[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Chương 23: Hơn nữa, nơi này thế mà cũng có thể rút...



Trang Điệt vẫn không thể chụp được ảnh mèo đen.

Hành động của Lăng Tố nhanh hơn cậu một bước — dù cho Trang Điệt đã cố gắng hết sức để cải thiện tốc độ của camera nhưng ngay lúc cậu nhấn nút chụp, Lăng Tố đã ung dung biển trở lại từ hình dạng mèo đen.

Đèn flash lóe lên, ảnh polaroid chậm rãi in ra trên giấy và chỉ còn lại hình ảnh của Lăng Tố.

Sự sụp đổ của mộng giới đã lan đến bên bọn họ.

Không gian lạnh toát quấn quanh dây lưng máy ảnh, cuộn nó vào thế giới pixel vỡ vụn. Trang Điệt đầy tiếc nuối, thở dài mà buông tay.

Giây tiếp theo, một bàn tay khác ló ra trước mặt cậu, chuẩn xác nắm lấy bức ảnh dọc theo mép bị hỏng.

"Đẹp trai ghê." Lăng Tố đưa tấm ảnh lên xem, "Cho tôi được không?"

Trang Điệt ỉu xìu, buồn bã gật đầu.

Lăng Tố nhận lấy tấm ảnh, nhìn cái tai cụp xuống của chú cừu nhỏ màu đen lông xoăn trước mặt, do dự muốn nói rồi lại thôi.

Anh gãi gãi đầu, cân nhắc một lúc lâu, vẫn là bất đắc dĩ phải thỏa hiệp: "Được rồi, tôi sẽ biến lại một lần nữa, hứa đừng nói cho người khác đó..."

Mèo đen khéo léo lăn lộn giữa không trung, đang định nhào tới cọ cọ an ủi cộng sự thì lông sau gáy đột nhiên dựng lên.

Trang Điệt ngẩng đầu lên trong một giây, móc ra chiếc máy ảnh polaroid mới, mắt sáng ngời nhắm vào mèo đen.

...

[ Kiểm tra đo lường nguy cơ ở mộng giới số 1907 (cấp B) đã được giải quyết thành công, sắp tiến vào quy trình đánh thức định kỳ cho nhân viên. ]

[ Số người được giải cứu: 11 người (bao gồm cả chủ giấc mơ), mức độ hoàn thành: viên mãn (đã đạt được thành tựu phụ, có thể xem trong mộng giới cá nhân của nhân viên) ]

[ Đạt được phần thưởng: 24763 điểm, bao gồm 50 cơ hội rút thăm trúng thưởng miễn phí]

[Xin chúc mừng, bạn đã thành công vượt qua cuộc kiểm tra nhận chức nhân viên mới, mộng giới cá nhân của bạn đã được kết nối với bộ phận mạng lưới mộng giới, cho phép bắt đầu giao tiếp và thiết lập đường dẫn tạm thời ]

[Giá trị cống hiến cho nhiệm vụ vượt quá 50%, nhận được phần thưởng bổ sung: thanh trang phục đã được mở khóa, chức năng điều chỉnh phụ trợ hình ảnh cá nhân được bật (hình ảnh phải đáp ứng các quy định liên quan, có thể xem chi tiết trong mộng giới cá nhân của nhân viên.]

...

Ngay khi trở về không gian cá nhân chỉ có cửa sổ và cửa ra vào cao từ trần đến sàn, Trang Điệt lập tức nghe thấy âm thanh nhắc nhở máy móc.

"Số thứ tự lần trước là 1872, khủng hoảng mộng giới xảy ra thường xuyên như vậy sao?"

Trang Điệt ngân nga một giai điệu mà chỉ cậu mới biết rõ, cảm thấy hài lòng với ảnh chụp, cậu quay trở lại màn hình ảo, cẩn thận xem kỹ bảng tóm tắt nhiệm vụ lần này.

"Căn cứ vào nhiệm vụ lần này, ảnh hưởng của đột biến cấp mộng cảnh đã có dấu hiệu xâm nhập vào thế giới thực..."

"Mộng giới bất thường xuất hiện ngày càng nhiều cho nên đội xử lý sự kiện đặc biệt cần phải mở rộng chiêu mộ."

"Xem ra, nó có thể sớm không còn được gọi là một 'sự kiện đặc biệt' mà cuối cùng sẽ trở thành một hiện tượng thường xuyên trong cuộc sống hàng ngày."

"...Nói cách khác, công việc này hẳn là đang rất thiếu người, trong thời gian ngắn cũng không phải lo sẽ thất nghiệp."

Căn cứ vào hai nhiệm vụ và khoảng cách thời gian, Trang Điệt tính nhẩm tần suất xuất hiện của mộng giới dị thường, đồng thời miệng nhanh chóng đếm: "Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu..."

Mặc dù trông có vẻ vô dụng nhưng bởi vì đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần nên tốc độ đếm cừu của cậu đã lên đến đỉnh điểm, nhanh đến độ đạt giới hạn gần như giống đang niệm chú triệu hồi bí ẩn nào đó.

Tuy nhiên, ngay cả trong cảnh ảo của giấc mơ nơi người triệu hồi phép thuật tồn tại thật sự hợp lý thì loại phép thuật cấp thấp này cũng chỉ có thể triệu hồi nhiều nhất ra được một đàn cừu...

Trang Điệt chưa từng đắm chìm vào các liên tưởng lan man, cậu cực kỳ hào hứng đọc thuộc lòng câu thần chú do mình sáng chế rồi nhấp vào bảng giao diện cá nhân trên màn hình ảo.

Thứ đầu tiên thu hút sự chú ý của cậu là "Thành tựu phụ".

Không có mục như vậy trong lần tổng kết nhiệm vụ lần trước. Trang Điệt nghiên cứu màn hình một lúc lâu, tìm cột "thành tựu" trên bảng giao diện và nhấp mở, quả nhiên tìm thấy nội dung mới.

Bên dưới thông tin cá nhân của cậu, có một huy chương phụ với một khẩu súng ngắn.

Huy chương có màu sắc rực rỡ và có thể xem được trạng thái, Trang Điệt cố gắng nhấp vào, một trang giao diện mới hiện ra ngay lập tức, trên đó giải thích rõ ràng ngắn gọn kết quả xử lý chính thức của đầu trăn và những người khác trong thực tế.

Mặc dù thời gian xảy ra biến dị của giấc mơ chỉ có 3 tháng nhưng các luật liên quan đầu tiên đã được ban hành khẩn cấp và hiệu quả rất cao — ví dụ như hành vi cố gây thương tích cho người khác, mưu đồ lấy cắp ý thức của người khác trong giấc mơ, vì bản chất của nó đã được làm rõ nên không vì xảy ra trong mơ mà được bỏ qua.

Nhìn thấy những điều khoản chi tiết có liên quan trong bộ luật, Trang Điệt mới đầu khá ngạc nhiên nhưng sau khi nghĩ lại thì thấy nó rất cần thiết.

So với thực tế, việc tổn thương một ai đó trong mơ gần như không cần phải trả bất kỳ cái giá gì.

Giống như sự kiện lần này, không gì đảm bảo được sẽ không còn ai dùng những thủ đoạn tương tự để làm tổn thương những người mình thù hận, ghen tỵ hoặc chán ghét. Thậm chí chưa chắc có lý do rõ ràng mà chẳng qua chỉ để thỏa mãn phần tâm lý nào đó, đả thương một ai đó trong mơ để tìm niềm vui...

Ngay cả khi số lượng biến dị trong mơ đang gia tăng như hiện nay, chỉ sợ rất khó có thể thực hiện giám sát toàn diện nhưng chỉ cần có điều khoản pháp luật rõ ràng làm điểm mấu chốt thì chắc chắn sẽ có tác dụng cảnh báo và răn đe.

Mà nhiệm vụ lần này, bởi vì có những cống hiến lớn lao trong sự kiện lần này nên Trang Điệt đã nhận được huy chương "Thợ săn".

Vai trò của huy chương "Thợ săn" này rất rõ ràng — khi Trang Điệt lật xem các điều khoản phụ lục, chùm sáng hội tụ ở giá sách bên cạnh, sau khi ánh sáng trắng mờ dần, trên giá sách cũng xuất hiện một hình dạng quen thuộc là súng lục.

Thoạt nhìn, có vẻ như kiểu dáng của khẩu súng giống như của phó đội trưởng Tống, chắc là cũng có được nhờ vào huy chương.

Trang Điệt chỉ là một người bình thường, tuân thủ pháp luật, chưa từng đến Hawaii nên không biết dùng súng, đối với loại hàng nóng này cũng không có hứng thú.

Cậu cầm cây súng lên nghịch một hồi, rồi lấy chiếc áo choàng khoác lên người, bày vài tư thế cầm súng cực ngầu, sau đó cậu tiếp tục nhìn những thành quả khác của mình.

Điểm thưởng cao hơn so với nhiệm vụ lần trước, đại khái có liên quan đến xếp hạng độ khó và những thứ tương tự. Sau khi Trang Điệt trở thành nhân viên chính thức, điểm thưởng tồn tại theo hình thức cá nhân, có thể sử dụng để mua cơ hội rút thăm trúng thưởng hoặc có thể đổi 1:1 bất kỳ lúc nào rồi chuyển vào thẻ lương của mình.

Phần thưởng mà "Kén" đưa ra cũng không tồi, Trang Điệt chỉ cần ngủ hai lần, tài sản cá nhân lập tức từ "nghèo rớt mồng tơi" tăng lên thành "có chút tích lũy".

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần cậu nhịn không mua cơ hội rút thăm trúng thưởng thì nhất định sẽ sớm thoát khỏi cảnh nghèo khó và trở nên giàu có.

Trang Điệt kiểm soát chặt chẽ tay phải của mình, tiếp tục xem phía dưới.

Cái gọi là bộ phận mạng lưới mộng giới thực chất là kênh liên lạc nội bộ của đội xử lý sự kiện đặc biệt. Sau khi gia nhập có thể cùng người khác nói chuyện riêng, cũng có thể tạm thời thiết lập mộng giới để mời người khác đến mộng giới của bản thân với tư cách là khách.

Về phần thưởng bổ sung lần này là việc mở khóa trang phục, điều chỉnh hỗ trợ hình ảnh cá nhân giống như một trò chơi hóa trang quy mô lớn. Chỉ cần nhấn mở "giả dạng" là lập tức sẽ có nhiều loại trang phục khác nhau để lựa chọn, thậm chí cả kiểu tóc và màu da cũng có thể tùy chỉnh.

Hơn nữa, nơi này thế mà cũng có thể rút thăm trúng thưởng mà phần thưởng còn là những bộ quần áo chính thức phiên bản giới hạn...

Trang Điệt không tin nổi mà ngồi xuống đất.

Cậu nhìn vào số lần rút thăm trúng thưởng của mình, giơ tay giật nhẹ mái tóc xoăn nhỏ trên đỉnh đầu.

— 50 lần rút thăm trúng thưởng miễn phí nhìn thì có vẻ nhiều nhưng thực tế chỉ là 50 lần quay liên tiếp mà thôi.

Vừa muốn rút đạo cụ hay ho, vừa muốn rút đồ đạc trong nhà để trang trí cho mộng giới cá nhân, còn có những bộ quần áo phiên bản giới hạn xinh đẹp...

Trang Điệt không nhịn được nhìn lên số dư mà bản thân mới bắt đầu tích lũy.

Giây tiếp theo, cậu nhanh chóng dùng hai tay ôm tay, cưỡng ép quay đầu đi, để nút mua số lần rút thăm trúng thưởng không thể rõ ràng hơn khuất khỏi tầm mắt: "A!"

...Không hiểu vì sao cậu bỗng nhiên cảm nhận được thú vui độc ác sâu xa của nhà thiết kế "kén"

...

Lăng Tố viết xong báo cáo nhiệm vụ, bắt đầu gửi lời mời kết nối với mộng giới của Trang Điệt, đối phương vẫn chưa thể thoát khỏi trận chiến gian nan này.

Trang Điệt luyến tiếc miễn cưỡng sử dụng ba lần rút thăm trúng thưởng miễn phí. Ở các mục đạo cụ, đồ dùng trong nhà và đồ kimono mỗi loại rút một lần, cậu hiện tại đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, áo choàng gấp lại đặt ở một bên.

Ở trước mặt cậu, đó là "Vòng tay thêu hoa", "Đèn chùm sang trọng không bao giờ rơi" cùng với "Trang phục Jack Đồ Tể".

Mọi thứ đều rất ngầu, cũng có nghĩa không phí lựa chọn rút thăm trúng thưởng. Nhưng càng như thế này, người ta lại càng không nhịn được mà muốn rút thêm một lần nữa...

Lăng Tố không đi ra ngoài, sau khi liên kết với Trang Điệt được xác nhận, anh trực tiếp được gửi đến mộng giới riêng tư của Trang Điệt: "Đang làm gì vậy?"

Mái tóc xoăn nhỏ trên đỉnh đầu của Trang Điệt bị xoa đến lộn xộn, hai mắt ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Lăng Tố: "..."

"Rút thăm trúng thưởng?" Anh ho nhẹ một tiếng, đi đến bên cạnh Trang Điệt, "Rút được gì rồi?"

Trang Điệt chỉ đạo ổn thỏa hướng ánh sáng của đèn chùm, đeo bao cổ tay vào cổ tay bên trái.

Tương tự như hiệu ứng của áo choàng, ngay khi Trang Điệt đeo bao cổ tay, trên tay và chân xuất hiện những hình xăm có diện tích lớn cực kỳ gây sốc theo phong cách cổ xưa và bí ẩn.

Bên cạnh đó, bộ đồ phiên bản giới hạn Jack Đồ Tể, bao gồm một chiếc mũ đội đầu màu đen, một chiếc khẩu trang màu trắng, một chiếc áo choàng đứng màu đen tuyền, phần còn lại là quần đen và đôi ủng săn ống cao.

Đôi ủng săn chắc chắn, có thể ngăn chặn hầu hết các thiệt hại vật lý từ bên ngoài nhưng bên trong vẫn rất thoải mái. Áo choàng đen tuy không có hoa văn nhưng chất vải dày mềm mại, đường may cũng rất tinh tế, chỉ dựa vào vóc dáng là có thể đi vòng quanh các show diễn thời trang.

"Không phải vậy là tốt rồi hả?" Lăng Tố nuốt lại tinh thần chuẩn an ủi vào trong, "Loại vận may này trong đội coi như là tốt lắm rồi."

Thành thật mà nói, Lăng Tố thậm chí còn khá ghen tị — mỗi lần anh quay rút thăm trúng thưởng đều chỉ có thể trúng được vài "ghế có chân cao trăm mét", "nóc nhà mưa liên tục", khó khăn lắm mới được một bộ trang phục nhưng đó lại là trang phục Superman phiên bản giới hạn.

Mọi người đều biết, Superman không chỉ mặc quần bó màu xanh lam, áo choàng màu đỏ mà thậm chí cả quần lót cũng mặc ở bên ngoài.

Kiểu hóa trang này trong truyện quả thực rất hay nhưng thực tế, dù có điều chỉnh thế nào thì cũng ít nhiều bị nghi ngờ là lưu manh, thậm chí còn có thể bị phó đội trưởng Tống bắt lại.

Lăng Tố lựa chọn hết lần này đến lần khác cuối cùng vẫn quyết định giấu bộ đồ đó dưới đáy hòm, từ đấy cũng từ bỏ rút thăm trúng thưởng. Sau đó hệ thống tích lũy số lần rút thăm trúng thưởng không hề ít, nhưng vì thiếu tự tin với vận may của chính mình nên anh không bao giờ thử lại nữa.

Chính bởi điều này nên Lăng Tố không thể đồng cảm với nỗi đau hiện tại của Trang Điệt.

Anh quyết tâm tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý của đồng đội, xoay xoay cổ tay, anh tình cờ nhìn thấy khẩu súng ở bên cạnh: "Đúng rồi, cậu biết dùng súng không?"

Trang Điệt lắc đầu.

"Tôi dạy cậu nhé?" Lăng Tố vòng đến trước mặt Trang Điệt.

Anh khom lưng, chống hai tay lên đầu gối, thấp giọng nói: "Vui lắm đó."

Lăng Tố đã từng làm phát thanh viên bán thời gian ở đại học, tuy rằng thời gian và nội dung chương trình có hơi đặc biệt nhưng vẫn không giấu được sự thật rằng giọng nói của anh cực kỳ hay.

Nhất là khi anh cố tình giữ cho giọng nghe nhẹ nhàng rồi nói chậm lại như một cuộn băng quay chậm trong ổ máy ghi âm, phá lệ toát ra một chút ẩm ướt mềm mại.

Trang Điệt còn bởi vì số lần rút thăm trúng thưởng quá ít mà rầu rĩ không vui, nhìn trên màn hình ảo số "47" bên trái và "điểm mua rút thăm mười lần liên tục (ưu đãi đặc biệt)" bên má phải Lăng Tố.

Lăng Tố: "..."

Anh há miệng thở dốc, bỗng không nhịn được mà khẽ cười thầm: "Được rồi, được rồi...vẫn cần học cách sử dụng súng."

"Tôi là đội trưởng của cậu." Lăng Tố nói, "Tôi sẽ chỉ cho cậu."

Anh dùng hai tay đỡ lấy xương sườn của Trang Điệt rồi nhấc bổng người cậu lên, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, sau đó xoay người cậu.

Đây là lần đầu Trang Điệt nhìn thấy ai đó thực hiện một cuộc sáng tạo tư duy trên quy mô này.

Ánh sáng đuổi theo những đầu ngón tay của Lăng Tố đan xen nhanh chóng hội tụ thành những mặt phẳng có hình dạng khác nhau.

Những mặt phẳng đó đã được Lăng Tố điều chỉnh để phóng to, thu nhỏ lại, không ngừng lại gần rồi ra xa, lật mình rồi ghép lại với nhau, cuối cùng xây nên một trường bắn ảo.

Lăng Tố búng tay một cái, ánh sáng biến mất.

Không biết từ lúc nào anh đã biến ra hai chiếc mắt kính bảo hộ cùng với bịt tai cách âm, sau khi tự mình đeo vào một bộ, anh hơi khom lưng, đeo chiếc kính bảo vệ mắt còn lại cho Trang Điệt.

Khẩu súng lạnh lẽo được nhét vào trong tay Trang Điệt.

Tay kia cũng không rời đi, ngược lại còn khéo léo mà thay đổi phương hướng, nắm lấy tay Trang Điệt cùng nhau cầm súng.

Lăng Tố đi vòng ra phía sau Trang Điệt, tay trái anh đang cầm chiếc bịt tai cách âm, tay phải giúp Trang Điệt dễ dàng thích nghi với tư thế ngắm bắn.

Lưng của Trang Điệt dán vào người anh, thậm chí còn có thể cảm nhận được tiếng vang nhẹ trong lồng ngực khi Lăng Tố cúi đầu khẽ cười nói: "Cứ luyện tập đại thôi, phối hợp với đội trưởng một tí."

"Lát nữa lão Tống sẽ kiểm tra, nếu tập tốt..."

Trước khi chiếc bịt tai cách âm được tháo ra, Trang Điệt nghe thấy Lăng Tố tiến lại gần, bí ẩn thì thầm đảm bảo: "Phần thưởng của tôi sẽ cho cậu rút thăm hết."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật