[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Kính chào quý khách 8: Bọn tôi không phải tới để bắt ông về...



Ngô Lý, người đã đi thăm dò đường không bảo bọn họ đợi hắn quá lâu.

Sau khi choáng váng và quay đi quay lại nhiều lần trong các căn phòng trên đường đi. Cuối cùng Ngô Lý cũng tìm được hướng đi đúng và chui ra ngoài, đến bây giờ hắn vẫn không thể phân biệt được đâu là tường, đâu là đất.

Bây giờ không cần Trang Điệt giải thích hắn cũng hoàn toàn hiểu vì sao không nên chọn đi cầu thang bộ.

Mặc dù chỉ cần đi bộ dọc theo cầu thang từ quầy lễ tân đến phòng của mình là được và trông có vẻ rất đơn giản, nhưng đó là vì có mục tiêu rõ ràng và mỗi phòng đều có cầu thang riêng.

Nếu thực sự muốn tạo ra một con đường rõ ràng xung quanh một khối lập phương như vậy, thì việc đi từ phòng này sang phòng khác qua cầu thang bên ngoài không nhanh bằng đi thẳng từ bên trong.

"420 và 419 đều là hai cơ quan xử lý mộng cảnh. Bọn họ đều tới đây lần đầu, nghe tôi bảo không ra được thì quyết định cùng nhau đến quầy lễ tân xem thử."

Ngô Lý đỡ tường lắc đầu, cuối cùng cũng tìm được hai chân, đặt chúng xuống đất: "Đúng là phòng 313 không có người ở, nhưng mọi thứ vẫn còn đó..."

Lúc này hắn mới mơ hồ phát hiện mình không hợp với bầu không khí trong căn phòng này, giọng nói vốn đã nhỏ của hắn lại theo bản năng trầm xuống vài decibel, lắp bắp nói cho xong: "Hai, hai người bây giờ có tiện đến đó không?"

Lăng Tố xoa nhẹ tóc của Trang Điệt, nhẹ nhàng buông tay: "Tiện chứ, xin hãy chỉ đường."

Ngô Lý vội vàng gật đầu: "Ừ ừ, được."

Nói xong, hắn đang định quay người đi trở lại, chui được nửa đường lại xuyên qua đầu kia của bức tường: "Mấy người lúc đến đây cẩn thận chút, đây là sàn nhà vệ sinh bên cạnh, suýt chút nữa tôi đã ra từ bồn cầu."

"..." Lăng Tố cảm thấy nên giúp Tóc xoăn nhỏ bịt lỗ tai một lát: "Hiểu rồi, cảm ơn."

Ngô Lý vội vàng xua tay, sau đó cúi xuống và cẩn thận mò mẫm để chui trở lại.

Đi xuyên qua tường như thế này, nếu tự mình làm sẽ không cảm thấy có gì không ổn. Nhưng nhìn cơ thể người khác đè lên chỗ vốn là tường vẫn khó tránh khỏi có cảm giác kinh dị đáng sợ.

Ngô Lý chạy tới chạy lui vài lần, miễn cưỡng thích ứng với cảm giác này. Hắn nhìn Lăng Tố quay lại và kéo nửa người Trang Điệt lên rồi dẫn họ đến một bức tường khác.

"Nhân lúc bọn họ đi ra ngoài, ta vừa nhìn ra ngoài cửa." Ngô Lý nhỏ giọng giới thiệu, "Cửa 420 cũng đối diện với cầu thang, có thể đi thẳng xuống."

Phòng của Ngô Lý cũng vậy, đi đến quầy lễ tân rất đơn giản, chỉ cần đi dọc theo cầu thang cho đến cuối, không cần ghi nhớ bất kỳ đường đi nào.

Mấy ngày nay hắn đều ở trong phòng, cũng không phát hiện bí mật xuyên tường, vậy nên ngay từ đầu hắn cũng không nghi ngờ thầy có đi qua phòng khác không.

"Nghe có vẻ phức tạp, nhưng chỉ cần biết các quy tắc và ghi nhớ chúng thì thật ra không khó lắm đâu."

Ngô Lý dần tỉnh táo lại, quen cửa quen nảo bước vào phòng 419, đầu đập vào chân bàn dựa vào tường: "Chỉ có phương hướng còn khá lộn xộn..."

Trang Điệt gật đầu, cậu ngồi xổm bên cạnh, chơi với khối rubik mô hình thu nhỏ: "Bởi vì đây không phải là câu đố đặc biệt dành cho chúng ta."

Nếu cậu chịu trách nhiệm ra câu hỏi, nó sẽ không đơn giản như việc để khối rubik nằm nghiêng trên đường chéo như vậy.

Nếu khối lập phương xếp chồng lên nhau được đặt trên mặt đất, dựng dọc theo đường chéo của nó, mã hóa lại theo quy tắc này. Sau đó xoay lớp ngang đầu tiên trong giờ đầu tiên và xoay lớp dọc thứ nhất trong giờ thứ hai... Tương tự như vậy, mỗi khi nó tiến đến 0 và sau đó xáo trộn ngẫu nhiên sẽ khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn nhiều.

Nhưng vì đây chỉ là giấc mơ không rõ chủ, không được đặc biệt tạo ra để làm khó người làm nhiệm vụ nên vẫn thiếu đi sự thú vị khi giải đố.

"..." Ngô Lý không nhịn được hỏi cậu: "Cho hỏi bình thường cậu không nằm mơ à?"

Trang Điệt lật đại khối Rubik vừa bị xáo trộn lại: "Làm sao vậy?"

"Không có gì... Tôi chợt nhận ra sau này nếu ai đó làm toán hoặc giải các câu hỏi Olympic bị mắc kẹt trong mộng giới của bản thân, chúng tôi sẽ phải trả thêm phí cho cậu."

Ngô Lý nghĩ thấy sợ mà ấn ngực: "Cậu nhất định không được mắc kẹt trong giấc mơ của bản thân, nếu không rất khó giải cứu..."

"Tôi sẽ không." Trang Điệt lắc đầu, "Có đội trưởng ở đây, với lại bọn tôi chuyên nghiệp."

Ngô Lý thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Hắn đang nhớ lại hướng phòng 313, bò trên sàn và nhìn xuống cẩn thận.

Ngô Lý đứng dậy, đang định dùng tư thế phù hợp để xuống, đột nhiên bất giác phản ứng lại: "Cậu gọi anh ta là đội trưởng, hai người..."

"Là tiểu đội xử lý sự kiện đặc biệt."

Lăng Tố thân thiện vỗ vỗ vai hắn, một tay chống, từ trên sàn nhà chỉnh tề trượt đến bức tường đối diện, vững vàng đáp xuống: "Là dân không chuyên."

Ngô Lý: "..."

Lăng Tố vươn tay đón lấy Trang Điệt và nhẹ nhàng đặt xuống sàn.

Các phòng dọc đường thường xuyên thay đổi hướng dễ khiến người ta cảm thấy chóng mặt — điều này là do có sự khác biệt giữa nhận thức bản thể và hình ảnh quan sát được. Đại não không thể xử lý tín hiệu không nhất quán này trong thời gian ngắn và đó là lý do nhiều người thấy chóng mặt với hình ảnh 3D.

Lăng Tố kiên nhẫn giúp Trang Điệt xoa thái dương, nhân tiện giải thích nguyên lý cho cậu. Thấy tóc xoăn nhỏ không lấy sổ ra như thường lệ nên hơi tò mò: "Không cần ghi lại à?"

"Không cần." Trang Điệt nhanh chóng thích ứng phương hướng mới, gật đầu, "Tôi có thể nhớ được."

Lăng Tố nhướng nhẹ mày.

Anh không hỏi tiếp, chỉ là trong mắt nhiều thêm ý cười rồi lại xoa đầu tóc xoăn: "Được... Để xem cư dân rời đi này để lại manh mối gì cho chúng ta."

Ngô Lý vất vả giải cứu bản thân khỏi trạng thái cosplay người nhện, mới vừa rơi xuống đất đã phát hiện hai người kia đã chăm sóc lẫn nhau, ăn ý hợp tác lục soát căn phòng.

Hắn nỗ lực trong chốc lát nhưng phát hiện bản thân thực sự không thể hòa nhập, đành phải trốn vào góc càng xa càng tốt để không gây rắc rối.

"Năm đó cũng vậy." Ngô Lý bỗng nhiên thấy hơi hoài niệm, "Đó là cách mà tôi đã được đại thần của tổ đội chuyên nghiệp chúng tôi đưa đi, quẹt ra một bài luận án, cuối cùng may mắn tốt nghiệp..."

Đang lúc hắn xúc động, Trang Điệt lại có phát hiện mới, từ dưới gầm bàn chui ra: "Đội trưởng."

Lăng Tố đi vài bước, cùng Trang Điệt xem những trang giấy mà cậu lục ra được.

Trang Điệt lấy chiếc ghế nhỏ mình mang theo ngồi xuống. Sau khi xem xét từng tờ giấy vụn, cậu đã có nhận thức sơ bộ, chia ra mấy ô giả thuyết trên sàn, lần lượt điền vào từng mảnh giấy.

Cậu tìm thấy thứ này trong góc cạnh bàn và tường, hình như ai đó đã xé nó thành từng mảnh, hầu hết các mảnh giấy đều chỉ có kích thước bằng đốt ngón tay, mảnh lớn nhất không quá một phần tư lòng bàn tay.

Trang Điệt tập trung ngồi dưới đất chơi xếp hình, Lăng Tố ngồi xổm một bên, vừa giúp cậu vừa sắp xếp từng thứ anh tìm được thành một hàng.

"Người ở phòng 313 là một người đàn ông trung niên đi làm thêm ở nơi khác."

Lăng Tố nhớ lại những gì anh đã đọc: "Vì chứng rối loạn lưỡng cực II mà đã không nói với gia đình để được điều trị."

Trong số các tài liệu do Ngô Lý mang đến, có một phòng tương ứng. Trên cơ sở được sự đồng ý của đương sự, cơ quan tư vấn chỉ chia sẻ một phần quy trình xử lý và chi tiết nội bộ.

Đương sự năm nay 43 tuổi, đã lập gia đình. Vợ hiền dịu, chu đáo, con gái ngoan ngoãn, lễ phép, là một gia đình rất hạnh phúc.

Lý do đến tìm cơ quan tư vấn tâm lý không phải vì đương sự gặp phải trở ngại nào không vượt qua được. Cuộc sống cứ thế bình yên trôi qua ngày qua ngày, và những bất lực, phiền muộn ấy ẩn chứa trong những chi tiết không dễ thấy, dù cho đều có vẻ vụn vặt.

Vợ bị ốm cách đây vài năm, sức khỏe ngày càng sa sút, gia đình dần dần không thể thiếu người chăm sóc bà.

Khi con gái lớn lên, việc học ngày càng nặng, tiết tự học buổi tối bắt đầu đến tối mịt, con bé phải đi bộ một mình trên đường về nhà.

Vốn đã thuê căn nhà hơn mười năm, nhưng chủ nhà đột nhiên bảo muốn hủy hợp đồng thuê nhà và họ phải chuyển đi trong vòng một tháng.

Căn nhà mới thuê ở rất hẻo lánh, cạnh phòng đánh bài tối tăm rối loạn và không ngừng ầm ĩ.

Mái nhà bị dột nhưng hộ ở trước không hề sửa chữa. Có lần phích cắm của máy nước nóng bị chập điện vì rò rỉ, suýt xảy ra tai nạn.

Hai mẹ con khóa chặt cửa khi trời tối, gã say rượu nửa đêm đi nhầm phòng gõ cửa, họ sợ quá ôm nhau ngồi cả đêm không dám động đậy.

...

" Đương sự luôn mong muốn được chuyển công tác ổn định tại địa phương, để không phải đi lại nhiều nơi, được ở bên gia đình. Nhưng mấy năm nay, do bệnh tật nên đương sự chỉ có thể trốn ở nơi xa."

"Ông ấy sợ mình sẽ lên cơn hưng cảm và vô tình làm tổn thương vợ và con gái. Ông ấy cũng sợ mình sẽ rơi vào trạng thái trầm cảm không thoát ra được và cản trở việc học tập của con gái..."

Lăng Tố lấy ra một chiếc chìa khóa rỉ sét từ dưới đầu gối và đặt nó bên cạnh: "Tóm lại, bệnh nhân vô cùng bất mãn với bản thân và cho rằng mình vô dụng với gia đình."

Rất khó để đưa ra nguyên nhân rõ ràng của rối loạn lưỡng cực, lần đầu phát bệnh có thể xảy ra ở mọi lứa tuổi. Khi phát tác hưng cảm, cảm xúc tăng vọt không thể khống chế, thậm chí có khả năng tổn thương bản thân và người khác, nói chung cần tuân thủ đầy đủ liệu trình điều trị.

Vì lý do công việc, đương sự chỉ có thể cách quãng đến cơ quan tư vấn và tình trạng của ông cứ tái diễn. Nhưng cách đây không lâu, nhà tư vấn phát hiện ra đương sự đột nhiên không báo trước mà hồi phục.

Đó là sau một buổi thư giãn trước khi thôi miên.

Đương sự ngủ thiếp đi lâu hơn bình thường. Ban đầu người thôi miên không để ý, cho rằng ông chỉ quá mệt mỏi, tinh thần quá căng thẳng, sau khi bước vào quá trình đánh thức thông thường, đối tượng vẫn không tỉnh lại.

Ngay khi người thôi miên nhận thấy có điều bất thường và liên hệ với cơ quan xử lý mộng cảnh, đương sự lại thức dậy sau khi ngủ một ngày một đêm, tự gián đoạn quá trình điều trị và rời đi.

Sau đó, khi nhà tư vấn cố gắng liên lạc lại với đương sự mới phát hiện ông đang ở trong tình trạng tốt đến khó tin.

Đương sự đã trở về nhà sống cùng gia đình, thuê một ngôi nhà mới và tìm được một công việc rất tốt.

Ngày nào ông cũng đi lại giữa cơ quan và nhà, vui vẻ bận bịu chăm vợ, đưa đón con gái và rất hòa đồng với đồng nghiệp, bệnh cũng không còn tái phát.

Khi được hỏi về chi tiết của vụ thôi miên vào thời điểm đó, đương sự kể lại rằng ông đã lạc đường trong một giấc mơ và ở trong phòng 313 của một khách sạn trong một ngày, ngoài ra không có chuyện gì xảy ra.

...

"Đây là bệnh nhân của nhà tư vấn ở phòng 419."

Ngô Lý vừa trò chuyện với những người đó và hỏi ra một số chi tiết chưa được tiết lộ: "Họ nói rằng đương sự dường như đã có một vài giấc mơ kỳ lạ tương tự... Nhưng các triệu chứng nhẹ hơn nhiều so với cậu học sinh của chúng tôi và chúng cũng nhanh chóng tự biến mất."

Để đảm bảo an toàn, cơ quan tư vấn đã tiến hành các quan sát tiếp theo trong một khoảng thời gian và không tìm thấy những tình huống như bừng tỉnh từ giấc mơ, ý thức hỗn loạn.

Cuộc sống của đương sự ổn định và hạnh phúc, dường như ông đã hoàn toàn thoát khỏi sương mù trước kia.

"Sau khi ca bệnh của chúng tôi lan truyền trong giới, bọn họ cảm thấy tình huống rất giống nhau, vì vậy quyết định lặp lại quá trình thôi miên đi vào giấc mơ lúc đó, đồng thời cũng đến khách sạn xem xét."

Ngô Lý gãi ót: "Bọn họ dường như không phát hiện được gì, phòng 313 vẫn luôn trống không..."

Lăng Tố hỏi: "Trống không?"

Ngô Lý gật đầu: "Đúng vậy, nơi này vẫn luôn như thế."

Lăng Tố không nói gì, rời mắt khỏi phía sau của Ngô Lý và đặt một con búp bê cũ bằng vải vụn bên cạnh chiếc chìa khóa.

Trang Điệt đã ghép xong các mảnh giấy, trên đó vẽ một cái cây, một ngôi nhà và ba người.

"Người cây nhà." Lăng Tố giải thích, "Bài trắc nghiệm được sử dụng phổ biến nhất trong tâm lý học. Độ tin cậy của nó rất khó nói, thường được sử dụng trong lĩnh vực tư vấn."

"Nhà cây người*." Lăng Tố giải thích, "Bài trắc nghiệm được sử dụng phổ biến nhất trong tâm lý học. Độ tin cậy của nó rất khó nói, thường được sử dụng trong lĩnh vực tư vấn."

*House - Tree - Person(HTP): Bài kiểm tra tính cách cho phép bạn phân tích các khía cạnh khác nhau của tính cách.

Anh vươn tay, phác thảo theo những đường nét lộn xộn trên hình: "Cây chết nói chung tượng trưng cho sự tự ti và tội lỗi, đường nét quá nhạt, ám chỉ nhân cách sắp suy sụp. Các đường trên mái nhà rõ ràng dày hơn những đường khác, thể hiện rằng cá nhân đó đang cố gắng kìm nén sự tưởng tượng có thể mất kiểm soát và bức tường sắp sụp đổ phản ánh xung đột bên trong nhân cách đang trên bờ vực phân liệt..."

Lời còn chưa dứt, một bóng đen dữ tợn từ trong góc nhảy ra, lao về phía mấy người.

Ngô Lý sợ tới mức tái nhợt, hai tay hai chân không ngừng lui về phía sau: "Sao sao lại như thế..."

Lăng Tố khẽ thở dài, giơ tay định búng tay bật lửa, nhưng Trang Điệt lại giữ cánh tay anh lại.

"Bọn tôi không phải tới để bắt ông về."

Trang Điệt cầm chiếc chìa khóa rỉ sét cầm trong tay: "Chỉ muốn tán gẫu thôi."

Bóng đen vốn đang quấn lấy cậu đột nhiên cứng đờ, giống như bị bỏng nặng, cấp tốc lui về góc tường.

Trang Điệt đứng dậy đi qua.

"Cẩn thận!" Ngô Lý vội la lên: "Tôi nghe bọn họ nói bóng đen có thể ăn thịt người, bọn họ có một đồng nghiệp bị bóng đen kéo đi, còn chưa rõ tung tích..."

Ngô Lý dựa vào tường, cố gắng thúc giục Lăng Tố qua ngăn Trang Điệt lại, nhưng khi quay đầu lại, hắn bỗng sửng sốt.

Mắt của Lăng Tố vẫn luôn nhìn chằm chằm Trang Điệt, con dao phẫu thuật kẹp giữa các ngón tay, sẵn sàng hoạt động, nhưng anh vẫn không di chuyển theo yêu cầu của Trang Điệt.

Trang Điệt đi tới, ngồi xổm xuống: "Ông còn nhớ rõ bản thân tới đây khi nào, đã ở đây bao lâu không?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật