[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Chương 24: Lão Tống cũng chưa ngủ



Đối mặt với điều kiện không thể chối từ, Trang Điệt bỗng thấy hứng thú với việc bắn súng rồi lưu lại bên trong trường bắn trong mơ nhiều thêm hai tiếng.

Dưới sự chỉ đạo của Lăng Tố, trình độ bắn súng của Trang Điệt tiến bộ thấy rõ. Sau khi kết thúc huấn luyện, cậu cuối cùng cũng thành công đảm bảo không bị cướp cò, hơn nữa mỗi lần bắn cũng không bắn dính bia bên cạnh.

"Hiếm khi thấy cậu chịu khó như vậy."

Thấy hai người ra khỏi khoang ngủ, Tống Hoài Dân lập tức đứng dậy, đưa cho bọn họ mỗi người một chai nước tăng lực rồi lại nghi ngờ nhìn về phía Lăng Tố: "Không phải lại ở bên trong lười biếng đó chứ?"

"Không có mà." Lăng Tố thuần thục thề thốt phủ nhận, "Tuyệt đối không có. Công việc của tôi nhiều lắm, phải viết tổng kết nhiệm vụ, an ủi đội viên mới rồi phải quan tâm trạng thái tâm lý của cộng sự, thí nghiệm sơ bộ thống kê đơn giản về mối quan hệ giữa nhân phẩm và kết quả rút thăm trúng thưởng, dạy Trang Điệt bắn súng..."

Lười nghe Lăng Tố lải nhải, Tống Hoài Dân trực tiếp chuyển hướng sang Trang Điệt: "Tập ra sao rồi?"

Trong trường bắn tập hai tiếng, Trang Điệt đã có thể đảm bảo sẽ không bắn nhầm vào chân Lăng Tố nữa, trong lòng tự thấy siêu cấp vừa lòng với bản thân: "Tốt lắm á."

Tống Hoài Dân tạm thời vẫn còn khá tin tưởng cậu, gật đầu, quay người lại lấy ra một chiếc chìa khóa.

Tuy không tham dự vào nhiệm vụ Mộng giới lần này nhưng quá trình xử lý tiếp theo đều do Tống Hoài Dân phụ trách nên ông cũng đại khái hiểu rõ nguyên nhân và kết quả của sự kiện.

"Ký túc xá của cậu bố trí ổn hết rồi, ở bên cạnh văn phòng của Lăng Tố đó."

Tống Hoài Dân giải thích: "Ngày thường cậu ta toàn ở văn phòng hoặc là tránh trong phòng họp rồi lười biếng dưới đống gối ôm trên sô pha thôi... Cậu có việc gì thì cứ trực tiếp đào cậu ta ra là được."

Lăng Tố thân làm đội trưởng vốn phải có trách nhiệm hướng dẫn cho đội viên mới, bố trí như vậy cũng rất bình thường.

Tống Hoài Dân không đề cập đến những việc xảy ra trong mơ, đây cũng là một quy tắc mặc định của đội xử lý sự kiện đặc biệt — bọn họ phải tách biệt giấc mơ và thực tế càng rõ ràng càng tốt.

Càng tiếp cận với mộng cảnh hiện thực, càng phải cố gắng nhanh chóng bẻ gãy nó, tập trung tiến vào để không bị quấy nhiễu và thay đổi ký ức sâu bên trong.

Trang Điệt gật đầu, nhận chìa khóa rồi nói cảm ơn.

"Lão Tống." Lăng Tố ở cạnh muốn chen vào nói: "Tôi không có lười biếng, tôi chỉ ở chỗ đó tìm kiếm linh cảm lướt qua thôi..."

Tống Hoài Dân nghe anh nói mấy chục lý do khác nhau qua loa lấy lệ chỉ tùy tiện đáp lời hai cái rồi lập tức quay người tiếp tục lôi kéo Trang Điệt giải thích những việc cần lưu ý.

"Việc quản lý ngoài giờ làm việc lỏng lẻo lắm, cũng không cần phải ở lại đây, chỉ cần báo một tiếng thì đi ra ngoài lúc nào cũng được."

"Nội dung làm việc cụ thể của chúng ta phải bảo mật, cố gắng đừng đề cập với bạn bè hay người nhà."

"Trên tầng có phòng tư vấn tâm lý, có thể đăng ký tư vấn bất cứ lúc nào...đừng, đừng nhìn cậu ta. Không phải do Lăng Tố phụ trách đâu, tôi biết cậu ta có bằng Tiến sĩ Tâm lý học nhưng cậu ta không có bằng cấp chuyên môn liên quan. Mô hình tính cách đánh giá không đạt, đại khái do lo cậu ta sẽ kể chuyện ma xưa cho bệnh nhân."

"Thật ra lần này cậu nên đi thử một chuyến." Tống Hoài Dân mở thông báo nhiệm vụ, cúi đầu lật hai trang, "Hai người gặp phải "ô nhiễm" chưa?"

Trang Điệt ngẩng đầu, còn chưa kịp hỏi thì Lăng Tố bên cạnh đã giải thích: "Là bóng đen mà chúng ta đã thấy, không phải từ những vật trong mộng cảnh. Để miêu tả dễ hiểu hơn thì đó là một hình chiếu đám mây logic của thế giới cao hơn..."

Tống Hoài Dân thấy đau đầu: "Đây mà gọi là lý giải tốt hơn à?!"

"Được rồi, được rồi." - Lăng Tố thỏa hiệp thở dài, "Có thể hiểu đó là một loại ô nhiễm cảm xúc — trong mơ, cảm xúc nào đó quá mãnh liệt sẽ thu hút nó xuất hiện, mà bản thân sự xuất hiện của nó cũng đồng thời tăng cường loại cảm xúc đó lên."

Khi bọn họ ở trong biệt thự, khi sự nghi ngờ, suy đoán, dục vọng và tham lam của mọi người lên đến đỉnh điểm, bóng đen đã lặng lẽ biến đổi.

Loại biến đổi đó là điềm báo cho việc "ô nhiễm" xuất hiện, nó không thể trực tiếp gây tổn thương cho con người nhưng vì nó xuất hiện trong thế giới tinh thần nên sẽ rất khó để tránh không bị nhiễm phải loại hơi thở này.

Loại ảnh hưởng này không thể quan sát trực tiếp nhưng nó có thể âm thầm đảo ngược quan niệm của một người ở mức độ ý chí, thay đổi khuôn mẫu hành vi của một người rồi lặng lẽ tiến đến cướp đoạt nhân cách của người đó.

...

"Nhưng mà đánh giá của "kén" về trình độ nhận thức của cậu thật ra khá bình thường, có vẻ như ý chí của cậu kiên định thật." Tống Hoài Dân tiếp tục câu chuyện, "Dù sao thì nếu sau một nhiệm vụ nào đó trong tương lai mà cậu cảm thấy bản thân bắt đầu không ổn, nhớ đi tới phòng tư vấn tâm lý là được."

Trang Điệt lấy bút ghi âm ra, nghiêm túc ghi nhớ.

"Đúng rồi, công việc của chúng ta không nặng nề vậy đâu, sau mỗi nhiệm vụ tại mộng giới đều có 72 giờ nghỉ ngơi hoàn chỉnh."

Tống Hoài Dân chỉ vào Lăng Tố: "Nếu tên này lại áp bức cậu lung tung như lần này thì phải lập tức báo cho tôi."

Lăng Tố: "..."

Trang Điệt mới cùng anh làm một cuộc giao dịch mờ ám, đi tới dựa tường, nhỏ giọng âm mưu: "Đội trưởng, anh cho tôi vài lần rút thăm trúng thưởng, tôi không báo anh đâu."

Lăng Tố thở phào nhẹ nhõm, choàng vai Trang Điệt, cực kỳ tin tưởng gật đầu: "Yên tâm đi, một tay giao nhiệm vụ, một tay giao 50 lần rút."

"Rút thăm trúng thưởng còn chưa hết à?!" Tống Hoài Dân bị hai người bày trò lén lút trao nhận trước mặt, nhất thời không biết nên nổi giận từ chỗ nào, "Quan hệ hai người phát triển nhanh đến vậy rồi hả? Cuối cùng là hai tiếng vừa rồi hai người làm trò gì trong mộng giới?!"

"Tôi dạy cậu ấy bắn súng, khó tránh sẽ có tiếp xúc cơ thể." Lăng Tố thu tay về, nghiêm mặt giải thích: "Gặp càng nhiều càng thân."

Tống Hoài Dân căn bản không tin: "Dạy bắn súng cần gì phải —"

Ông vốn muốn hỏi "Dạy bắn súng cần gì phải tiếp xúc cơ thể", nhưng lời còn chưa nói xong thì đã bị Lăng Tố bay nhanh đến dùng một tay che miệng rồi kéo đi.

Trong khi người kia vừa ngang nhiên tập kích ông mà vẫn còn thời gian rút ra một phiếu trống xin vật phẩm, kiên nhẫn quay đầu nhẹ nhàng dặn dò Trang Điệt: "Tiểu Trang, cậu về ký túc xá trước đi, nhìn xem còn thiếu thứ gì thì điền vào phiếu..."

Mắt Tống Hoài Dân trợn tròn, ông dùng ánh mắt nghiêm túc khiển trách hành vi lạm dụng chức quyền của Lăng Tố.

Lăng Tố vẫn vững vàng che miệng ông, nhìn tóc xoăn nhỏ đột nhiên vui vẻ lên ôm phiếu xin chạy về cuối hàng lang, ánh mắt kìm không được mềm nhũn, buông tay ra: "Lão Tống."

Hiếm khi thấy anh dùng giọng điệu nghiêm túc trịnh trọng như vậy để nói chuyện, Tống Hoài Dân nhíu mày, cũng thấp giọng nghiêm túc theo: "Sao đó?"

Lăng Tố hỏi: "Ông còn bao nhiêu cơ hội rút thăm trúng thưởng vậy?"

"..." Tống Hoài Dân: "Hả?"

Lăng Tố nhanh chóng có linh cảm mới.

Phó đội trưởng Tống đương nhiên không hề có hứng thú với việc rút thăm trúng thưởng này. Mộng giới cá nhân của Tống Hoài Dân làm theo cấu trúc tiêu chuẩn của ký túc xá, cũng chỉ có vài bộ quần áo thực dụng — có thể nói, đối phương chắc chắn đã tích được một lượng lớn lần rút thăm trúng thưởng để đó không xài.

Với phong cách của Tống Hoài Dân, có lẽ trước kia không hề để ý đến số lần rút thăm trúng thưởng.

Lăng Tố quyết định làm từng bước một, anh không lập tức tiếp tục nói tiếp mà chỉ bất thường thân thiết vỗ vai phó đội trưởng.

Anh mới cùng Trang Điệt học được một điệu hát dân gian tự nghĩ ra, chắp tay ra sau lưng, vừa khẽ ngâm nga vừa lắc lư đi đến phòng họp nơi có chiếc ghế sô pha nằm thoải mái nhất.

Nhiệm vụ tiếp theo của Trang Điệt không đợi đến ba ngày sau.

Mất đi khoang ngủ chuyên dụng cho đội xử lý sự kiện đặc biệt, chứng mất ngủ quen thuộc lại tìm đến cậu lúc nào không hay.

Trang Điệt mặc áo ngủ của bản thân, sau một ngày nằm trên chiếc nệm massage cảm ứng đám mây thông minh, cuối cùng vẫn thay đồ rồi về lại căn phòng trọ cũ.

Nằm một lúc lâu nửa ngủ nửa tỉnh trong căn phòng trọ, Trang Điệt thu dọn hành lý, làm thủ tục hủy tiền thuê trọ qua đêm, kéo vali hình con gấu đến gõ cửa văn phòng của Lăng Tố.

"..." Lăng Tố vẫn chưa ngủ, anh đứng trước cửa phòng, bắt gặp Trang Điệt đang buồn ngủ, "Dễ thôi."

Một tay anh xách vali của Trang Điệt bỏ vào trong văn phòng, một tay vững vàng đỡ người cộng sự mắt thâm quầng, dẫn Trang Điệt đến ký túc xá của phó đội trưởng.

Lăng Tố gõ cửa: "Lão Tống, lão Tống."

Đáp lại anh là tiếng chai nước khoáng nện mạnh lên cửa.

Tống Hoài Dân đã quen bị anh làm phiền, sau vài giây, bên trong lại vang lên tiếng ngáy rung trời.

Trang Điệt dựa vào vai anh, cố gắng dùng tay xoa xoa mí mắt: "Đội trưởng."

"Suỵt" - Lăng Tố ra hiệu, kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa, "Lão Tống. Lão Tống? Lão Tống..."

Tiếng gõ cửa như âm hồn không tan vang lên đến phút thứ ba, cuối cùng Tống Hoài Dân cũng cáu kỉnh mở cửa ký túc xá: "Cái gì?!"

Lăng Tố bình tĩnh lay tỉnh cộng sự đã bắt đầu sắp hôn mê: "Nhìn xem, lão Tống cũng chưa ngủ."

Tống Hoài Dân: "..."

Đối với hành vi đùa giỡn trắng trợn của Lăng Tố, hiện tại Tống Hoài Dân rất muốn lập tức đi sửa tên hoặc là kéo Lăng Tố vào trong trường bắn ảo bắn chết anh trong năm phút.

Ông xoa mặt lung tung vài cái rồi chọc mạnh vào Lăng Tố đang ở ngoài cửa, xắn tay áo đi tìm chìa khóa khu làm việc, chuẩn bị kéo đối phương vào trường bắn. Tay mới cầm chìa khóa đã bị Lăng Tố lấy mất.

"Vất vả rồi." Lăng Tố nhẹ giọng nói, "Giúp bọn tôi trực đêm nha, Tiểu Trang buồn ngủ."

Tống Hoài Dân sửng sốt, lửa giận vừa rồi lập tức biến mất.

Ông cũng biết Trang Điệt bị mất ngủ nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng đến vậy, không khỏi nhíu mày: "Phải vào khoang ngủ mới được hả?"

Lăng Tố gật đầu, không nhiều lời.

Tống Hoài Dân không phí thời gian, ông đã từng xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của Trang Điệt, lập tức tròng đại bộ đồ, bước nhanh về phía cuối hành lang.

Trang Điệt đã quá mệt mỏi để phân biệt môi trường đã thay đổi.

Cậu chỉ hơi tỉnh khi bị Lăng Tố dìu qua nửa cái hành lang, nửa đỡ nửa ôm đưa vào khoang ngủ.

Lăng Tố nhoài người qua khoang ngủ bên cạnh, cúi đầu giúp cậu điều chỉnh thiết bị. Phát hiện thấy Trang Điệt mở mắt, chuyên tâm duỗi tay qua che lại: "Tốt rồi, tốt rồi..."

Giọng điệu của anh lúc này khác hẳn với lúc bất đắc dĩ thỏa hiệp với phó đội trưởng Tống, cũng không hề giống như ngày thường lúc nào cũng có thể như kể chuyện ma.

Nó như một sự ẩm ướt mềm mại tuôn ra từ sâu thẩm trong khoảng thời gian mờ mịt.

Lăng Tố che mắt cậu, nhỏ giọng lẩm bẩm, cứ mãi lặp đi lặp lại một từ này.

Tiếng cát nhỏ như cách một khoảng rất xa rồi lại một lần nữa về với cơn sóng ấm áp, bọt biển màu trắng ôm lấy đá ngầm đen nhánh, để lại muối đọng trong lỗ chân lông dưới ánh nắng.

Trang Điệt nhắm mắt lại dưới lòng bàn tay anh.

Lăng Tố đợi một lát mới ngồi dậy, anh nghiêm túc nhìn Trang Điệt đang hít thở đều đặn, xoa nhẹ tóc hai lần rồi thở nhẹ một hơi.

"Hứa là cẩn thận...để tôi xem."

Lăng Tố cũng ngồi vào khoang ngủ, mở bảng điều khiển cá nhân chuyên dùng của đội trưởng, vừa nói vừa bấm vào những từ khóa: "Nhẹ nhàng, ấm áp, hằng ngày..."

Lăng Tố rất ít khi dùng quyền hạn của đội trưởng để chọn loại mộng giới, có lẽ là do nhận được sự tin tưởng từ Trang Điệt, anh quyết định lại một lần nữa khiêu chiến với nhân phẩm và vận may của bản thân, nhấn vào nút [ xác nhận ]: "Tốt rồi."

Anh gật đầu với Tống Hoài Dân, nằm vào trong khoang ngủ.

Âm thanh mô phỏng tiếng sóng biển lập tức bao trùm lấy cơ thể anh, Lăng Tố hít sâu một hơi, duỗi tay đóng tấm che: "Chúc chúng ta có một giấc mơ đẹp."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật