[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Bắt được rồi (hết): Khi chúng ta dốc sức đạt được, thứ mất đi...



Trong đầu thanh niên khỉ loạn thành một mớ hỗn độn.

Cơ thể cậu ta đã hoàn toàn biến thành một bức tượng điêu khắc, không còn khả năng hoạt động, cậu ta chỉ có thể duy trì mỗi một động tác ngồi yên trên ghế, bất lực nhìn những người khác đang cố hết sức né tránh loại "lây nhiễm" kỳ dị này.

Thế nhưng, nơi tuyệt vọng nhất cũng chính là nơi này.

Cậu ta không thể rời khỏi mộng cảnh và tỉnh lại trong hiện thực vì bị biến thành bức tượng điêu khắc — dù trong lòng thanh niên khỉ đã lẳng lặng cầu nguyện điều này không biết bao nhiêu lần.

Cậu ta thà trả những cái giá như tình cảm, năng lực, thiên phú,... theo lời mấy người kia nói miễn có thể rời khỏi giấc mơ này.

Việc bị cầm tù trong cái ngục giam màu xám trắng bởi chính cơ thể mình, không thể cử động, không biết thời gian ra sao cũng đủ để khiến người khác phát điên.

Dưới sự lo âu cực độ, thanh niên khỉ thậm chí còn bắt đầu hâm mộ nhà thiết kế game đã bị đập bể.

— ít nhất hiện tại đối phương đã vỡ tan thành nhiều mảnh, còn có thể tình cờ bị mọi người trong cơn hoảng loạn đá dính, nghĩ theo cách nào đó cũng xem như là được cử động cơ thể...

"...Có thể thấy hầu hết năng lực mà mọi người thiếu nhất là sự hài lòng với tình cảnh hiện tại của bản thân."

Lăng Tố đang vác người cộng sự của mình và quan sát mọi người thì tự nhiên phát hiện tượng điêu khắc thanh niên khỉ kia đang dùng hết sức kéo chiếc ghế rồi cố gắng đập nó vào góc bàn.

Lăng Tố trầm ngâm cảm thán: "Có phải vì tình cảnh hiện tại có nghĩa là đã có được, mà thứ đã có được sẽ làm người ta luyện thành thói quen không...?"

Nếu Tống Hoài Dân ở đây rồi nghe thấy anh lại bắt đầu thảo luận về triết học thì chắc chắn sẽ quen chân mà đá anh một cái.

Nhưng cộng sự hiện tại của Lăng Tố là Trang Điệt, tóc xoăn nhỏ quẹt qua cổ anh, cực kỳ nhiệt tình hỏi: "Nhiều người cũng như vậy hả?"

"Tôi cũng vậy." Lăng Tố có hứng thú hơn, gật đầu: "Đấy là bản chất của con người. Cậu từng leo núi chưa?"

"Khi cậu đứng trên đỉnh núi thì nó thật ra không quan trọng đến vậy. Đặc biệt là khi ở đó càng lâu, ví dụ như cậu vẫn luôn ở trên đỉnh núi mười ngày, mười năm thì không thể tránh khỏi cảm thấy những ngọn núi khác cao hơn, đẹp hơn."

Lăng Tố giải thích: "Không phải ngọn núi cậu ở có vấn đề mà là do cậu đã quá quen thuộc với nó."

Giống như đầu ngựa và gà trống, diễn viên hết thời cuối cùng vẫn từ bỏ mục tiêu ban đầu mà lựa chọn tập kích ngôi sao lưu lượng là do ông ta hâm mộ cuộc sống dưới ánh đèn sân khấu của đối phương — nhưng con mồi của ngôi sao tình cờ cũng là diễn viên, anh ta hâm mộ diễn viên hơn nhiều, khát vọng có thể có kỹ thuật diễn xuất điêu luyện như đối phương.

Cô hổ làm luật sư có được lý trí và sự bình tĩnh hơn người thường nhưng cô lại không hài lòng với sự lý trí quá mức của bản thân vì nó gây trở ngại cho việc phát triển sự nghiệp.

Tên chó săn muốn có năng lực tưởng tượng không gian của người khác để trở thành một kỳ thủ ưu tú hơn nữa. Nhưng hắn ta không nhận ra bấy lâu nay hắn đã sớm quen với việc dựa vào phương pháp tính toán, nếu đổi thành loại khác chưa chắc đã thích ứng được.

Mỗi người đều hâm mộ thiên phú của người khác nhưng lại luyện riết thành quen với năng lực của bản thân, trái lại thậm chí còn cho rằng đó là trở ngại rồi muốn phân bua, vứt bỏ nó...

Trang Điệt bỗng "A" một tiếng.

"Khi chúng ta dốc sức đạt được, thứ mất đi hóa ra lại nhiều hơn..." Lăng Tố thuần thục dừng câu chuyện rồi tỉnh lại: "Có phải tôi nói nhiều quá không?"

"Không phải." Trang Điệt lắc đầu: "Tôi biết nhà thiết kế game thật ra muốn làm gì rồi."

Cả người cậu đang bị Lăng Tố khiêng trên vai, thuận tay túm tóc Lăng Tố, kéo đối phương lại gần chút, nhỏ giọng nhanh chóng nói vài lời.

Lăng Tố hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ cẩn thận nghe xong lời Trang Điệt nói rồi gật đầu.

Trang Điệt nhảy xuống từ trên vai anh.

Quy tắc trò chơi trong không gian này đại khái đã được mọi người tìm ra, tổng cộng có hai cái: Không được đụng vào người hoặc vật đã bị biến thành tượng điêu khắc và không được phép tồn tại trong trạng thái tĩnh lặng tuyệt đối.

Ngoài ra, tầm nhìn trắng xám không ngừng lan ra và hiện tại đã chiếm lấy toàn bộ căn phòng. Ngoại trừ việc gây áp lực tâm lý cho mọi người thì không ảnh hưởng nhiều cho lắm.

Bởi vì trước đó vẫn luôn tồn tại lối tư duy theo quán tính nên mọi người cho rằng màu sắc và việc hóa tượng điêu khắc có liên hệ với nhau.

Mà tình hình lúc này, tuy cả căn phòng và những người bên trong đều đã biến thành một màu trắng xám loang lổ nhưng ngoại trừ thanh niên khỉ và tên chó săn bị trúng chiêu trước thì đa số mọi người vẫn còn giữ được năng lực hành động cơ bản. Ngay cả đầu ngựa có hai chân bị biến thành tượng cũng cố gắng tập thể dục cho thân trên, không thèm để ý đến hình tượng nữa mà làm ra các biểu cảm cực kỳ khoa trương, hoạt động toàn bộ cơ mặt.

Trên thực tế nếu cẩn thận quan sát thì tượng thanh niên khỉ và chó săn cũng có thể di chuyển một cách cực kỳ chậm rãi, chẳng qua là hiệu suất thấp đến độ làm người ta tức lộn ruột...

Trang Điệt nhanh chóng cử động thân dưới, di chuyển đến hướng bàn dài trước khi cứng đờ lại lần nữa.

Trên đường đi, trong chốc lát cậu vô thức bị thu hút bởi tốc độ chậm gấp 0,075 lần của thanh niên khỉ ở góc bàn. Nhưng cậu vẫn thành công chiến thắng sự cám dỗ không ngồi xổm bên cạnh tiếp tục quan sát mà đi tiếp.

Thấy Trang Điệt cuối cùng cũng hành động, ánh mắt cô hổ cũng sáng lên: "Cậu có phát hiện gì hả?"

Trang Điệt gật đầu, cậu chắp tay ra sau lưng và chậm rãi đi quanh chiếc bàn dài hai vòng: "Tôi định làm một trò chơi khăm."

Cậu bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu có phần kìm nén, cộc cằn, tốc độ khá chậm và lưng cũng hơi khom lại: "Có nhiều người muốn "mảnh vỡ" của người khác vậy sao? Đúng lúc ngoài việc cho tên streamer phiền phức kia một chút giáo huấn thì tôi cũng không có việc nghiêm chỉnh gì cần làm, dù sao cũng chẳng có ai thích game của tôi cả."

"Bọn họ đều bảo game tôi làm có cách lên cấp rườm rà, tình tiết nhàm chán, cốt truyện cũ kỹ, thiếu cảm xúc,... Tóm lại toàn bộ đều chả đúng tẹo nào."

Nói tới đây không biết là cậu đang trào phúng hay tự giễu mà lại hừ lạnh một tiếng: "Vài chục năm trước còn lừa người được, chứ ở thời đại này, nằm mơ cũng không có ai chơi."

"Tôi đã nghĩ rất lâu xem đến cùng vấn đề nằm ở đâu, sau đó tôi nghĩ thông rồi."

"Trò chơi không tốt chắc chắn là do tôi - người làm ra trò này có vấn đề."

"Tôi căn bản chẳng có chút thiên phú gì trong việc chế tác game, chỉ do năm đó còn đủ nhiệt huyết mà thôi. Nhiều năm trôi qua, nhiệt huyết vốn đã dùng hết, đương nhiên chẳng làm ra nổi thứ gì tốt."

"Thế giới game của tôi đã sớm xám xịt và cứng đờ, chỉ là tôi vẫn không cam lòng, bây giờ là thời điểm kết thúc..."

Cậu vừa nói vừa dừng bên cạnh bàn, vươn tay hướng đến cái máy chơi game.

"Cẩn thận!" Cô hổ vội la lên: "Máy chơi game đó cũng là tượng điêu khắc, đụng đến sẽ bị đồng hóa!"

Bọn họ không phải chưa thử qua việc phá máy chơi game nhưng đầu heo chỉ vừa chạm vào thì nửa bàn tay đã cứng đờ không thể nhúc nhích.

Lo rằng Trang Điệt không biết quy tắc, cô hổ vội vàng cao giọng nhắc nhở nhưng lại phát hiện đối phương không chỉ không tránh mà ngược lại còn dùng tay bưng cái máy chơi game lên, giơ cao qua...đỉnh đầu.

Nhà chế tác game chậm rãi đảo mắt.

Nhìn thấy màu trắng xám sắp hoàn toàn bao phủ mọi người, khóe miệng cứng đờ trên nửa mặt tượng điêu khắc vỡ vụn dưới bàn không hiểu sao lại phảng phất vẽ lên một đường cong kỳ quái.

Cái máy chơi game kia bị nện thật mạnh xuống đất.

Gần như ngay khi chạm đất, nó cũng hoàn toàn tan vỡ như thể thật sự có người cố tình chờ mong.

Cùng lúc đó, màu sắc trên người mỗi người cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, tất cả như cùng hợp nhất với khoảng không gian này, rồi lại bị một màu xám tro tái nhợt bao trùm hết thảy.

Những màu trắng xám đó một khi dính lên người thì không thể gỡ ra được nữa, mà trong lòng mỗi người cũng kì dị mà dâng lên một cảm giác xa lạ không thuộc về bản thân.

Đó không phải là sự tức giận gắt gỏng khi nhiều lần thất bại, cái cảm giác này cứ trống vắng, chán nản như phủ một lớp vỏ trong suốt bịt kín một vùng não — giống như mọi thứ không hề thay đổi nhưng tất cả đều trở nên chẳng hề thú vị nữa, mọi thứ đều cực kỳ nhàm chán, không có gì đáng để quan tâm tới nữa.

...

Cuối cùng nhà thiết kế game cũng phá hủy được máy chơi game của bản thân đúng với ý nguyện.

Ông ta chỉ còn nửa khuôn mặt nên không thể làm ra biểu cảm vui sướng hay đắc ý. Bên trong tầng hầm, chỉ còn lại tiếng nhạc điện tử vui vẻ nhưng lại đơn điệu vẫn đang chạy không biết mỏi mệt.

Mất đi sự khống chế của máy chơi game, hình ảnh trên máy chiếu phim cũng biến thành hình bông tuyết...

"Vậy là đủ cho ông cảm thấy hăng hái lại à?" Có người ở bên tai ông ta hỏi.

Gương mặt tượng điêu khắc của nhà chế tác game cứng đờ lại ít đến độ không thể nhận ra.

Trang Điệt ngồi xổm xuống, hai tay cậu không bị đồng hóa vì tiếp xúc với máy chơi game và ngay cả thân thể cũng đã khôi phục lại như thường.

Trên thực tế, hiệu ứng đông cứng của mọi người đã biến mất sau khi đập vỡ máy chơi game. Chẳng qua là chẳng ai cảm thấy phấn khởi vì điều đó — họ cũng chẳng mong chờ chuyện đó xảy ra, mà ngay cả cảm giác "phấn khởi" này cũng vì sau khi ý thức bị cảm giác kỳ lạ kia bao trùm mà trở nên cực kỳ ít ỏi.

"Ông lấy thân phận người chơi tiến vào trò chơi không phải vì muốn thưởng thức việc chém giết cận cảnh mà là để đóng vai nạn nhân."

Không biết từ lúc nào Trang Điệt đã nhặt lên một cây gậy nhỏ rồi chọc vào khuôn mặt tượng điêu khắc bị vỡ của nhà chế tác game: "Ông đã quyết định từ bỏ công việc này nhưng dù sao cũng đã phấn đấu vì nó lâu đến vậy rồi, cho nên ván game cuối cùng cần phải có người chứng kiến."

Nhà thiết kế game không giả chết, đầu bò thật sự đã chết trong "màn đêm" đầu tiên, chẳng qua lần đó không có hung thủ mà do ông ta tự sát.

Cái chết này trực tiếp làm bùng lên nỗi sợ hãi, cảnh giác và nghi ngờ của mọi người, sau đó mở đầu cho cuộc săn đuổi.

"Lý do tôi không lập tức nghĩ đến việc này là vì hai thứ."

Trang Điệt nói: "Thứ nhất, khi chủ giấc mơ chết thì mộng giới sẽ tự động tan rã nhưng mộng giới này lại không vì có người chết mà bị ảnh hưởng. Thứ hai, tôi cảm thấy như vậy không thể gọi là có trải nghiệm chơi game..."

"Sau đó tôi lại hiểu được việc phát sinh trong biệt thự đối với ông chỉ là phần đầu của game và phần ông thật sự hưởng thụ chính là ở nơi này: Tầng hầm."

"Sau khi chết trong biệt thự thì không thể trở lại hiện thực bởi vì đó không phải là cái chết thật sự. Một phần của nạn nhân bị biến thành tượng điêu khắc, phần kia lại đến chỗ này."

"Những nạn nhân khác hẳn là vẫn ở đây, bọn họ bị làm thành thứ gì vậy?" Trang Điệt ngẩng đầu nhìn quanh một vòng: "Máy chiếu phim? Bàn? Ghế?"

Đồng tử nhà thiết kế game co lại.

"Ra là ghế dựa." - Trang Điệt gật đầu, "Tôi hiểu rồi."

"Khi tìm thứ tự chỗ ngồi, những chiếc ghế không có người ngồi sẽ làm tăng số lượng dự kiến, đó cũng không phải trò chơi cho chúng ta một bản đơn giản hơn mà bởi ghế dựa là người chơi.

Cậu ngồi xổm hoài cũng mệt, đứng dậy cẩn thận nhìn kỹ xung quanh, kéo một chiếc ghế dựa bình thường rồi ngồi xuống, khom lưng nhặt khuôn mặt của nhà chế tác game lên: "Đối với vấn đề đầu...tôi đoán bởi vì chủ nhân của giấc mơ hoặc nói cách khác là GM vốn không phải ông."

GM hay còn gọi là Game Master (người quản lý trò chơi) phụ trách bảo vệ và giám sát trò chơi, xử lý các vấn đề mà người chơi gặp phải. Cũng vì vậy mà thường thường quyền hạn tài khoản của GM cao hơn nhiều so với người chơi bình thường.

Về nguyên tắc, GM không được phép tham gia vào trò chơi và người chơi cũng không thể làm GM.

Đầu bỏ tự tham gia trò chơi, lựa chọn trở thành một trong mười người chơi beta, đương nhiên cũng mất đi quyền lợi làm GM.

Để đảm bảo trò chơi có thể thuận lợi tiến hành, ông ta phải chọn lại một người giám sát mới cho trò chơi.

Trong trò chơi, người giám sát còn được gọi là cảnh sát ảo. Khi nhắc đến nghề này, hẳn nhiều người sẽ nhớ đến chú mèo đen đẹp trai vừa cưỡi xe máy vừa săn lùng một con chuột bị cụt một bên tai...

"Ông đúng là nhớ chuyện xưa nhỉ."

Kí ức của Trang Điệt đối với bộ phim hoạt hình này đã lâu lắm rồi, ngoài lời thoại chính chủ yếu thì chỉ nhớ rõ cặp vợ chồng bọ ngựa đã khắc sâu bóng ma trong cậu: "Mèo đen GM rất lợi hại, vừa đến đã giúp bạn diệt trừ lão chuột xuất hiện bất ngờ: Con buôn bán lại bản thiết kế."

Nếu Trang Điệt đoán không sai thì con buôn lòng dạ hiểm ác kia căn bản chẳng hề tiến vào mộng giới để cung cấp "Dịch vụ bảo trì sau khi bán" gì cả.

Chủ yếu là do thương lượng giá không được nên cố tình vào gây rối hoặc do người đó nảy sinh ác ý và cũng muốn tiến vào kiếm tiền...Tóm lại, đứng ở góc độ của đầu bò, có thể xem đó là một số liệu dị thường đột nhiên xuất hiện để quấy rối, trước khi trò chơi chính thức bắt đầu nhất định phải giải quyết gọn ghẽ.

Do đó, phải trước khi Trang Điệt từ phòng ngủ đi ra và người chơi cũng chưa đến đông đủ mới có thể thêm vào một lần cúp điện hấp tấp.

Trong lần cúp điện này, khi con buôn lòng dạ hiểm độc bị GM dọn sạch và người chơi khôi phục về con số mười người thì trò chơi mới có thể chính thức bắt đầu.

...

Gương mặt tượng điêu khắc bị vỡ khẽ rung lên.

Trang Điệt nhận ra ý đồ của nhà thiết kế game, cậu giúp xoay mặt ông ta sang hướng khác.

Lăng Tố ở góc phía trước đã biến lại thành con mèo đen, trong tầng hầm trắng xám vô hồn này, màu sắc của con mèo đen rõ ràng đến mức gần như chói mắt.

"Ở phòng ngủ tôi nhặt được một tờ quảng cáo nhỏ rồi sau đó lại lục ra được một quyển quảng cáo hoàn chỉnh." Trang Điệt lục túi: "Trên đó viết việc yêu cầu kiến trúc sư xây dựng một mộng giới rất đơn giản. Chỉ cần yêu cầu đối phương tạo ra một vùng mộng giới trống rồi nhập mô hình cá nhân vào là kích hoạt thành công, chẳng hề khó khăn gì để sở hữu được một biệt thự cao cấp trong mơ..."

Trang Điệt đặt mẫu quảng cáo đã đọc được một nửa xuống: "Không hề khó khăn tức là cả mèo cũng được."

Một con mèo đen ngây thơ với lý tưởng sống chỉ là ngủ trưa, phơi nắng và giơ chân liếm lông tự dưng lại mơ thấy một căn biệt thự lớn với rất nhiều người, lại còn phải phụ trách bắt chuột.

"Tiền của ông đều dùng làm game hết, bây giờ chỉ có thể ở trong một tầng hầm tồi tàn, không thích hợp nuôi mèo. Được dày công huấn luyện để làm GM như vậy chắc hẳn không phải mèo hoang ha."

Trang Điệt đột nhiên ngừng nói rồi quay mặt nhà chế tác game lại: "Có phải ông đang cố ngắt lời tôi và bảo điểm neo thật ra là cái máy chơi game đã bị đập vỡ đó không. Bây giờ sự kiện này đã được kích hoạt, có thể đánh thức mèo đen GM và tất cả chúng ta có thể rời đi rồi đúng không?"

Nửa khuôn mặt của nhà thiết kế game: "..."

"Chúng ta không thể rời đi bởi vì nơi này hiện tại không phải là giấc mơ của ông." - Trang Điệt nói.

Mắt của nhà chế tác game hơi trợn lên.

Dường như cuối cùng ông ta cũng ý thức được việc gì đó, nửa gương mặt tượng điêu khắc mơ hồ vặn vẹo lên.

"Ông không nên mượn mèo của người khác." Trang Điệt ngẩng đầu, "Đặc biệt là khi đối phương là một kỹ sư game thực tế ảo chỉ biết làm hiệu ứng hình ảnh, kiếm tiền bằng cách làm thỏa mãn cảm giác kích thích của người chơi và không ngừng bán lại thông tin người chơi."

Mèo đen có chủ.

Với tư cách là GM của trò chơi, ngay từ đầu trò chơi, nó đã tha con chuột "mộng cảnh" đến bên gối của người chủ.

Người đàn ông đầu trăn thật sự không phá giải được căn biệt thự này nhưng gã chưa từng nói bản thân không phải là chủ của mộng giới này — gã làm không được là vì gã không rõ làm cách nào để tìm được "điểm neo sự kiện" kia.

Nhà chế tác game đột nhiên kích động lên và toàn bộ mộng giới cũng bị ảnh hưởng bởi loại cảm xúc quá mức kịch liệt này, bắt đầu nhẹ nhẹ lay động.

"Đến giờ ông vẫn chưa rõ vì sao kỹ sư game thực tế ảo lại đồng ý tham gia có phải không?"

Trang Điệt nói: "Gã ghen tỵ với thiên phú của ông."

Trang Điệt tạm ngừng rồi lại nói tiếp từng chữ: "Là thiên phú chế tác trò chơi mà ông cho rằng không dùng được, hận không thể hoàn toàn phá hủy, bị ông cực kỳ ghét bỏ."

Trang Điệt đọc lại theo trí nhớ: "Khi chúng ta dốc sức đạt được, thứ mất đi hóa ra lại nhiều hơn."

Con mồi thật sự của người đàn ông đầu trăn là nhà thiết kế game.

Gã muốn đảm bảo kế hoạch của mình được giấu kín và trung gian duy nhất liên hệ giữa hai người chính là kiến trúc sư mà cả hai cùng hợp tác, cho nên gã phải loại bỏ cô ấy trước.

Không có ai thật sự đứng ngoài cuộc, đây không phải là một chuỗi săn giết mà là một vòng lặp.

Thủ vĩ tương hàm*, không ai còn sống.

*Thủ vĩ tương hàm (首尾相衔): Con rắn ăn đuôi đại diện cho sự tuần hoàn của sự sống thông qua cái chết trong Vũ trụ. Nó được hiểu là một kiểu tái sinh của cái chết để rồi đạt đến sự bất tử của các loài. Do đó, người ta cho rằng biểu tượng vô cực được lấy gốc từ biểu tượng ouroboros.

...

Trong một góc phòng, người đàn ông đầu trăn chầm chậm vỗ tay hai cái.

Tầm mắt gã dừng trên người Trang Điệt, con ngươi hẹp dọc tỏ vẻ càng thêm hứng thú: "Cậu thật sự rất thú vị, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu..."

Trang Điệt hỏi: "Anh có thể biến nơi này trở về như cũ không?"

Gã mặt trăn hiển nhiên rất hài lòng với sự thẳng thắn của Trang Điệt, khẽ cười một tiếng, tùy ý vẫy tay: "Được nhiên là được."

Người đàn ông đầu trăn là chủ của mèo đen, thông qua con mèo mà đánh cắp toàn bộ quyền sở hữu trong mộng cảnh, muốn sửa chữa chỉ cần một ý nghĩ thôi. Gã chỉ xua tay là toàn bộ màu trắng xám ở tầng hầm lập tức nhanh chóng rút đi, màu sắc thậm chí càng thêm rực rỡ, sống động hơn trước.

Với sự thay đổi thị giác kỳ lạ này, cảm xúc tưởng chừng như bị cô lập và tước đoạt cũng đột nhiên được hồi sinh.

Mọi người nín thở trợn tròn hai mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy cũng bỗng chốc sinh động lên.

"Tôi đã đáp ứng yêu cầu của cậu." Gã đầu trăn nhìn về phía Trang Điệt: "Bây giờ tới lượt tôi đưa ra..."

Thấy Trang Điệt thở phào nhẹ nhõm muốn xoay người bỏ đi, tên đầu trăn ngạc nhiên ngừng nói, gã cẩn thận hồi tưởng lại cuộc đối thoại vừa rồi của cả hai, bỗng ý thức được bản thân rơi vào lối suy nghĩ quán tính: "Cậu không muốn giao dịch với tôi?"

Trang Điệt chà xát tay biến ra một cái cưa điện dài trong không khí, cắm vào ổ điện, lưỡi cưa sắc bén lập tức quay nhanh với tốc độ cao.

Người đàn ông đầu trăn: "..."

"Giấc mơ này bây giờ thuộc về tôi, tôi có thể tùy ý sửa đổi thuộc tính của nó." - Tên đầu trăn rất có hứng thú với Trang Điệt, gã không muốn trở mặt với cậu, "Tôi cần phải nhắc nhở cậu..."

"Mèo đen rất giỏi." Trang Điệt xách theo cưa điện, cắt ngang băng ghi hình 《Mười người da đen nhỏ》, "Anh biết vì sao không?"

Câu hỏi này nghe có vẻ quá giống một câu hỏi mẹo.

Tên mặt trăn trong nháy mắt bị cậu cuốn vào, gã đang suy tính thì đồng tử chợt co lại.

Một con mèo đen xuyên qua cơ thể gã.

Người đàn ông đầu trăn im lặng trợn tròn mắt, cơ thể gã bị phá hủy bởi đòn bất ngờ này, tầm mắt đông cứng ở người phía trước.

...Trong tầm nhìn cuối của gã, con mèo đen nhảy đến bên người Trang Điệt, biến thành người từng trong màn đêm xách cổ gã lên.

Trang Điệt nhanh chóng biến cưa điện lại thành máy ảnh Polaroid và công bố đáp án: "Mèo đen tàng hình trong bóng tối."

Vì vô cùng hoàn mỹ hòa thành một thể với bóng tối mà tên đầu trăn không hề phát hiện ra con mèo đạp lên vai Trang Điệt, cho nên mặc nhiên bỏ qua mối liên hệ giữa mèo đen và Lăng Tố.

Và vừa rồi ở tầng hầm, cuộc đối thoại giữa Trang Điệt và nhà chế tác game hoàn toàn thu hút sự chú ý của gã nên người đàn ông đầu trăn đã không kịp thời nhận ra Lăng Tố đột nhiên biến mất...

Mộng cảnh rung chuyển dữ dội.

Cùng với sự rung chuyển này, không gian mà bọn họ ở cũng bắt đầu dần sụp đổ.

Ảnh hưởng của sự vỡ vụn là biến ra vô số các khối vuông đủ màu sắc, những khối vuông đó tạo thành các điểm ảnh liên tục nhấp nháy rồi sụp đổ và những hình ảnh do chúng tạo nên cũng dần trở nên không thể nhận ra.

Xung quanh lại yên ắng và đen thăm thẳm, những hình ảnh ảm đạm dần biến mất, giấc mộng đã hoàn toàn kết thúc, mỗi người đều được đưa về xuất phát điểm của họ.

Chỉ còn lại vài khối vuông nhỏ vẫn bướng bỉnh thấp thoáng nhấp nháy.

Đó là đống vỡ vụn của cái máy chơi game.


P/s: Chương này siêu dài!!! Giấc mơ thứ hai đã kết thúc. Tung bông cho Lăng Tố và Trang Điệt đã hoàn thành xuất sắc nào!


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật