[Đam mỹ/Edit] Đừng mở mắt [Vô hạn lưu]

Bắt được rồi 9: Bây giờ, hoan nghênh vào ngồi...



Lăng Tố hài lòng cất ảnh chụp.

Không chỉ vậy, anh còn nhanh chóng giấu đi chiếc máy ảnh Polaroid của tóc xoăn nhỏ, hơn nữa cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà còn lập tức nghiêm túc nắm lấy tay Trang Điệt: "Không có thời gian đâu, đi cùng tôi."

Hành động của anh trôi chảy và tự nhiên quá mức nên Trang Điệt bị anh lôi đi vài bước mới kịp phản ứng lại: "A!"

Lăng Tố bình tĩnh nhắc nhở: "Có bậc thang, tôi giúp cậu."

Trang Điệt đứng trên mặt đất bị anh khiêng lên vai rồi phi nhanh xuống bậc thang, cậu vẫn đang đắm chìm trong trận thua vừa rồi, tiếc nuối đấm vào lòng bàn tay.

Lăng Tố đứng vững trước cửa tầng hầm, giảm dần tốc độ rồi thả Trang Điệt xuống lại mặt đất.

...

Tiếng kêu sợ hãi vừa rồi là truyền từ dưới tầng hầm.

Lăng Tố không cho Trang Điệt đi lên mà bản thân tự nắm lấy then chốt, nghiên người ghé sát cửa, cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong.

Nghe được tiếng hét sẽ ngay lập tức tới xem xét có thể coi như là bản năng tồn tại trong phần đông người bình thường — nhưng khoảng thời gian họ đi đến cửa tầng hầm cũng đủ để hai người đồng thời ý thức được một chi tiết khá mâu thuẫn.

Phán đoán dựa vào âm thanh thì tiếng hét chói tai này thiên về phía nữ giới hơn. Trong căn biệt thự này hẳn chỉ có hai cô gái, một người là cô thỏ làm kiến trúc sư đã bị sát hại nhưng giọng nói này không hẳn là giọng của cô hổ...

Rất nhanh, suy đoán này đã hoàn toàn được chứng thực.

Cô hổ trốn trong nhà bếp, cách tầng hầm không quá xa, cô cũng nghe thấy được tiếng hét chói tai đó.

Vì có hợp tác với kiến trúc sư nên cô hổ cũng đại khái hiểu rõ cấu tạo của căn biệt thự. Tuy bị nhốt trong màn đêm chưa kết thúc và các chướng ngại vật gây khó khăn khi di chuyển nhưng cuối cùng cô cũng nghiêng ngả lảo đảo đi được đến cửa tầng hầm.

Trong phòng khách truyền đến âm thanh đi lại va chạm, xem ra cũng có người phát hiện dị thường, đang thử sờ soạng đi đến gần nơi này.

Lăng Tố mở cửa tầng hầm.

Ngay thời khắc mở cửa, anh cũng lập tức né qua bên sườn cửa. Một ống tiêm được thiết bị bên trong cửa tác động, chiếc kim nhọn phản chiếu ánh sáng xanh mờ sẽ xuyên qua cổ của người mở cửa.

Lăng Tố đã chuẩn bị sẵn, nhanh chóng cúi người né tránh làm cho chất lỏng không rõ trong ống tiêm đâm vào khoảng không.

Cảnh tượng trong phòng cũng bày ra trước mắt mỗi người.

...Nơi này không giống như căn biệt đang bị bóng tối che phủ nhìn chẳng thấy gì.

Giữa phòng bày một cái bàn và mười cái ghế dựa, đều là kiểu dáng bình thường nhất. Một vài tờ báo cũ ố vàng được dán ngẫu nhiên trên tường, nhìn qua không hợp với căn biệt thự cho lắm, trông như một căn phòng thuê cực kỳ giản dị.

Trên chiếc bàn gỗ trống trơn đó có một chiếc máy chiếu kiểu cũ đang tự động chạy.

Theo cuộn phim chạy, chùm sáng không ngừng biến đổi, chiếu vào bức tường duy nhất có treo rèm.

Màn hình đang chiếu một bộ phim kỳ quái và đáng sợ. Trong âm thanh bối cảnh bão táp trộn lẫn với sóng biển, trần nhà nhỏ nước ướt sũng, những cây thủy sinh to lớn màu xanh đậm treo từ trên cao xuống. Cùng với chúng là gió biển lạnh giá phảng phất vây lấy tất cả mọi người...

Người phụ nữ trong đó dường như vì bị kích thích quá mức mà phát điên, đột ngột khóc lóc sám hối rồi lại bỗng điên loạn cười ha hả.

Không khó đoán tiếng hét chói tai và tiếng mưa gió hoành hành bên ngoài biệt thự mà bọn họ nghe được cuối cùng lại là âm thanh từ bộ phim này.

"Làm thế nào mà?!"

Cô hổ không tin nổi mà nhìn hết mọi thứ: "Đây là do ai bố trí? Khi nào...mà cậu là ai vậy?"

Cô vừa hỏi vừa lập tức mang vẻ mặt kinh ngạc, hoài nghi mà quay đầu nhìn Lăng Tố.

Lúc chia nhóm trước đó, cô đã cùng với thanh niên khỉ phụ trách tìm dưới tầng hầm, rõ ràng cô nhớ chỗ này không hề có bất kì đồ vật quan trọng nào, chỉ là một căn phòng bình thường để chất đồ lặt vặt.

Sở dĩ cô hổ không chọn trốn ở đây là vì tầng hầm không có lối ra mà chỉ có mỗi cánh cửa ở dưới bậc tam cấp này. Một khi con đường này bị chặn lại bởi một nguyên nhân nào đó thì chẳng khác nào sẽ bị nhốt ở dưới tầng hầm luôn.

Thế mà bây giờ không chỉ bộ dạng chỗ này thay đổi hoàn toàn mà còn đột nhiên xuất hiện thêm một người xa lạ.

Bao gồm cả người xa lạ này thì hầu như những người còn sống trong căn biệt thự này đều bị dẫn xuống tầng hầm...

Cô hổ theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, bỗng nhiên cực kỳ sợ hãi mà trợn tròn hai mắt.

Phía sau bọn họ không biết từ khi nào lại nhiều thêm một cánh cửa!

Phong cách của cánh cửa cũng khác xa biệt thự nhưng không phải vì nó đơn sơ mà là vì sự chế tác tinh tế vượt xa thực tế — chất liệu đồng thau trơn sáng bóng, hoa văn phức tạp và tinh tế được khắc xung quanh một hoa văn cổ xưa thần bí, nhưng không hiểu vì lý do gì mà lại phảng phất có một loại hơi thở cực kỳ kinh dị đầy tính uy hiếp đang quanh quẩn.

Thay vì xuất hiện ở đây thì nó nên xuất hiện trong một hang động hoặc một tòa lâu đài cổ nào đó có vô số cơ quan mật đạo, làm một cấp độ cuối không thể bị lay chuyển để bảo vệ kho máu mà người người thèm muốn...

Mà giờ phút này, cánh cửa đó lại im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng bọn họ, lặng lẽ đứng ở cuối cầu thang, hoàn toàn khóa chặt con đường từ tầng hầm trở lại căn biệt thự.

Ánh đèn dưới tầng hầm chiếu đến khu vực gần cửa, không khó nhận ra những người đến sau.

Người đàn ông mặt trăn đứng trước cửa, vuốt vuốt cằm như thể đang cẩn thận thưởng thức một tác phẩm gì đó. Mặt heo bị thanh niên khỉ kéo xuống dưới, thậm chí người đàn ông đầu ngựa bị trói đến không thể cử động được cũng bị tên chó săn vì phòng ông ta đó giở trò kỳ quái nào đó nên cũng một đường kéo đến đây và bị ném một cách thô bạo lên trên cầu thang.

...

Đến lúc này thật ra việc không thiếu mất người còn sống nào ở nơi này hoàn toàn không có gì lạ.

Nguyên nhân chính là nhờ Trang Điệt nhắc nhở nên đa số mọi người đều đã từ bỏ ý muốn tấn công nhau.

Ngoài ra, việc bóng tối chậm chạp không biến mất và người đầu tiên đi kiểm tra tầng hầm mãi vẫn không về cũng cực kỳ gây áp lực tâm lý cho những người khác.

Chung quanh tối đen như mực, ở chỗ trú thân phảng phất nghe được âm thanh như thể phá hủy được căn biệt thự, cứ luôn lo sợ về mối nguy hiểm chưa rõ bên dưới tầng hầm...thay vì sự dày vò như dao cùn cắt thịt* này thì thà rằng cứ đơn giản ở chung với những người khác, ít ra còn được chết một cách rõ ràng.

*Dao cùn cắt thịt(钝刀子割肉): có nghĩa là hành động chậm chạp và không có khả năng giải quyết vấn đề nhanh chóng.

"Đừng để ý đến tôi, tôi chỉ là một người qua đường nhiệt tình tới giúp thôi."

Lăng Tố trả lời vấn đề trước đó của cô hổ, dường như anh không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện ngoài ý muốn của cánh cửa, trái lại còn chủ động đến gần, cẩn thận quan sát: "Trông cánh cửa này khá quen..."

Trang Điệt bỗng dưng nói: "Cổ mộ đế quốc."

"Đúng rồi!" - Người đàn ông đầu heo bỗng nhớ ra: "Đây là phần đầu, cánh cửa cuối cùng của thành phố Vàng đã biến mất!"

Cô hổ nhăn mày, cô rất ít khi chơi game: "Đó là gì vậy?"

"Đó là một trò chơi giải đố mạo hiểm cũ rồi, sau còn có năm phần nữa. Lúc ấy tôi còn học tiểu học, phải tích ba tháng tiền cơm trưa mới mua được, chơi nhiều năm rồi."

Người đàn ông đầu heo thấp giọng giải thích, ông ta không ưa cô hổ nhưng có lẽ là vì chạm đến ký ức thuở nhỏ nên giọng điệu cũng hòa hoãn hơn: "Trò này hồi xưa hot lắm..."

Thanh niên khỉ nhanh chóng ngậm miệng, vốn cậu ta đang đau đầu về việc lựa chọn tư liệu cho buổi stream game tiếp theo nhưng lúc này bỗng dưng lại có cảm hứng.

Dù tình hình trước mắt đang căng thẳng đến tột cùng và bản thân cậu ta cũng khá nhát gan nhưng bản năng nghề streamer làm thanh niên khỉ không thể bỏ qua tư liệu sống mới này được...

"Ý ông là — đây là cái cửa trong một trò chơi hả?" - Cô hổ cuối cùng cũng hiểu được ý của ông ta, cô lại càng thấy khó hiểu: "Nhưng vì sao nó lại đột ngột xuất hiện ở đây?"

"Bởi vì đây mới là "Hạt mộng" - Lăng Tố gõ gõ cái cửa kia.

Cô hổ ngẩn ra.

"Giấc mơ là người phát ngôn của tiềm thức. Quan điểm chủ đạo hiện tại của tâm lý học đương đại là ở một mức độ nào đó, chúng ta có thể coi hầu hết các mộng cảnh là sự giãi bày của tiềm thức."

Lăng Tố vừa nói vừa xoay người, anh đang giải thích cho Trang Điệt nghe: "Mà ý tưởng cốt lõi mà tiềm thức muốn biểu đạt sẽ giống như một hạt giống được bao trong thịt quả giấc mơ, chúng ta gọi đó là "Hạt mộng."

"Nói cách khác thì chúng ta thật sự đang ở trong giấc mơ của nhà phát triển game lỗi thời đó sao?" - Tên chó săn tiếp nối câu chuyện: "Hạt mộng là trò chơi hot nhất mà bản thân từng làm ra, hoài niệm quá khứ, ánh chiều tà của một đế chế đã sụp đổ và sự chôn vùi những thành tựu ngày xưa..."

Người đàn ông mặt ngựa bị hắn ta không chút khách khí kéo đi một đường, ông ta chóng mặt ngã xuống, tức giận nói: "Lúc cậu nói chuyện có thể để ý tôi tí được không?"

"Một ngôi sao điện ảnh hết thời thì có gì mà mất mặt." Tên chó săn nhìn về phía ông ta: "Tôi khá tò mò, ông bảo ông chỉ nhất thời nảy sinh lòng tham muốn xử lý tên ca sĩ lưu lượng đang nổi kia, vậy mục tiêu ban đầu của ông là ai?"

Vẻ mặt người đàn ông mặt ngựa cứng đờ, ông há miệng thở dốc, không buồn hé môi mà quay đầu đi.

"Tôi biết rồi." Đột nhiên Trang Điệt cất lời.

Dựa vào tin tức mà Lăng Tố cung cấp và kết hợp với tình hình đã biết, cậu cơ bản đã khôi phục được nguyên dạng của sự kiện.

Thật ra đây cũng không phải là một tình huống quá phức tạp, cái phức tạp ở đây chính là sự ghen ghét, ao ước, mong muốn cướp đoạt và phá hoại đối với người khác trong lòng mỗi người.

Trang Điệt nhìn về phía Lăng Tố đang đứng ở một bên: "Chỉ cần ai đó chết trong giấc mơ của tôi là tôi có thể nhận được năng lực hoặc thiên phú của người đó.", "Loại giả thiết này có thật là vậy không?"

Khóe miệng Lăng Tố hơi nhếch lên.

"Tin vịt thôi." - Lăng Tố lắc đầu: "Tỷ lệ thấp lắm."

"Điều này tương đương với việc đập nát một bức tượng điêu khắc hoàn chỉnh rồi sau đó nhặt lấy một mảnh nhỏ ngẫu nhiên — và mảnh vỡ này chính là viên kim cương được khảm trên trán của bức tượng."

"Trên thực tế, công nghệ để cướp đoạt mảnh vỡ như mong muốn căn bản không tồn tại."

Lăng Tố làm như không để ý thấy ánh mắt kinh ngạc và sợ hãi của những người khác, anh khoanh tay, tầm mắt trước sau chỉ dừng trên người Trang Điệt, kiên nhẫn giải thích kỹ càng, tỉ mỉ từng chút một: "Hơn nữa...dựa theo sự chú ý theo dõi của chúng tôi trong một khoảng thời gian dài, người đánh rơi những mảnh ý thức nhỏ vẫn có khả năng tự mình lấp đầy những thiếu hụt tổn hại đó, chỉ là cần chút thời gian thôi."

"Lần này có thể sẽ lâu hơn chút." - Lăng Tố nói: "Nhưng dù sớm hay muộn nó cũng sẽ lấp đầy hoặc được bổ sung bởi những mảnh vỡ mới."

Trang Điệt gật đầu.

Cậu đi vào tầng hầm nơi bộ phim được chiếu, đi vòng quanh cái bàn một vòng rồi phát hiện được một cái máy chơi game đời cũ ở dưới gầm bàn.

Trang Điệt ngồi xổm xuống, ôm cái máy chơi game kia lên trên mặt bàn.

Động tác của cậu rất cẩn thận, sau khi đặt máy chơi game ổn thỏa lại dùng tay cẩn thận xoa xoa một lần.

"Giả sử...Tôi là một nhà phát triển game hết thời. Trò chơi đế quốc mà tôi tạo ra đã bị nhấn chìm trong lớp bụi thời gian, cánh cửa trong trò chơi cũng bị bao phủ bởi lớp gỉ đồng."

"Không còn ai hứng thú với những trò chơi mà tôi làm ra nữa, mấy người trẻ tuổi thì bỏ qua chúng, người chơi lâu năm đa số đều bận việc, cưới vợ sinh con, không mấy ai còn tâm trạng chơi game."

Trang Điệt đi nửa vòng quanh cái bàn, cậu đi ra phía sau máy chiếu phim, hai tay cậu chống trên mặt bàn, nhìn những hình ảnh không ngừng biến đổi trên tường.

"Cậu đang...đang làm gì đó?" - Thanh niên khỉ khẩn trương nhỏ giọng hỏi.

Tên chó săn đạp cậu ta một cái.

Thanh niên khỉ vội vàng chê miệng lại, cậu ta đang muốn lùi về sau thì Trang Điệt lại nhìn về phía cậu ta.

Trang Điệt hỏi: "Cậu đã lên stream cà khịa việc gì đó?"

"Tôi—" Thanh niên khỉ ho khan một tiếng, cẩn thận suy nghĩ rồi mới lúng ta lúng túng trả lời: "Thì là chủ đề quá cổ lỗ sỉ, tuy cảnh đẹp nhưng vô dụng, thiết kế cấp độ phức tạp quá, không thú vị mà còn phí thời gian nữa, giả thiết không mới mẻ sáng tạo, không thu hút các kiểu..."

Làm game thì phải đáp ứng được những điểm nhức nhối phù hợp với các người chơi thời nay. Tuy trên livestream cậu ta móc mỉa châm biếm có hơi cay nghiệt quá thật nhưng cũng không phải tin đồn vô căn cứ mà đã kết hợp những đánh giá trên nhiều diễn đàn trò chơi và nền tảng trực tuyến.

Đối mặt với người đang sắm vai nhà phát triển game Trang Điệt, thanh niên khỉ tự nhiên sinh ra cảm giác chột dạ không giải thích được.

Cậu ta lấy hết can đảm muốn giải thích một hai câu thì Trang Điệt lại gật đầu rồi thu hồi tầm mắt.

"Nếu vậy thì tôi thử làm theo cái livestream đó một lần xem."

"Thiết kế một vài tình tiết kích thích, căng thẳng, đổi một giả thiết thời thượng hơn, ý tưởng phải chọc đến chỗ đau của người ta — tôi có thể đặt ra một giả thiết và tiền đề đủ hấp dẫn, chẳng hạn như mối quan hệ giữa mộng giới và thiên phú."

"Việc dựng cảnh thì giao cho kiến trúc sư, tôi sẽ tập trung vào việc lựa chọn người chơi."

"Tôi mất chút sức tìm được một con buôn lòng dạ hiểm ác đem bán lại bản thiết kế mộng giới. Thông qua hắn, tôi sẽ mời được đủ người để tham gia trò chơi này..."

Trang Điệt bỗng dưng cao giọng: "Các vị, các vị bị buộc tội đã có những hành vi phạm tội sau đây."

Mặt ngựa như bị kim đâm mạnh, vẻ mặt vặn vẹo muốn đứng dậy ngăn cản thì lại bị một bàn tay đè lên vai.

Bàn tay kia rất bình tĩnh, lực đạo cũng không nặng.

Mặt ngựa bắt gặp ánh mắt của Lăng Tố, một lúc lâu sau, ông ta giảm lực giãy giụa lại rồi mệt mỏi, chán nản quay về.

"Streamer về game, cậu vẫn luôn không hài lòng với độ nổi tiếng và mức thu nhập từ phòng stream mang lại. Cậu luôn mong muốn trở thành một minh tinh, tiền sẽ đến càng nhanh, càng nhẹ hơn — cậu cho rằng cậu có bản lĩnh tham gia các chương trình tạp kỹ, chỉ là bản thân thiếu các mối quan hệ trong giới giải trí."

"Nhưng điều thú vị là ngược lại, các ngôi sao lại muốn rửa sạch cái mác này. Bởi vì không phải xuất thân chính quy nên diễn xuất nát bét, cho nên cậu đã để mắt đến vị tiền bối lớn tuổi có kỹ thuật diễn xuất tinh vi nhưng lại hết thời."

"Diễn viên, kỹ thuật diễn xuất của ông vô cùng xuất sắc nhưng mỉa mai thay, ông chỉ có thể dựa vào những quảng cáo hạng ba và xé lẻ* để miễn cưỡng sống qua ngày. Ông thấy được bài đăng và nghe nói có một giám đốc điều hành của một công ty cũng tùy chỉnh mộng giới giống mình nên không thèm cân nhắc mà đã tự mình tìm cách."

*Xé lẻ(走穴): diễn viên vì muốn kiếm thêm thu nhập mà ra ngoài biểu diễn một mình.

"Giám đốc điều hành công ty, ông muốn phá hủy khả năng dẫn đến việc bản thân và công ty phá sản của cô luật sư thương mại. Luật sư, cô không biết có người theo dõi cô, cô muốn được trải nghiệm thử tư tưởng của một con nghiện cờ bạc, muốn nâng cao sự nghiệp của bản thân lên một bước."

"Còn con nghiện cờ bạc này..." Trang Điệt tạm ngừng, cúi đầu nhìn bản thân, "Cược đâu thua đó, tôi tự hủy hoại cuộc sống của bản thân đến thất bại thảm hại thế mà vẫn còn mơ tưởng có thể lấy được khả năng tính bài mạnh mẽ để thắng được một ván bài."

"Tuyển thủ cờ vây với thiên phú tính toán xuất sắc, anh ghen tỵ với năng lực tưởng tượng không gian của kiến trúc sư. Cô kiến trúc sư vô tội à? Tôi sớm đã biết cô ấy muốn tham gia vào lĩnh vực game thực tế ảo. Với thiên phú xây dựng mộng giới của cô, nhất định cô ấy có thể sớm ngày thực hiện được nhưng cô ấy lại chẳng hề biết gì về game."

"Mà tôi là một kẻ tiểu nhân đê hèn có thù tất báo, vừa khéo đây cũng là cơ hội cho tên streamer về game kia biết tay. Nếu vậy, cũng chỉ sai lệch một chút..."

Trang Điệt chậm rãi nói, cậu cũng không nhìn mọi người, giọng cậu lúc thì cao lúc lại đè thấp, cuối cùng biến thành như một kẻ tâm thần bất ổn mà lẩm bẩm tự nói thầm.

Cậu đang suy nghĩ theo thân phận và góc độ của nhà thiết kế game, cố gắng giải ra câu đố cuối cùng.

"Nhà thiết kế game thực tế ảo cũng thật sự đồng ý."

"Vì gã muốn diệt trừ kiến trúc sư sao? Hay vẫn còn ý đồ khác? Không quan trọng, mười người đã đến đông đủ cả rồi, việc nên làm cũng đã chuẩn bị đầy đủ hết."

"Mình thuê con buôn lòng dạ nham hiểm kia để mời bọn họ đi vào căn phòng cho thuê của mình ở dưới tầng hầm."

"Chỗ mình ở hơi tồi tàn nhưng mà điều đó không quan trọng, tất cả bọn họ đều có những mục tiêu cấp bách hơn, sẽ không ai để ý đâu...Còn vì sao lại có nhiều người như vậy, chỉ cần giải thích là do hai mộng giới khác nhau ghép đôi lại là được rồi."

"Nơi này không phải căn phòng cho thuê mà là một căn biệt thự xa hoa thời thượng trên đảo."

"Nhóm gái, nhóm trai. Mười người chơi beta bao gồm cả mình đều đã tiến vào trò chơi."

"Cửa trò chơi đã đóng."

Nhà thiết kế game ngồi vào chiếc ghế đặt ngay phía sau máy chiếu phim, tia sáng chiếu thẳng vào mặt làm biểu cảm trên mặt cậu lộ ra vẻ cố chấp điên cuồng.

Cậu đối mặt với mọi người, dang hai tay ra: "Bây giờ, hoan nghênh vào ngồi."


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật