[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Kính chào quý khách 9: Không bao giờ tiếp xúc với bóng đen...



Bóng đen tỏ ra lì lợm và cảnh giác, co ro trong góc tường và im lặng không nhúc nhích.

Có vẻ như ông rất sợ chiếc chìa khóa rỉ sét trong tay Trang Điệt, liều mạng lui về phía sau, khí đen quanh người dâng trào bất thường, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể hoàn toàn mất khống chế.

Trang Điệt suy nghĩ một lát rồi đơn giản đặt chìa khóa ở phía sau.

Cậu lấy ghế ra ngồi trước mặt bóng đen, lấy ra một nắm hạt dưa từ trong túi, thậm chí còn chia một ít đặt trên sàn cách bóng đen trước mặt không xa.

"Tôi nói chứ..."

Trên trán Ngô Lý toát ra ít mồ hôi lạnh: "Vị...đội trưởng này, anh không muốn đi khuyên đội viên của mình à?"

Nếu thấy ai đó dùng phương pháp huấn luyện đại bàng để huấn luyện bóng trong video dạy học, có lẽ Ngô Lý sẽ cùng bạn học thán phục đối phương là người tài cao gan lớn. Sau đó kết hợp với tình huống cụ thể để tiến hành phân tích chi tiết, bài tập hàng ngàn từ sau giờ học được tạo ra từ nhiều góc độ khác nhau.

Nhưng bản thân Ngô Lý lúc này đang ở trong phòng này, nhìn thao tác của Trang Điệt, không còn gì ngoài lá gan run rẩy: "Không bao giờ tiếp xúc với bóng đen, đây chẳng phải là lẽ thường nên biết trước khi vào giấc mơ à?"

Lăng Tố lên tiếng: "Lúc về tôi sẽ hỏi."

Ngô Lý dùng không đến một giây để đoán được người này vốn không nghe, chỉ thuận miệng đáp lời mình thôi.

Hắn nhích lại gần, nhỏ giọng lo lắng nói: "Thật đó! Tôi không lừa anh. Ít nhất ở trong vòng bọn tôi, đây đã được công nhận là một trong những thứ cấm kỵ nhất, không ai dám trái..."

Nhóm người đầu tiên cố gắng khám phá giấc mơ đã gặp nhiều tai nạn nghiêm trọng vì không hiểu biết đầy đủ về bóng đen, và hầu như không ai có thể thoát khỏi bình an.

...

Lúc đầu, nguồn gốc của "bóng" không rõ, dường như chúng không thuộc về mộng cảnh nào, cũng không bị hạn chế bởi rào cản mộng giới.

Khi một cảm xúc quá mạnh mẽ nào đó xuất hiện trong giấc mơ, và khi dao động tiềm thức do cảm xúc này gây ra đủ mạnh, một bóng đen sẽ lặng lẽ xuất hiện ở gần đó.

Những người tiếp xúc với bóng tối trong một thời gian dài, ngay cả khi đã rời khỏi mộng cảnh vẫn khó thoát khỏi ảnh hưởng này.

Những người này sẽ tiếp tục mất kiểm soát cảm xúc, trở nên cáu kỉnh, hoang tưởng và thất thường. Nếu lúc này không can thiệp thì ngay cả tính cách và hành vi cũng sẽ thay đổi, lâu dần sẽ trở thành một người hoàn toàn khác.

Nếu ai đó xui xẻo đến mức bị những bóng đen trong giấc mơ nuốt chửng và hợp nhất, hậu quả sẽ càng nguy hiểm hơn — những người này căn bản không có cơ hội rời khỏi mộng cảnh mà sẽ trở thành những bóng đen mới.

Lý trí của loại bóng đen này sẽ dần biến mất, hình thái con người của nó cũng sẽ theo lý trí tán loạn mà sụp đổ. Từ từ chỉ còn lại một phức cảm sâu sắc nhất định, do bản năng thúc đẩy, dần dần ngay cả bản năng nhỏ bé này cũng hoàn toàn bị lãng quên.

Mất hết bản năng con người, bóng đen thậm chí không phân biệt được hình dáng, cũng không nhớ được mình từng là ai.

Và nếu cũng hoàn toàn quên đi "bản thân", bóng đen sẽ hoàn toàn hòa vào nhóm bóng đen lang thang khắp nơi, đi vòng quanh và tiếp tục bị thu hút bởi những cảm xúc mới trong mộng cảnh...

Ngô Lý đã thuộc lòng những nội dung này, lo lắng nhắc nhở Lăng Tố: "Đây không phải là trò đùa... Tôi đã tận mắt nhìn thấy vài lần, thật đó!"

"Tôi tin mà." Lăng Tố gật đầu, "Cảm ơn cậu đã tổng kết."

Anh ta nhìn thoáng qua Ngô Lý, và tất cả sự chú ý còn lại vẫn đổ dồn vào Trang Điệt: "Chuyện này thực sự rất phiền."

Ngô Lý mới vừa thở phào nhẹ nhõm vì đã thuyết phục được đối phương, nghe vậy thì sửng sốt: "Cái gì?"

"Chỉ khi nói về sự nguy hiểm của bóng đen mới có thể nhắc nhở mọi người cảnh giác với nó."

Lăng Tố thu hồi tầm mắt: "Nhưng đồng thời, một khi đã biết sự nguy hiểm thật sự của bóng đen, tự bản thân các người sẽ sinh ra nỗi sợ không thể khống chế, là mồi nhử hấp dẫn bóng đen tốt nhất."

Lăng Tố nói: "Bóng có thể dụ dỗ tình cảm trong lòng người ta, để tình cảm nuốt chửng lý trí, từ đó biến đối phương thành con mồi của mình, thứ dễ dàng và đơn giản nhất chính là sợ hãi."

Tuy nhiên, không phải ai cũng làm được khi vừa bị nỗi sợ hãi nuốt chửng, vừa giơ dép đập cả cái bóng đen vào bồn cầu dội nước cho trôi đi.

Lăng Tố vô tình vào phòng của tóc xoăn nhỏ qua một vết nứt trên sàn. Sau khi nhìn thấy Trang Điệt rồi nhìn thấy nửa chiếc dép trên bồn cầu, anh đã cơ bản đoán ra được toàn bộ câu chuyện.

Ngô Lý chưa từng nhận ra điều này, hắn đứng yên tại chỗ với cái miệng há hốc.

Dù thế nào cũng được xem như một người bán chuyên, Ngô Lý sẽ không dễ dàng bị lừa bởi bất kỳ ai chỉ bằng vài ba câu. Nhưng trong thâm tâm hắn biết rất rõ rằng những gì Lăng Tố nói không chỉ rất có lý mà thậm chí có thể là sự thật.

Bởi vì Ngô Lý vẫn còn một ấn tượng mơ hồ khi hắn được huấn luyện để tiến vào giấc mơ, thầy hắn đã từng đột ngột dừng lại khi nói về sự nguy hiểm của bóng đen, sau đó thở dài "Loại trình độ giải thích này có thể chưa thực sự phù hợp."

Chỉ là khi đó Ngô Lý và các bạn học chưa bao giờ tiếp xúc trực tiếp với bóng đen, tình huống này chỉ xuất hiện ở một số mộng giới có độ khó và rủi ro cao, dù sao vẫn còn quá xa vời cho họ.

Ngô Lý đã vào nhiều mộng giới cùng với thầy của mình, nhưng hầu hết chúng đều là những biến thể và phần mở rộng của tư vấn tâm lý.

Sau khi đi vào giấc mơ, họ sẽ dùng phương pháp loại bỏ giấc mơ để giúp đương sự tháo gỡ nút thắt trong mơ, bổ sung bằng liệu pháp tâm lý thực tế giúp đương sự trở lại cuộc sống bình thường.

Loại mộng giới rắc rối phức tạp và kì lạ này, theo tiến độ học tập của Ngô Lý thì phải nửa cuối năm sau mới có thể tiếp xúc...

Ngô Lý khẽ thở dài, đưa tay lên ấn vào thái dương đau nhức, đầu óc hoàn toàn rối tung.

"Đây là hiệu quả cần thiết." Lăng Tố vừa lòng gật đầu, "Rối loạn trong chốc lát."

Ngô Lý: "Hả?"

Lăng Tố hơi ngước mắt lên, Ngô Lý mù mờ nhìn theo.

Lúc này hắn mới phát hiện, khi suy nghĩ của hắn hoàn toàn hỗn loạn, bóng đen dường như đã không còn bị cảm xúc dư thừa trong căn phòng này quấy nhiễu, dần dần bình tĩnh lại.

"Ông chưa bao giờ rời khỏi căn phòng này sau ngày hôm đó à?"

Trang Điệt cầm thẻ phòng 313 lên, nhân lúc bóng đen liều mạng lui vào trong góc, sơ ý làm rơi xuống đất: "Có bao giờ ông trở về từ bên ngoài chưa?"

Bóng đen trầm mặc một hồi, cuối cùng chậm rãi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Lúc đầu có về, sau lại không trở về nữa?" Trang Điệt đoán.

Bóng đen gật đầu.

Trang Điệt mở sổ ghi chép ra, ghi lại manh mối này: "Ông còn cảm nhận được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì không?"

Vấn đề này tương đối phức tạp, bóng đen dao động thất thường mấy lần, dường như có một cái lỗ ở vị trí miệng, nhưng vẫn rất không ổn định.

Âm thanh phát ra từ "miệng" đó nghe gần giống như một kiểu nói chuyện thì thầm ngái ngủ nào đó, khàn khàn, trầm thấp và không rõ ràng, đôi khi thay đổi đột ngột mà không báo trước, chói như móng tay cào qua kính.

Ngô Lý không chịu được nữa, giơ tay bịt lỗ tai: "Có nghĩa là gì?"

"Ông ấy nói ban đầu có thể cảm nhận được và nó cũng hoàn toàn đồng bộ, lúc đó ông đã sinh ra ảo giác nghĩ rằng mình cũng đã ra ngoài."

Trang Điệt quay đầu lại: "Nhưng sau đó ông ấy phát hiện ra có thể ra vào tự do chỉ là bản thân khác của mình. Ông vẫn luôn bị nhốt trong khách sạn này, chưa từng rời đi...

Ngô Lý hoảng sợ trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.

Trong một khoảnh khắc, Ngô Lý thậm chí còn có một loại niềm tin mê tín nào đó đối với "đội xử lý sự kiện đặc biệt" được đồn đại này: "Mấy người..."

"Tôi đoán mò." Trang Điệt nhìn hắn một lát, bổ sung câu cuối.

Ngô Lý: "..."

Trang Điệt quay lại hỏi bóng đen kia: "Tôi đoán đúng rồi chứ?"

"Đôi mắt" của bóng đen nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, có vẻ như cuối cùng cũng miễn cưỡng hiểu được ý của Trang Điệt, chậm chạp gật đầu.

Trang Điệt trầm tư một hồi, trong lòng cũng dần sắp xếp xong suy nghĩ: "Sau khi thành ra như vậy, thời điểm ông có thể cảm nhận được âm thanh bên ngoài là sau mười hai giờ tối mỗi ngày đúng không?"

Bóng đen gật đầu.

Trang Điệt hỏi tiếp: "Ông bị khiếu nại bao nhiêu lần rồi?"

Phản ứng của bóng đen lần này cực kỳ dữ dội.

Ông dùng hết toàn bộ sức lực của toàn thân để chặn miệng mình lại, lắc mạnh đầu, tất cả thanh âm phát ra theo bản năng đều bị ông kiên quyết che lại.

Ông cố gắng thu mình lại để không quá chướng mắt.

Bóng đen ưỡn người, nét mặt hốc hác cố gắng vặn vẹo, cẩn thận nở một nụ cười méo mó với Trang Điệt.

...

Trang Điệt cau mày, và quay lại tìm đội trưởng ở đằng sau.

"Ông ấy sợ bị cậu đuổi ra ngoài."

Lăng Tố cất dao phẫu thuật đi tới, cùng nhau ngồi xổm xuống: "Đừng sợ, bọn tôi không phải người quản lý và cũng sẽ không khiếu nại ông."

Lăng Tố ôm lấy bả vai Trang Điệt, ấn nhẹ hai cái ra hiệu cho cậu và bản thân nghỉ ngơi một lát, cũng để cho bóng đen có thời gian bình tĩnh lại.

Trang Điệt gật đầu rồi cất chiếc ghế đi.

Cậu di chuyển đôi chân tê dại của mình, đang định dựa vào sức của Lăng Tố để đứng dậy thì đột nhiên có một tiếng ầm vang sau lưng, cửa phòng 313 bị người khác đẩy ra.

Người đi vào là những người ở hai phòng 420 và 419.

Sắc mặt của những người này đều không tốt lắm. Bọn họ nghe nói Ngô Lý gặp phải sự cố kì lạ, vì thật sự không an tâm nên đã cùng nhau đến quầy lễ tân kiểm tra tình hình, không ngờ lại phát hiện ra một việc còn rắc rối hơn.

"Quả nhiên vẫn còn ở đây..." Người dẫn đầu liếc mắt nhìn đến bóng đen trong góc, nhíu mày nhỏ giọng nói.

Thân hình anh ta cao gầy, mặc một bộ vest xám đen được cắt may cẩn thận, đeo kính không gọng, tóc đen cắt ngắn và có vẻ mặt nghiêm túc.

Trong tài liệu của Ngô Lý, Lăng Tố đã từng thấy vài bức ảnh làm việc của người kia.

Người này tên là Nghiêm Tuần, là cố vấn phụ trách điều trị cho 313 trong hiện thực.

Anh ta năm nay ba mươi lăm tuổi, tốt nghiệp ở một trường tâm lý học tầm cỡ thế giới, hiện đang ở lại trường để nghiên cứu về khoa học thần kinh nhận thức. Nửa năm trước anh ta đã trở về Trung Quốc và thành lập một viện tư vấn tâm lý của riêng mình.

"Mấy người tốt nhất nên cách xa chút, đó là 'bóng'."

Nghiêm Tuần chỉnh lại kính, giọng nói hơi lạnh lùng nhưng vẫn nhắc nhở Lăng Tố và Trang Điệt: "Bọn chúng..."

"Cái đó... thầy Nghiêm." Ngô Lý nhỏ giọng giơ tay, "Tôi đã nói qua một lần rồi."

Ngô Lý quay đầu nhìn lại: "Đội của bọn họ cũng tương đối chuyên nghiệp, cái gì cũng biết, đối với việc liên quan đến "bóng", bọn họ rất quen thuộc, hơn nữa tài liệu chuyên nghiệp trong giới cũng đã đọc qua..."

Giọng Ngô Lý ngày càng nhỏ, tay chân hắn cuộn thành một quả bóng và di chuyển đến góc tường.

Mấy người này đều là đồng nghiệp tương ứng với thầy của hắn, đã có chỗ đứng riêng trong lĩnh vực chuyên môn, hắn chỉ là một học sinh chạy việc vặt đi theo thầy, tạm thời không thể chen lời vào.

Ngô Lý kiên quyết ngậm miệng lại, hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Nghiêm Tuần không tỏ ra khó chịu vì bị ngắt lời.

"Mấy người biết tình hình rồi?" Nghiêm Tuần gật đầu, "Vậy tốt rồi, nếu có gì cần bổ sung, bất cứ lúc nào cũng có thể hỏi bọn tôi."

Anh ta không lãng phí thời gian, đi thẳng vào vấn đề: "Vừa rồi chúng tôi định rời khỏi khách sạn thì xảy ra chuyện."

...

Bọn họ cùng nhau đến quầy lễ tân của khách sạn và thực hiện một số thí nghiệm nhóm so sánh.

Bọn họ cũng gặp được tình huống tương tự Trang Điệt.

Nếu muốn yêu cầu người ở quầy trả lại thẻ phòng, về cơ bản sẽ không nhận được bất kỳ câu trả lời có giá trị nào. NPC giống như máy đọc dường như chỉ chịu trách nhiệm đăng ký và không thể trả lời nội dung còn lại, chỉ có thể lặp lại nguyên văn những từ đã nghe một cách máy móc.

Nếu không thể trả lại thẻ phòng, mọi thứ trở nên khó khăn hơn vài phần.

Trước hết, bản thân việc "mang theo điều gì đó từ giấc mơ của người khác" đã là một trong những điều cấm kỵ khi nằm mơ.

Một khi làm vậy, ý thức của bản thân và ý thức của chủ giấc mơ vẫn sẽ duy trì liên kết ở một mức độ nhất định. Đối với người bình thường, cho dù thứ này không phải là điểm neo có thể kích hoạt dịch chuyển bất cứ lúc nào, nhưng vẫn sẽ có những nguy hiểm tiềm ẩn đáng kể.

Tình huống điển hình nhất là giấc mơ không thuộc về mình thường xuyên xuất hiện trong giấc ngủ, thậm chí trong một lúc mất tập trung nhất định còn cảm thấy mình như trở thành một người khác.

Họ đã cố gắng từ bỏ thẻ phòng, nhưng dù cố gắng thế nào, thẻ phòng vẫn sẽ xuất hiện trở lại trong túi.

Điều khiến họ càng cảm nhận được sự kỳ lạ là ngay khi vừa bước ra khỏi cửa, họ đã không thể trút bỏ hết tâm tư ra khỏi khách sạn.

Khách sạn không ngăn cản cư dân rời đi, nhưng đồng thời khi họ rời đi, một số ý thức của bản thân họ sẽ ở lại khách sạn một cách vô hình và không thể làm trái.

"Mặc dù vậy, ý thức chủ quan của chúng ta lại không thể phát hiện ra và vẫn cho rằng chúng ta vẫn hoàn chỉnh."

Nhà tư vấn đầu trọc nhíu mày: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy... có khả năng bọn tôi cũng sẽ không tin."

Nghiêm Tuần gật đầu nhìn mấy người: "Tình huống của mấy người cũng thế này à? Có gì khác không?"

"Là...tôi?" Ngô Lý sau khi do dự một lúc lâu, thử nhấc tay dò xét, "Lần đầu tiên cùng thầy đi ra ngoài, tôi không cảm thấy có vấn đề gì, thẻ phòng đặt thẳng ở quầy lễ tân."

Lần thứ hai cùng thầy trở lại khách sạn mới xảy ra tình huống không thể rời đi, người thầy cùng đồng hành với hắn cũng mất tích ở khách sạn...

Nghiêm Tuần nhìn hắn: "Cậu là học sinh của giáo sư Đỗ à?"

"Đúng vậy." Ngô Lý vội vàng gật đầu, "Thật ra lúc tôi cùng thầy đi giao lưu học thuật từng gặp thầy rồi. Chẳng qua lúc ấy tôi chỉ phụ trách chạy việc vặt, nên thầy có thể không có ấn tượng gì..."

"Không quan trọng, cậu chỉ cần nhắc lại chuyện đã xảy ra trong lần thứ hai quay về khách sạn."

Nghiêm Tuần ngắt lời, vẻ mặt nghiêm túc hơn trước: "Càng chi tiết càng tốt, đừng bỏ sót chi tiết nào."

Ngô Lý sửng sốt trong chốc lát rồi gật đầu: "Tôi và thầy đến tìm đương sự bị mắc kẹt trong giấc mơ, chúng tôi rời khách sạn, mọi chuyện vẫn bình thường... Nếu muốn nói chi tiết thì cái bóng của tôi đã biến mất."

"Cuộc sống tiếp đó vẫn bình thường không có gì khác, tôi cảm thấy tốt hơn và tràn đầy năng lượng hơn bình thường."

"Hai tuần sau, tình trạng của đương sự không ổn lắm, vì vậy thầy đã quyết định đưa tôi trở lại xem thử. Chúng tôi đã quay lại giấc mơ này thông qua lối đi đã đặt trước đó... Ơ?"

Ngô Lý không khỏi cau mày, giơ tay vò tóc.

Không biết vì sao, ký ức của hắn đột nhiên bị cắt ngang tại đây.

Sau khi cùng thầy đi vào trong mơ, bọn họ làm sao lại trở về khách sạn này, thầy biến mất như thế nào, vì sao thầy lại mất tích, vì sao chỉ để lại một mình hắn trong phòng... Thế mà hắn lại không còn chút ký ức nào.

Giống như tiếp theo hắn chỉ một mình vội vàng ở trong phòng viết đơn từ chức rồi nghe lén, sau đó bị kéo cổ áo lôi vào phòng 527.

Nhưng bản thân hắn chưa bao giờ cảm thấy kỳ lạ, ngay cả khi bị đe dọa bằng dao phẫu thuật và hoang mang lo sợ thú nhận tình hình của mình thì hắn cũng chưa bao giờ có bất kỳ nghi ngờ nào.

"Chuyện này là thế nào?!"

Tới giờ Ngô Lý mới phát giác được điều kì lạ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: "Dường như tôi đã quên rất nhiều chuyện, tôi... "

Sắc mặt hắn tái nhợt, hô hấp cũng gấp gáp, bất đắc dĩ nhìn những người khác.

"Quá trình đi vào giấc mơ sẽ được giữ bí mật với thế giới bên ngoài, chúng tôi cũng không biết về những sắp xếp riêng của hai người."

Nghiêm Tuần nói: "Nhưng ít nhất có một điều nếu nhiều người vào cùng một mộng giới, số lượng người sẽ được thông báo trước để tránh tình trạng quá tải trong mộng giới."

"Xem qua hồ sơ công khai thì có thể tìm ra nội dung đăng ký lần hai của hai người."

...

Nghiêm Tuần nhìn vào mắt hắn: "Lần này giáo sư Đỗ tự mình đi vào trong mơ và không mang theo bất kỳ học sinh nào."


P/s: Mọi người đọc xong nhớ vote cho bọn mình có thêm động lực nhé <3 Mãi yêuuuu


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật