[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Bắt được rồi 8: tôi là loại động vật nào...



Cùng lúc tên trò chơi được công bố, Trang Điệt tinh ý nhận ra rằng sự vận hành của toàn bộ mộng giới dường như bị kích hoạt bởi một từ khóa nào đó nên những thay đổi mới cũng xuất hiện.

Trong ba lần liên tiếp đều có người bị giết hại, bóng đen trên tường dường như có liên quan đến và hiện giờ nó đã dày đặc đến mức trông như thật.

Cho dù không gian trong biệt thự lại một lần nữa chìm vào màn đêm, những bóng đen khổng lồ lan tràn leo lên trên vách tường vẫn tạo cho người ta một áp lực mãnh liệt đặc biệt chân thật, khi nó thong thả di chuyển tới người ở phía trước, thậm chí còn tạo ra cảm giác "Trông còn đen hơn cả màn đêm"

Bóng đen khổng lồ dường như thật sự có ý thức, nó không chọn Trang Điệt làm con mồi mà di chuyển dọc theo bức tường, lan ra đến cái bóng do Trang Điệt tạo ra trên tường trước khi bóng tối buông xuống...

Ngay sau đó, Trang Điệt hợp tác với móng vuốt của con mèo đen.

Chính xác hơn, con mèo với bộ lông đen theo bản năng vung một chân trước ra. Cùng lúc đó Trang Điệt nhấc mèo đen lên một cách cực kỳ kí thế, sau đó đấm một cú võ mèo chuẩn xác vào bóng đen như một thực chất khổng lồ.

Hành động thoạt nhìn có vẻ hiệu quả, cảm giác ngột ngạt đột nhiên ngừng lại, sau đó biến mất không còn dấu vết.

Cùng lúc đó, bóng tối trước mặt bọn họ cũng tạm thời yên tĩnh trở lại.

Trang Điệt ôm mèo đen, cậu đứng im tại chỗ vài giây rồi đột ngột đặt con mèo đen xuống và nhanh chóng tóm lấy máy ảnh Polaroid, bật đèn flash lên nhắm rồi bấm nút chụp. Đáng tiếc tốc độ phản ứng của Lăng Tố lại nhanh hơn, ngay khi ngón tay Trang Điệt chạm vào màn hình, mèo đen đã nhanh chóng lăn một lòng, linh hoạt né tránh máy ảnh.

Ánh sáng của đèn flash cơ bản chỉ sáng nhẹ trong chớp mắt rồi bị nuốt chửng hoàn toàn.

Trang Điệt đấm vào lòng bàn tay: "A."

Mặc dù thị giác đã bị bóng tối tước đoạt hoàn toàn nhưng thính giác sẽ tương đối trở nên nhạy bén hơn, có thể dễ dàng phát hiện ra tiếng bước chân quen thuộc thay thế cho miếng đệm thịt của mèo.

Trang Điệt vẫn còn đắm chìm trong tiếc nuối vì đã bỏ lỡ lần thứ hai, đặt máy ảnh Polaroid xuống, trong lòng tổng kết kinh nghiệm từ thất bại vừa rồi: "Đội trưởng."

"..." Lăng Tố chỉnh trang lại quần áo: "Đâu cần phải tiếc nuối như vậy?"

Trang Điệt thất thần thở dài.

Lăng Tố ấn huyệt thái dương, kéo Trang Điệt ngồi lên sô pha, tự mình ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Có lẽ bởi vì vô tình chuyển thành mèo đen nên tầm nhìn trong bóng tối của Lăng Tố hoàn toàn không bị ảnh hưởng, hơn nữa vẫn có thể nhìn thấy hầu hết mọi thứ trong biệt thự như lúc không bị bóng tối che phủ.

Nhìn thấy tóc xoăn nhỏ nhụt chí ngồi ôm máy ảnh cúi đầu xuống, Lăng Tố ngồi trên thảm thậm chí trong nháy mắt trong đầu anh còn hiện ra ý tưởng muốn biến thành mèo để giải sầu cho người cộng sự mới...

Nhưng đáng tiếc lúc này vẫn còn việc phải làm.

Không ai biết bóng tối lần này sẽ vẫn chỉ kéo dài trong một phút hay không, Lăng Tố sốc lại tinh thần, đè giữ Trang Điệt nhanh chóng nói về những phát hiện của bản thân.

Sự xuất hiện của mèo đen trong biệt thự không phải là tình cờ và cũng không phải do một người nào đó mang theo thú cưng.

"Có một liên kết giữa mèo đen và mộng giới, sau khi cùng nó trao đổi, tôi có thể thông qua tiếp xúc với mộng giới tìm ra những thông tin bị che giấu nhưng vẫn chưa thể phá giải mộng giới."

"Những mảnh vỡ do ý thức tan vỡ vẫn có thể khôi phục được, nhưng mộng giới vẫn phải được phá giải trong vòng sáu giờ. Nếu dấu vết trên mảnh vỡ bị xóa hoàn toàn thì sẽ không thể hợp nhất lại với chủ nhân ban đầu nữa."

"Nói cách khác, chỉ cần phá giải mộng giới trong vòng sáu giờ, "kén" sẽ có cách trả lại những mảnh vỡ cho nạn nhân."

Lăng Tố đã chuẩn bị sẵn bản nháp trong đầu, giải thích ngắn gọn nhanh chóng: "Tôi đoán điểm neo của giấc mơ này không phải là một vật cụ thể mà là một "sự kiện" nào đó. Chỉ khi sự kiện đó xảy ra mới có thể kích hoạt được điểm neo và cưỡng chế thức tỉnh, giải trừ những giới hạn đóng kín trong mộng giới..."

Với cảnh báo trước đó của Trang Điệt, những người khác đều đã trốn về nơi ẩn nấp mà họ lựa chọn, bóng tối cũng không biết đã đi đâu, căn phòng khách vốn hỗn loạn sau ba đợt giao tranh liên tiếp nay đã hoàn toàn yên tĩnh.

Giọng điệu của Lăng Tố rất nhanh, Trang Điệt mở bút ghi âm và đồng thời cũng thầm sắp xếp lại tin tức mà Lăng Tố cung cấp.

Cái gọi là "Sự kiện điểm neo" thật ra không khó để lý giải.

Hầu hết mọi người ở trong trạng thái vô thức đã thực sự thiết lập các cảnh báo sự kiện tương tự trong giấc mơ — ví dụ đã làm việc được nhiều năm rồi sau đó mơ thấy bản thân ở trong một cuộc thi, đa số mọi người thấy khoảnh khắc bản thân nộp giấy trắng thì sẽ biết mình đang nằm mơ. Hoặc nếu mơ thấy bản thân đang đi tìm WC thì sẽ ngay lập tức phải thức dậy.

Những đoạn ngắn như "Nộp giấy trắng khi kỳ thi kết thúc" và "Bỗng nhiên bắt đầu đi tìm WC" trong mơ chính là sự kiện điểm neo.

Nộp giấy trắng là do trải nghiệm cảm xúc được cung cấp quá tiêu cực, nó sẽ kích hoạt cơ chế tự bảo vệ ý thức khiến mọi người nhận ra rằng họ đang ở trong giấc mơ hơn là thực tế vào lúc này.

Còn việc tìm WC là nhắc nhở người mơ rằng đây là thời điểm kết thúc của giấc mơ.

Nếu không nhanh chóng tỉnh lại trong thời điểm này và lập tức tìm WC ngay trong thực tại mà mù quáng tin đã tìm được toilet trong giấc mơ, sẽ có khả năng xảy ra một ít tai nạn ngoài ý muốn...

Nói ngắn gọn, sự kiện điểm neo không đủ ổn định, gần như không thể kiểm soát được và tồn tại quá nhiều biến số.

Cho nên, không bao lâu sau khi mộng cảnh bắt đầu phát sinh biến dị, mọi người đã vứt bỏ phương pháp này, sử dụng vật dụng cá nhân ổn định hơn để làm điểm neo.

...

Sau khi nhớ lại những kiến thức vừa học được trước nhiệm vụ này, Trang Điệt chợt nhận ra một điều.

Tốc độ nói chuyện của Lăng Tố cũng rất nhanh và cũng rất ngắn gọn. Nhưng dù thế nào đi nữa, khoảng thời gian từ lúc bóng tối cào cấu cho đến giờ cũng đã sớm vượt qua một phút.

Một phút đã trôi qua, thời điểm trời sáng tiếp theo không diễn ra và Lăng Tố cũng không bị buộc phải biến trở lại thành mèo.

Căn biệt thự cùng với tất cả mọi người trong đó đều đã hoàn toàn bị bao phủ trong bóng tối.

Không biết từ lúc nào, cuồng phong kéo đến bắt đầu gào thét. Mặc dù biệt thự không được trang bị cửa ra vào và cửa sổ do tính chất đặc thù của mộng giới nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa đập vào cửa sổ, phảng phất những hạt mưa rơi như đạn đang bị gió cuốn.

Trong bóng tối yên tĩnh, tiếng bão táp điên cuồng như muốn nhấn chìm ngôi biệt thự trong giây tiếp theo.

Âm thanh rõ ràng đến mức không thể bỏ qua này giống như một loại điềm báo nguy hiểm đáng lo ngại nào đó, đang từ từ len lỏi vào lòng mỗi người bằng một thứ áp lực vô hình...

Trong tầng hầm nối liền với phòng khách bỗng nhiên vang lên một tiếng hét chói tai đầy sợ hãi.

Lăng Tố lập tức đứng dậy.

Anh đang định lần theo âm thanh để kiểm tra thì chợt nhớ tới Trang Điệt không thể nhìn thấy trong hoàn cảnh tối om như vậy. Anh dừng lại ngay rồi xoay người vươn tay: "Đi thôi, tôi dẫn cậu đi."

Trang Điệt giơ tay rồi được Lăng Tố nắm chặt lấy tay, thuận thế kéo cậu đứng dậy.

Bình tĩnh xem xét, cách bố trí của căn biệt thự này thật sự rất có quy tắc nhưng cuộc hỗn chiến ở đây đã làm cho đồ đạc bị xáo trộn hoàn toàn, trên sàn có không ít mảnh chén đĩa vỡ nhỏ, rất khó để đi qua phòng khách trong bóng tối.

Tay Lăng Tố rất vững chãi, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Trang Điệt rồi dẫn cậu tránh khỏi đồ đạc khắp nơi, đồng thời liên tục nhắc nhở cậu tránh những mảnh sứ vỡ dưới chân.

"Tôi đồng ý với suy đoán của cậu." - Lăng Tố vừa đi vừa thấp giọng nói: "Tôi tiến vào mộng giới sớm hơn cậu. Thời điểm tôi tới, đầu trâu cũng đã có biểu hiện khác thường rồi. Chỉ cúi đầu run rẩy, không trả lời điều người khác hỏi, mặt ngựa còn nói ông ta rất sợ hãi."

《 Không người còn sống 》 là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Agatha Christie. Trong đó một trong những tình tiết kinh điển nhất chính là một vụ giết người hàng loạt, kẻ sát nhân đã tự mình cải trang thành một trong những nạn nhân rồi bằng một cách nào đó chết trước mặt mọi người.

Vì biệt thự này đã được thiết kế cẩn thận để trông giống như trong sách nên có khả năng vẫn còn một số thứ liên quan chưa được khám phá ra.

Cũng chính vì vậy, ngay từ đầu Trang Điệt đã nghi ngờ mặt ngựa đã làm giả vết thương nhờ kỹ năng diễn xuất và hóa trang, đồng thời kiểm tra xem mình có phải là chủ nhân của mộng giới này hay không.

"Căn cứ vào mô tả của những người khác, đầu trâu đã từng là một nhà phát triển game độc lập nổi tiếng một thời, bởi vì hình thức game cũ đã bị thu hẹp dưới tác động của game thực tế ảo nên tác phẩm cũng ngày càng ít đi." Trang Điệt đi vòng qua chiếc ghế dựa ngã trên mặt đất: "Ông ta am hiểu cách giải quyết các câu đố trong phòng bí mật và các trò chơi kinh dị, thứ vốn bị ảnh hưởng nặng nề bởi công nghệ thực tế ảo..."

Trang Điệt đột nhiên nhận ra một điều gì đó, sờ qua sờ lại, tìm được cổ tay áo của Lăng Tố: "Những người anh nhìn thấy cũng đều là động vật sao?"

"Đúng vậy, đây là cơ chế bảo vệ tâm lý nhân viên lần đầu bước vào mộng giới phức tạp của "kén", ý định ban đầu là tránh để lại quá nhiều bóng ma tâm lý trong nhiệm vụ nhưng có vẻ không quá thành công."

Lăng Tố gật đầu, giải thích: "Về sau đây sẽ là một chế độ tùy chọn, có thể tắt đi...cẩn thận đó."

Anh xoay người và bảo vệ Trang Điệt suýt chút nữa va vào góc tường, dẫn cậu đến cầu thang dẫn xuống dưới tầng hầm.

Thực ra Trang Điệt cũng không hề thích hình thức này, đụng phải người Lăng Tố, bị đỡ vai để thay đổi phương hướng, cậu không nhịn được mà tò mò: "Đội trưởng, tôi là loại động vật gì?"

Lăng Tố cúi đầu, nhìn cậu túm lấy ống tay áo mình giật giật, nhẹ nhàng đè ép khóe miệng, không một dấu vết cởi bỏ máy ảnh Polaroid.

Lăng Tố tranh thủ giơ máy ảnh lên, đèn flash mỏng manh nhanh chóng lóe sáng, hiện ra mặt một con cừu đen đầu xoăn.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật