[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thế giới hoàn mỹ 4: Lăng Tố: "A"...



Trang Điệt đứng trước nhà ma, thận trọng hít sâu hai hơi.

Tuy còn chưa vào cửa nhưng Trang Điệt đã cảm thấy tâm lý của mình bắt đầu gây chuyện, thậm chí hiện giờ cậu còn thấy sau gáy có cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua.

"Một ngôi nhà ma trong công viên giải trí... chắc cũng không kích thích lắm đâu."

Trang Điệt xây dựng tâm lý cho bản thân một cách vô ích: "Trẻ em là mầm non đất nước, muốn lớn lên khỏe mạnh thì tâm hồn trẻ thơ không nên chịu tổn thương. Trước đây mình là trợ giáo mầm non, tâm hồn thật ra cũng giống với mấy bạn nhỏ."

Trên thực tế, không phải là cậu chưa từng suy xét đến việc trực tiếp dỡ bỏ nhà ma này.

Nếu như vậy mà có thể vượt cửa thì Trang Điệt thực sự cũng không ngại từ nay về sau đi nghiên cứu nguyên lý chế tạo súng cối*. Ít nhất cũng có thể mô phỏng ra thời đại vũ khí lạnh, tạo một chiếc xe công thành* tiến lên...

*Súng cối: Một súng cối thường là một vũ khí đơn giản, nhẹ, có thể cầm tay, có mõm, bao gồm một ống kim loại có lỗ nhẵn được gắn vào một tấm đế với giá treo bipod nhẹ và tầm nhìn.

Vấn đề ở đây là Trang Điệt hoàn toàn không biết chính xác làm thế nào mà "manh mối" chưa biết này lại tồn tại trong nhà ma.

Nhỡ đâu nó là chữ được viết bằng máu hoặc là tờ giấy trong miệng của một bộ xương nào đó hoặc là cuộc đối thoại được kích hoạt bởi quái vật bị nhốt lại, hoặc là trong một cảnh tượng chơi thông linh hay mời bút tiên gì đó...

Trang Điệt buộc phải dừng những liên tưởng quá mức phong phú trong tâm trí mình.

"Hầu hết thời gian, sự sợ hãi với quỷ của con người đều là do tự mình dọa mình, mình nghĩ nó chẳng hề có ích với chuyện này."

"Mình chỉ vào tìm manh mối, chỉ cần bảo vệ bản thân cho tốt, đi nhanh về nhanh là được mà."

Trang Điệt vừa lẩm bẩm vừa quyết tâm, tròng mặt nạ bảo vệ màu đen lên đầu rồi nắm chặt lấy cây gậy bóng chày kim loại dung nham địa ngục.

Cậu cố tình bắt chước thợ mỏ biến ra một chiếc đèn đầu có độ sáng cao rồi đội nó lên, xoa tay lấy tinh thần và đi về phía lối vào nhà ma.

...

Năm phút sau Trang Điệt vẫn như cũ kẹt ở cửa.

Cậu đã thử đủ mọi cách nhưng vẫn không thể mở được cửa với tạo hình thế này của ngôi nhà ma — và lý do xuất hiện tình huống này là vì thông báo trên cửa cũng hiện rõ ra nhắc nhở.

【 Nếu du khách mắc các bệnh tiềm ẩn như tim mạch, cao huyết áp, bệnh tâm thần, vui lòng xin đừng vào. 】

【 Vui lòng không mang theo vũ khí sắc bén, vật cứng và các vật phẩm có khả năng gây thương tích vào trong.】

【Người ăn mặc quái dị xin miễn vào. 】

【Du khách có thể nhận được gậy phát sáng miễn phí sau khi vào cửa nên xin đừng tự mang theo thiết bị chiếu sáng.】

【 Không phá hư bối cảnh, không đánh nhân viên trong nhà ma.】

...

"Có nhiều quy định cần tuân thủ quá đi!"

Trang Điệt đã bị máy dò kim loại và theo dõi gương mặt chĩa vào người năm phút, cậu tức đến mức mái tóc xoăn nhỏ cũng muốn dựng thẳng lên luôn: "Nói mới nhớ, không được đánh nhân viên thì vì sao thỏ Bugs lại có thể đột ngột rút cây cột điện cứng rắn lên tấn công tôi vậy!"

Thật ra không phải cậu chưa nghĩ đến việc đầu tiên lấy tư thái người qua đường mộc mạc trà trộn vào cửa, sau khi vào mới nghĩ cách móc ra trang bị.

— chẳng qua Trang Điệt không đủ tự tin cho rằng bản thân trong hoàn cảnh này vẫn có thể duy trì nổi lý trí, bình tĩnh nhớ ra phương pháp tạo ra đồ vật...

Hiện tại Trang Điệt chỉ cao có một mét hai, muốn khiếu nại thì phải nhảy lên mới có thể đụng đến cái quyển sổ lưu niệm. Cậu đã thử hết tất cả biện pháp, thậm chí dùng cưa điện cũng không thể phá được cánh cửa kia, cuối cùng cậu chỉ có thể lưu luyến không buông mà tháo mũ trùm đầu và đèn xuống, bỏ hết những trang bị kia xuống.

Đèn xanh sáng lên, cánh cổng đóng kín lối vào cũng chầm chậm mở ra.

Một luồng khí lạnh bỗng trào ra từ bên trong nhà ma.

Trong nhà không có nguồn sáng công suất lớn, từ ngoài cửa nhìn vào chỉ thấy một mảnh tối tăm. Trên chiếc bàn gỗ ở lối vào là rải rác những chiếc gậy phát sáng đã bị bẻ gãy, mỗi cái đều sáng lên ánh xanh biếc.

Trang Điệt nhìn kỹ rồi chọn một cây cầm lên.

Với tiếng kẽo kẹt, cánh cửa sau lưng cậu đột nhiên đóng lại, hoàn toàn chặn lại tia sáng cuối cùng từ thế giới bên ngoài.

Lòng Trang Điệt chùng xuống.

Phạm vị gậy phát sáng có thể chiếu sáng cực kỳ hạn chế, Trang Điệt lui về sau nửa bước, cậu đang chuẩn bị biến ra một cái đèn pin thì phát hiện quá trình chuyển hóa ý thức thành vật thật không diễn ra như thường lệ.

Trang Điệt thử lại vài lần rồi nhanh chóng đếm được hai trăm con cừu: "Không đúng...vấn đề không phải là mình."

"Là do "quy tắc" ngoài cửa nhỉ?" Trang Điệt dường như nhận ra điều gì đó, cậu thay đổi suy nghĩ, thử lấy cây kẹo mút mà Lăng Tố từng đưa cho cậu, lần này cậu đã nhanh chóng thành công.

Bên trong nhà ma khí lạnh ập vào người, hiệu ứng âm thanh chân thật quanh quẩn bên tai.

Đó là một âm thanh rất nhỏ như là tiếng nhai rắc rắc, nếu phân biệt kỹ, còn có thể nghe được tiếng tích tách của chất lỏng nhỏ giọt và âm thanh trào dâng của luồng không khí.

Chỗ góc rẽ, ánh sáng mờ ảo không ngừng biến đổi, dường như có thứ gì đó vô hình đang chần chừ gần đó.

Nhìn từ bên ngoài, diện tích nhà ma cũng không lớn nhưng từ cửa nhìn vào lúc này lại tựa như biến thành một mê cung khổng lồ đang mai phục trong bóng đêm.

Sau lưng Trang Điệt đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cậu căng thẳng lột gói bọc kẹo, nhét kẹo mút vào trong miệng: "Tình hình hiện tại có vẻ không ổn..."

Nếu lấy một trò chơi để ví dụ thì trạng thái hiện tại của Trang Điệt có lẽ tương tự với việc bị hành lý của cậu bị cưỡng chế niêm phong.

Ngoài cửa, Trang Điệt thật sự có cảm giác chẳng lành cực kỳ mãnh liệt.

Và sau khi vào cửa, linh cảm này thật sự đã được chứng thực — trong giấc mơ này, vì tiềm thức của chủ nhân quá tuân thủ kỷ luật, người đó thậm chí sau khi vào trong nhà ma còn không hề phá bỏ những điều cần lưu ý.

"Chẳng lẽ đang ám chỉ mình phải dùng kẹo mút chiến đấu với ma hả?"

Trang Điệt lại nhặt cây gậy phát sáng bị ném ở một bên, thật ra cậu đã mơ hồ nhận thấy bản thân hình như đang dẫm phải thứ gì đó nhưng cậu lại không hề muốn biết nó là thứ gì.

Cậu chú ý thấy trên vách tường rõ ràng có vết cháy.

Dưới ánh sáng yếu ớt của gậy phát sáng, bức tường bị cháy đã bong ra từng mảng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra đây là cảnh tượng của một gian phòng cổ.

Bàn bát tiên* cụt chân nghiêng lệch trên mặt đất, chân bàn cũng cháy đen. Đồ đạc trong nhà lật úp đầy trên sàn, gương đồng vỡ thành nhiều mảnh, bên góc tường còn có một chậu than chứa đầy tro giấy.

Tấm rèm ẩn hiện, khẽ lay động theo gió. Những mảnh váy rải rác trên mặt sàn, nhuộm ít màu đỏ sẫm đã sớm khô héo.

"Vì sao trong công viên giải trí theo chủ đề phim hoạt hình lại muốn làm kiểu kinh dị truyền thống Trung Quốc...《 Mulan 》hả?"

Trang Điệt không nhịn được mà thầm cà khịa một câu, đồng thời cậu cũng cẩn thận tránh tất cả các thiết bị có khả năng kích hoạt cơ quan.

Cậu thận trọng bước nhẹ chân, vừa đi vừa tự thì thầm lấy thêm can đảm: "Làm một khung cảnh trường ma bình thường, ấm áp vừa có thể dọa các bạn nhỏ khóc vừa có thể giúp các bạn nhỏ tạo được sự mong chờ đối với cuộc sống học đường, một công đôi việc..."

Lời còn chưa dứt thì mấy cây nến đỏ sau lưng cậu chợt sáng lên.

Ánh lửa lộ ra thứ ánh sáng kỳ quái màu xanh lục, lập lòe lúc sáng lúc tối, chiếu sáng một góc phòng.

Trang Điệt đứng yên tại chỗ cứ như dưới chân mọc rễ, kiên quyết không quay đầu lại xem chỗ đó có gì mà cất bước đi về phía trước.

Khi ngọn nến được thắp lên bởi sức mạnh vô danh nào đó, toàn bộ căn nhà ma cũng dường như đột nhiên bị đánh thức.

Tiền giấy bay rơi lả tả, màn che voan mỏng vướng vào nhau thành một đống, chỗ đó thậm chí còn có máu từ từ rỉ ra. Những vết đỏ sậm chảy xuống dọc theo vách tường, nó vừa chạm đất thì lại biến mất một cách kỳ lạ như thể bị thứ gì đó lập tức hút sạch.

Chiếc gương đồng không biết từ lúc nào đã nguyên vẹn như cũ, nó lại được đặt ở cuối con đường, trên mặt kính mơ hồ hiện ra vô số bóng người lay động.

Trang Điệt vùi đầu chạy về phía trước, cậu nhận thấy có thứ gì đó đụng vào bả vai mình, cậu không chút do dự cố gắng vùng vẫy thoát ra, bên cạnh lạch cạch rơi xuống một mảnh xương tái nhợt.

Trang Điệt nghĩ cũng không nghĩ, quyết đoán rẽ vào hành lang khác.

"Vấn đề rất lớn."

Trang Điệt lau nước mắt sinh lý chảy ra vì bị dọa sợ, trong đầu cậu không ngừng nhớ lại, chắp nối tuyến đường và khoảng cách mà cậu đang chạy: "Nhìn từ bên ngoài vào có thể ước tính được kích thước của nhà ma, nó hình tròn, đường kính khoảng từ 65 đến 70 mét. Mình rẽ phải hai lần, rẽ trái một lần, theo quỹ đạo di chuyển của mình và kết hợp với khoảng cách mỗi lần mình lao thẳng tới..."

Trang Điệt khó khăn dừng lại trước một bức tường: "...Mình chạy đến cuối rồi."

Sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cậu xoay người lại nhìn những bóng ma đang lắc lư sau lưng mình, nghe thấy tiếng nhai "rắc rắc" không ngừng tiến đến gần, Trang Điệt đột nhiên giơ tay tự túm tóc.

Trang Điệt kéo mạnh mái tóc xoăn nhỏ, bực bội nhảy lên: "Mình tính làm gì trời! Dù không tính cũng có thể nhìn ra đã chạy đến cuối rồi mà!"

Bởi vì ở ngay rìa nhà ma, không còn nơi để chạy. Mà bóng ma ẩn hiện bí ẩn dường như đã ăn no, tiếng liếm mút biến mất, chất lỏng màu đỏ sậm ở khắp mọi nơi lẳng lặng tràn lan đến vị trí của Trang Điệt.

Trang Điệt nhìn trái nhìn phải, hít sâu một hơi hạ quyết tâm, mở một cửa phòng rồi vọt vào trong.

Chính giữa căn phòng trống là một cỗ quan tài.

So với những khung cảnh khác thì nơi này quá mức sạch sẽ nhưng không thể giảm bớt cảm giác quỷ dị tràn ngập.

Xem kích thước thì bộ quan tài này có thể chôn chung hai người. Toàn bộ sơn một màu đen sẫm, bề mặt có vẽ hoa văn một đôi hạt mặn nồng, đế quan tài làm bằng gỗ lim, khóa bằng đồng, sơn đen có phủ một lớp ánh đỏ.

Quan tài bị khóa chặt bên ngoài, chất gỗ cứng và rất lạnh lẽo, chạm lòng bàn tay vào dường như có cảm giác hô hấp và tim đập như người thật.

Quan tài này còn sống hả?

Đáy lòng Trang Điệt sợ phát khiếp, cậu theo bản năng muốn đổi phòng, vừa mới quay lại cửa thì đột nhiên dừng chân.

Mới ở bên trong phòng này có một lát mà ngoài cửa đã trôi nổi vô số người giấy.

Trang Điệt thò đầu ra khe cửa một tí, những người giấy vốn đang quay lưng với cậu ngay lập tức tựa như những đóa hoa hướng dương đồng loạt nhìn chằm chằm cậu!

Người giấy dẫn đầu xoay "đầu" của mình và bay về phía cậu!

Trang Điệt đóng sầm cửa lại một cái "bịch".

Tạm thời cậu không rảnh quan tâm đến hậu quả khủng khiếp nào mình sẽ gặp phải, cậu nhặt chân ghế trên đường, leng keng đập rớt cái ổ khóa bên ngoài quan tài, liền mạch lưu loát mở nắp quan tài lên rồi nhảy vào trong nằm xuống nín thở giả chết.

Ánh sáng xuyên qua khe hở trong ván gỗ, nhóm người giấy lững thững đi dọc theo khe cửa rồi vòng vòng tìm bên trong phòng, sau đó từ từ rời đi.

Con người giấy cuối rời khỏi phòng, Trang Điệt cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn thả lỏng.

Lúc này cậu mới có tâm trạng mà cẩn thận kiểm tra tình hình bên trong quan tài — kỳ lạ thay chỗ này không lạnh lẽo như tưởng tượng của cậu, trong ngôi nhà ma lạnh buốt này, thậm chí còn có một chút ấm áp và mềm mại hiếm có.

Càng kỳ lạ hơn là loại xúc cảm này lại khá quen thuộc với cậu...

Trang Điệt càng nghĩ càng thấy không đúng, hai tay cẩn thận sờ sờ bên dưới: "..."

Lăng Tố bị cậu cộng sự từ trên trời giáng xuống nện đến mắt tối sầm, đến giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh bình tĩnh nằm thẳng dưới đáy quan tài, nắm lấy bàn tay đang sờ loạn của Trang Điệt.

Lăng Tố: "A."

*Xe công thành:


*Bàn bát tiên:


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật