[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thế giới hoàn mỹ 3: Tuân thủ các quy tắc, trung thực và vâng lời, nhát gan...



"Phong cách tổng thể của giấc mơ này có phải tìm kiếm điểm kỳ lạ không..."

Trang Điệt cúi đầu nhìn, cậu phát hiện hai chân mình đã "mọc" trên mặt đất.

Tầm nhìn trong sương mù thực sự rất kém, Trang Điệt cố gắng hoàn thành động tác "dùng tay che nắng" thì lại phát hiện cánh tay vừa nhấc lên lập tức cứng đờ không thể hạ xuống được.

Làn da lộ ra của cậu trong nháy mắt trở nên nhăn nheo, loang lổ, khe và sẹo rải rác khắp nơi. Cơ thể phản ứng ngày càng chậm chạp và cũng khó nhận biết được gì, gió thổi qua đầu còn có thể phát ra âm thanh sột soạt.

"Trực tiếp biến thành một cái cây ư?"

Trang Điệt thì thào: "Mình có thể chọn làm loại cây nào không? Giai đoạn này không được hằng ngày cho lắm, chẳng lẽ mộng chủ là nhà thiết kế game kinh dị dòng ý thức nào đó..."

So với việc biến thành một cây đứng ở nơi hoang vu, Trang Điệt bỗng cảm thấy dù là việc Lăng Tố nhảy thiết hài cũng không đáng sợ như vậy.

Đang nghiêm túc suy nghĩ biện pháp ứng phó, Trang Điệt bỗng nhiên chú ý tới trong sương mù đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Bóng người rất mơ hồ, khó có thể phân biệt thân phận và giới tính, chỉ có thể nhìn vào thân thể mà có thể đoán là học sinh. Đối phương có vẻ như đang nhàn nhã dạo phố, vừa đi vừa nhìn hàng hóa trong cửa kính hai bên đường, bất tri bất giác cách Trang Điệt ngày càng gần.

Khi đối phương từ từ đến gần, một tiếng động cực lớn không thể làm ngơ, khiến Trang Điệt phải tạm ngừng quan sát.

Loại tiếng ồn này giống như tiếng vận hành xe lửa hơi nước kiểu cũ, chuyển động của cần điều khiển phát ra tiếng va đập nhanh và đều đặn, kèm theo tiếng còi dài cùng với tiếng phun thả ầm ầm, nặng nề của xi-lanh.

Những âm thanh này dường như phảng phất bên tai cậu, không gian bắt đầu rung động, không biết từ đâu kéo tới một trận gió ầm ầm xông vào trong sương mù dày đặc, thổi tán cây của Trang Điệt lắc lư không ngừng.

Trang Điệt đứng tại chỗ, bị buộc phải vẫy tay cuồng nhiệt không ngừng theo gió, cậu thành tâm cầu nguyện cho phiến lá bị cuốn đi phân nửa của mình: "Dù thế nào thì thứ này ngàn vạn lần không phải là hiện thân của tóc..."

Sau vài giây, sự rung chuyển dữ dội này cuối cùng cũng đạt tới đỉnh điểm.

Vết nứt không gian trở lại lần hai, nó tựa như một vật thật giống với thủy ngân trào ra từ dưới chân Trang Điệt, bao bọc toàn bộ cậu.

Khi bị kéo vào khe nứt, Trang Điệt cuối cùng cũng nhớ ra tiếng gió gào thét quen thuộc này.

...

Trang Điệt mở mắt.

Gió thổi mạnh vào mặt khiến cậu không thể mở mắt được.

Cảm giác bị đẩy không chống lại được quen thuộc. Cảnh tượng hai bên nhanh chóng lùi lại đằng sau, mơ hồ đến nổi không thể nhìn rõ, cậu bị dẫn đến một khúc cua gấp với cái vòng cung lớn...

Sau khi chơi tàu lượn siêu tốc tận một tiếng, Trang Điệt đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Cậu không hét to nữa, nhanh chóng rút tay ra khỏi sự gò bó của dây an toàn, điên cuồng xoa nắn những lọn tóc nhỏ. Phát hiện không thiếu sợ nào cuối cùng mới có thể thả lỏng, chiêm ngưỡng những khối màu đang lùi về sau nhanh chóng ở hai bên.

"Sắp xếp lại suy nghĩ một tẹo."

Trang Điệt lấy bút ghi âm ra: "Cho tới giờ, mình chỉ mới mở khóa được tổng cộng ba cảnh này."

Công viên giải trí đang mở cửa nhưng không có bất kỳ ai, ở phía cuối một lớp học vừa thi xong, bị bao vây bởi bọn côn đồ ở cuối con hẻm trong một thị trấn nhỏ.

Mối liên hệ dễ hiểu nhất chính là những cảnh tượng này đều được sắp xếp theo trình tự thời gian.

"Khi còn nhỏ muốn đến công viên giải trí chơi thì bạn học sinh tiểu học nhất định phải làm bài thi cho kịp thời gian, nếu đi học không nghe giảng sẽ bị cô giáo nhảy điệu thiết hài đuổi theo đến vấp từ trên cầu thang ngã đập mặt xuống đất. Đến khi lên đến cấp ba thì bị mấy tên côn đồ cướp tiền tiêu vặt, sau đó thành một cái cây cô độc."

Trang Điệt trầm ngâm: "Chủ giấc mơ trong hiện thực có quá nhiều áp lực sao? Nếu đây đều là ký ức thật thì quá trình trưởng thành không phải hơi lận đận rồi hả..."

Tàu lượn đã bay tới điểm cao nhất của đường ray.

Sau khi cuối cùng cũng hoàn thành một loạt chuyển động có độ khó cao, thân xe dần dần giảm tốc độ và trượt xuống, từ từ tiến về vạch đích.

Trang Điệt cởi bỏ dây an toàn rồi leo xuống xe, đi ra khỏi sân ga.

Lần này cậu lập tức đi thẳng đến cổng soát vé, cố ý kiễng chân lên so với thước đo chiều cao hoạt hình dán trên tường.

"Hừm." Trang Điệt ngẩng đầu lên, nhìn cái giới hạn chiều cao thấp nhất là "1.4 mét", "Như vậy xem ra khi đó không phải bỗng nhiên thỏ Bugs sử dụng sức mạnh không gian để bỏ qua quy luật thị giác gần lớn xa nhỏ...là do mình lùn đi."

Lúc đó, lý do cậu cảm thấy con thỏ Bugs đó to lớn khủng khiếp là vì cậu đồng bộ với nhận thức của chủ nhân giấc mơ và đồng thời chiều cao được điều chỉnh, góc nhìn cũng xảy ra biến hóa.

Trang Điệt thở dài tiếc nuối, cất chiếc cưa điện nhỏ vừa mới lấy ra.

"Lùn không phải lỗi của mình." Trang Điệt chỉnh lại cổ áo, "Nhưng nếu có thể đi tàu lượn siêu tốc cao như thế này thì hẳn là có gì đó không ổn."

Dựa theo ấn tượng của cậu, hầu hết các công viên giải trí đều giới hạn chiều cao là 1m4. Một số khu trang bị đường ray không quá mạo hiểm mới có thể nới lỏng đến khoảng 1m3.

Quy định như vậy thật sự rất cần thiết — hầu hết các chỗ ngồi tàu lượn siêu tốc đều được tham chiếu theo người trưởng thành để thiết kế, trẻ con không kiểm soát tốt cơ thể mà thân hình lại nhỏ, một khi không cẩn thận có khả năng sẽ bị văng ra khỏi khe hở của dây an toàn.

"Thế mà mình lại ở trên tàu lượn siêu tốc lên tận trời."

Trang Điệt đã nhớ rõ đường trong công viên giải trí, thuần thục mua cho bản thân một cây kem: "Có ba khả năng."

"Khả năng thứ nhất, thần tàu lượn siêu tốc đã nghe được khát vọng sâu thẳm của mình, lợi dụng nhiệm vụ lần này cho mình một cơ hội để thỏa mãn cơn nghiện."

"Khả năng thứ hai, năm đó nhân viên soát vé đã chểnh mảng nhiệm vụ, bị "mình" trong hiện thực trà trộn lẻn vào."

Cả hai giả thuyết này không có nhiều khả năng thành thật, Trang Điệt cũng chỉ liệt kê để đề phòng.

Cậu tạm thời xóa đi mấy cái nhãn dán "nhẹ nhàng, ấm áp, hằng ngày", một lần nữa kiểm tra lại công viên giải trí với tâm thái làm nhiệm vụ: "Khả năng thứ ba..."

Trang Điệt cắn một miếng kem: "Đây là 'sự kiện nhắc nhở' mà chủ nhân giấc mơ thiết lập cho bản thân."

Sở dĩ mơ trong mơ còn được gọi là "thức dậy giả" là vì nó sẽ tạo cho người ta cảm giác vô cùng chân thật như bản thân đã tỉnh dậy, làm người ta lầm tưởng bản thân đã trở về hiện thực.

Mà ba mộng cảnh Trang Điệt vừa trải qua lại không phải là giấc mơ bình thường.

Có mối liên hệ nào đó trong ba giấc mơ này — màu trắng của đèn đường và viên phấn, bị vấp ngã, tiếng gào thét của gió. Loại liên hệ dễ dàng này càng làm người ta không phân biệt được mình đang ở đâu, thế nên mới cần một cảnh tượng khó xuất hiện trong đời sống thật để nhắc nhở chính mình đây là một giấc mơ.

Trong clip ngắn ở công viên giải trí, chỉ cần rời khỏi tàu lượn siêu tốc, Trang Điệt sẽ lập tức đồng bộ với nhận thức của chủ giấc mơ, sau đó phát hiện ra lỗi chiều cao của mình.

Mà lần trước, lý do Trang Điệt không kịp thời phát hiện ra điểm này là bởi cậu chuyên tâm ngồi trên tàu lượn siêu tốc một mạch tới cả tiếng đồng hồ...

"Nói cách khác, chủ nhân giấc mơ muốn nhanh chóng xác nhận được bản thân đang ở trong mơ."

Trang Điệt kho khan một tiếng, cậu nhanh chóng bỏ qua sai lầm đầu tiên của mình: "Đã có nhu cầu 'nhanh chóng', có nghĩa ở đây có một nhiệm vụ giới hạn thời gian."

"Suy xét đến việc nơi này không có người, xác suất tìm thấy một đồ vật gì đó hoặc tin tức nào đó sẽ cao hơn."

Nói đến đây, Trang Điệt đã bước đầu thuận theo logic: "Đồng thời điều này cũng cho thấy một phần của giấc mơ không bị điều khiển bởi chủ nhân giấc mơ —- ít nhất là sự khống chế ý thức tự chủ của chủ nhân giấc mơ."

Chính vì không có quyền khống chế tuyệt đối, chủ giấc mơ mới không ngừng yêu cầu thiết lập một số sự kiện để nhắc nhở bản thân, khiến bản thân ý thức được tất cả những điều này vẫn chỉ là một giấc mơ.

"Xuống tàu lượn siêu tốc, phát hiện ra vấn đề chiều cao, ý thức được bản thân đang ở trong giấc mơ, nhớ ra bản thân phải tìm một thứ gì đó..."

Trang Điệt dựa theo hướng này rồi sắp xếp lại suy nghĩ: "Nếu không nhanh chóng tìm được, lập tức sẽ bị thỏ Bugs nhảy múa truy đuổi, sau đó bị cây cột điện đập đến phòng học trong trường tiểu học."

Cậu nhắc mãi nửa lời cuối, đã nói là làm, tự thử nghiệm mà vội vàng xông ra ngoài.

"Sức mạnh" không rõ đó yếu nhất khi mới tiến vào cảnh và cũng chỉ trong khoảng thời gian này, hành động hầu như không bị ảnh hưởng.

May mắn thay công viên giải trí không có một du khách nào, không cần xếp hàng để vào mỗi trò chơi. Hơn nữa, Trang Điệt đã một lần hấp tấp đi vòng quanh công viên giải trí nên tốc độ tìm kiếm cũng tự nhiên nhanh hơn nhiều.

Đến nổi bên tai không ngừng truyền đến những tiếng rên la, oán trách... cậu chỉ coi như không nghe thấy.

Nếu đây là thật, Trang Điệt còn hơi lo lắng về việc mình có khả năng đã đi lạc vào một không gian song song nào hay không. Ở trong một công viên giải trí đông đúc khách, mọi người đang phải chịu đựng sự chen lấn của một người vô hình và còn có cả cậu bé ngây thơ bị cướp mất quả bóng bay yêu quý.

Nhưng bây giờ đang ở trong mơ, Trang Điệt vẫn có khuynh hướng đây giống như "không được chạy nhảy trong hàng lang trường học", là một phần "cái tôi" hạn chế chủ nhân giấc mơ.

Phần này không được thể hiện rõ ràng trong mơ nhưng vẫn kìm hãm được sự phát triển của giấc mơ. Nó xuất phát từ những quy tắc xã hội và quy định đạo đức mà chúng ta đã dung hợp vào bản năng của mình từ khi còn nhỏ, nếu tính cách càng tuân thủ quy tắc thì ý thức về quy tắc này sẽ càng thêm rõ ràng.

"Tuân thủ các quy tắc, trung thực và vâng lời, nhát gan sợ phiền phức, nhiệt tình giúp đỡ mọi người."

Trang Điệt vừa chạy vừa suy nghĩ: "Giống hệt tính cách của mình...phong cách hành xử của chúng ta nên giống nhau mới đúng."

Cậu đã lục soát xong hơn phân nửa công viên giải trí nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ gợi ý nào, vì vậy phải tạm dừng nghỉ ngơi một chút, chờ hơi thở bình ổn lại mới ngẩng đầu lên.

"Nếu là mình."

Trang Điệt nhìn xung quanh một vòng: "Nếu mình có thể ảnh hưởng đến giấc mơ, đảm bảo mỗi lần tiến vào bản thân đều sẽ ngồi trên tàu lượn siêu tốc — như vậy cái 'gợi ý' này hẳn cũng sẽ đặt ở một nơi hợp lý dễ dàng nhìn thấy tiếp theo."

"Ngồi trên tàu siêu tốc rồi đi ăn kem còn chưa đủ logic sao ta?" - Trang Điệt lẩm bẩm, "Chẳng lẽ cậu ta muốn đi ăn xúc xích nướng?"

Vào năm nhất trung học cậu vẫn có ít nhất 79 tệ bà 60 hào, trong túi 1m2 lại chỉ có 50 hào, còn mới vừa sử dụng để mua kem.

Nếu nhận lại được 50 hào này thì phải trải qua hai cảnh tượng còn lại một lần nữa, biến thành một cái cây rồi lại uốn lượn theo tàu lượn siêu tốc...

Trang Điệt suy xét tính khả thi của việc lấy xúc xích nướng trong vài giây.

Khi cậu chuẩn bị lên kế hoạch, bắt đầu phát triển nghiên cứu chế tạo thiết bị thích hợp, cậu bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, dừng lại đứng im tại chỗ.

Vẫn còn tồn tại một điểm mù trong suy nghĩ của mình.

Cái gọi là "tính logic" chưa chắc thứ hạnh phúc nhất để ăn sau khi ngồi tàu lượn siêu tốc mà còn có thể là sự thúc đẩy phát triển về không gian và định hướng.

...

Trang Điệt đặt chiếc mũ trùm màu đen vừa làm xuống, tìm được tọa độ ban đầu, quay ngược 180 độ.

Đối diện lối ra của tàu lượn siêu tốc là căn nhà bị Trang Điệt kiên quyết làm lơ rất nhiều lần, là nơi dù chỉ nhìn vào cửa sổ xem một cái vì rất muốn tìm đội trưởng cũng phải cần thêm rất nhiều can đảm và cũng là nơi duy nhất trong công viên giải trí không hề có chút hấp dẫn gì với cậu.

Nhà ma.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật