[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Bắt được rồi 7: Mọi người hãy cố gắng hết sức sống cho đến khi trời sáng...



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hầu hết những người có mặt đều không khỏi thay đổi sắc mặt.

Cho đến nay, số người thiệt mạng được thống kê một cách nghiêm ngặt đã đạt tới con số 4,9. Nhưng so với số lượng người giảm một cách bình thường thì các kiểu như bị nhét vào đồng hồ để bàn và tượng điêu khắc gần như đã khớp vào đống bánh răng vẫn gây ra một cú sốc mạnh hơn.

Thanh niên khỉ sợ tới mức hai chân run rẩy, vừa nhìn rõ tình hình bên trong chiếc đồng hồ là lập tức nhảy về sau. Sắc mặt cô Hổ cũng cực kỳ tái nhợt, vội vàng nhìn sang một bên, không dám nhìn kỹ.

Chết trong mơ không hề ảnh hưởng đến hiện thực. Trên thực tế, trong căn biệt thự đâu đâu cũng tràn ngập nguy hiểm, bầu không khí bao phủ trong áp lực và sợ hãi, việc từ bỏ những mảnh vỡ ý thức để thoát ra ngoài cũng không hẳn không phải là một cách giải thoát khác.

Nhưng ngay cả như vậy, loại hành vi này cũng quá tàn nhẫn và lạnh lùng.

Người đàn ông trăn dường như không ngờ rằng Trang Điệt lại chú ý đến nhiều chi tiết như vậy, gã kinh ngạc trong chốc lát, con ngươi mỏng dọc nhanh chóng trở lại bình thường: "Dù thế, sao cậu có thể chắc chắn đó là tôi?"

Câu này mới nói được một nửa, người đàn ông trăn im lặng, không nói tiếp nữa.

Điều này không cần Trang Điệt phải giải thích, thật ra nó cũng rất rõ ràng rồi.

Sở dĩ kế hoạch xuất hiện những sơ hở là do có quá nhiều tình huống đặc biệt xảy ra trong lần tối thứ hai.

Nếu mọi việc suôn sẻ, gã có thể lợi dụng động cơ giết người mà gã chó săn đã thú nhận để làm ví dụ, ung dung giết chết kiến ​​trúc sư. Bằng cách này, đồng phạm duy nhất biết được chuyện trong cuộc sẽ mất những ký ức có liên quan đến việc này sau khi tỉnh dậy, không còn gây ra bất kỳ mối đe dọa nào. Và khi kiến ​​trúc sư bị giết trong bóng tối, nghi ngờ chắc chắn sẽ đổ dồn vào tên chó săn đã nhảy ra đầu tiên.

Nhưng tên chó săn lúc đó lại đổi ý, quyết định tấn công mặt ngựa trước. Ngay sau đó, tên chó săn bị Trang Điệt dùng gậy bóng chày đánh cho một cái, làm mất khả năng và thời điểm ra tay.

Mục tiêu của người đàn ông mặt lợn là cô hổ, cô ta thì lại không bao giờ tấn công kiến ​​trúc sư và trong số ít người còn lại, hoặc là không có khả năng hành động vào thời điểm đó hoặc là thật sự thiếu động cơ.

"Nếu là vậy, tại sao anh lại tấn công những người khác?"

Cô hổ cau mày, cô có thể đoán được đối phương tấn công kiến ​​trúc sư là để loại bỏ mối đe dọa nhưng cô không thể đoán ra được phần còn lại: "Họ không ảnh hưởng gì đến anh, tại sao anh phải làm hại họ?"

Người đàn ông mặt trăn nhún vai, giơ hai tay lên: "Thưa luật sư, những gì tôi đã làm đều bị kẻ nghiện bài bạc và thông minh này vạch trần, quả thực không thể biện minh gì được nữa."

Gã nói rất chậm, giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo truyền vào màng nhĩ của người khác: "Nhưng ai cũng có bí mật, không phải chuyện do tôi làm thì không thể cứ đổ hết tội lên đầu tôi."

Khi cô hổ nghe được nửa câu đầu, trong mắt cô lộ ra vẻ ngơ ngác, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trang Điệt.

"Mục tiêu của cô là tôi à?" - Trang Điệt hỏi.

Cô hổ giật mình, cô không ngờ Trang Điệt lại thẳng thắn như vậy: "Tại sao cậu..."

Trang Điệt tìm thấy công tắc để hoàn toàn dừng hoạt động của đồng hồ: "Mỗi khoảng trống trong lúc trời tối chỉ có 59 phút để thảo luận."

Trang Điệt tìm thấy một cái chăn mỏng trên ghế sofa, cẩn thận đắp lên bức tượng điêu khắc đã đông cứng, đóng nắp sau của đồng hồ: "Tôi không giỏi trong các cuộc đọ sức bằng lời nói và đấu tranh tâm lý, trực tiếp bỏ qua nó sẽ tiết kiệm thời gian hơn."

Sau khi mất việc và đếm cừu hết ba tháng, Trang Điệt thực sự không quen cùng một lúc nói chuyện với nhiều người như thế này.

May mắn thay, những người này đều là đầu thú trong mắt cậu, cũng không có những chuyện siêu nhiên ma quỷ gì xảy ra. Mặc dù hiệu ứng hình ảnh cũng rất kỳ quái, đáng sợ và phi lý nhưng áp lực về tâm lí đem lại nói chung cũng tương đối nhẹ.

"Cô đã từng nói rằng không rõ mục tiêu của cô là ai, nó có nghĩa là những mảnh vỡ cô cần không liên quan đến nghề nghiệp."

"Tôi đoán, cô chỉ đưa ra một yêu cầu. Còn việc tìm kiếm mục tiêu thích hợp rồi đưa người đó đến với cô trong mơ là việc của bên B."

Trang Điệt không quan tâm đến người khác, đứng chằm chằm nghiên cứu bức tường của phòng khách: "Cô là luật sư nên sẽ không mạo hiểm. Cô tuyệt đối tin tưởng vào trình độ chuyên môn của bản thân, không cần thiên phú hay ký ức của người khác."

"Như vậy, thứ cô muốn có là một loại năng lực cảm xúc nào đó. Và loại cảm xúc này, ngay cả một tay nghiện bài bạc nghèo khổ cũng có nhưng cô lại không có."

Trang Điệt sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Cô cho rằng mình quá lý tính hả? Cô muốn có sự ham mê cờ bạc, điều này có giúp gì cho cô không?"

Hai mắt cô hổ tròn xoe, cô ngây người nhìn Trang Điệt đang quay sang nhìn mình, một hồi lâu cũng không nói ra được lời nào.

"Nếu nghĩ vậy, ý tưởng của cô quả thực rất hợp lý. Đối với một con bạc đã đánh đến mức phá sản, mất đi những thứ này không hẳn là chuyện xấu mà trái lại là một bước ngoặt."

Trang Điệt không đợi cô trả lời, tự mình gật đầu, quay lại thì thầm: "Lý trí của cô có thể khống chế tâm lý của con bạc kiểu này, nó sẽ khiến cô dám mạo hiểm hơn, dám cược hết tất cả tài sản để đánh đổi thắng thua trong một ván cược bạc. Kết hợp với năng lực của chính cô, sẽ mang lại cho cô triển vọng to lớn hơn."

Cậu thực sự rất tò mò, làm thế nào những người này có thể chắc chắn rằng họ có thể có được chính xác những gì họ muốn.

Tuy nhiên, ngay cả khi tìm ra hung thủ đã tấn công cô thỏ thì tình hình hiện tại vẫn rất khẩn cấp, tạm thời vẫn chưa có thời gian để hỏi chi tiết những câu hỏi này.

"Còn hỏi mấy lời này làm gì?" Người đàn ông mặt lợn gắt gao ôm lấy vết thương: "Để gã ta trực tiếp mở mộng giới ra là được rồi?"

Ở trận chiến trong bóng tối lần trước, người đàn ông mặt lợn đã bị thương khá nặng, rất muốn được tỉnh dậy khỏi giấc mơ, kết thúc sự đày đọa kéo dài này.

Kiến trúc sư đã bị giết hại nhưng mộng giới vẫn chưa được mở ra, hiển nhiên là do đồng phạm của cô ta đang giở trò.

"Cậu bán thông tin của những người đăng ký trò chơi, không phải chỉ vì tiền sao?" Mặt lợn lo lắng nói: "Tôi sẽ cho cậu tiền, cậu mở mộng giới ra đi, hãy thả chúng tôi ra ngoài nhanh lên. Sau này mọi người đường ai nấy đi, chúng tôi cũng sẽ không làm phiền cậu.

Đã có nhiều ánh mắt hình viên đạn nhìn vào người đàn ông mặt trăn, tên chó săn đang lấy khăn trải bàn lau lưỡi dao sắc bén.

Có thể thấy, nếu không phải vì lo lắng không biết đối phương còn chuẩn bị thứ gì thì có lẽ con dao này đã đâm vào ngực người đàn ông mặt trăn từ lâu rồi.

Người đàn ông mặt trăn dựa vào ghế sofa, dường như gã phải vật lộn thật lâu với lời đề nghị đầy cám dỗ này, cuối cùng gã thở dài nói: "Tôi rất vui nếu lấy được số tiền đó nhưng đáng tiếc là tôi còn không thể mở khóa mộng giới này chứ huống gì đến việc thả tất cả mọi người ra ngoài."

Người đàn ông mặt lợn bỗng nhiên ngồi thẳng người lên: "Cậu nói cái gì?"

"Những gì anh ta nói có lẽ là sự thật." Cô hổ cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, cô nghiến răng nói nhỏ: "Nếu không phải vì vậy anh ta đã không phải đợi đến khi bị buộc tội và cũng sẽ không cho chúng ta có cơ hội nhìn thấy sự thật."

Nếu người đàn ông mặt trăn là chủ nhân của mộng giới này, ngay từ khi Trang Điệt bắt đầu nghi ngờ gã, gã có thể kích hoạt điểm neo để đánh thức bản thân chứ không cần phải tiết lộ những điều bản thân đã làm với mọi người.

Tình huống hiện tại của bọn họ xảy ra, hoặc người đàn ông nặt trăn là một kẻ biến thái tâm lý hoàn toàn vặn vẹo, hoặc người đàn ông mặt trăn tin rằng có thể khiến tất cả mọi người chết trong mộng giới.

Hoặc là những gì người đàn ông trăn và kiến ​​trúc sư đã làm thật ra giống nhau. Cả hai đều chỉ đang tiến hành chỉnh sửa gì đó trên mộng giới này chứ hoàn toàn không phải là chủ nhân thực sự của nó.

Tâm trạng cô hổ khá phức tạp, cô nhìn sang Trang Điệt: "Cậu đã phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi phải không?"

Sau khi mở cửa sau của chiếc đồng hồ treo tường, Trang Điệt chỉ quan sát người đàn ông trăn có vài giây, cũng không tham gia vào cuộc chất vấn của mọi người mà chỉ tiếp tục tự mình nghiên cứu căn biệt thự này.

Một người như vậy, thật sự có ham mê bài bạc rồi khiến bản thân thua cược đến mức phá sản được ư?

Hay là ngay cả với trình độ lý trí và tư duy logic như vậy, cậu ta vẫn không thể kiểm soát được bản năng ham cờ bạc của mình mà sẵn sàng nhảy xuống hố sâu không đáy này đến hố sâu không đáy khác.

Cô hổ vốn có sự tự tin tuyệt đối, tưởng rằng bản thân nhất định sẽ khống chế được những mảnh vỡ tình cảm bị tách ra. Nhưng hiện tại trong lòng cảm nhận được một nỗi sợ mãnh liệt, không dám nghĩ đến nếu kế hoạch thành công sẽ dẫn đến hậu quả gì.

"Các người đã bị cáo buộc với những tội danh trên."

Trang Điệt dường như không hề để ý đến họ, chỉ chỉnh chỉnh giọng nói, đột ngột quay người lại và nói: "Edward George Armstrong, vào ngày 14 tháng 3 năm 1925, ông đã gây ra cái chết của Louisa Marie Chris."

Khi đang nói lại câu này với giọng điệu giống như phim, cậu đột nhiên nhanh chóng giơ chiếc máy ảnh treo trên ngực lên, nhấn nút chụp khi mọi người mất cảnh giác.

Máy ảnh Polaroid chuyển động, tạo ra một bức ảnh chụp chung của tất cả mọi người với các biểu cảm khác nhau.

"Cái quái gì đấy." Người đàn ông mặt lợn gần như hoàn toàn mất đi kiên nhẫn: "Đừng có ở đây giở trò nữa, cậu có phải là chủ nhân của mộng giới không? Dù sao thì tôi cũng chịu đủ rồi."

Ông ta chỉ kịp gầm lên vài câu, những lời còn lại đã bị âm thanh chói tai làm cho nghẹn lại.

Trang Điệt tạm thời biến cây gậy bóng chày dung nham địa ngục thành cây búa tạ dung nham địa ngục, cất những bức ảnh đi rồi đứng vững dang hai chân ra, dùng búa đập một phát vỡ gần một nửa bức tường của phòng khách.

Người đàn ông mặt lợn "..."

Phòng khách im lặng mất vài giây.

Cô hổ bình tĩnh lại và bước tới thì mới thấy bức tường này mỏng hơn nhiều so với những bức tường khác, trên bức tường vỡ vẫn còn một vài lỗ nhỏ khó nhận thấy.

Sau bức tường đó là một căn phòng nhỏ trống trải, sát tường là một chiếc bàn với một chiếc máy hát đĩa cổ điển có một chiếc loa lớn.

Cô Hổ nhìn Trang Điệt: "Sao cậu biết đằng sau bức tường có những thứ này?"

"Bởi vì căn biệt thự này không phải do kiến ​​trúc sư thiết kế, còn 10 phút nữa, xin hãy giúp tôi trói ông diễn viên lại."

Trang Điệt cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ thông minh nhỏ, chiếc đồng hồ này của cậu hiển thị thời gian trong thế giới thực. Tuy việc quy đổi khá rắc rối nhưng vẫn có thể suy ra được dòng chảy thời gian trong mộng giới: "Vẫn còn 9 phút 50 giây."

Thanh niên khỉ kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Nhưng ông ta suýt chút nữa biến thành bức tượng điêu khắc rồi."

"Nhưng ông ta vẫn cử động được, ông ấy đã.... tấn công đầu gà trống: "Trang Điệt dừng lại để đối chiếu lại thân phận: "Là hung thủ tấn công ca sĩ lưu lượng."

Trang Điệt bước qua từ khoảng trống, rút phích cắm của máy hát đĩa: "Tôi đã từng nghi ngờ đây là mộng giới của ông ấy nhưng dường như tôi đã suy nghĩ quá nhiều, ông ấy cũng chưa từng nghe qua câu thoại này."

Nếu mặt ngựa là chủ nhân của mộng giới, sau khi đánh lừa người khác bằng kỹ năng diễn xuất và kỹ thuật hóa trang tuyệt vời, thuận lợi đạt được những gì mình muốn thì ông ta đã cưỡng chế tỉnh lại ngay lập tức, thay vì giả vờ như một tượng điêu khắc trên ghế sofa như bây giờ.

Trong lúc cậu đang nói, người đàn ông mặt ngựa lẽ ra vẫn còn đang cứng ngắc trên ghế sofa đột nhiên bật dậy, lao thẳng về phía cầu thang.

Người đàn ông mặt ngựa chỉ bỗng nhiên nảy sinh ra suy nghĩ này sau khi bị đâm, dựa vào sự che đậy của bóng tối, tự hóa trang biến bản thân thành một tượng điêu khắc như nạn nhân, muốn thừa nước đục thả câu cược một phen.

Ông ta nhân cơ hội đó đã tấn công ca sĩ lưu lượng trong bóng tối, muốn tìm hiểu xem tại sao đối phương lại nổi như vậy, còn ông thì cả chặng đường chẳng có ai thèm quan tâm.

Nếu đây là mộng giới của ông thì khi ông tỉnh dậy, có lẽ ông cũng sẽ có cơ hội trở nên nổi tiếng giống vậy.

Vết thương ở ngực cuối cùng cũng ảnh hưởng đến hành động của ông ta, người đàn ông mặt ngựa không chạy được bao xa đã bị tên chó săn đè xuống đất.

Thanh niên khỉ đến giúp đỡ, trói chặt ông ta lại: "Cậu vừa nói gì? Câu thoại nào?"

"Phán quyết của thẩm phán."

Trang Điệt giải thích, "Đoạn miêu tả tu sửa biệt thự mà tôi học thuộc lòng trước đây, đều ở trong một cuốn tiểu thuyết nằm ở cấp cung điện trong giới trinh thám."

*Cấp cung điện: những tác phẩm kinh điển có tầm ảnh hưởng lớn

"Khi tôi tự giới thiệu bản thân, tôi đã hỏi kiến ​​trúc sư thì cô ấy không chơi game, cũng chẳng có hứng thú gì với tiểu thuyết trinh thám. Kết hợp với phong cách của chiếc đồng hồ quả quýt, tôi bắt đầu đoán rằng căn biệt thự này không phải do cô ấy thiết kế."

"Nhà thiết kế game chưa từng nghe qua đoạn miêu tả mà tôi học thuộc. Gã cũng không hiểu hết về căn biệt thự, vậy nên kiến ​​trúc sư đã nghĩ đến việc tạo ra một sự cố mất điện để trốn thoát. Và khi tôi đọc bản án, gã cũng không hề có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào."

"Vậy chắc hẳn có một người đang núp sau tất cả mọi người."

"Người này quen biết kiến ​​trúc sư, giúp kiến ​​trúc sư thiết kế bản vẽ, quen biết nhà thiết kế game, biết rõ gã sẽ thiết kế màn đen chuyển cảnh. Quen biết tay buôn nham hiểm, để tay buôn bán bản thiết kế cho từng người, sử dụng các chiêu trò cám dỗ khác nhau để dụ các người đến với trò đánh cược này."

Trang Điệt buông cổ tay đang đeo đồng hồ xuống, sửa sang lại tay áo.

Không cần phải quy đổi thời gian nữa, ai cũng có thể thấy được điềm báo của bóng tối đã đến thêm một lần nữa.

Đèn chùm nhấp nháy, ngọn lửa của lò sưởi cũng bùng cháy một cách kỳ quái, chiếu thoáng qua gương mặt của từng người.

Một bóng đen khổng lồ đang bám trên tường.

"Đây là một trò chơi giải mã kiểu cũ, không có hiệu ứng hình ảnh lộng lẫy, gây sốc, không có trải nghiệm trò chơi thoải mái. Các quy tắc của trò chơi cần được người chơi tự khám phá, chỉ khi tìm ra cách giải chính xác mới có thể có được một kết thúc tốt đẹp."

Trang Điệt đã sắp xếp lại xong tất cả suy nghĩ của mình: "Tôi muốn thử một cách nhưng có một việc cần sự hợp tác của mọi người."

"Việc gì?" - Thanh niên khỉ đã chạy được nửa đường, vội vàng dừng lại: "Cậu nói mau lên để tôi còn về trốn."

"Bóng tối của ba lần trước, không có đêm an toàn nào, mỗi lần đều có người chết."

Trang Điệt nói: "Lần này, mọi người hãy cố gắng hết sức sống cho đến khi trời sáng."

Câu nói này dường như đã kích hoạt một phản ứng nào đó trong mộng giới, những bóng đen đó tập trung lại với nhau, bóng đen khổng lồ sống động như thật, di chuyển chậm rãi dọc theo bức tường, cuối cùng lơ lửng trên đầu Trang Điệt.

Ánh mắt của Trang Điệt liếc nhìn con mèo đen đang cong lưng, cậu vừa nói để kéo dài thời gian, vừa từ từ lùi lại.

"Căn biệt thự này đã được miêu tả tỉ mỉ trong một cuốn sách mà tôi đã đọc, cuốn sách ấy không bao giờ lỗi thời và là một trong những tác phẩm trinh thám hay nhất. Tác giả là Agatha Christie, nữ hoàng vĩnh cửu của giới trinh thám.

Trong bóng tối đang xâm chiếm trước mặt, Trang Điệt nhanh chóng cúi xuống dang tay ra, bước vững vàng với tư thế squat, nâng con mèo đen đang xù lông lên.

"Tôi đoán, tên của trò chơi này là《 Không ai sống sót 》*."

*无人生还 là tên của phim, cuốn tiểu thuyết đã chuyển thể thành phim. Tên nguyên tác là "And Then There Were None", tên bản dịch tiếng Việt là "Và rồi chẳng còn ai" hoặc "Mười người da đen nhỏ".


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật