũng có thể mượn tay kẻ khác để làm điều này.

Vậy nên bây giờ anh sẽ trông giống như một thằng hề nếu cố tỏ vẻ là một người có đạo đức khi mà anh đã biết hết thảy mọi sự thối nát trong đó ngay từ đầu. Nhưng kể cả khi như vậy thì những chuyện này vẫn như lưỡi dao sắc bén kề cổ anh khiến Taeui không thể nào nhắm mắt làm ngơ mà bỏ qua nó được.

Có tiếng cọt kẹt nho nhỏ len lỏi đâu đây.

"Anh có biết những tệp tin đó là gì không?"

Jeong Taeui ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào McKean rồi hỏi. Ánh mắt của anh ta vẫn không rời khỏi anh, giống như chột dạ mà cau mày.

Jeong Taeui cảm thấy cho dù bây giờ bản thân có biến thành một thằng hề đi nữa thì cũng không sao, anh chỉ hy vọng tất cả những suy đoán của mình đều sai thôi. Thực tế là cho dù có ai đó bán vũ khí hạt nhân cho một nhóm vũ trang ở Trung Đông thì anh cũng chẳng thèm quan tâm. Anh không phải kiểu người sẽ cố gắng ngăn cản những điều không thể đó. Anh cũng chẳng quan tâm nếu như McKean bán thứ gì đó ở bất cứ đâu. Ngay cả khi đó là một thứ rất nguy hiểm thì anh cũng chẳng bận tâm.

Nhưng mà anh không thể chịu đựng được việc chú đang lấy và sử dụng bất hợp pháp những gì mà anh trai anh đã nghiên cứu phát triển. Dù cho anh chỉ vừa mới nhận ra điều đó trong giây lát. 

Nếu như tất cả những suy đoán này là giả, anh sẽ lịch sự xin lỗi vì đã làm ầm mọi chuyện lên một cách vô lý rồi trở về phòng ngay bây giờ để gửi tệp tài liệu đó đi. Rồi sau đó nhận sự khiển trách của chú mà không ý kiến gì.

Nhưng tại sao chú lại không nghe máy? Cho dù là vì lý do tầm thường nào đi chăng nữa thì nó vẫn khiến anh lo lắng bồn chồn ngay lúc này.

McKean lặng lẽ nhìn khuôn mặt vô cảm của Jeong Taeui một lúc lâu sau đó mở miệng thở dài ngao ngán.

"Chắc hẳn cậu cũng biết đây là thứ không thể nói ra được."

"Tôi biết."

"Vậy thì có vấn đề gì ở đây nào? Chắc là đến giờ phút này rồi thì cậu cũng không quan tâm cái việc này có đàng hoàng hay không nữa rồi, vậy thì là cậu không thích việc những ý tưởng của anh trai mình bị rò rỉ sao?"

McKean lấy một cái gạt tàn đang đặt ngay ngắn bên cửa sổ rồi đặt nó lên bàn. Sau đó anh ta mở ngăn kéo dưới chiếc tủ nhỏ bên cạnh và lấy từ trong đó một bao thuốc lá. McKean mở bao thuốc đưa về phía Taeui như muốn hỏi anh có hút không. Taeui định nói không nhưng vẫn lấy một điếu, nhưng anh không châm lửa mà chỉ lặng lẽ đặt nó xuống rãnh gạt tàn.
Jeong Taeui cười cay đắng.

Quả nhiên. Những công thức đó chính là của anh trai anh. Nếu như đến McKean cũng biết đó là những thứ thuộc về anh Jaeui thì tất nhiên là chú không thể không biết điều đó được.

"Tôi có thể hỏi một điều không? Làm sao mà cậu biết về nó vậy? Đó là chuyên nghành của cậu trước đây sao? Nghe nói cậu đã từng phục vụ trong quân đội."

"Tôi không biết gì cả, tôi chỉ phỏng đoán mà thôi. Rốt cuộc thì anh trai tôi đã làm "điều đó" phải không?"

Jeong Taeui bất cẩn thì thầm. Đôi mày McKean lại xô lại một lần nữa như thể mình vừa nghe nhầm điều gì đó.

Anh nghĩ là anh sẽ phải uốn lưỡi bảy lần trước khi nói và lựa chọn từ ngữ của một cách cẩn trọng hơn. Nhưng dù sao thì anh cũng đã nghe thấy thứ quan trọng mà mình muốn rồi.

Tốt thôi... Bây giờ chính là lúc để suy nghĩ lại xem anh nên làm gì tiếp theo đây?

Sự rò rỉ này sớm muộn cũng chẳng thể ngăn chặn nổi. Nếu như những người như McKean và kẻ khác đứng ra thực hiện việc này thì Jeong Taeui cũng sẽ không cần quan tâm đến nó. Không, thực ra thì hướng đi của việc này vẫn đang khá tốt. Chỉ có một vấn đề duy nhất đó là chú của anh cũng tham gia vào nó. Và bởi vì nó đã vượt khỏi giới hạn đạo đức thông thường cho nên Jeong Taeui không muốn có bất cứ liên quan gì. 

Những sự thật dần được phơi bày trước mắt nhưng anh dường như vẫn không thể tin được. Ngay cả khi mọi thứ trở đang trở thành mớ bòng bong như bây giờ và rồi nó cũng dần lắng xuống thì sau này vẫn sẽ xuất hiện người nào đó làm những điều tương tự mà thôi.

"Nếu như chuyện này bị lộ ra thì anh và cả sĩ quan Jeong Changin sẽ gặp rắc rối lớn."

Jeong Taeui thì thầm như tự nói với bản thân mình. Anh không có ý đe dọa, những lời ấy chỉ là buột miệng nói ra. Nhưng McKean dường như vẫn hiểu nó theo cách khác.

Anh ta hút một hơi thuốc rồi nhìn Jeong Taeui. Sau đó trả lời anh trong khi rũ bỏ tro thuốc tàn.

"Sĩ quan Jeong Changin có một người bạn. Anh ta rất tự tin rằng sẽ không có sai lầm nào xảy ra hết và mọi chuyện sẽ được hoàn thành đúng kế hoạch. Ngay cả khi chuyện này bị phát hiện đi chăng nữa thì chúng tôi cũng không gặp rắc rối gì lớn như cậu đang đe dọa cả. Ngược lại thì cậu mới là người phải cẩn thận hơn đấy. Dù sao thì chuyện này cũng không trầm trọng như cậu nghĩ đâu."

"Đe dọa? Tôi không có ý định đe dọa ai hết."

"Vậy tại sao cậu lại nói những lời như vậy?"

Taeui câm nín.

Cái suy nghĩ hài hước gì vậy.

Giờ đây anh chỉ quan tâm đến số phận của mình sau tất cả những chuyện này mà thôi. Ước gì có ai đó đến và dạy anh phải làm gì để vượt qua nó. Tất cả những gì mà anh có thể làm bây giờ là tìm chú mà chất vấn. 

Tại sao? Tại sao lại phải là anh trai của anh? Tại sao chú ấy lại cố gắng lấy đi thứ mà anh của anh đã nghiên cứu để trao đổi với một nơi khác? Rốt cuộc thì tại sao chú của anh lại có thể làm ra loại chuyện này.

Taeui muốn biết tại sao lại như vậy. Chú chắc hẳn sẽ có câu trả lời thỏa đáng có thể thuyết phục được anh lúc này. Khi đó thì trái tim anh cũng sẽ không đau đớn như lúc này nữa. Sau khi trả lời hết tất cả có khi chú sẽ chỉ bảo anh rằng đừng bận tâm về những điều không đến mức quá tồi tệ như thế này nữa mà thôi. 

Jeong Taeui im lặng một lúc lâu, anh cúi đầu và tự thì thầm với chính mình.

"Chú, chú đang nghĩ cái quái gì vậy, cháu... Tại sao?"

Tại sao lại như vậy? Những lời thì thầm dành cho chú anh nhưng có vẻ như McKean cũng đã nghe thấy. Anh ta nhìn Taeui với vẻ mặt khó hiểu trong giây lát. Giống như nhìn một kẻ kỳ quặc lạ lùng. Lần đầu tiên có một tia rắc rối thoáng qua mặt anh ta.

McKean không phải là người quan trọng đối với Jeong Taeui, vậy nên anh cũng chẳng quan tâm anh ta nghĩ gì.

Jeong Taeui bất lực nhìn McKean, lẩm bẩm điều anh vẫn luôn muốn hỏi chú mình.

"Tại sao...Tại sao chú lại làm như vậy... ..."

"...."

McKean yên lặng nhìn Taeui, ánh nhìn như muốn xuyên thấu anh. Cùng lúc ấy, một tràng cười lớn vang lên. Âm thanh như thể không kìm nén nổi mà bật ra từ ngoài cửa, vang vọng cả hành lang một cách phấn khích. Mặt McKean đanh lại, Jeong Taeui cũng hơi nhíu mày.

Mặc dù anh đã đem điều này nói với McKean, nhưng không có nghĩa là anh có ý định kể nó cho bất cứ ai khác. Anh biết rõ rằng bất cứ ai cũng không nên nghe được chuyện này. 

Nhưng có một người đàn ông đang đứng ngoài cửa.

Taeui thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân hắn đến gần, nhưng lúc này đây, hắn đã đứng ở đó, dựa vào cửa và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ từ lúc nào. Trước khi cánh cửa được mở hoàn toàn và nhìn kỹ người đàn ông đó một lần nữa để xác nhận, Jeong Taeui đã biết anh ta là ai.

"Đó là một kiệt tác đấy Taeil à."

Ilay nói với nụ cười trên môi.

Đây là người đàn ông mà chỉ vài giờ trước thôi anh vẫn còn đang lăn lộn trên giường với hắn.

Taeui ngây người ra thắc mắc về sự xuất hiện của Ilay tại đây vào giờ này. Vẫn còn quá sớm để các sĩ quan và thiếu úy khác đến đây. Vậy thì là do hắn tình cờ đến sớm?

... ...Tình cờ sao?

Không thể nào. Anh thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Cho dù có cố gắng đi cẩn thận như thế nào thì hành lang gỗ cũ kỹ cũng sẽ phản bội lại hắn bằng những tiếng kêu cọt kẹt cọt kẹt. Vậy cho nên, Ilay đã biết chắc chắn họ đang ở trong phòng sĩ quan.

"IIay... ... Anh...-"

Jeong Taeui hơi nghiêng đầu nhìn Ilay. Anh mở miệng nhưng không có tiếng nói nào được phát ra ngay lập tức, thay vào đó là một nụ cười thoáng qua khóe mắt Ilay khi hắn nhìn Jeong Taeui. Tuy nhiên, ánh mắt ấy cũng nhanh chóng rời khỏi anh và đặt lên McKean. Hắn nhìn McKean với vẻ mặt khó hiểu, và mở miệng một cách mơ hồ "Đúng là...". 

Khuôn mặt McKean ngày càng đông cứng lại, một tia tức giận dần hiện lên trên khuôn mặt anh ta.

"Là vậy sao? Cậu đã bày mưu tính kế cùng RieGrow."

Taeui rên rỉ và mở mắt. 

"Không phải.."

Anh không nói được hết câu, dù rằng có cố gắng bác bỏ, nhưng cuối cùng chỉ còn cách nuốt những từ còn lại vào trong.

Taeui không thông đồng hay có bất cứ cuộc hẹn nào với Ilay vào giờ này cả. Nhưng giờ thì hắn đã ở đây, dù cho hắn đang treo biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt ấy, nhưng nụ cười kia như muốn nói rằng hắn đã biết tất cả ngay từ đầu rồi.

Jeong Taeui cắn môi và ngước nhìn Ilay với ánh mắt xa lạ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ilay cười nhạt, nhưng hắn cũng không nói gì với anh. Và rồi Ilay lại quay sang McKean và nói chuyện với một giọng điệu nhẹ nhàng hơn bình thường.

"Tôi không biết sĩ quan McKean đang nói về điều gì cả. Tôi chỉ tới sớm bởi vì còn công việc chưa làm xong của ngày hôm qua mà thôi. Nếu như biết hai người cần nói chuyện riêng thì tôi đã đến muộn hơn một chút rồi. Thật là khó xử mà...."

"...-."

McKean nhìn hắn chằm chằm với vẻ mặt nghi ngờ.

Quả nhiên. Taeui mơ hồ nghĩ với bộ não đầy nếp nhăn của mình thì IIay hẳn đã chuẩn bị tất cả các phương án để có thể hợp lý hóa sự xuất hiện của mình ở đây một cách hoàn hảo rồi. Vì vậy cho nên ngay cả khi Taeui đã có một cuộc gặp mặt riêng tư với một vị sĩ quan khác rồi bị hắn bắt gặp, và hắn cũng đã biết toàn bộ những gì đã xảy ra thì hắn vẫn có thể sắp xếp nó mà không đem lại mối đe dọa nào.

Ngược lại thì bản thân Taeui mới là người gặp rắc rối. Ngay cả khi không có hiệu ứng gợn sóng* trực tiếp nào, thì cũng không thể chắc chắn được sẽ có những vấn đề gì sẽ phát sinh trong nội bộ. (Có nghĩa là vì Ilay đã biết mọi chuyện nên nó đã vượt ngoài tầm kiểm soát.)

(Ripple effect là một thuật ngữ Kinh tế tài chính gọi là Hiệu ứng gợn sóng. Tác động gián tiếp lây lan ra khỏi ảnh hưởng trực tiếp hoặc dần xa rời mục đích hoặc mục tiêu dự định hoặc ban đầu của nó)

Taeui ngẩn người nhìn IIay trong khi suy nghĩ mông lung như vậy. Với một nụ cười mơ hồ, Ilay nói thêm.

"Hai người đang nói chuyện gì vậy? Có vẻ như tôi không thể giúp gì được..."

Hắn lẩm bẩm rồi lôi thứ gì đó trong túi ra và bắt đầu nghịch nó trên tay. Một âm thanh cơ học ngắn giống như âm thanh của bật lửa phát ra. Taeui nhìn chằm chằm vào chiếc máy ghi âm bằng bạc có kích thước bằng một ngón tay ấy đang được hắn từ từ đút lại vào túi và vờ như không biết gì.

Giờ đây, Taeui không thể chú ý đến McKean nữa. Ilay đã chiếm trọn tầm mắt của anh rồi.

Tâm trí vốn dường như bị bóng tối bao phủ lúc này đột nhiên bừng sáng một cách chậm rãi. Những tiếng nói vô hình trong đầu đã đánh thức thần sắc mơ hồ của anh. Lời nói hờ hững lướt qua bên tai anh như thể đang nói chỉ để anh nghe thấy.

"Sĩ quan Jeong Changin không thích Jang Til cho lắm." - Taeui nhớ lại những điều mà Ilay đã nói trước đây.

"Như một trò đùa." Anh lẩm bẩm.

Jeong Taeui nhìn Ilay với khuôn mặt vô cảm, não của anh vẫn chìm trong thứ bóng đêm u ám. Nhưng có một điều mà anh biết chắc chắn ngay lúc này, Ilay biết mọi thứ. Ngay từ khi hắn bước vào đây hay thậm chí là từ trước đó rồi.

"Không biết liệu có sự hiểu lầm nào không nhưng có vẻ như đó không phải là chuyện mà thẩm quyền của tôi có thể giải quyết được. Và tôi cũng không muốn tạo ra không khí căng thẳng với sĩ quan McKean."

"— Nhưng trước hết, với thẩm quyền của mình, tôi sẽ cử thiếu úy của tôi đến Eoryeong một thời gian. Chúng ta sẽ nói phần còn lại của câu chuyện sau nhé?"

(Eoryeong là tên nhà tù, IIay tống embe vào tù =))) )

Giọng của IIay như đến từ một không gian không có thật.

Jeong Taeui nhìn hắn không chớp mắt, và IIay cũng liếc nhìn anh. Một nụ cười lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt ấy. 

.........................................................................

/Edit 2 chương này đã khiến cho nơ ron thần kinh của Yil phải hoạt động hết công suất mới có thể hiểu được, mình cũng không dám chắc dịch đúng 100% đâu nha, mong mn có phát hiện sai sót gì thì nói với Yil với nha. Không biết với chiếc văn phong nghiệp dư này các cậu có hiểu không nữa ._.

 Tóm lại là việc mà chú bảo Taeui làm chính là lấy đi (nói chính xác là ăn cắp) những dữ liệu liên quan đến thứ vũ khí nguy hiểm mà anh trai anh đã nghiên cứu để sử dụng nó một cách bất hợp pháp, nó liên quan trực tiếp đến an ninh quốc gia. Sau này còn có một bí mật lớn hơn liên quan đến nó khiến cho trái tim của Taeui vỡ vụn nữa. Câu "Đó là một kiệt tác đấy Taeil à." của Ilay chính là nói về thứ vũ khí đó. Hắn đã biết và cũng nhúng tay vào chuyện này từ lâu rồi./


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật