[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thế giới hoàn mỹ 5: Không sao, mình còn tưởng khoang ngủ hỏng rồi cơ...



Tua ngược thời gian để trở lại thời điểm bắt đầu của toàn bộ giấc mơ.

...

Vận may của Lăng Tố không tốt lắm.

Sau khi anh tự khép lại khoang ngủ, không biết vì sao môi trường xung quanh dường như không phát sinh thay đổi nào.

Lăng Tố bình tĩnh chờ đợi trong bóng tối 30 phút, cuối cùng cảm thấy nên liên hệ với phó đội trưởng để sửa chữa khoang ngủ của mình, khi muốn ngồi dậy anh lại phát hiện bên người đã biến thành tấm ván gỗ lạnh băng.

Kết cấu của gỗ thường cứng rắn, xúc cảm lạnh lẽo, cùng anh chìm trong bóng tối đen nhánh. Không gian xung quanh không quá chật hẹp nhưng cũng không thể nói là rộng rãi.

Lăng Tố gập khuỷu tay thật mạnh, đẩy tấm gỗ trên đỉnh đầu vài lần trong không gian hạn chế, phát hiện nó đã bị khóa chặt.

Anh thử động đậy cơ thể, duỗi tay xa nhất có thể để chạm mọi thứ xung quanh.

Các đường vân của ván gỗ trơn nhẵn, không có bộ phận nào có thể mở được, cũng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì như chốt mở hoặc là then cài cửa.

Mà trong lúc Lăng Tố đang tập trung toàn lực chú ý, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, càng nhiều thông tin cảm giác bắt đầu trở nên rõ ràng.

Tiếng khóc ngắt quãng, mờ mịt như có như không, tro tàn màu trắng xám trôi đi sau khi đồ vật bằng giấy bị đốt cháy, ánh đèn và mùi hương khói, nhạc tang reo rắt nỗi buồn thảm thiết, u ám và vương vấn...

Thoạt nhìn như anh đã được dẫn vào mộng giới thành công từ lâu, chỉ là Lăng Tố đã ngủ quên, không thể nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ "Kén".

"Trong tình huống này...có xác suất khá cao là mình đã bị nhốt trong quan tài."

Trên radio đêm khuya cũng từng kể rất nhiều câu chuyện ma quỷ tương tự, kinh nghiệm của Lăng Tố rất phong phú, anh thở phào một hơi: "Không sao, mình còn tưởng khoang ngủ hỏng rồi cơ."

Đội xử lý sự kiện đặc biệt được yêu cầu xử lý rất nhiều tình huống. Ngoài Lăng Tố phụ trách lĩnh vực mộng giới đặc thù này, còn có rất nhiều mộng giới nhỏ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vì đương sự không thể giải quyết thỏa đáng nên mới yêu cầu bọn họ giúp phối hợp giải quyết.

Lăng Tố mang theo Trang Điệt đánh hộp đen lần này là vì hy vọng có thể có được một nhiệm vụ nhẹ nhàng vui sướng bình thường...Hiện tại xem ra dường như vẫn không quá thành công.

Có một đội trưởng đang không phải lười biếng thì cũng là chuẩn bị lười biếng, Tống Hoài Dân phải phụ trách rất nhiều công việc. Lăng Tố quyết tâm làm tấm gương tốt cho các thành viên trong đội, cố gắng giảm thiểu phiền toái không đáng có cho phó đội trưởng.

Vì khoang ngủ vẫn còn hoạt động bình thường nên không phải vấn đề lớn gì.

Lăng Tố nghiêng người qua một bên, cố gắng đổi sang tư thế thoải mái hơn một chút rồi lại mò mẫm trong bóng tối: "Sơn mộc quan, không nhét kín, không có lớp lót mềm." Anh cẩn thận lắng nghe: "Cũng không có mùi hôi nhựa thông, không phải quan tài mới."

"Nắp quan tài không mở ra được, thường thì đã bị chôn dưới đất. Nhưng mình vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh, không khí trong lành vẫn còn lưu thông."

"Bình thường giấy tiền vàng mã sẽ không nhẹ như vậy, bối cảnh làm hơi quá rồi..."

"Tiếng khóc quá cứng nhắc, không có chút tình cảm chân thật nào, nhạc tang mượt mà quá trái lại không đủ chân thật, rõ ràng tất cả đều là ghi âm."

Lăng Tố gối lên cánh tay, hơi mất hứng: "Nhà ma..."

Kể từ khi trở thành đội trưởng đội xử lý sự kiện đặc biệt, Lăng Tố đã bị Tống Hoài Dân hạ lệnh cấm, anh không được phép đến nhà ma để hù nhân viên. Hiện tại có thể ôn lại theo phương thức này, thậm chí còn khá hoài niệm... Nhưng điều anh lo lắng không phải thứ này.

Lăng Tố vẫn còn nhớ rõ chính mình đã đưa Trang Điệt tiến vào giấc mơ.

Vì để lưu lại ấn tượng tốt và đáng tin cho tóc xoăn nhỏ, trước khi Lăng Tố quay hộp đen còn cố ý thành kính cầu nguyện với "Kén", chọn ba từ khóa trong một lần...

Lăng Tố thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ theo hướng tốt hơn, ít nhất anh cũng phải đích thân ra trận thực hiện phương pháp loại trừ, loại bỏ một cảnh tượng có vẻ kích thích nhất trong toàn bộ mộng giới.

Đối với việc quan tài bị khoá từ bên ngoài, Lăng Tố thật ra không lo lắm.

Đây là một cơ chế phổ biến trong nhà ma. Thông thường sẽ có một số liên kết bắt buộc, chỉ có người chơi nằm bên trong mới có thể giải câu đố hoặc tìm ra manh mối. Khi người chơi nằm xuống sẽ lập tức kích hoạt cơ quan, làm cho nắp quan tài rơi xuống và tự động khoá lại.

Nếu Lăng Tố thiết kế, đại khái anh còn có thể thổi phồng hơn bên trong quan tài. Ví dụ như sử dụng bút dạ quang để vẽ những khuôn mặt có những biểu cảm khác nhau gần đầu người chơi hoặc là đặt một vài túi máu nhân tạo có thể vỡ ra bằng một cú đá ở chân người chơi, đặt mấy cái mô hình xương bàn tay nhân tạo có thể kích hoạt nắm bắt...

Đây chỉ là những thủ đoạn để hù dọa người, nếu người chơi kêu la quá thảm thiết, ông chủ sẽ xông ra và cứu họ.

Nhà ma dù sao cũng chỉ là nhà ma, chỉ là làm cho mọi người sợ hãi và đồng thời cảm giác hồi hộp sẽ làm adrenaline dâng trào tăng kích thích hơn, cho nên nhất định phải có phương pháp mở khoá.

Ví dụ loại quan tài bẫy một người nhất định chỉ được sử dụng trong nhà ma với sự hợp tác của cả nhóm, phương pháp mở khoá sẽ được thiết lập cực kỳ đơn giản — dựa theo kinh nghiệm của Lăng Tố, thường sẽ sử dụng các loại ổ khóa đặc biệt, tuy rằng không thể đẩy từ bên trong nhưng chỉ cần ai đó cố gắng nhấc nắp quan tài lên từ bên ngoài, tự nhiên nó sẽ mở ra.

Trang Điệt nằm ở trong quan tài, nghe Lăng Tố phân tích: "..."

"Nhưng cậu muốn mở khoá, cũng rất tốt rồi." - Lăng Tố nhận ra mình đã phạm sai lầm, quyết đoán thay đổi lời nói, "Không ai có thể đảm bảo nếu cả hai chúng ta cùng nằm vào, nắp quan tài có thể mở ra."

Hiện tại, mối đe doạ này đã được Trang Điệt giải quyết một lần và mãi mãi.

Để hai người có thể nằm trong một quan tài thì phải nằm theo kiểu chồng lên nhau. Lăng Tố xoa xoa mái tóc xoăn nhỏ của Trang Điệt, ra hiệu cho cậu nằm xuống bên cạnh mình trước.

Lăng Tố điều chỉnh góc độ, cố gắng di chuyển cơ thể của mình ra một vị trí hơi nghiêng về bên ngoài. Anh chống hai tay hai chân lên nắp quan tài, đồng thời dùng lực, thành công mở ra chiếc quan tài không còn nguyên vẹn.

Lăng Tố đứng dậy trước, dẫm lên ván quan tài nhảy ra ngoài.

Lúc trước khi nằm trong đó anh cảm thấy tỉ lệ cơ thể mình dường như đã thay đổi. Hiện tại với sự giúp đỡ của ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ, quả nhiên phát hiện bản thân dường như trở về một thời kỳ nào đó khi ngôi nhà được khánh thành.

Lăng Tố vô thức quay đầu, một mái tóc xoăn nhỏ thò ra một tẹo đầu, cảnh giác nhìn xung quanh: "..."

Anh ho nhẹ một tiếng, cố gắng hết sức nén ý cười trong mắt: "Yên tâm, vấn đề không lớn."

Lăng Tố cao hơn Trang Điệt nửa cái đầu, anh ra hiệu cho Trang Điệt giơ tay lên, cúi người ôm đối phương bằng cả hai tay, trực tiếp nhấc cậu cộng sự nhỏ từ trong quan tài ra ngoài.

Trang Điệt nắm chặt đồ trên vai anh, còn cẩn thận quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh: "Thời điểm tôi vừa tiến vào, nơi này không có bụi giấy."

Cậu chưa ăn xong cậy kẹo mút mà cậu bóc ra trong trạng thái lo lắng, má hơi phồng lên, giọng có phần không rõ như bình thường.

"Một lát nữa sẽ đến." Lăng Tố nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Cậu bị người giấy truy đuổi vào à?"

Trang Điệt gật đầu.

"Nếu tôi đoán không sai, sau khi những người giấy bước vào nơi này sẽ có một số bộ phận tự bốc cháy...Đó hẳn là cơ chế phòng vệ của đương sự."

Lăng Tố nhịn không được muốn đưa tay chọc người ta, chạy chậm lại, đặt Trang Điệt xuống mặt đất: "Tiềm thức của đương sự cũng sợ ma, cậu ta và chúng ta là một phe."

Khi hai người trốn trong quan tài, Trang Điệt cũng kể cho anh nghe những gì đã trải qua sau khi đi vào giấc mơ.

Xuất phát từ ý đồ riêng không tiện giải thích, Lăng Tố quên nhắc nhở cộng sự — thời gian người giấy truy đuổi đã được ấn định, phòng này sẽ có một khoảng thời gian tuyệt đối an toàn, cho nên hai người bọn họ có thể bước ra từ trong quan tài trước.

"Nói tóm lại."

Lăng Tố chỉ đơn giản sắp xếp lại những thông tin từ trước giờ: "Hiện giờ chúng ta có ba đoạn ký ức ở các lứa tuổi khác nhau — công viên giải trí, phòng học, hẻm nhỏ."

Trong lòng ngực cậu có chút trống rỗng, chỉ có thể ôm hai tay dựa vào tường, cho dù như vậy, tay chân cậu ngắn ngủn làm tư thế này không phong độ chút nào: "Mà chúng ta đang ở giai đoạn đầu."

"Tuy rằng hàng mẫu không đủ nhưng cũng có thể tạm thời ước tính chiều cao trung bình của chúng ta ở thời điểm hiện tại..." Lăng Tố nói, "Một cậu bé bảy tuổi với chiều cao trung bình là 124cm."

Trang Điệt ngồi xổm cách đó không xa, cậu đang chuyên tâm nghiên cứu những tro giấy, nghe xong thì ngẩng đầu: "Công viên giải trí vào mùa hè, còn chưa khai giảng."

Lăng Tố gật đầu: "Nói cách khác, nếu đương sự không hoặc nhập học chậm, thời gian của đoạn ký ức đầu tiên căn bản có thể xác định là kì nghỉ hè sau khi tốt nghiệp nhà trẻ."

Ba đoạn ký ức giống như dải Mobius* luân hồi vô hạn, nhất định là vì tồn tại một manh mối nào đó chạy xuyên qua. Chỉ cần cố gắng lần lại manh mối là có thể tìm ra hạt mộng của giấc mơ.

*Dải Mobius: Mặt Mobius hay dải Mobius (Mobius band/ Mobius strip), về toán học là một khái niệm topo cơ bản về một dải chỉ có một phía và một biên.

Bởi vì tồn tại "hạt mộng" này mà toàn bộ giấc mơ từ ấm áp thường ngày trở thành nhà tù vô hình. Không thể giải đố trong một ngày sẽ bị nhốt trong đó một ngày, dù làm như gì cũng không thể chạy thoát ra ngoài.

Cũng vì điều này nên Trang Điệt mới phải liều mình đi vào nhà ma.

"Nếu có manh mối, quả thực rất có khả năng sẽ được tìm thấy ở chỗ này."

"Trên tường không có chữ, mặt đất bằng phẳng, chất liệu sơn tường và sàn nhà không giống với bên ngoài." Lăng Tố đi tới hành lang nhìn một vòng, "Tay nghề làm quan tài thật sự bình thường, hoàn toàn không chú trọng tới các chi tiết, toàn là đạo cụ phổ biến nhất trong nhà ma."

Bị nhốt trong quan tài trong một khoảng thời gian quá lâu, Lăng Tố cực kỳ nhàm chán, anh đã lục tung mọi ngóc ngách có thể chạm vào: "Trên thành bên trong còn có mấy vết xước lộn xộn, rất nông, khó có thể phân biệt..."

Trang Điệt bỗng nhiên "A" một tiếng.

Lăng Tố dừng câu chuyện: "Sao thế?"

Trang Điệt vốc một nắm bụi giấy cẩn thận xoa nát, đi tới bên cạnh quan tài: "Tất cả đều ở đây hả?"

Lăng Tố nhướng mày, anh lập tức hiểu được suy nghĩ của Trang Điệt, anh cũng bước nhanh tới, duỗi tay chỉ vào vài chỗ: "Đây, cái này...Phải, cái góc kia đó."

Tro giấy bị xoa nát cực kì mịn, chỉ là nhẹ nhé, sẽ lại nổi lên một luồng khí. Nhưng bản thân quan tài quá u ám và lạnh lẽo, dù là hơi thở của con người cũng đủ để sương mờ bám trên đó.

Trang Điệt chuyên tâm thấm chút nước vào tro giấy rồi lại quét vào khe hở.

Lăng Tố gối lên cánh tay nghiêng qua một bên, không nhịn được nghiêng đầu nhìn cậu.

Khả năng suy luận của Trang Điệt thật sự xuất sắc — quan trọng hơn là bộ phận phụ trách về lý luận và hành động của cậu dường như không hoàn toàn đồng bộ với trạng thái của cả người.

Chẳng hạn như tuy Trang Điệt rất sợ ma, nhưng vẫn có thể xách cưa điện đuổi theo bóng đen, hơn nữa còn kiên trì ăn xong một cây kẹo mút trong nhà ma.

Ví dụ như ngay lúc này, thám tử Tiểu Trang nghiêm túc, bình tĩnh, động tác tay ổn định không hề cẩu thả, những cọng tóc xoăn nhỏ vẫn cứ héo rũ khiến người ta vừa thấy đã muốn xoa xoa.

Lăng Tố thu hồi tâm tư, anh không quấy rầy cộng sự làm việc, một lần nữa nhìn vào bên trong quan tài.

Dù vết máu đã khô rất khó để phân biệt trên mặt gỗ sơn đen, nó bắt đầu hiện ra những nét vẽ vô cùng lộn xộn màu xám nhạt. Giữa những nét vẽ đan xen ngổn ngang dần dần hiện ra mấy con số xiêu xiêu vẹo vẹo.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật