[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 18: Làm nhiệm vụ.



11. Bí mật

Taeui không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Anh mở mắt, thứ âm thanh phát ra từ máy móc yếu ớt vang lên thật khó chịu. Những hình ảnh mờ ảo trùng lặp hiện lên khi anh cố gắng mở và chớp mắt một hai lần. Ngay sau khi Taeui mở mắt lại một lần nữa và tầm nhìn của anh trở lại như bình thường, ánh mắt anh đặt lên chiếc đồng hồ một cách mờ mịt một lúc lâu. 

Thứ âm thanh khó chịu đó phát ra từ chiếc đồng hồ báo thức.

"..."

Taeui cực kỳ ghét việc bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức, vì vậy nên anh hầu như không bao giờ sử dụng nó hết. Anh chỉ thỉnh thoảng đặt báo thức khi có công việc cần dậy sớm mà thôi. Nhưng ngay cả khi như vậy thì anh cũng vẫn sẽ thức dậy sớm một hoặc hai phút trước khi đồng hồ reo. Có lẽ đó là do bản năng. Taeui rùng mình trước thứ âm thanh khó chịu lặp đi lặp lại theo quy luật ấy. 

Sau khi tắt nó đi theo phản xạ, anh tự hỏi tại sao đồng hồ lại đổ chuông. Và cũng nhanh chóng nhớ ra câu trả lời sau khi nhìn chằm chằm vào chiếc kim giây của đồng hồ cho đến khi nó chạy gần hết một vòng.

".... ....à."

Jeong Taeui ngắn gọn lẩm bẩm.

"Trong vòng 10 phút từ 4:30 sáng đến 4:40 sáng ngày 27. Nhất định phải là lúc đó."

Một giọng nói nghiêm khắc vô hình vang lên trong đầu anh. Jeong Taeui nhìn lại đồng hồ, đã vài phút trôi qua trong khi anh vẫn còn mê man. Đồng hồ được đặt báo thức lúc 4:15 phút đang chạy tích tắc, tích tắc.

Quả nhiên đặt sớm báo thức để đề phòng là một việc đúng đắn. Mà hẳn là bất cứ ai trên thế giới này cũng sẽ làm điều tương tự thôi.

Jeong Taeui đặt đồng hồ xuống và định đứng dậy. Sau khi bật máy tính lên, anh muốn nhanh chóng vào phòng tắm rửa mặt, thứ đầu óc mơ hồ của anh cần được tỉnh táo lại ngay bây giờ.

"...Hức."

Tuy nhiên, ngay khi vừa bước ra khỏi giường, Jeong Taeui đã ngã nhào xuống sàn nhà. Chân anh thậm chí không còn sức lực và phân thân dưới của anh thì đang đau nhói. Taeui cố gắng nuốt một tiếng rên rỉ đang trực chờ ra khỏi miệng.

Anh thậm chí còn không cần rửa mặt nữa. Tâm trí anh đã bị thức tỉnh ngay sau cú ngã.

Taeui ngồi bệt xuống sàn. Nắm chặt tay và run rẩy trước khi mở mắt. Cảm giác từng tiếng chửi thề đang tuôn ra như vũ bão từ miệng mình.

Anh liếc nhìn chiếc giường. Những vệt trắng đục khô dính vẫn còn trên ga trải giường trống trải. Taeui nhìn nó một cách dữ dội khi nhớ lại từng dấu vết trên cơ thể mình là do kẻ khốn nào tạo ra.

Chết tiệt. Anh muốn đi chết ngay bây giờ!

Rất may là lần này anh đã có thể chịu đựng cái thứ to bạo xấu xí kia đến cùng chứ không vừa lâm trận đã như đèn cạn dầu như lần trước. So với cảm giác cơ thể như muốn bị xé nát ở lần đầu tiên nó tiến vào , thì ít nhất lần này anh cũng đã sống sót khi chỉ có khu vực xung quanh "lối vào" là cảm thấy căng tức.

Jeong Taeui cúi đầu gục xuống thành giường và thở ra một hơi dài xen lẫn tiếng rên rỉ.

Cũng hơi vô lý khi đổ lỗi cho một mình Ilay. Mặc dù cảm giác như anh đã bị hắn cuốn vào thứ dục vọng điên cuồng ấy, nhưng mà thậm chí lần này anh còn không bị trói, và anh cũng đã không từ chối nó mà còn cố gắng hợp tác với hắn theo cách của mình. Vì vậy cũng không công bằng lắm khi nói rằng hắn đã tấn công anh như cái cách mà hắn đã làm trong quá khứ.

Nhưng cơ thể yếu đuối lúc này vẫn khiến Taeui cảm thấy uất ức.

"Mình đúng là một tên ngốc mà."

Anh thậm chí còn chẳng biết rút kinh nghiệm từ những đau đớn trước đây. Nếu nó khiến anh đau đớn đến vậy thì tại sao anh còn làm điều đó với hắn ta lần này nữa chứ?

Bên cạnh đó, trong mối quan hệ khô héo cằn cỗi này, những gì còn xót lại sau những lần hoan hợp đó lại chỉ là cảm giác tiếc nuối trống rỗng.

Jeong Taeui vò đầu bứt tóc và thở dài. Buồn vui lẫn lộn.

Ngay cả khi gặp ai đó ở quán bar và qua đêm với họ thì cũng chẳng để lại cảm giác trống rỗng như thế này. Nhưng sau khi làm điều đó với IIay, thứ cảm giác bứt rứt khó chịu ấy cứ len lỏi trong tâm trí anh. 

Taeui nghĩ anh đã quá ngây thơ khi nói với Ilay rằng hắn thiếu nhân tính cơ bản để có thể đối xử với con người như một con người. Hắn vốn không ghét con người. Mà đó là vấn đề thuộc về tính cách rồi cho nên có nhận thức và cố gắng sửa chữa thì cũng chỉ như nước đổ lá khoai mà thôi. 

Anh thở dài nặng nhọc một lần nữa rồi đột nhiên tỉnh táo lại và nhìn đồng hồ. Đã thêm vài phút trôi qua khi anh nằm dài trong giây lát bởi sự dày vò của cơ thể.

Jeong Taeui vội vàng bò về phía máy tính và bật nguồn. Vì đó là nhiệm vụ mật cho nên chắc là ai đó sẽ thất vọng nếu như anh không thực hiện nó đúng cách. Mặc dù anh không biết nó là gì, nhưng hẳn là nó sẽ rất quan trọng với chú anh và McKean.

Taeui bò dậy ngồi xuống ghế rồi ngay lập tức phải cau mày. Anh vừa ngồi xuống thì mông đã lại nhói lên. Đáng sợ hơn nữa, anh có thể cảm nhận được từng giọt sền sệt đang nhỏ giọt dưới thân giống như những gì mà anh đã nếm trải một lần trước đây. Taeui nhanh chóng đưa tay ra và ngồi xuống một cái áo khác. Anh nghĩ rằng anh sẽ phải vứt chiếc áo này đi mất.

Nghĩ đi nghĩ lại thì tên khốn chết tiệt kia - sau khi đã thỏa mãn hết sự tham lam của hắn - đã bỏ lại anh gần như bất tỉnh rồi trở về phòng một cách sảng khoái. Đương nhiên nếu hắn ngủ lại đây thì cũng coi như hắn có chút tinh tế. Nhưng cái thái độ chỉ thỏa mãn dục vọng của bản thân rồi vứt anh lại một mình khiến cho anh có cảm giác mình chỉ là một công cụ thủ dâm không hơn không kém.

Nhưng dù sao, Taeui cũng tìm thấy chút vui vẻ vì anh sẽ sớm rời khỏi tên khốn bạo dâm chết tiệt ấy.

Taeui mở mẩu giấy anh nhận được từ McKean. Thật may vì hắn đã rời khỏi, nếu không sẽ rất khó để làm việc này nếu giờ Ilay vẫn còn ở đây.

Anh nhìn đồng hồ chỉ còn vài phút nữa là đến cuộc hẹn. Taeui lướt qua tờ giấy ghi nhớ mà anh đã gấp lại khi McKean đưa cho anh. Ở trên cùng là 1 dòng giống như địa chỉ web. Một thông báo ngắn được đính kèm bên cạnh những địa chỉ dài thật dài khiến anh băn khoăn không biết đâu mới là địa chỉ chính xác. Chỉ cần mắc một lỗi nhỏ khi nhập địa chỉ thôi thì kết nối cũng sẽ tự động bị chặn. Cho nên phải thật cẩn thận.

Nó sẽ càng khó khăn hơn từ đây. Jeong cau mày nghĩ.

Bên dưới địa chỉ là hai mật khẩu và tên của một tệp. Dưới đó lại là vài dòng công thức không xác định.

"... ...?"

Jeong Taeui đột nhiên nghiêng đầu trước những công thức quen thuộc. Mà không, nó thậm chí còn không phải là một công thức mà chỉ là một hỗn hợp các con số, chữ cái và ký hiệu giống như một công thức hóa học hơn.

Công thức hóa học đó dài và phức tạp đến mức anh đã phải dành cả đêm để ghi nhớ khi anh ôn thi vào cấp ba, và nó cũng phức tạp đến mức mà anh hầu như không thể nhớ hết nổi.

Anh chỉ cảm thấy nó rất quen thuộc vì định dạng công thức cũng tương tự giống vậy.

Thời gian vẫn trôi khi Taeui nghiêng đầu và gõ từng nhịp tay lên phần giấy nhớ. Anh sao chép địa chỉ ghi trong bản ghi nhớ của mình, cẩn thận để không bỏ sót một chữ nào. Và khi anh ấn vào kết nối, màn hình lập tức thay đổi. Đó là một loại màn hình giao thức*. Sau khi nhập mật khẩu thì hiện lên một danh sách kéo dài vô tận.

(Protocol screen: Là một giao thức mạng, tập hợp các quy tắc đã được thiết lập với nhiệm vụ định dạng, truyền và nhận dữ liệu. Để có thể truyền tải dữ liệu thành công thì cần có sự chấp thuận của các thiết bị ở nơi truyền - nhận dữ liệu của một liên lạc, đồng thời cũng phải tuân theo giao ước để gửi và nhận thông tin.)

Taeui liếc nhìn đồng hồ. Anh không có đủ thời gian để xem qua danh sách đó từng cái một bởi vì có quá nhiều tệp.

Anh đang gặp rắc rối... .... .

Danh sách kéo dài vô hạn, nhưng chúng cũng được sắp xếp gọn gàng.

Không việc gì phải vội cả. Anh chỉ cần tìm một tập tin và lấy nó mà thôi. Chỉ cần Taeui không dừng việc kéo chúng xuống thì anh vẫn có thể tìm nó một cách nhàn nhã.

Tên tệp được ghi trong bản ghi nhớ nhanh chóng được tìm thấy. Sau khi lấy tệp, anh liền nhập mật khẩu thứ hai vào cửa sổ password đang bật lên một lần nữa. Rồi các tệp tin bắt đầu được chuyển đi.

Anh chỉ mất một nửa thời gian đã định để lấy được tất cả các tệp, mặc dù thực tế là cần tới 10 phút. Sau khi kết thúc công việc trước thời hạn, Taeui lại nhìn lại tờ giấy nhớ. Bây giờ, tất cả những gì anh cần phải làm đó là kiểm tra xem các tệp có đúng không và gửi chúng đến một nơi khác. Taeui gõ vào bàn phím, nhẹ nhàng, chậm rãi. Trước khi kiểm tra những dữ liệu này, anh muốn uống một cốc nước. Thực tế thì bình thường thuốc lá và bia sẽ tốt hơn nhưng bây giờ thì không.

Taeui đã gần như hoàn thành những gì mà anh được yêu cầu, nhưng anh lại cảm thấy không ổn lắm. Đó là bởi vì anh đã đoán được đại khái cấu trúc của những dữ liệu này. Trong quá khứ Taeui cũng từng làm một công việc dù không giống như thế này nhưng cũng có cấu trúc tương tự. Dù cho anh đã vô tình bị buộc làm điều đó, nhưng cũng có thể nói rằng anh đã giúp đỡ hoàn thành nó theo một nghĩa nào đó.

"Nó giống như tội phản quốc vậy..." 

"Đây là một tội ác..."

Sau khi lẩm nhẩm như vậy với đôi mắt lim dim, anh nghĩ lại. Lần này anh đã tiếp tay mà không hề suy nghĩ đến việc ngăn cản điều này xảy ra. Anh thậm chí còn giúp đỡ thực hiện nó bằng chính đôi tay của mình. Vậy nên, chẳng có lý do gì để bao biện cả.

Chín trong số mười trường hợp, thông tin bí mật bị rò rỉ và bị bán đi. Thật khó có thể nhận ra rằng chú của anh và McKean đều cùng một phe dưới lớp vỏ bọc của hai người họ.

Có lẽ, việc này có nhiều khả năng là để đảm bảo nguồn vốn.

Nó xảy ra khắp mọi nơi trên thế giới. Để thực hiện cái gọi là "tranh giành một cái ghế" tốn nhiều tiền hơn bạn nghĩ. Trong một số trường hợp thì số tiền còn vượt ngoài sức tưởng tượng. Taeui cũng không biết, nhưng để đứng được trên một vị trí quan trọng ở UNHDRO, chắc hẳn đó phải là một số tiền khổng lồ.

Anh không thường xuyên phải làm những việc mạo hiểm như thế này cho nên hẳn những tập tin đó phải rất xứng đáng. Giá trị của một tệp tin được tải xuống trong vài phút có lẽ là số tiền mà Jeong Taeui cả đời chỉ có thể chiêm ngưỡng qua những con số mà thôi.

"Chú à... có phải như vậy là quá nhiều rồi không?"

Taeui lẩm bẩm rồi thở dài dù cho chú của anh chẳng thể nghe thấy. Nếu như nghe chú mình kể ngay từ đầu thì có lẽ anh đã đoán được việc phải làm hôm nay là gì và cũng chưa chắc anh đã đồng ý. Anh sẽ không bao giờ làm việc này nếu như không được yêu cầu. Dù là vì đạo đức hay là vì rủi ro quá lớn đi chăng nữa.

Trước sự sắp xếp của chú thì có lẽ nó sẽ không gây nguy hiểm gì cho anh. Nhưng nếu không phải là chú, thì đây sẽ là một cây cầu đầy hiểm nguy mà anh không bao giờ muốn đi qua.

Taeui thở dài và đứng dậy, anh muốn làm dịu cái dạ dày đang nhộn nhạo khó chịu này bằng nước.

Khoảnh khắc anh đứng dậy, cơn đau mà anh vừa quên mất lại kéo đến. Anh rên rỉ dựa vào bàn và cố gắng cử động đôi tay. Ít nhất là loạng choạng cử động.

Taeui không còn điều gì để nói với bất cứ ai. Nhưng nếu phải nói thì phần lớn là với IIay, anh phun ra một loạt những câu chửi thề rồi lấy nước ra.

"...."

Jeong Taeui đặt môi lên miệng chai rồi uống thật chậm rãi trong khi thẫn thờ nhìn lên trần nhà. Như thể có ai đó đã lén bỏ thuốc vào trong nước vậy, vị của nó cực kỳ đắng. Taeui tặc lưỡi bất lực và đặt chai nước xuống. Anh không muốn dính líu gì đến chuyện này nhưng sự thật là anh đã bị liên lụy rồi, và anh không hề yên tâm chút nào.

Ở UNHDRO, chú đã từng làm loại chuyện như thế này chưa?

Taeui thở dài và ngả đầu tựa vào lưng ghế. Anh vốn không mong đợi những thứ như chính trực hay đạo đức từ người chú của mình. Anh cũng không đủ ngây ngơ để hy vọng rằng mình sẽ luôn sống một cuộc đời cao quý và trong sạch, tránh xa những thứ thối nát đang reo rắc bên trong. Và bản thân anh cũng không phải là một con người chân thành như vậy.

Anh ước mình không làm những chuyện như thế này.

Nhưng anh đã làm nó.

"Cái gì chứ... mình không thể."

Jeong Taeui lẩm bẩm. Vị đắng chát không hề biến mất, và anh cũng nghĩ rằng mình chẳng thể làm gì khác nữa.

"Loại bỏ những gì tiêu cực ra khỏi đầu và quên chúng đi sẽ dễ dàng hơn mà. Để xem nào..."

Taeui lại ngồi xuống trước máy tính. Anh chỉ so sánh một vài dòng trong bản ghi nhớ để xem liệu mình có nhận được đúng tệp hay không và gửi chúng tới những địa chỉ được liệt kê bên dưới.

"Nếu mình lấy sai dù chỉ là một tập tin, nó sẽ kết thúc..."

Thời gian tích tắc trôi qua, Taeui cau mày trước danh sách dài vô tận với các ký tự kỳ lạ. Anh đã thay đổi các dòng danh sách theo cách riêng của mình và sắp xếp lại chúng cho dễ nhìn hơn. Cho dù là ai khi nhìn vào mớ hỗn độn này thì cũng khó mà nhìn ra được điều gì.

Nhưng anh thì không thể không nhận ra nó, bởi vì anh đã quá quen thuộc với nó.

Jeong Taeui mỉm cười nhớ lại những tờ giấy trông như graffiti nằm rải rác ngẫu nhiên trong phòng khách khi anh còn ở với anh trai của mình. Anh trai của anh chưa bao giờ sắp xếp mọi thứ cả và khi Taeui nhìn thấy đống giấy lộn xộn của anh ấy, anh đã tặc lưỡi nói:

"Không đời nào. Dù cho chỉ lấy được một cái trong số này thì nhiều người cũng sẽ coi đó là bảo vật trân quý, vậy mà anh lại rải chúng bừa bãi như thế này à?"

Nhưng anh Jaeui chỉ nhún vai thờ ơ.

Taeui luôn là người thu dọn những đống giấy tờ ấy khi dọn dẹp phòng khách. Lúc đó anh không thể hiểu những gì được viết trên đó, cho đến khi anh vào đây.

Taeui cảm thấy trầm cảm.

Anh thở dài và nhặt tờ ghi chú của mình lên rồi bắt đầu ghép các chữ cái hiện lên trên màn hình. Chỉ cần xem vài dòng đầu tiên và vài dòng cuối cùng là được, những chữ cái được viết trên tờ giấy trùng khớp với nhau. May mắn thay, có vẻ như anh đã không lấy nhầm tệp.

Bây giờ, tất cả những gì anh phải làm đó là truyền những tệp này đi. Mọi chuyện hoàn tất. 

Jeong Taeui chống cằm liếc nhìn màn hình. Nó không chỉ là những chữ cái trông giống với những chữ viết nguệch ngoạc trên tờ giấy của anh trai anh. Taeui nghiêng đầu. Ngay cả khi nhìn nó như thế này thì cũng khó có thể biết là nó viết về cái gì, giống như đang đọc một cuốn sách giải câu đố vậy. Nếu một kẻ như Moral nhìn vào những dữ liệu này, hẳn là anh ta sẽ chán ghét nó lắm.

Tất nhiên là thứ này hoàn toàn khác với những câu đố, bản thân nó vốn không hề có lời giải, và đối với những người trong cuộc thì nó không khác gì một văn bản vậy.

"3...7...7...0... ....Cái gì.... ...."

Jeong Taeui nhìn vào biểu thức thông thường và vuốt ngón tay qua lại màn hình, rồi đột nhiên dừng tay lại. Không, anh không hề quen thuộc với nó. Và thậm chí anh không biết đó có phải là thứ mà anh đã từng thấy hay không.

Anh trai anh thường viết nhanh các công thức và ném nó đi như thể quá mệt mỏi vì chúng. Nhưng đôi khi anh ấy cũng giữ lại một tờ giấy nào đó trong vài ngày và chìm vào suy nghĩ.

Đã có lần, anh ấy cầm một tờ giấy trong năm ngày liền, Jeong Tae-Eui đã nghĩ rằng điều đó thật kỳ lạ rồi ngồi đối diện với anh trai của mình và nhìn tờ giấy bị lộn ngược. Anh không thể nhận ra nó là cái gì dù cho có nhìn đi nhìn lại nó bao nhiêu lần đi chăng nữa. Nhưng khi anh vô tình tán gẫu với anh ấy, nói rằng khi anh chỉ đọc những chữ đầu tiên theo hàng dọc và đọc ngược lại thì số điện thoại nhà mình sẽ hiện ra. Lúc đó, anh trai anh sẽ bình tĩnh giải thích nội dung của nó, nhưng dù sao thì anh cũng chẳng hiểu được dù chỉ một phần.

Cuối cùng, anh Jaeui đã cắn chặt miệng lại một lúc khi nhìn thấy vẻ mặt vô hồn của Taeui, và kết thúc bằng một vài câu mà anh có thể hiểu.

"Anh cần điền một vài dòng ở giữa để có thể giải quyết nó, nhưng lại không hiệu quả."

"Thực tế thì, tốt hơn hết là không nên giải nó. Nếu có người lấy thứ này làm cơ sở và thiết kế nó thì một thứ rất nguy hiểm sẽ xuất hiện."

Anh trai anh cau mày nói rằng không giải ra thì tốt hơn, nhưng anh ấy cũng vẫn muốn hoàn thành công thức, vì vậy mà anh ấy đã giữ nó thêm vài ngày sau đó.

Lúc ấy, Taeui không biết anh mình đang thiết kế thứ gì.

Nhưng bây giờ, anh có thể cảm thấy cơ trên khuôn mặt mình cứng lại. Đôi mắt anh đóng đinh trên tập tin xuất hiện trên màn hình không di chuyển.

Liệu đây có phải chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên hay thậm chí là ảo ảnh thôi không? Nhưng mà ngay cả khi anh đang phải dò dẫm từng từ từng từ khó hiểu trên những tệp dữ liệu này, anh vẫn chắc chắn về nó. Anh chắc chắc mình đã nhìn thấy nó trước đây.

".....ha..."

Taeui đưa tay lên che miệng. Anh bối rối, mắt lảo đảo và loạng choạng. Nếu như những suy đoán của anh là đúng thì cả chú, McKean hay bất cứ người nào dính líu đến chuyện này đều mất trí cả rồi.

Đây không phải là thứ có thể bị rò rỉ ra bên ngoài, cái bí mật chết tiệt này. Mặc dù anh không biết đích đến cho chuyện này là gì, nhưng rõ ràng dù là ai cũng sẽ muốn sở hữu được những thứ này. Nếu như những tài liệu này có thể được sử dụng một cách khôn ngoan thì chúng cũng có thể khai thác cho mục đích tốt. Nhưng nếu những thứ này rơi vào tay những kẻ xấu, không thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra.

Taeui nhìn đồng hồ. 5h sáng là quá sớm để liên lạc với những người khác, nhưng bây giờ anh cần phải nói chuyện với chú.

Anh liều lĩnh cầm điện thoại lên và nhớ ra rằng nơi chú anh đang ở - Canberra - lúc này chắc đã khoảng 8h sáng. Nhưng cho dù anh có gọi bao nhiêu lần thì tín hiệu vẫn liên tục bị ngắt kết nối mà không có dấu hiệu được phản hồi.

Taeui tặc lưỡi, chú của anh là người rất hiếm khi không trả lời điện thoại ngoài giờ làm việc bình thường. Liệu có phải là chú không muốn bắt máy hay không? 

Tâm trạng của anh trở nên hỗn loạn. Mà không, không có gì phải bồn chồn hết. Thời gian được chỉ định ban đầu chỉ là thời gian để truy cập và tải đống tệp xuống một cách an toàn mà không bị lỗi bảo mật. Anh cũng không cần thiết phải gửi chúng đi trong thời gian đó. Và giờ thì 10p quy định đã trôi qua. Taeui không định gửi tệp tin ngay lập tức mà chỉ định làm gì đó với chúng sau khi liên lạc lại được với chú thôi. Những tệp tin này có thể sẽ bị xóa nếu như anh vẫn tiếp tục để chúng như vậy.

Ngay khi nghĩ đến việc nó sẽ bị tiêu hủy, cảm giác lo lắng trong anh tự nhiên giảm bớt đi phần nào. Nhưng nỗi bất an thì cứ thế tăng lên.

Làm gì có chuyện chú Changin không biết? Và McKean cũng vậy.

Trường hợp xấu nhất có thể xảy ra là những thứ này sẽ được áp dụng cho vũ khí hóa học hay những thứ nguy hiểm tương tự. Bởi vì anh không biết nội dung cụ thể của tệp tài liệu này là gì, cho nên những suy nghĩ tiêu cực hơn cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh. Cho dù kết quả có là gì thì chắc chắn chuyện này cũng chẳng đem lại điều gì tốt đẹp hết. 

Taeui cắn môi dưới, anh chẳng biết làm gì ngoài việc ngồi thẫn thờ trước màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào những ký tự trên đó và thở dài, rồi cuối cùng là tắt cửa sổ vẫn đang hiện sáng trên màn hình.

Anh dùng ngón tay dụi đôi mắt đã khô cằn mỏi mệt của mình. Chết tiệt. Taeui đã cố gắng vứt hết chúng ta khỏi đầu và cố gắng ngủ thêm một chút, nhưng đến cuối cùng anh vẫn không thể ngủ nổi.

Hôm nay, Taeui rời khỏi phòng sớm hơn thường lệ bởi vì anh không thể chợp mắt lại sau lúc đó. Và cũng bởi anh nghĩ rằng McKean sẽ là người đến phòng sĩ quan sớm nhất.

Sau khi ngồi trên giường và nhìn chằm chằm vào đầu ngón chân mình một lúc lâu, Taeui đứng dậy và chuẩn bị đi ra ngoài. Ngay trước khi ra khỏi phòng, anh cố gắng gọi cho chú Changin một lần nữa nhưng vẫn không nhận được hồi âm.

Cảm giác thật tệ. 

Jeong Taeui mang giày vào và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong chiếc gương trước cửa. Bộ dạng thảm hại của một người con trai phản chiếu lại trong gương. Anh đã bị ốm và không thể ngủ nổi, ngày nào cũng bị những kẻ điên hành hạ. Anh kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, và những cơn đau đầu thì cứ ập đến. Nếu như anh vẫn có thể khỏe mạnh bình thường sau những chuyện này thì chắc anh cũng sẽ biến thành một Ilay thứ hai từ lâu rồi.  

Taeui thở dài và rời khỏi phòng.

Anh nhìn đồng hồ, mới rạng sáng. Đây là thời điểm mà những người khác đã phải dậy rồi. (Mọi khi vì IIay đã làm hết công việc nên anh có thể ngủ nướng.) Taeui đi lên cầu thang. Đầu óc mà mệt mỏi thì cơ thể cũng chẳng thể thư giãn nổi. Nhưng khi thể xác của anh cảm thấy thoải mái thì những suy nghĩ không đâu lại cứ liên tiếp cắn chặt lấy tinh thần của anh. Đó là điều chẳng mấy dễ chịu.

Nhưng rồi khi đi đến tầng hầm thứ 2 thì anh đã có chút hối hận. Lẽ ra anh nên đi bằng thang máy. Taeui vịn vào lan can và chịu đựng cơn đau nhói ở dưới lưng của mình một lúc lâu rồi lại phải đi lên. Khi anh leo được đến bậc cuối cùng, sau lưng đã thấm đẫm những giọt mồ hôi lạnh.

"Chết tiệt! Xem tôi có bao giờ làm điều đó với anh nữa không!"

Không, anh lại lập tức phủ định. Anh đoán là mình sẽ lại bị lôi kéo rồi chìm vào dục vọng cùng hắn lần nữa thôi. Mà không, anh mà đồng ý cho hắn vào thêm lần nào nữa thì anh gọi hắn bằng ba!

Trong chốc lát, anh đã quên mất những suy nghĩ rối ren vừa rồi và để IIay chiếm cứ bộ não của mình với mối hận thù sâu sắc cho đến khi anh tới tầng một. Anh đứng ở cuối hành lang, nơi khuất tầm nhìn với phòng sĩ quan và dừng lại một lúc.

Vào những ngày diễn ra cuộc họp sĩ quan thì không chỉ sĩ quan mà cả thiếu úy cũng sẽ  phải tham dự. Trong suốt thời gian huấn luyện chung, hầu như luôn có các cuộc họp như vậy mỗi buổi sáng và chiều tối, và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Taeui nhìn đồng hồ.

Còn quá sớm để có người xuất hiện ở phòng họp. Anh đứng bên hành lang và lặng lẽ nhìn về phía trước. Ngay cả khi những thành viên khác được tập hợp tại đây thì cũng phải mất 1 tiếng hoặc lâu hơn để họ có thể lần lượt đến đây.

McKean không ở phòng sĩ quan như anh mong đợi, mặc dù anh cũng đã đoán trước được điều đó.

Tim anh đập rộn ràng trong sự lo lắng và căng thẳng kéo dài.

Nếu như những suy đoán của anh là đúng thì anh phải làm gì đây? Cho dù anh có vắt nát óc mà suy nghĩ về nó thì cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào cho câu trả lời cả. 

Taeui chậm rãi tiến lên một bước. Anh có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của sàn gỗ yếu ướt dưới chân mình cùng tiếng rì rào của cây cối trong một không gian tĩnh mịch. Thật kỳ lạ, cảm giác như thể phải bước vào một nhà tù đổ nát nằm sâu trong rừng vậy.

Tâm trạng anh chợt lắng xuống. Anh đứng một mình dưới hành lang mờ mịt không bóng người. Do dự một lúc khi đứng trước cửa phòng sĩ quan rồi từ từ mở cửa ra. Một ánh sáng xanh bao trùm bởi bóng tối ẩn hiện bên trong căn phòng.

Đã bao lâu rồi anh chưa nhìn thấy một ánh sáng như vậy?

Cảm giác thật kỳ lạ. 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật