[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Kính chào quý khách 10: Phối hợp tí đi...



Trong ghi chép lần đi vào giấc mơ đầu tiên, giáo sư Đỗ thật sự đã mang theo học sinh vào.

Lần đó, họ chỉ vào khách sạn, mang nam sinh bị lạc ở trong ra ngoài là đã hoàn thành mọi nhiệm vụ.

Nam sinh "đọng lại" trong mơ kia thật ra cũng không gặp phiền phức hay nguy hiểm gì cả.

Thật ra trong lòng cậu ta biết rõ bản thân đã đi nhầm vào mộng giới nào đó, chẳng qua ngày thường phải làm thực nghiệm viết luận văn rồi còn phải chạy việc cho thầy, làm trợ thủ nhìn chằm chằm khay nuôi cấy của các đàn anh đàn chị, cậu ta chỉ muốn tận dụng cơ hội hiếm có này để lười biếng và nghỉ ngơi hai ngày.

Trên thực tế, các chuyên gia tư vấn đã gặp không ít tình huống như vậy, phần lớn đều là những người trẻ tuổi thích mạo hiểm và dễ chấp nhận những điều mới mẻ hơn. Họ biết rõ mình đang ở trong mơ, nhưng họ không cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy tò mò về thế giới khác với hiện thực này và chủ quan lựa chọn ở lại mộng giới.

Khi giáo sư Đỗ dân theo Ngô Lý đi tìm, nam sinh vẫn đang nằm trên giường khách sạn, vui vẻ vừa nằm điều hòa vừa đọc truyện tranh.

Biết được thời gian ở đây thực sự đồng bộ hóa với bên ngoài và bản thân đã hôn mê trong hai ngày trong thực tế, lúc này nam sinh mới hoảng sợ và đồng ý rời khỏi mộng giới cùng hai người họ.

Tất cả đều rất dễ dàng, từ các phương diện, đầy là một mộng giới sơ cấp mà một người mới cũng có thể xử lý thỏa đáng.

...

Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là sau đó, không chỉ nam sinh và Ngô Lý mừng thầm vì tình trạng của mình được cải thiện mà ngay cả bản thân giáo sư Đỗ cũng cảm thấy mình hơi khác trước.

Ông đã hơn năm mươi tuổi, bắt đầu dần không theo kịp lớp trẻ. Thời đại phát triển quá nhanh, kinh nghiệm và kiến ​​thức cũ tích lũy nửa đời người chẳng những không giúp được gì mà còn cản trở khi ông tiếp xúc với các phương pháp và lĩnh vực tư vấn mới liên tục xuất hiện.

Trong cuộc giao lưu học thuật lần trước, giáo sư Đỗ và các học giả lớn tuổi khác cũng đã bị đám người trẻ như Nghiêm Tuần áp đảo, và họ vẫn còn thổn thức một lúc lâu sau cuộc gặp.

Nhưng sau khi kết thúc cuộc tìm kiếm trong mộng giới kia, khi giáo sư Đỗ mở một luận văn mới thì lại phát hiện tư duy của bản thân lại linh hoạt như xưa.

Trước đây, khi đọc luận văn, các lý thuyết mới luôn đấu tranh với những lý thuyết cũ trong đầu, và mỗi lần như vậy phải mất rất nhiều công sức để phân biệt và sàng lọc.

Nhưng lần này, giáo sư Đỗ phát hiện bản thân đọc luận văn rất sảng khoái và trôi chảy, những kinh nghiệm cũ vô dụng đã lỗi thời từ lâu không nhảy ra nữa.

Để tránh đây là tiền thân của một loại bệnh Alzheimer đặc biệt, giáo sư Đỗ cũng đặc biệt tự kiểm tra. Ông vẫn nhớ những kỹ thuật đã được sử dụng từ lâu, kiến ​​thức và kinh nghiệm chính xác đã được kiểm nghiệm trong một thời gian dài, ông vẫn nhớ rõ chúng, không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào.

Những thứ bị xóa sổ duy nhất là những thứ đã bị lật đổ hoàn toàn từ lâu, nhưng dù cố gắng thế nào vẫn không thể quên được, thỉnh thoảng lại ra mặt quấy rối.

Giáo sư Đỗ rất ngạc nhiên và vui mừng vì việc này, khi nói chuyện với bạn còn nhắc đến phát hiện này, và những người bạn đó cũng khá kích động.

"Mấy người cũng giống như đương sự kia, sau một tuần, lão Đỗ cũng bắt đầu nhận ra mình có gì đó không ổn."

Nhà tư vấn đầu trọc nói: "Hôm đó ông ấy đọc luận ăn đến tận khuya, đột nhiên cảm thấy hơi nhức đầu nên uống thuốc cảm rồi nằm ngủ. Sau khi ngủ say, ông ấy thấy mình đã trở lại khách sạn."

Nói đến đây, nhà tư vấn đầu trọc dừng lại, nhìn Ngô Lý ở bên: "Hai người ở phòng 315 nhỉ?"

Sắc mặt Ngô Lý vẫn tái nhợt như cũ, miễn cưỡng gật đầu.

Nói đúng ra, phòng 315 thực ra là phòng của nam sinh kia.

Khách sạn dường như không giới hạn số người ở trong mỗi phòng, nếu một người nêu rõ muốn ở phòng nào, hoặc một người đang tìm phòng nào đó thì sẽ trực tiếp được đưa thẻ phòng tương ứng.

Vì chỉ có thể vào khách sạn sau khi nhận phòng nên Ngô Lý và giáo sư Đỗ mỗi người phải lấy một thẻ phòng.

"Đúng vậy." Nhà tư vấn đầu trọc gật đầu nói: "Lão Đỗ trong mơ một mình trở về phòng 315, tại đây hắn nhìn thấy... một phần vỏ não của mình."

Hai mắt Ngô Lý đờ đẫn: "Hả?"

"Vỏ não, mấy người hẳn cũng đã học qua rồi mà?"

Vị cố vấn đầu trọc ho khan một tiếng: "Trí nhớ ngắn hạn được lưu trữ ở vùng hồi hải mã, trí nhớ dài hạn được chuyển đến vỏ não... Đại khái là vậy."

Loại chuyện này nghe hơi cường điệu, nhưng trong giấc mơ của giáo sư Đỗ, tất cả những thứ này đều hoàn toàn thật.

Giáo sư Đỗ cả đêm nằm mơ, trong đó, ông đối đầu với vỏ não kia, tranh luận cả đêm về chuyên ngành tâm lý học.

Cố vấn trung niên ở bên cạnh im lặng hồi lâu, không khỏi nhỏ giọng nói: "Giáo sư Đỗ bình thường có phải hay căng thẳng không? Ông ấy có phải quá để ý... với chuyên môn lĩnh vực của mình không?"

Lời này vừa nói ra, nhà thôi miên bên cạnh Nghiêm Tuần cũng không khỏi gật đầu.

Hầu hết các học giả đều không thể tránh khỏi sự cuồng tín và hoang tưởng về chuyên ngành, đây cũng là một đặc điểm cần có của các học giả hàng đầu trong lĩnh vực này.

Nhưng nếu là người bình thường, nhìn thấy một mảnh vỏ não mới lơ lửng, khó có thể giữ được bình tĩnh hay thậm chí cùng đối phương cãi nhau về vấn đề chuyên môn....

"Dù sao cũng là trong mơ, mà giấc mơ thì vốn đã kỳ lạ và phi thực tế."

Lúc này Nghiêm Tuần mới xen vào: "Chỉ là những giấc mơ quá phi logic thường ngày này, sau khi tỉnh dậy sẽ được vùng thùy trán chịu trách nhiệm về sự tập trung và logic điều chỉnh lại, để bạn có thể quên đi những điều vô lý đó."

Đây là kết luận thường được công nhận trong các lĩnh vực khác nhau. Thật ra hai người kia cũng biết rõ, chỉ là loại giấc mơ này miêu tả quá thẳng thắn, ít nhiều cũng khiến người ta thấy kỳ quái.

"Đúng vậy, lão Đỗ cũng đã nói vậy."

Vị cố vấn đầu trọc gật đầu lia lịa, trước đó lúc ông nghe giáo sư Đỗ nói về những chuyện này, thực ra suýt đã tự mình xông trận để tư vấn tâm lý cho bạn già: "Lão Đỗ nói lúc đó ông ấy cũng không biết tại sao... khi phản ứng được thì đã cãi nhau rồi."

Lý luận của mảnh vỏ não kia không đúng tí nào, không những ngoan cố mà còn vướng vào một số quan điểm lạc hậu, chỉ trong thời gian ngắn đã bị đánh bại, bị giáo sư Đỗ bác bỏ đến á khẩu không đáp lại được.

Sau đó, giáo sư Đỗ lại mơ thấy vậy vài lần nữa, đều là những lần thức khuya đọc luận văn hoặc đột ngột đau đầu khi xem xét ca bệnh, sau khi ngủ thiếp đi lại trở về căn phòng 315 của khách sạn.

Không phải ông không thích giấc mơ thế này, dù sao cũng có thể không ngừng ở trong đó tranh luận xác minh sự khác nhau giữa lý thuyết mới và cũ, còn có thể hiểu rõ nó hơn. Chỉ là vỏ não mới càng ngày càng ít nói, sau khi cuối cùng chứng minh được hết thảy quan điểm đều là hoàn toàn sai lầm, lỗi thời, lập tức hoàn toàn biến thành một vệt bóng đen, chui vào vách tường biến mất không tăm tích.

Nhà tư vấn đầu trọc cũng hiểu tình hình cũng chỉ đến đây, không giảng tiếp nữa: "Là vậy đó."

"Thế này đã rất tỉ mỉ rồi, sao ông lại biết nhiều về giáo sư Đỗ vậy?"

Người cộng sự trung niên bên cạnh chuyên gia tư vấn đầu trọc bỗng phản ứng lại, nghi ngờ nhìn ông: "Đây là đương sự do tôi phụ trách gặp trục trặc, anh đặc biệt tới đây có dự tính gì khác phải không?"

Cố vấn đầu trọc hơi ngượng ngùng, xoa xoa tay, xấu hổ nói: "Tôi đã bảo rồi, nghe lão Đỗ kể tình huống của ổng, tôi cũng thấy hơi quan tâm..."

Người cộng sự trung niên: "..."

Nhà tư vấn đầu trọc thở dài thườn thượt.

Vốn dĩ ông chỉ thấy tình huống của giáo sư Đỗ nên khó tránh khỏi có hơi động lòng, cho nên muốn ở khách sạn thử vận ​​may, muốn xem đầu óc có thể hoạt bát hơn hay không.

"Bây giờ có vẻ như phần mà mọi người sẽ bị giam giữ tại khách sạn là khác nhau... Không thể vơ đũa cả nắm được."

Nhà tư vấn đầu trọc chán nản nói: "Có lẽ là do vận may của lão Đỗ cực kỳ tốt."

Khi cố gắng ở quầy lễ tân tầng dưới, nhà tư vấn đầu trọc đã có thể ra ngoài, nhưng một hình bóng trong suốt bị bỏ lại trong cửa khiến ông sợ hãi quay trở lại khách sạn ngay lập tức.

Tình huống của cộng sự trung niên và nhà thôi miên so với ông nghiêm trọng hơn. Tuy có thể đi ra, nhưng cơ thể hoặc như đã phai đi một lớp màu, hoặc là trực tiếp như bị xé nát một bộ phận, không thể giữ được nguyên vẹn.

Nghiêm Tuần trông như có thể đi ra ngoài một cách thuận lợi nhưng anh ta nhanh chóng đi vòng vèo ngoài cửa, sắc mặt cũng trở nên hơi khó coi như thể bị tước đi thứ gì đó mà không ai nhìn thấy.

"Chuyện này tạm thời không nói." Cố vấn đầu trọc chỉ vào Ngô Lý, "Cậu nhóc này là học trò của lão Đỗ, đầu tiên chúng ta xem thử tình huống của hắn đi."

Nghiêm Tuần gật đầu: "Theo như tin tức đã biết, về cơ bản có thể rút ra kết luận sơ bộ."

"Tất cả những người rời khỏi khách sạn và trở lại với thực tế đều có một số thay đổi trong cuộc sống của họ."

"Sự thay đổi này lúc đầu tích cực, có vẻ hoàn toàn phù hợp với ý nguyện của bản thân, nhưng thông thường sau một tuần sẽ xuất hiện bất thường."

"Mức độ bất thường không giống nhau. Một số cá nhân đã ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường, nhưng một số chẳng hạn như giáo sư Đỗ và khách hàng của tôi lại dường như không bị xáo trộn quá rõ ràng về mặt chủ quan."

Anh ta nhìn xung quanh, thấy không có ai phản đối thì nói tiếp: "Khách hàng của giáo sư Đỗ là người bị ảnh hưởng nghiêm trọng nhất từ ​​trước đến nay, thậm chí còn có biểu hiện báo trước của bệnh tâm thần phân liệt..."

Tình huống sau đó dù không có tin tức rõ ràng nhưng những người khác cơ bản cũng có thể đoán được.

Mặc dù tình huống của bản thân xem ra không phải vấn đề lớn, nhưng hành vi cực kỳ bất thường mà người đó phản hồi sau hai tuần khiến giáo sư Đỗ lập tức nhận ra rằng khách sạn có lẽ không đơn giản như vẻ ngoài của nó.

Vì vậy, giáo sư Đỗ quyết định vào giấc mơ một lần nữa và quay trở lại khách sạn để tìm hiểu đến cùng.

Xét thấy trong khách sạn có thể còn ẩn chứa rủi ro, cho nên lần này giáo sư Đỗ không mang theo bất kỳ học sinh nào mà chỉ đăng ký một mình, trở lại mộng giới này.

... Chính ở bước này, mọi thứ bắt đầu khác với ký ức của Ngô Lý.

"Sau đó thì sao?" Vị cố vấn đầu trọc cau mày, "Lão Đỗ đi nơi nào?"

Dù từ ký ức của Ngô Lý hay những ghi chép mà họ đã nhìn thấy, ít nhất có thể xác nhận rằng giáo sư Đỗ đã cố gắng vào giấc mơ một lần nữa, muốn quay lại khách sạn này.

Nhưng họ cũng khám phá khách sạn mấy ngày, nhưng không ai trong số họ tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của giáo sư Đỗ.

Mọi người nhìn nhau và không hẹn mà đồng loạt im lặng.

...

"Xin lỗi." Lăng Tố đột nhiên nói: "Giáo sư Đỗ mà mọi người nói đến là ai?"

Trước đó anh và Trang Điệt luôn ở trong góc, bọn họ gần như không để ý đến sự tồn tại của anh, bọn họ giật mình, đồng thời ngẩng đầu nhìn lên.

Nghiêm Tuần nhíu mày, vừa nãy cảm thấy đối phương nhìn quen quen, lục lọi trong trí nhớ, nhưng không thể tìm khớp được tên của bất kỳ đồng nghiệp nào trong vòng.

Dường như Lăng Tố cũng không quan tâm đến ánh mắt của những người này. Anh quay lại và xác nhận với Trang Điệt: "Giáo sư Đỗ Minh Trạch à?"

"Đúng vậy." Nhà tư vấn đầu trọc gật đầu, "Cậu cũng biết ổng à?"

"Không hẳn." Lăng Tố nói, "Chúng tôi có hợp tác với cơ quan của họ, nhưng tôi không phụ trách việc kết nối ... Nếu là giáo sư Đỗ này, ông ấy nên ở bên ngoài."

Nhà tư vấn đầu trọc ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu biết được?!"

"Đội viên nhà tôi vừa nói."

Lăng Tố xoa bóp chân cho tóc xoăn nhỏ, nhận lấy cuốn sổ từ trong tay Trang Điệt: "Chúng tôi đến muộn hơn mọi người, trước khi vào giấc mơ có xem tin tức ở bên ngoài một lúc."

Khi đó, bọn họ vừa mới rút khỏi giấc mơ lần trước, trở lại phòng họp của đội, cùng nhau theo dõi quá trình xử lý của giấc mơ tiếp theo.

Những nạn nhân tạm thời không thể quay trở lại xã hội đã được đưa đến các cơ sở liên quan để tư vấn tâm lý, và các chuyên gia xuất hiện trên màn hình đều được đánh dấu tên của họ, bao gồm cả giáo sư Đỗ Minh Trạch.

"Mấy người đang nói chuyện đã xảy ra ba ngày trước phải không?" Lăng Tố nhìn tờ giấy ghi ngày tháng, "Thời gian cũng chính xác."

Giáo sư Đỗ căn bản hoàn toàn không vào lại được khách sạn, mà quay lại ngay trong ngày cũng không thành công, chỉ có thể cố gắng trị liệu và can thiệp cho đương sự từ bên ngoài.

Hai ngày kế tiếp, với tư cách là cơ sở tâm lý hợp tác lâu dài với chính phủ, giáo sư Đỗ còn tiếp nhận thêm một nhóm người lạc vào mộng giới cần hướng dẫn.

"Cậu có chắc cậu ta không nhớ nhầm không?" Cộng sự trung niên kia không khỏi nói: "Nhiều tên vậy, chỉ mới nhìn lướt qua tin tức thôi đúng không? Có lẽ cậu ta nhớ nhầm... "

"Chắc chắn." Lăng Tố gật đầu, "Cậu ấy sẽ không sai."

Thái độ quá thiếu suy nghĩ này khiến nhiều người ta càng cảm thấy không chắc chắn, không chút do dự trao đổi ánh mắt.

Đúng lúc này, Nghiêm Tuần đột nhiên nói: "Hai người là đội xử lý sự kiện đặc biệt à? Cậu là Lăng Tố?"

Nghe theo lời này, những người khác cũng giật mình, sau đó sắc mặt hơi thay đổi.

Lăng Tố cúi đầu cười cười: "Hân hạnh."

"Không may gặp được cậu, hai bên chúng ta không chung một đường." Nghiêm Tuần lạnh lùng nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu đã bị cấm tham gia bất kỳ công việc nào trong lĩnh vực tâm lý học chuyên nghiệp."

Lăng Tố nhún vai, nửa đùa nửa thật: "Nhân phẩm của tôi tốt... bị sa thải rồi thành công được tuyển lại?"

Nghiêm Tuần liếc anh một cái, cũng không trả lời, mà quay đầu nói với những người khác: "Tham khảo trường hợp khách hàng của chúng ta, tôi có một suy đoán..."

Lăng Tố quay lại và vỗ nhẹ vào cánh tay của Trang Điệt với vẻ xin lỗi.

Hình như anh đã quen với loại đãi ngộ này, giơ tay trái lên xoa cổ, tay phải rảnh rỗi ôm lấy vai Trang Điệt: "Đi thôi, chúng ta lại đi 207 xem thử."

Khi mọi người đang trao đổi tin tức, Trang Điệt vẫn luôn ngồi ở góc an ủi bóng đen kia và đã giúp bóng đen hoàn toàn lấy lại bình tĩnh.

Lăng Tố định thử đi đến 207, nhưng Trang Điệt lại nắm chặt cổ tay anh.

Lòng bàn tay của tóc xoăn nhỏ hơi lạnh, ngón tay nắm lấy cổ tay anh vẫn bất động.

Lăng Tố cứng họng, xoa xoa lưng Trang Điệt an ủi: "Xin lỗi..."

Trong hoàn cảnh như bị chính nghề nghiệp của mình trục xuất, nằm ngoài nội bộ các chuyên gia mà tự do trong "Kén", mặc dù bản thân Lăng Tố đã thích nghi khá tốt và thậm chí còn hài lòng hơn với hiện trạng lêu lổng có miếng ăn, nhưng anh vẫn không thể tránh khỏi sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh tại một số thời điểm.

Bởi vì điều này nên trước khi Trang Điệt gia nhập đội, căn bản Lăng Tố luôn song hành với Tống Hoài Dân và hiếm khi dẫn dắt các thành viên khác trong đội.

Anh không muốn Trang Điệt bị mình liên lụy, anh nghiêng đầu về phía bức tường ra hiệu xuống nhưng lại phát hiện Trang Điệt không định động đậy.

Trang Điệt lắc đầu, cậu ngước nhìn Lăng Tố và siết chặt cổ tay anh hơn nữa.

...

Bên kia, Nghiêm Tuần đã nói xong phỏng đoán của mình.

Anh ấy tin rằng "khách sạn" này có lẽ có chức năng bóc tách ở một mức độ nhất định, có thể lột bỏ những phần kém tích cực của mọi người. Một khi bước vào khách sạn và rời đi, họ sẽ để lại phần này trong khách sạn.

Người đàn ông trong phòng 313 tự lột bỏ những giai đoạn hưng cảm và trầm cảm của mình, còn cậu học sinh và Ngô Lý lột bỏ khía cạnh thiếu cởi mở và không đủ tích cực trong tính cách của họ.

Còn giáo sư Đỗ đã lột bỏ được lối tư duy và kinh nghiệm cũ nên ông cảm thấy đầu óc trở nên linh hoạt trở lại.

"Vì thẻ phòng không thể trả lại nên một khi vào khách sạn, bạn sẽ giữ 'đồ lưu niệm' liên quan đến khách sạn này mãi mãi."

"Chức năng của món quà lưu niệm này tương đương với một phiên bản suy yếu của điểm neo, thỉnh thoảng sẽ kéo bản thân trở lại khách sạn."

Nghiêm Tuần liếc nhìn Ngô Lý: "Nếu ý chí không đủ mạnh sẽ bị phần ý thức ở lại khách sạn sau khi bị kéo về ảnh hưởng, khiến suy nghĩ bị rối loạn và trí nhớ cũng sai chỗ..."

"Anh nghĩ sai rồi." Trang Điệt bỗng lên tiếng.

Nghiêm Tuần nhíu mày: "Sai chỗ nào?"

Trước đó Trang Điệt đã tự tay vẽ sơ đồ toàn bộ các phòng khách sạn, và Nghiêm Tuần thực sự tán thưởng cậu: "Cậu có thể tham gia thảo luận, chúng tôi sẽ không..."

"Không có gì thảo luận." Trang Điệt lắc đầu, "Tôi cùng đường với đội trưởng."

Nghiêm Tuần sửng sốt.

Anh ta mơ hồ cảm thấy lời của Trang Điệt khá quen tai, còn chưa kịp phản ứng, trước mặt đã xuất hiện một tấm bảng đen trống không.

"Lấy giấy bút ra." Trang Điệt nói: "Tôi nói, mấy người ghi chép, tôi sẽ nói rất nhanh."

Nghiêm Tuần cuối cùng cũng sốc lại tinh thần, anh ta nhìn cậu thanh niên quá mức kiêu ngạo trước mặt, bật cười lắc đầu: "Cậu... nhóc này, cậu có thể cho rằng bản thân rất giỏi."

Mọi người có mặt ở đây đều có vài bằng cấp, ngay cả Ngô Lý cũng là nghiên cứu sinh. Trang Điệt có thể thông minh nhưng xét theo tuổi của cậu thì chỉ mới tốt nghiệp đại học được hai năm.

Bên kia thực sự có thể giỏi suy luận và có trí tưởng tượng không gian tốt, nhưng những gì họ đang thảo luận là một vấn đề chuyên môn, không thể làm rõ bằng một chút lý luận.

Nghiêm Tuần không nói tiếp, lắc đầu định rời đi, đột nhiên bị một bàn tay đè vào vai.

Nghiêm Tuần giãy giụa mấy lần cũng không nhúc nhích được, anh ta nhìn rõ người nọ, sắc mặt lạnh lùng: "Cậu có ý gì?"

Lăng Tố một tay đè vai anh, cười hiền lành: "Nghe thử xem? Tiểu Trang thật sự rất giỏi đó.

Thấy hai người giằng co tại chỗ, nhà tư vấn đầu trọc nhanh chóng đi tới.

Thật ra ông cũng không biết đến cùng chuyện gì đã xảy ra, ông chỉ biết mấy năm trước, hiệp hội Tâm lý học đã làm một chuyện cười lớn. Một tân binh đầy triển vọng chuẩn bị nhậm chức nhưng lại thua vào bài đánh giá mô hình tính mà người bình thường nhắm mắt cũng qua, thất bại liên tiếp năm lần, thậm chí còn bị đánh giá "cực kỳ không ổn định".

Chuyện này bị giới truyền thông chộp lấy làm ầm ĩ lên, lan truyền gây xôn xao dư luận, thậm chí còn khiến bên ngoài giới cũng hoảng sợ, mất lòng tin vào toàn bộ giới tâm lý học.

Nếu là ở ngành khác thì không sao, mô hình tính cách vốn là một hạng mục công cộng do Hiệp hội tâm lý học phụ trách, liên quan trực tiếp đến mọi người, ai cũng không nghĩ tới bên trong lại xảy ra vấn đề trước.

Đây là bộ phận chịu trách nhiệm xác định những tính cách bất thường, đánh giá mô hình tính cách mà nó đưa ra để xác định xem có bao nhiêu người có thể thuận lợi nhậm chức và sống một cuộc sống bình thường hay không.

Trong bộ môn này, mọi người đều không biết có một cá nhân cực kỳ không ổn định, cho phép người này học hết mình để tốt nghiệp bằng tiến sĩ và gần như trở thành thành viên cốt cán của hiệp hội.

Đánh nhạn bị nhạn mổ mắt*. Việc xử lý toàn bộ sự cố không phức tạp nhưng hàng loạt tác động sau đó đã hoàn toàn vượt quá bản chất của sự cố.

*终日打雁,叫雁啄了眼: Ẩn dụ chỉ một người cả đời khuất phục một người hay một vật nào đó nhưng cuối cùng bị nó khuất phục.

Vì tình trạng hỗn loạn này, chủ tịch hiệp hội và một số người có trách nhiệm đã từ chức, tất cả các cơ sở tư vấn tâm lý đều đình chỉ công việc và tiến hành tự kiểm tra. Mô hình tính cách trước đây đã bị xóa bỏ hoàn toàn và được xây dựng lại, đây là trận động đất dữ dội nhất trong ngành những năm gần đây.

Với tư cách là trung tâm của toàn bộ sự hỗn loạn, sau đó Lăng Tố không bao giờ xuất hiện trước mắt họ nữa, không ai nghĩ họ sẽ gặp phải người này trong giấc mơ này.

"Được rồi, lùi lại một bước."

Nhà tư vấn đầu trọc nhỏ giọng nói: "Mọi người đều muốn giải quyết vấn đề. Đội trưởng Lăng, trẻ con không hiểu chuyện, cậu nên quản chặt vào..."

Lăng Tố nhướng mày, ngẩng đầu nhìn Trang Điệt: "Cậu ấy không sai đâu, mấy người nên nghe thử đi."

Nhà tư vấn đầu trọc đau đầu.

Nhìn thấy thái độ vừa rồi của Nghiêm Tuần, ông lập tức đổ mồ hôi, sợ rằng hai người họ sẽ xảy ra tranh chấp ở nơi này.

Thấy Lăng Tố chủ động lùi bước, nhà tư vấn đầu trọc thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu vì sao người này trong nháy mắt lại thay đổi ý định: "Đội trưởng Lăng, cậu..."

Đối mặt với ánh mắt bình tĩnh và thân thiện của Lăng Tố, nhà tư vấn đầu trọc không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, không thể nói tiếp phần còn lại.

Khi tỉnh lại, ông thấy mình đang ngồi trên một chiếc ghế không biết từ đâu xuất hiện.

Bên kia, sắc mặt Nghiêm Tuần lạnh như băng, cũng tương tự bị Lăng Tố đè xuống.

Lăng Tố sắp xếp chỗ ngồi, thậm chí còn nhường một chiếc ghế cho bóng đen trong góc, biến ra một xấp giấy trắng từ tay không, đồng thời phát cho mỗi người một cây bút.

"Đây là lần đầu đội viên nhà tôi mở một lớp học."

Lăng Tố vỗ tay, sửa sang lại cổ tay áo, nói một cách ôn hòa: "Phối hợp tí đi?"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật