[NOVEL PASSION] VOL 3 - 6

Vol 3 - 20: Taeui vào trại giam.



Chỉ khi bữa ăn được đưa lên Taeui mới cảm nhận được thời gian vẫn đang dần trôi. Dù cho anh có thể nhìn thấy giờ trên đồng hồ nếu như anh bật điện, nhưng kể từ khi Taeui bước vào đây, anh chỉ im lặng ngồi xuống mà không di chuyển lấy một phân. Anh lặng lẽ cúi đầu, cơm lành canh ngọt trước mặt cũng chỉ nhận được một cái liếc mắt hờ hững của anh. Jeong Taeui nhìn qua vài món ăn rồi uống một chút nước.

Khi vừa đặt chân tới đây, Taeui đã luôn khao khát một ánh sáng dù chỉ là yếu ớt, nhưng bây giờ thì anh không còn cần nó nữa. Mặc dù anh biết rõ nơi nào có thể bật đèn, nhưng mà hiện tại anh thậm chí không cần thứ ánh sáng phát ra từ nó nữa, anh chỉ im lặng ngồi vào chỗ của mình mà thôi.

Mọi thứ vẫn y như cũ. Trên thực tế thì nơi này không có nhiều khả năng sẽ thay đổi trong vòng chỉ vài tháng. Trong nhà giam tối tăm và u ám này, Jeong Taeui nhìn xuống đôi bàn tay của mình, thứ vẫn đang ẩn hiện trong bóng tối. Anh chạm vào ngón út, nơi đó có một vết chai ở nơi ngay gần lòng bàn tay. Nhưng những ngón tay anh vẫn rất đỗi mềm mại.

"Ya, đang ngủ à?"

Giọng nói từ bên kia bức tường vang lên, tường ở đây rất mỏng, những âm thanh xuyên qua thưa thớt. Có thể nghe rõ ràng giọng nói ấy như thể người nọ đang nói chuyện ngay bên cạnh anh vậy.

Jeong Taeui thở dài và trả lời thẳng thừng, "Không." nhưng người đàn ông ở nhà tù bên cạnh vẫn nhiệt tình muốn bắt chuyện thêm với anh. Taeui cảm thấy không muốn nói chuyện với bất cứ ai cho lắm nên chỉ trả lời gã một cách khô khan, đôi khi anh còn phớt lờ những lời gã hỏi và không trả lời gì cả, nhưng người đàn ông đó dường như không hề quan tâm đến điều ấy mà vẫn mở miệng nói.

"Tôi chán chết vì thối rữa trong cái nhà tù này quá lâu rồi."

Ồ, có vẻ như miệng anh ta đã bị mốc vì không có người nói chuyện trong một thời gian dài. 

Jeong Tae-eui chỉ muốn im lặng ngay bây giờ. Anh muốn đóng tất cả các giác quan, thị giác và thính giác và nhốt mình vào trong không gian tĩnh lặng ấy. Đó là lý do vì sao Eoryeong là một nơi hoàn hảo. Nếu như anh không thể tìm thấy ánh sáng và bật nó lên, vậy thì cứ để bản thân chìm trong bóng tối đi.

Không ở cùng phòng với bất cứ ai thì sẽ chẳng có tiếng ồn nào làm anh khó chịu. Vì vậy khi được đưa vào một căn phòng trống, anh đã nghĩ rằng như vậy thật tốt. Nhưng lại không ngờ tới việc  tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa khi có một kẻ như thế này xuất hiện ở phòng bên cạnh.

Taeui thà ở cùng phòng với gã đó còn hơn, anh sẽ lấy một chiếc khăn tắm và bịt miệng gã đó lại.

Trước bữa cơm trưa, Taeui đã biết rằng người đàn ông phòng bên sinh ra trong một gia đình giàu có ở Kuala Lumpur và đến Thượng Hải để học một mình năm 15 tuổi. Gã muốn gia nhập UNHDRO. Bên trên người này còn có 2 người anh trai lần lượt là kế toán và doanh nhân, bên dưới còn có một em trai và một em gái vẫn đang là sinh viên. Taeui thậm chí còn phát hiện ra rằng người đàn ông này đã từng xuất hiện một lần trong một quảng cáo trên truyền hình.

Khi vào đây, thật không may cho gã là căn phòng có người duy nhất là căn phòng cuối cùng trong dãy hành lang, trong khi đó phòng đối diện gã thì chẳng có ai cả, vì vậy người gần gã nhất hiện nay chỉ có Jeong Taeui mà thôi.

Taeui không thể chịu đựng nổi nữa, anh nói thẳng rằng anh sẽ ăn và ngủ luôn bây giờ vậy nên đừng nói chuyện với anh nữa. Sau đó thì người đàn ông ở phòng bên cạnh cũng chịu yên tĩnh hơn một chút.

Anh thở dài và chìm vào im lặng, nhưng không lâu sau gã đó lại đột nhiên lên tiếng.

"Cậu đang ngủ à?"

Jeong Taeui không trả lời, anh thậm chí không có chút tâm trạng nào để nói chuyện lúc này. Người đàn ông thấy vậy thì cũng ngậm miệng. Thật may mắn. Gã chỉ nói chuyện thêm vài lần cho đến khi bữa tối được mang tới. Nhưng Jeong Taeui vẫn lặng im, anh cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ăn tối, vì vậy anh chẳng hề đụng đũa.

Sáng sớm nay, trước cả khi công việc bắt đầu thì Ilay đã tống ngay Taeui vào tù.

Hắn thậm chí đã không cho anh cơ hội nói thêm bất cứ điều gì. Khi lên đến tầng 7 ngay trước khi Jeong Taeui bước vào cửa Eoryeong, hắn đã cười nhẹ nhàng và nói. "Nghỉ ngơi đi, cho đến khi tôi đến đón cậu."

Ilay đã nói với anh rằng anh hãy nghỉ ngơi? Hắn muốn anh nghỉ ngơi?

"Giống như một con chó được cho nghỉ ngơi vậy.... tên khốn chết tiệt."

Jung Tae-eui thấp giọng lẩm bẩm.

Nếu có ai đó định nghỉ ngơi, thì nơi đây chắc chắn không phải lựa chọn tồi. Đây là một nơi hoàn hảo để thoát khỏi sự hối hả và nhộn nhịp của thế giới bên ngoài kia. Nếu như cho anh tới đây vào ngày hôm trước, anh đã có thể mỉm cười và nói cảm ơn hắn rồi. 

"uh. Dậy chưa?"

Taeui lầm bầm mà không nhận ra tiếng nói từ phòng bên cạnh vang lên.

"Chết tiệt." Taeyong lại ngậm miệng lại.

"Cậu có ngủ được tý nào từ trưa không? Trông cậu khá mệt mỏi đấy. Nhưng mà hãy xem mối hận thù kia của cậu là do ai nào? Là ai vậy? Người mà cậu cứ như muốn ăn thịt luôn ấy?"

Gã cười sảng khoái thắc mắc. Jeong Tae-ui tự hỏi liệu mình có nên phớt lờ gã không, nhưng anh vẫn thở dài và trả lời.

"Anh ta không coi ai là con người."

"Aha. Vậy thì đó hẳn là một tên khốn nạn. Tôi cũng biết một người như vậy đấy. Cũng có những người mặc dù có thể làm rất tốt chuyện này nhưng cũng dễ dàng phá hủy mọi thứ khác..."

Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông trở nên khàn khàn. Những mối hận thù trong băng giá được khắc rõ ràng qua từng chữ.

"Đó chính xác là lý do tại sao tôi đến đây. Hắn là kẻ không coi bất cứ ai là con người. Một tên đồ tể đánh đập người khác chỉ bằng tay không. Một tên sát nhân điên cuồng dính đầy máu người mà vẫn có thể mỉm cười! "

"......."

Jeong Tae-eui cắn môi. Anh biết một người dường như giống y hệt với người trong mô tả của gã. Nếu như có tận hai người như vậy xuất hiện trên thế giới này, anh sẽ tuyệt vọng mất.

"Vậy sao? Lẽ ra anh ta mới là người nên bị giam giữ ở đây mới đúng. Nhưng tại sao anh lại phải vào đây vậy?"

Khi Jeong Tae-eui hỏi một câu, giọng người đàn ông đột ngột cắt ngang. Một lúc sau, gã chết điếng, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tên điên đó đã giết đồng đội của tôi. Vì vậy, tôi đã lấy một khẩu súng lục và bắn hắn....... "

"Tốt... ... ."

Jeong Tae-ui trả lời một cách mơ hồ và ngay lập tức cắn chặt miệng. Anh dường như đã biết người đàn ông này là ai rồi, anh trai thứ ba của người đẹp Letching, lớn lên ở Kuala Lumpur và tốt nghiệp đại học ở Thượng Hải. Những giọng nói vô hình mà anh từng nghe thấy một lần trước đây như cuốn băng tua chậm trong đầu.  

"Là mày sao? Xem thằng khốn nào đã phá hỏng mọi thứ này!"

"Mau cút ra đây, ra đây hoặc tao sẽ tìm và chơi mày, thằng khốn với khẩu súng rỗng chết tiệt!"

Ồ, thằng khùng hồi đó chính là gã này. Một gã điên tới một nhà ăn đầy người với một khẩu súng lục cỡ nòng 50 và bắt đầu xả súng loạn xạ.

Taeui nhớ gã đã nói với anh rằng nếu để gã gặp lại anh một lần nữa, gã cũng sẽ cho anh một lỗ.

Taeui liến nhìn qua bức tường, anh không thể nhìn thấy gì trong bóng tối mù mịt, nhưng anh vẫn trừng mắt về phía giọng nói phát ra.
Jeong Taeui đã thay đổi lại suy nghĩ ban nãy. Anh thấy mừng vì anh không phải cùng phòng với tên đó.

Nếu để gã cùng phòng với anh, anh sẽ siết cổ anh bằng khăn thay vì chỉ bịt miệng gã bằng nó. Rồi sau đó anh sẽ gặp rắc rối vì tội giết người.

Nhưng mà nghĩ lại thì, tất cả những bất hạnh mà anh đang trải qua lúc này không phải do người đó hay sao?

Anh không nói nhất định là hắn, nhưng anh nghĩ rằng đến 90% là do tên khốn đó. Trong phút chốc, cơn tức giận ập đến như phát sốt. Nếu hắn ở bên cạnh thì anh sẽ không thể giết hắn được, nhưng ít nhất thì anh sẽ siết cổ hắn cho đến khi hắn sắp ngất đi luôn.

Taeui thở dài khi nghĩ về nó. Người ta nói rằng với một người xui xẻo, cho dù có ngã ngửa về phía sau thì mũi cũng sẽ bị gãy thôi. Vậy nên không có cách nào đổ hết lỗi lên đầu hắn cả.

Có lẽ anh thậm chí không nhận ra rằng tất cả những xui xẻo này dường như đã được cảnh báo trước từ lúc anh đến đây, hoặc thậm chí là trước đó nữa.

Taeui nhìn xuống như thể đang cố tìm một thứ gì đó vô hình. Ban đầu có một sợi chỉ đỏ buộc ở đó. Dù cho anh chưa bao giờ thực sự nhìn thấy hoặc cảm nhận đượcnó, nhưng có một sợi chỉ đỏ buộc giữa Jeong Taeui và người anh song sinh của mình. Anh trai đã nói như vậy, vì vậy anh cũng chắc chắn như vậy.

Khi nghe anh Jaeui nói, thực tế thì anh cũng vẫn chẳng nhìn ra được sợi chỉ nào hết. Nên Taeui nghĩ có phải nó đã bị cắt rồi không. Có lẽ trước khi rời khỏi nhà anh ấy đã phải cắt nó đi mất rồi.

"Nếu nói về nó thì,... vận may của mình đã giảm sút kể từ khi nó bị cắt mất..."

Có lẽ Gil Sang-cheon phải là anh trai của anh. Trong khi chia sẻ sự may mắn của mình với anh, anh ấy đã mang đến những lời cầu phúc để anh không gặp phải những điều xui xẻo. Sau đó, vì sợi dây kết nối với anh trai anh bị cắt nên anh không còn nhận được vận may đó nữa.

"Nếu nghĩ theo cách đó thì mọi chuyện sẽ trở nên hợp lý hơn rồi."

Ba từ Gil Sang-cheon phải dành cho một người may mắn như hyung đảm nhận mới đúng. Nếu anh ấy nghĩ rằng mình là một người đã có may mắn đủ đầy và thậm chí muốn chia sẻ may mắn đó cho người khác thì nó cũng rất thuyết phục.

"Sợi chỉ đỏ thực sự là may mắn của em....... A, em rất muốn gặp hyung và trói anh lại. "

Anh nghĩ mình đang lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng, nhưng thậm chí dù là rất nhỏ thì phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy. Người đàn ông đang tự chửi rủa điên cuồng ngay cả khi Jeong Tae-ui không quan tâm đột nhiên hỏi anh.

"Cậu đã bao giờ nói lời tạm biệt với anh trai mình chưa?"

"Ah...-Tôi thậm chí còn không biết anh ấy ở đâu, và cũng không biết anh đang làm gì.."

Jeong Tae-eui thì thầm như một tiếng thở dài. Anh muốn gặp anh trai, nhưng chỉ có thể ôm nỗi nhớ trong vô vọng.

Điều này chưa từng xảy ra trước đây. Cho dù có đi đâu hay làm gì thì anh trai vẫn sẽ luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh. Ngay cả khi anh ấy phải đi xa thì chỉ cần Taeui nhớ anh ấy thì anh có thể gặp hoặc liên lạc cho anh ấy bất cứ lúc nào.

Phải làm sao bây giờ, hyung. Em nhớ anh. Nhớ anh rất rất nhiều.

Người đàn ông buồng bên chìm vào im lặng và suy tư như thể tiếng thở dài của anh đã được truyền đến tai gã.

Mà cũng có thể là gã đã ngủ quên luôn rồi.

Jeong Taeui dựa đầu vào tường, từng nhịp thở tĩnh lặng phập phồng trên khuôn ngực. Giọng nói của người đàn ông lại bất chợt vang lên.

"Chỉ cần anh ta còn sống thì cậu cũng sẽ gặp được thôi....Còn người bạn mà tôi muốn gặp nhất đã chết rồi."

Taeui không biết nói gì hơn, và người đàn ông cũng đắm chìm trong suy nghĩ. 

Người đàn ông nãy giờ vẫn thao thao bất tuyệt bỗng lặng đi khi nghĩ về người bạn đã không còn cơ hội gặp lại lần nữa của mình. Jeong Taeui định nói gì đó trong không khí trầm lắng này nhưng sau một lúc do dự, anh quyết định nuốt mấy lời đó vào trong. Có lẽ giờ là lúc người đàn ông này cần không gian riêng. 

Người bạn đó đã chết dưới tay IIay, hay là một người khác?

Dù sao thì Jeong Taeui cũng thương tiếc cho người bạn vô danh đó, và cả cho người đàn ông này nữa.

Người đã chết tức là cuộc sống của họ cũng kết thúc ở đây. Nhưng đối với người ở lại thì cuộc sống sẽ chỉ còn lại cảm giác mất mát. Và Jeong Taeui thấu hiểu sâu sắc cảm giác mất mát này.

Anh lặng lẽ nhìn bóng tối bao trùm lấy cơ thể mình. Rồi lầm bầm một cách cay đắng.

"Cháu vẫn sẽ rất tức giận, chú à."

Tiếng thở dài của anh tan vào trong bóng tối. Anh đã nghĩ về nó cả ngày hôm nay. Về những gì đã xảy ra từ đêm qua - không, còn lâu hơn thế, từng bước từng bước lùi về quãng thời gian trước đó. Chỉ có một kết luận hợp lý cho tất cả, nhưng cũng là kết luận mà anh không mong đợi nhất, dù cho nó có chính xác như thế nào đi chăng nữa. Vì vậy, anh cứ nghĩ đi nghĩ lại, nhưng càng suy nghĩ nhiều, bụng anh càng cồn cào khó chịu.

Taeui cảm thấy kiệt sức đến không thở nổi.

Anh muốn ra khỏi đây, anh muốn gặp hyung, muốn thoát khỏi những mối quan hệ phức tạp này. Từng mong ước cứ như vậy lấp đầy tâm trí.

Cùng lúc đó, từ xa truyền đến tiếng mở cửa sắt. Đã khuya muộn rồi cho nên sẽ không còn ai đến đây vào giờ này nữa cả, nếu vậy thì có thể là quản giáo đang đi kiểm tra xung quanh mà thôi. Nhưng khi anh nghe những tiếng giày đang bước trên những bậc thang đá, dường như anh đã biết đó là ai.

Anh đã giống như một con thiêu thân lang thang bất định với những nghi ngờ ảm đạm cả ngày hôm nay, vậy mà hắn lại có thể bước đi không ngần ngại ngay cả trong thứ bóng tối đen kịt này. Jeong Taeui cười khổ.

"Taeil."

Tiếng bước chân dừng lại và một giọng nói cách anh vài bước vang lên, nhưng Jeong Tae cũng không ngẩng đầu. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào chân mình trong im lặng. Thời điểm này, hẳn trăng cũng lên rồi, âm thanh nhỏ bé và ánh sáng từ trên cao chợt đổ xuống.

Ánh sáng không chói chang, nhưng còn chói hơn ánh mặt trời trong đôi mắt cả ngày đã quen với bóng tối của anh.

Jeong Tae-eui cau mày và lấy tay che mắt, ngậm miệng cho đến khi mắt có thể quen dần với ánh sáng và anh có thể từ từ mở mắt. Người đàn ông lặng lẽ chờ đợi trước mặt.

"Cậu đã nghỉ ngơi tốt chứ? Tôi tới để đón cậu đây."

Khi Jeong Tae-eui mở mắt, Ilay đã ở ngay trước mặt anh. Trong khi đợi Jeong Tae-eui đi ra, hắn mở cửa buồng giam.

Jeong Tae-eui bất động một lúc và chỉ nhìn hắn chằm chằm. Ilay kiên nhẫn đợi Jeong Tae-eui, như thể hắn không có bất cứ phiền hà nào đối với điều đó.

"Này! Cậu được ra rồi sao?"

Sự im lặng chấm dứt bởi giọng nói của gã đàn ông phòng bên. Ilay quay lại và liếc nhìn anh ta. Nhưng từ vị trí của hắn, sẽ không thể nhìn thấy ai đang ở buồng bên cạnh. Tương tự như vậy, gã cũng không thể nhìn thấy IIay.

Người đàn ông ở buồng giam bên cạnh có vẻ không biết rằng Ilay đang ở gần anh ta đến vậy. Khoảnh khắc anh nhận ra điều đó, một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng. Đó là một cảm giác rất khó diễn tả. Moore - cái gã mà đã cố giết Ilay này, gần như liều mạng với chính mình mà không thèm chú ý xung quanh. Cho dù có thể lần đó chỉ là sự hận thù hay hành động nhất thời, nhưng ngay khoảnh khắc đó, chắc chắn gã đã hận Ilay hơn bất cứ ai khác trên đời.

Tuy nhiên, lúc này, gã đã không nhận ra Ilay. Ngay cả khi những âm thanh từ tiếng bước chân hắn - một trong những đặc điểm đại diện cho sự nổi tiếng của Ilay, hay thậm chí là giọng nói của hắn phát ra. Gã vẫn không nhận ra Ilay chỉ vì gã không thể nhìn thấy hắn.

"Quá nhanh để ra tù trong vòng chưa đầy một ngày nhỉ? Haha, hãy ra ngoài xem nào."

Hắn vui vẻ chào Taeui. Anh đứng dậy sau khi nghe thấy lời chào đó.

Sau đó, IIay mở cửa buồng giam và đi ra ngoài chờ anh.

Jeong Taeui không chào người đàn ông kia vì chẳng có lý do gì để gặp lại gã cả. Tuy nhiên anh vẫn nói với gã là anh vẫn ổn cho đến khi ra khỏi đây, chỉ vậy thôi.

Cánh cửa của tầng hầm thứ 7 đóng lại sau lưng. Cả không gian chỉ có một cánh cửa ở giữa, thứ ánh sáng chiếu rọi trong khoảnh khắc tương phản hoàn toàn với căn phòng u tối phía sau.

Taeui nhìn đồng hồ, lúc đó đã gần 10h. Đó là giờ tan làm của một ngày làm việc bình thường.

"Đó là con đường mà chỉ 10p trước thôi tôi vừa chạy qua sau cuộc họp cuối cùng của ngày hôm nay đấy."

IIay nói từ phía sau Taeui - người vẫn đang nhìn chằm chằm hắn cùng chiếc đồng hồ. (IIay đến muộn nên embe quạo nhìn đồng hồ dằn mặt)

"Đừng tức giận vì tôi tới muộn mà. Tôi đã cố gắng đến sớm nhất có thể rồi."

Hắn nói thêm, khóe miệng hơi nhếch lên. 

Jeong Taeui liếc nhìn nụ cười đó một lúc rồi quay đầu lại. Đó là nụ cười tồi tệ nhất mà anh từng thấy. Nó giống y hệt nụ cười mà anh đã thấy một lần vào buổi sáng nay. (Embe lại bị lệch sóng nặng)

Taeui tỏ ra không hài lòng và thở dài.

"Cậu sẽ được chăm sóc tử tế khi vào đây."

"Tôi đã nghĩ là sẽ tốt hơn nếu như cậu ở đây vào hôm nay, nhưng có phải cậu không thích không?"

IIay hơi nhướng mày và nói như thể anh ta đang ngạc nhiên. Jeong Taeui nhìn lên trần nhà một lúc.

Như hắn nói, quả thực trải qua một ngày ở Eoryeong cũng không hề tệ. Hôm nay Taeui cực kỳ không khỏe, cả về thể chất lẫn tinh thần, cho nên anh cũng không thể tham gia huấn luyện mà có kết quả tốt được, chắc chắn anh sẽ gặp nhiều rắc rối nếu ở trên đó với cái tinh thần bất ổn này. Cho nên anh thà dành cả ngày để chôn vùi cơ thể trong một nơi tăm tối còn hơn là ở ngoài kia làm việc như những ngày bình thường.

"Ừ, nó tốt hơn so với bình thường. Mặc dù tôi không nghĩ là anh đưa tôi vào đây thực sự là vì muốn tốt cho tôi như vậy đâu."

Khi Jeong Taeui nói một cách thờ ơ, IIay đã bật cười.

Jeong Tae-ui đi về phía cầu thang không xa lối vào còn IIay lại dừng trước thang máy ngay bên cạnh. Khi anh bắt đầu đi lên cầu thang, hắn cũng đi theo anh lên từ cuối cầu thang và hỏi.

"Cậu muốn đi bằng cầu thang bộ à? Nó không quá sức sao?"

"Mệt. Tôi bắt đầu bị đau nửa đầu rồi."

Jeong Taeui trả lời thẳng thừng nhưng không dừng bước. Cơ thể của anh đã tốt hơn bởi anh đã ở yên trong phòng giam gần như cả ngày rồi, và bây giờ thì không có vấn đề gì nữa cả, nhưng đầu của anh đã bắt đầu đau nhói lên một chút từ trước đó. Và nó vẫn luôn như vậy kể từ lúc đó cho đến nay.

Đau nửa đầu sẽ xuất hiện nếu cơ thể mệt mỏi do vận động quá nhiều hoặc đầu óc phải làm việc quá sức. Nhưng nó cũng không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần ngủ một giấc là ổn.

Trong khi đi theo Jung Tae-eui bước lên cầu thang, Ilay gật đầu và chỉ ra phía sau Taeui.

"Có thang máy ngay đây này."

"Anh muốn đi thang máy chỉ để lên thêm một tầng sao?....Sẽ mất nhiều thời gian chờ đợi hơn đấy."

Taeui khịt mũi nói. IIay im lặng một lúc.

"Chỉ lên một tầng? Cậu định về phòng mình sao?"

Lần này đến lượt Jeong Tae-eui im ​​lặng.

Chỉ khi đó anh mới nhận ra rằng điểm đến mà bọn họ đang nghĩ tới là khác nhau.

Nơi Ilay muốn đến là phòng của hắn ở tầng hầm đầu tiên, còn nơi mà Tae-ui đang hướng tới là phòng của anh tầng trên.

Jeong Tae-ui dừng bước. Sau đó, Ilay cũng dừng lại.

Cơn đau đầu dường như sẽ không tự biến mất. Với tốc độ này, nó chỉ đang ngày càng trở nên tồi tệ hơn, và anh cũng không thể đi vào giấc ngủ một cách dễ dàng được nữa. Nên anh chỉ muốn về phòng và nghỉ ngơi thôi.

"Đến phòng tôi đi, chiều nay tôi có rất nhiều bia trong tủ lạnh đấy."

".........Vậy sao.....Tôi có nên không?"

Không biết nó nhiều đến mức nào nhưng anh sẽ quét sạch chỗ bia đó. 



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật