[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Thế giới hoàn mỹ 1: Đây là một lớp học rất bình thường và bình thường...



[Kiểm tra đo lường nhân viên đã bước vào giai đoạn ngủ REM.]

[Ngài đã lựa chọn sử dụng hộp nhiệm vụ mù, từ khóa: nhẹ nhàng, ấm áp, hằng ngày, số người: 2 người. ]

[Kiểm tra đã hoàn tất, đã ban hành nhiệm vụ.]

[Truy cập mộng giới thành công.]

Trang Điệt mở to mắt, bên tai truyền đến âm thanh máy móc tổng hợp quen thuộc.

Trạng thái ngủ hai ngày liên tiếp chỉ có thể hình dung là "nửa tỉnh nửa mê", khi đến cửa văn phòng Lăng Tố, ý thức của Trang Điệt đã đến mức mơ hồ và hỗn độn.

Cậu hầu như không biết chuyện gì đã xảy ra trước khi mình nằm vào khoang ngủ, chỉ có thể láng máng nhớ rằng phó đội trưởng hình như cũng chưa ngủ...

Trang Điệt xoa tóc, cất cây bút ghi âm vào túi quần, nhịn không được lại ngáp một cái.

Về lý thuyết, cơn buồn ngủ trong hiện thực không thể kéo vào trong mộng cảnh — rất ít người thấy buồn ngủ trong mơ, nó thật sự giống như lúc tỉnh và lúc mơ sử dụng hai hệ thống ý thức khác nhau vậy.

Trang Điệt hầu hết chỉ buồn ngủ theo thói quen, cơn buồn ngủ trong giây tiếp theo sẽ nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Cậu đang ngồi trên một chiếc tàu lượn ở giữa trời.

Gió gào thét qua màng nhĩ, có thể nghe rõ tiếng xe lăn trên đường ray. Lực đẩy mạnh mẽ trở lại đặc biệt chân thật, cảnh vật hai bên lùi lại sau cực kỳ nhanh chóng tựa như dán một mảnh giấy màu mờ.

Trang Điệt ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mái tóc xoăn nhỏ đang bay trong gió: "...A."

Phải mất thêm vài giây thì cậu mới định thần được hoàn toàn, vừa đúng lúc tới khúc cua vòng cung lớn, cơ thể cậu theo tàu lượn thành một góc gần như song song với mặt đất rồi cậu hét một tiếng thật to: "A!!!"

Tốc độ của tàu lượn không bao giờ thay đổi theo ý muốn của khách hàng hay đề-xi-ben của tiếng la hét, tăng tốc hết mức để thoát khỏi dư ảnh, lao thẳng đến điểm cao nhất.

Bởi vì tốc độ gió thay đổi nên âm điệu "A" của Trang Điệt cũng thay đổi liên tục theo dạng gợn sóng.

Cậu vừa la hét thảm thiết vừa dùng hai tay nắm chặt lấy thành ghế, run rẩy nhô nửa người ra, nhân cơ hội quỹ đạo trở về cẩn thận quan sát thử tàu lượn siêu tốc.

Ngay sau đó, Trang Điệt lập tức xác nhận được điều gì đó khiến cậu yên tâm không ít.

Trang Điệt vốn tưởng những người khác trên tàu lượn siêu tốc đều bình tĩnh, trầm ổn, chỉ có mình cậu tạo không khí... nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy.

Sở dĩ không có ai phối hợp với cậu là bởi vì cậu là hành khách duy nhất trên tàu lượn siêu tốc này.

Không chỉ như vậy, sau khi tàu lượn lao tới đỉnh với tốc độ như tia chớp, khiến người ta nghi ngờ phanh đã hỏng rồi và dùng tốc độ đáng sợ cuốn cậu qua vạch đích. Hai chân Trang Điệt mềm nhũn mà tháo dây an toàn rồi di chuyển xuống dưới, cũng không nhìn thấy ai khác trong công viên giải trí.

Ánh nắng chói chang, trời trong nắng ấm. Công viên giải trí vắng người đang hoạt động đâu vào đấy, dường như không bị ảnh hưởng bởi số lượng khách hàng.

Những con ngựa gỗ đủ màu sắc xoay tròn bay lên hạ xuống, những chiếc đèn lồng bí ngô trang trí trong tiệc ở sâu trong mê cung rừng cây, những chiếc thuyền Kayak lướt trên những con sóng nhẹ nhàng như thể đang được ai đó điều khiển.

Các nhân vật hoạt hình trong đoàn diễu hành vẫy tay chào hỏi rất nhiệt tình trên con đường vắng, tiếng nhạc vui nhộn vang lên như thường lệ.

Nếu cẩn thận phân biệt, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng mọi người trò chuyện ồn ào, tiếng người bán hàng rong chào bán mặt nạ và đồ lưu niệm, tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con.

...Chẳng qua, trong công viên giải trí trống trải trước mắt này thì những âm thanh xen lẫn vào nhau trái lại còn thêm vào một chút kỳ quái.

"Nói sao ta... đúng là rất thư giãn và ấm áp."

Trang Điệt tranh thủ đi tham quan toàn bộ công viên chơi giải trí, cậu kiểm tra cẩn thận kỹ càng, đến cả ngôi nhà ma cũng dám nhón chân vào xem bên trong: "Tất cả các trò chơi đều hoạt động bình thường, có vẻ không giống như bị bỏ hoang."

"Cứ tưởng cánh cửa chết chóc sẽ mở trên tàu lượn siêu tốc... Kết quả không có tai nạn ngoài ý muốn như kiểu chệch đường ray nào, chỉ dẫn mình phóng một vòng rồi tha cho mình luôn."

"Nếu xem nhẹ việc những quả bóng bay tự trôi trên đường hoặc buộc phải giải thích như một hiện tượng khoa học nào đó thì những quả bóng bay này thực sự rất đẹp."

"Cơ sở vật chất của mỗi dự án còn rất mới, được bảo dưỡng tốt, có vẻ công viên giải trí này có doanh thu và thái độ kinh doanh khá tốt. Cho dù vé đắt và đang là giờ hành chính thì vẫn rất đông khách."

Trang Điệt vừa nói chuyện vừa thăm dò, không chút do dự định lượn một vòng, còn giao dịch với không khí của quầy hàng và mua cho mình một cây kem dâu tây.

Cậu cắn một miếng kem nhỏ, nhìn xung quanh, thậm chí có hơi cảm động: "Không có một ai trong công viên giải trí, có nghĩa là tất cả trò chơi đều không cần xếp hàng..."

Trang Điệt luôn là một người có năng lực hành động mạnh mẽ.

Ví dụ, sau khi nhìn thấy quảng cáo "Ngủ ngon có lương", cậu sẽ ngay lập tức đi ra ngoài với bộ đồ ngủ hình con gấu gấu.

Và khi cậu được một người qua đường nhiệt tình dẫn đến đội xử lý sự kiện đặc biệt, trời xui đất khiến thông qua khảo hạch, cậu cũng không hề nghi ngờ Lăng Tố có phải kẻ lừa đảo hay không, liệu anh có bán cậu cho một hòn đảo nhỏ ở cuối thế giới để trồng hoa hướng dương không.

Cho nên, mặc dù không có ai nhưng công viên giải trí vẫn hoạt động bình thường như vậy quả thật khá kỳ lạ, nhưng khi xung quanh không có ai và cũng không có chỉ dẫn nhiệm vụ rõ ràng, Trang Điệt khó lòng cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Cậu nhanh chóng ăn hết cây kem trong tay, đứng ở chỗ đài phun nước trong quảng trường giữa công viên giải trí và nhìn xung quanh, cậu không nhịn được nhấc chân rồi đi về phía tàu lượn.

...

Một giờ sau, Trang Điệt cuối cùng cũng thỏa cơn nghiện, hài lòng ngậm miệng rồi lê đôi chân đang nhũn ra của mình xuống khỏi tàu lượn.

Trên thực tế, nếu không phải giọng cậu đã khàn hẳn thì cậu còn muốn chơi thêm một giờ nữa.

Trang Điệt thích thú nhìn những trò chơi khác trong công viên giải trí rồi thuận tay cầm lấy một quả bóng bay đang lơ lửng trên không trung.

Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào của đám đông bên tai bỗng xen lẫn thêm tiếng khóc hét của một cậu bé, Trang Điệt đành thở dài tiếc nuối rồi trả lại quả bóng bay.

"Xem ra công viên giải trí vui hơn mình nghĩ..."

Ấn tượng của Trang Điệt về công viên giải trí chỉ dừng lại ở lúc còn làm trợ giáo mang theo những đứa bé học mẫu giáo trong chuyến đi chơi ngày xuân. Phải tay không kiểm soát mười mấy con thú nhỏ giữa những tiếng la hét chói tai, nó hoàn toàn khác với trải nghiệm vip độc quyền như lúc này.

"Có thể trải nghiệm những trò chơi khác nữa phải không ta?" Trang Điệt giơ tay che nắng, cẩn thận so sánh giữa dũng cảm tiến vào dòng nước xiết và vòng quay ngựa gỗ, "Nói không chừng nhiệm vụ lần này là chơi hết các trò chơi trong công viên giải trí."

Một người bạn nhỏ vì trong ngày nghỉ công viên giải trí có quá nhiều người nên không thể mua vé vào cổng được, khóc thét lăn lộn thì bị ba một tay kéo đi, ăn một ít thịt lợn xào măng, sau đó về nhà mơ thấy mình đang sung sướng chơi trong công viên giải trí.

Tuy rằng không giỏi phân tích mối quan hệ giữa giấc mơ và tâm lý như Lăng Tố nhưng xem ra Trang Điệt không có vấn đề gì về kiểu suy luận trôi chảy này.

...

Ngay khi cậu đang chuyên tâm thuyết phục bản thân mình như vậy, mái tóc xoăn nhỏ bù xù của Trang Điệt bỗng nổ lên cảnh giác, cậu nhạy bén ngẩng đầu lên.

Dường như trong lúc vô thức cậu đã bước vào tuyến đường của cuộc diễu hành.

Ở đằng trước dòng xe ngựa gỗ đồ chơi sang trọng đang di chuyển chậm rãi, một con thú nhồi bông thỏ Bugs mặc bộ lễ phục và đang xoay tròn tiến về phía cậu trong điệu nhảy thiết hài nào đó.

Điều kì lạ hơn nữa là tốc độ phát triển của nó rõ ràng vượt xa hiệu ứng hình ảnh gần lớn và xa nhỏ.

Nhìn từ xa vóc dáng của thỏ Bugs rõ ràng là giống với Trang Điệt, không có quá nhiều khác biệt. Nhưng khi nó không ngừng tiếp cận, Trang Điệt phát hiện con thú nhồi bông này hoàn toàn có thể nhìn mình từ trên cao xuống.

Bởi vì tầm mắt vừa khéo ngang với đường may ở cổ bộ trang phục, Trang Điệt có thể thấy rõ bên trong không có thứ gì.

Chỉ cần vừa nhìn lên là có thể thấy đôi mắt đen láy, cái miệng đỏ như máu và hai chiếc răng cửa to bự của con thú bông...

Trang Điệt dùng không đến một giây để móc ra chiếc cưa điện, đại khái là bởi vì áp lực tinh thần quá lớn dẫn đến đột phá, cưa điện này rõ ràng không có ổ cắm điện, chiếc răng cưa sắc bén vẫn xoay tròn cực nhanh như cũ.

Cho dù là những nhân vật anime sống trong công viên giải trí ấm cúng cũng có thể thấy rõ sức mạnh của thứ này.

Thỏ Bugs rõ là có điều gì đó do dự, hai bàn chân to lớn không ngừng lẹp bẹp xoay người bắt đầu chậm lại. Nó dùng đôi mắt đen như mực nhìn vào Trang Điệt, sau vài giây, dường như nó bỗng nổi giận, kéo cây đèn đường bên đường lên và đập về hướng Trang Điệt.

Cùng lúc đó, công viên giải trí trong mắt Trang Điệt cũng thay đổi.

Đường hầm của con tàu nhỏ ngoằn ngoèo có vô số dây leo bò lên, khói xanh bốc ra từ sơn động thám hiểm, ánh đèn đỏ rực lập loè. Giống như những con búp bê, những cuốn sách thiếu nhi bỗng há mồm đầy máu tươi và đồng thời quay đầu nhìn chằm chằm cậu.

Bản nhạc vui vẻ không biết từ khi nào đã biến mất, những tiếng ồn ào cũng dần trở nên im lặng, cùng lúc đó, một tiếng chuông chói tai nào đó đang cố len lỏi vào trong não cậu.

Cột đèn màu tuyết trắng bay về phía cậu với tốc độ như bị làm chậm một cách kỳ lạ.

Trang Điệt cố gắng né tránh thì lại phát hiện chuyển động của mình dường như cũng đồng thời chậm lại.

Có một loại sức mạnh không thể diễn tả bằng lời đang lôi kéo tay chân cậu, quấn lấy cơ thể cậu.

Không biết qua bao lâu, không gian phía sau Trang Điệt dường như bị nứt ra. Mà thứ sức mạnh dần dần biến thành thực chất và phát sáng như thủy ngân bỗng nhiên hút Trang Điệt đã không thể kháng cự vào bên trong.

...

Trang Điệt đột nhiên mở mắt.

Khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi, dường như chỉ trong nháy mắt, công viên giải trí đã biến thành một lớp học sạch sẽ với những ô cửa sáng sủa.

Không có bất kỳ một bầu không khí u ám hay kỳ quái nào, bàn ghế trong lớp được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo những câu nói nổi tiếng và lá cờ đỏ thắm đang bay phấp phới.

Bóng đèn trong lớp học đủ sáng, chiếu vào trang giấy trắng trên bàn học hiện ra bóng của ngòi bút.

Cột đèn đường vẫn đập vào trán Trang Điệt, cậu xoa trán, cúi đầu nhìn kỹ, hoá ra là viên phấn bị bẻ gãy một nửa.

"Mơ trong mơ?" Phản ứng đầu tiên của Trang Điệt là vậy, "Rõ ràng đang trong lớp học nhưng lại nằm mơ tự ý chạy tới công viên giải trí chơi...."

Dọc theo dòng suy nghĩ này, những tiếng chuông vừa nãy nghe thấy chắc là tiếng chuông vào lớp hoặc là tiếng chuông nhắc nhở khác, cột điện màu trắng mà thỏ Bugs đập vỡ là viên phấn do giáo viên ném xuống khi thấy mình đang ngủ.

Ngay sau đó, phản ứng của các bạn học xung quanh cũng xác nhận suy đoán này.

Không ít người quay lại nhìn, một số người vui sướng cười trộm, một số chỉ liếc nhìn rồi quay lại đọc sách, còn có người nhanh chóng ra hiệu với cậu, cố nhắc nhở cậu về những gì vừa xảy ra.

Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh đang nháy mắt với cậu, chống tay lên bàn, dựng đứng sách vở lên mà thủ thỉ: "Chuông reo mà cậu còn ngủ hả? Nhanh lên, đến giờ nộp bài thi rồi."

Trang Điệt: "..."

Cậu nhìn vào tờ giấy trắng trên bàn chỉ viết mỗi tên, đọc lại hai lần, cuối cùng xác nhận mình đã gặp phải giấc mơ đáng sợ nhất được nhân loại công nhận.

"Thật thật may là vừa rồi mình không tìm thấy WC trong công viên giải trí..." Trang Điệt cầm bút lên, không hề do dự mà nhanh chóng viết nhanh ABCD theo thứ tự ngẫu nhiên vào các câu hỏi trắc nghiệm, "Tụi mình học năm mấy lớp mấy?"

Bạn cùng bạn không hiểu nổi trừng mắt nhìn cậu: "Cậu ngủ đến ngốc hả?"

"Đúng đó." Trang Điệt nhanh chóng chép lại các câu trả lời ngắn vào khu vực trả lời bằng bút, khéo léo đe dọa người bạn nhỏ: "Nói thật đi, nếu không tôi sẽ nhốt cậu vào bóng bokemon."

Bạn cùng bàn: "...lớp 6-2."

Trang Điệt cuối cùng điền lớp xong, khi cậu đóng nắp bút lại, lớp trưởng cũng vừa vặn bước đến bàn cậu thu bài thi.

Lúc này Trang Điệt mới có thời gian ngồi thẳng dậy và cũng đã đủ bình tĩnh để quan sát môi trường mình đang ở.

Thời đại đang phát triển nhanh chóng, nhưng sau hơn 10 năm, học sinh tiểu học bây giờ dường như chịu áp lực lớn hơn nhiều so với thời Trang Điệt.

Có vẻ vì áp lực của trường trung học cơ sở, rất nhiều học sinh có hàng đống bài phụ đạo và sách bài tập trên bàn học, còn có không ít người đã đeo kính rồi.

— đương nhiên, ở một mức độ nào đó thì tình trạng này càng trở nên rõ ràng hơn khi số lượng ghế tăng dần. Giống như ở góc hàng sau như Trang Điệt cũng có không ít người giấu máy chơi game dưới sách giáo khoa, còn sách ngoại khóa thì nhét đầy trong bàn học.

Nói như vậy không có nghĩa là không có học sinh chăm chỉ ở hàng sau, chẳng qua là những góc này tương đối xa, không hoàn toàn nằm trong tầm mắt của giáo viên, hơn nửa hàng tích trữ của lớp đều giấu ở vị trí này.

Dù nói sao đi nữa thì tất cả các chi tiết đều minh chứng rõ ràng cho cùng một kết luận — đây là một lớp học rất bình thường và bình thường.

Trang Điệt dùng khoảng thời gian trong tiết cộng với thời gian chuyển tiết để quan sát từng ngóc ngách trong lớp rồi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Đây có lẽ là tiết học cuối cùng, nhìn xuyên qua cửa sổ có thể thấy bầu trời bên ngoài đã bắt đầu lờ mờ tối.

Mặt trăng lưỡi liềm màu trắng nhạt treo trên cành cây, những đám mây dày xếp thành từng lớp trên nền xanh lam đậm, phần đáy được nhuộm một đường màu cam rực rỡ bởi ánh chiều tà.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Các bạn trong lớp nhanh chóng hò reo thu dọn cặp sách, bỏ chạy hết gần như chỉ trong vài phút. Trang Điệt cầm cục tẩy xóa đi những dòng suy nghĩ được ghi bằng bút chì của mình trên giấy nháp.

Nhìn từ bên ngoài, chú thỏ Bugs kỳ quái trong công viên giải trí chỉ như một cơn ác mộng tình cờ trong giấc ngủ của chủ nhân giấc mơ...

Giây tiếp theo, cậu bỗng nghe thấy một nhịp điệu kỳ dị nào đó.

Như là tiếng giày cao gót gõ xuống nền nhà theo quy luật.

Chẳng qua, loại tần suất này không giống như đi bộ mà giống như trong trường hợp có người bỗng nhiên bạo gan biểu diễn một điệu thiết hài cho các bạn học xem.

...

Trang Điệt ngồi trên ghế, cầm cục tẩy ngẩng đầu lên.

Lớp học không biết từ khi nào đã không còn bóng người, những dòng chữ trên bảng đen tự vặn vẹo nhảy xuống, quay tròn giữa không trung.

Hoàng hôn phía chân trời khảm vào khung cửa sổ, tiếng chuông bỗng nhiên bị một loại sức mạnh nào đó kéo đi ra xa.

Có lẽ trong thời học sinh của mọi người đều có một cô giáo nghiêm túc trong bộ đồ vest chuyên nghiệp, mang giày cao gót và đeo kính, đang xoay tròn tiến tới gần cậu với điệu nhảy thiết hài kỳ quái.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật