[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 41 (1): Ngôi trường ma quái (16)



Chương 41: Ngôi trường ma quái (16) – "Hãy đưa tôi thoát khỏi thế giới điên rồ này!"

Edit: Meii

Không có bóng?

Là người nhưng lại không có bóng ư?

Đường Ninh ngẩn ngơ ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Vân, trong canteen không có ánh mặt trời nên cậu cũng không cách nào phân biệt được liệu Kỳ Vân có bóng hay không nữa.

Nhưng cho dù có bóng hay không, thì cả người Kỳ Vân vẫn còn rất nhiều điều bí ẩn. Tại sao Kỳ Vân lại có lực uy hiếp đáng sợ với đám quái vật kia như vậy? Tại sao Kỳ Vân có thể lấy được thức ăn tươi trong canteen? Tại sao Kỳ Vân lại có sức hấp dẫn chí mạng với cậu như vậy?

Có quá nhiều bí ẩn liên quan đến Kỳ Vân, cả người hắn như được bao phủ bởi một cây dù đen, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

"Bữa trưa hôm nay là cơm chiên trứng." Kỳ Vân đặt một đĩa cơm nóng hổi trước mặt Đường Ninh.

Sau đó, hắn còn như làm ảo thuật mà lấy ra một quả đào, "Đây là trái cây tráng miệng!"

Đường Ninh không ngờ trong phó bản này còn có cả trái cây. Đó là một quả đào mật đã chín, ngoài vỏ đỏ hồng căng mọng, như thể chỉ cần chọc ngón tay nhẹ thôi cũng có thể khiến nó chảy nước đào ra vậy.

"Cậu lấy quả đào này ở đâu thế?" Đường Ninh hỏi.

"Cất kỹ lắm đó." Kỳ Vân cầm lấy quả đào, hắn dùng một móng tay ghim lên lớp vỏ, sau đó thành thục bóc vỏ đào ra.

Nước đào chảy ra ướt đẫm lòng bàn tay hắn, Kỳ Vân duỗi đầu lưỡi liếm lên nước đào trên tay mình, "Thật ngọt."

Ngữ khí như thể đang khen Đường Ninh trước mặt cũng ngọt như vậy.

Đường Ninh cúi đầu, vô thức nhớ đến những chuyện xảy ra tối qua, cậu cầm đũa lên bắt đầu ăn đĩa cơm chiên trứng trước mặt. Đĩa cơm này rất ngon, tuy rằng nguyên liệu đơn giản chỉ có trứng gà, lạp xưởng với cơm, đặc biệt là lạp xưởng, món này được nhắc đến rất nhiều trong nhật ký.

Cẩn thận nghĩ lại thì lạp xưởng cũng là một món ăn dự trữ lương thực.

"Sao cậu không ăn?" Đường Ninh nhỏ giọng hỏi, cậu thấy Kỳ Vân vẫn đang bóc vỏ quả đào kia, thịt quả trắng ngần cũng đang lộ dần ra.

"Tôi ăn rồi." Kỳ Vân bóc miếng vỏ cuối cùng trên quả đào ra, hắn lẳng lặng nhìn Đường Ninh, "Mau ăn đi."

Dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Vân, Đường Ninh nhanh chóng ăn hết phần cơm chiên của mình, sau đó nhận lấy miếng đào đã được bóc vỏ từ tay Kỳ Vân rồi đưa lên miệng nhỏ ăn luôn, nước đào thơm lừng tràn khắp khoang miệng, ngon đến mức Đường Ninh nghĩ rằng đây là bữa ăn đặc ân (1) cuối cùng của cậu.

(1)Bữa ăn đặc ân: Bữa ăn cuối cùng của tử tù, trước khi ra pháp trường xử bắn, tử tù sẽ được ăn một bữa ngon.

Kỳ Vân lấy giấy ăn giúp Đường Ninh chùi nước đào bên khóe miệng của cậu, sau khi lau khô, hắn dắt tay Đường Ninh đi về phòng ngủ. Sau khi vào phòng, hắn còn kéo rèm cửa lại.

Đường Ninh không biết Kỳ Vân đang định làm gì, nhưng cậu không kìm được sự bất an trong lòng, cậu như thể một con mèo lạc được chủ mới nhặt về, chẳng sợ ánh mắt của chủ nhân mới sẽ nhìn mình như thế nào, chỉ cố gắng thu hết nanh vuốt đang run rẩy của mình lại.

Chỉ khi vô cùng đói, hoặc gặp trường hợp vô cùng nguy hiểm, nó mới cẩn thận tiến đến gần chủ nhân mình nhỏ giọng kêu meo meo, hơn nữa còn sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào.

Thế nhưng sự xinh đẹp, yếu ớt, ngẫu nhiên lại tỏ ra thân cận kia của cậu lại làm người khác mê đắm.

Kỳ Vân đi về phía Đường Ninh.

Đường Ninh đang ngồi ở mép giường khẩn trương đến mức dịch người lùi lại một góc, rất muốn bảo trì khoảng cách với hắn. Thế nhưng Kỳ Vân lại cố tình dựa gần vào chỗ Đường Ninh, cố ý làm cậu căng cứng cả người.

Bả vai hai người chạm vào nhau, hai chân cũng chạm vào nhau. Tuy rằng cách một lớp quần áo, nhưng Kỳ Vân vẫn có thể tưởng tượng được làn da hồng hào xinh đẹp của cậu bên dưới lớp vải dệt đạm bạc này.

Cả vành tai nhạt màu của cậu nữa.

Không biết nếu hắn thổi một hơi vào tai cậu, cậu sẽ co rúm người lại thành bộ dạng gì.

"Không phải em muốn biết tại sao em lại bị bắt nạt sao?" Kỳ Vân nhẹ giọng nói.

Đường Ninh vội vàng gật đầu.

Kỳ Vân cần di động lên, ấn mở một đoạn video. Hắn đặt di động vào giữa hai người, Đường Ninh muốn xem phải hơi thò đầu sang.

Mở đầu video là một loạt tiếng người ồn ào, màn ảnh có chút đong đưa, từ mặt đất dơ bẩn chiếu đến vách tường đầy sơn, lay động đến trần nhà u ám, cuối cùng dừng lại ở mấy bóng người đang vây quanh một người đang khóc thút thít.

Khi màn ảnh bắt được hình ảnh kia, toàn bộ màn hình như sáng lên.

Cả người thiếu niên kia ướt dầm dề như vừa bị ai đổ nước lên người, áo sơ mi trắng ướt đẫm phác họa vòng eo mảnh khảnh của cậu, từ tóc đến lông mi cậu đều đẫm nước như một đóa hoa hồng vừa trải qua một trận mưa lớn.

"Lạnh không hả?" Có người hỏi cậu.

Thiếu niên mờ mịt lại hoảng hốt há miệng ra, cánh môi run rẩy không nói được câu hoàn chỉnh.

"Có tắm nước lạnh một tí thôi mà đã thế rồi à?"

"Tắm rửa sao không cởi quần áo ra?"

"Cho nó một điếu thuốc cho ấm người đê!"

"...."

Bốn phía đều vang lên tiếng cười ác liệt, một bàn tay nhét một điếu thuốc đã được đốt lên vào miệng thiếu niên.

Đường Ninh nhìn người trong video có vẻ mặt giống hệt cậu, nhìn thiếu niên bị dội nước ướt như một con gà vừa rơi vào nồi canh làm cậu liên tưởng đến đêm giông tố cậu chạy khỏi biệt thự trong phó bản đầu tiên.

Cậu như nhìn thấy những bọt nước đang chảy xuống từ mái tóc, góc áo cũng nhỏ giọt, hình ảnh vừa ướt vừa lạnh quen thuộc kia làm cả người Đường Ninh khẽ run lên.

"Đường Ninh" trong video lắc đầu, muốn đẩy điếu thuốc trong miệng ra, nhưng cổ tay cậu lại bị bắt lấy, một người khác vô cùng mất kiên nhẫn mà nhét lại điếu thuốc vào miệng cậu.

Tay Đường Ninh bị ấn đến phát đau, giống như hôm qua cậu bị vô số đôi tay giữ chặt như gông cùm xiềng xích.

Màn ảnh bỗng bị đẩy mạnh về phía trước, gần đến để quay chọn từng biểu cảm một của "Đường Ninh". Khi "Đường Ninh" bị khói thuốc làm sặc mà ho khan không ngừng, đám người xung quanh bỗng không cười xằng sặc lên nữa.

Nụ cười ác liệt trên mặt bọn họ bỗng cùng nhau biến thành một nụ cười mỉm tàn ác.

Khói thuốc trắng mờ bao quanh "Đường Ninh" khiến cậu nhìn yếu ớt như lạc vào sương mù, nhìn xinh đẹp đến không thật, nam sinh cách cậu gần nhất không kìm được mà mấp máy hơi thở như ngửi được mùi thuốc trên người "Đường Ninh".

Ánh mắt của kẻ đó không che được sự mê đắm trong đó.

Khi "Đường Ninh" ho khan, nửa điếu thuốc trong miệng cậu cũng rơi ra, nam sinh kia lập tức bắt được điếu thuốc kia, kẻ đó vội vàng ngậm lấy đầu thuốc như chó dữ gặm xương thịt. Điếu thuốc như một món ăn mỹ vị với kẻ đó vậy, sau đó kẻ đó phun đầy khói thuốc mờ mịt lên mặt thiếu niên.

"Bọn họ mê luyến em."

"Nhưng đồng tính luyến ái không được chấp nhận ở nơi này."

"Bọn họ không muốn thừa nhận chính mình đã phạm tội."

"Nên đã quyết định cùng nhau phá hủy mỹ nhân đã làm bọn họ mê luyến."

Giọng nói của Kỳ Vân lạnh lẽo êm tai, từng câu từng chữ hắn nói ra như một thẩm phán đang đưa ra lời phán quyết cho tội ác kia. Đường Ninh đằm chìm trong video cùng nội dung trong nhật ký, đồng thời nghe thấy Kỳ Vân nói một cách dịu dàng.

"Từ trước đến nay không phải lỗi tại em."

"Trên người em không có bất cứ vấn đề gì cả."

Kỳ Vân nâng cằm Đường Ninh lên, nhẹ giọng nói. "Em là điều tốt đẹp nhất."

Nếu như cậu là  "Đường Ninh" chân chính, khi nghe thấy lời nói này, chắc hẳn cậu sẽ hoàn toàn đắm chìm vào lời này.

Nhìn ánh mắt đào hoa thâm tình của Kỳ Vân, nội tâm Đường Ninh không nhịn được mà nảy ra ý niệm này.

Nhưng cậu chỉ là một người chơi mà thôi.

Nên điều cậu chú ý nhất là....

Đường Ninh duỗi tay, chỉ vào những gương mặt trong video. "Tôi thấy bọn họ rất quen mắt, bọn họ học cùng khối mình sao?"

"Đó là Hứa Duẫn Tức và Hạ Uẩn, bạn cùng lớp với em, em không nhớ sao?"

"Nhưng không phải là bọn họ đã.... Sao?" Một người ngã cầu thang đập đầu vào tường, một người thì bị dĩa chọc vào yết hầu.

Trong nhật ký đã viết rất rõ, nhưng tại sao, những người này vẫn đi học cùng cậu mấy ngày nay?!!

Kỳ Vân nở nụ cười, "Không phải là em đã phát hiện ra rồi sao?"

"Ở thế giới này, người đã chết có thể trở về..."

Mang theo ác ý mãnh liệt nhất để hại những người còn sống sót.

"Mọi chuyện sắp kết thúc rồi, bây giờ thì đi học thôi." Kỳ Vân tắt di động đi, miệng lưỡi nhẹ nhàng như tuyên bố trò chơi kết thúc.

Còn Đường Ninh đã vô thức nảy sinh sự bất an cực đoan trong lòng.

Nhưng Kỳ Vân lại không có ý định muốn nói gì thêm.

Cậu ôm theo nhật ký, đi cùng Kỳ Vân ra khỏi phòng ngủ. Đường Ninh đứng ở cửa ký túc chuẩn bị đợi Kỳ Vân mở dù lên, nhưng lại phát hiện ra Kỳ Vân không cầm dù theo.

"Dù của cậu...." Đường Ninh chần chờ nhắc nhở.

Ánh mắt bình tĩnh như có thể nhìn xuyên qua tất cả những ý nghĩ trong đầu cậu, Kỳ Vân ý vị thâm trường nói: "Thứ cần che giấu đã bị lộ tồi, vậy thì không cần phải mở dù nữa."

Nói xong, hắn thong dong đi dưới ánh nắng mặt trời. Dưới ánh nắng chói chang, Đường Ninh hoàn toàn không nhìn thấy bóng của hắn.

【Hệ thống ơi.... Bây giờ Kỳ Vân không thèm giả vờ nữa rồi sao?】

Ánh mắt Đường Ninh hoảng sợ như một quả bom tùy thời sẽ nổ mạnh.

【Rất rõ ràng là đúng thế!】

Rõ ràng ánh mặt trời ấm áp như vậy nhưng đầu ngón tay của Đường Ninh vẫn cảm thấy rét run, cậu không biết bước tiếp theo Kỳ Vân sẽ làm gì, nhưng cậu vẫn ngửi thấy được sự nguy hiểm ẩn núp dưới bóng tối tăm kia.

"Đi nào." Kỳ Vân kéo tay Đường Ninh, mười ngón đan xen đi qua khuôn viên yên tĩnh.

Đi qua giàn hoa tử đằng rực rỡ, đi qua những dây thường xuân dạt dào, đi qua cái hồ sóng nước lăn tăn, đi vào khu dạy học cổ xưa yên lặng.

Cũng giống như buổi sáng, Kỳ Vân đưa Đường Ninh đến cửa phòng học, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Đường Ninh, khi tiếng chuông báo vào học vang lên, hắn mới sờ sờ đầu Đường Ninh, mỉm cười nói: "Mau vào đi."

Từng đôi môi trong lớp cong lên một đường con quái đản, bọn họ cười cười nhìn chăm chú vào Đường Ninh.

Đường Ninh chịu đựng những ánh mắt quái dị này mà cứng đờ người đi về chỗ ngồi, Cố Minh cẩn thận nhìn quanh bốn phía, khi Đường Ninh vừa ngồi xuống liền đưa cho cậu một tờ giấy, bên trên viết:

Cố Minh: Em phát hiện ra rất nhiều hài cốt, trước mắt, em với Chu Xuyên đang có một suy đoán đáng sợ, có lẽ toàn bộ NPC trong ngôi trường này trước đây đã từng là người!

Đường Ninh nhận tờ giấy, sau đó gian nan viết mấy chữ trên mặt giấy:

Đường Ninh: Theo như tôi được biết, thì đúng là trong lớp mình có mấy NPC đã từng là người.

Cố Minh tiến đến gần Đường Ninh, nhỏ giọng nói: "Mấy người nào?"

Đường Ninh cẩn thận xoay đầu nhìn bốn phía, khi nhìn thấy chỗ ngồi của Hứa Duẫn Tức, cậu đang định duỗi tay chỉ vào hắn ta.

Bỗng nhiên, Hứa Duẫn Tức không chỉ đang chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của cậu, hắn ta còn đưa tay sờ soạng gì đó trong túi áo, sau đó, hắn ta lấy chiếc bật lửa mà Đường Ninh đã từng nhìn thấy trong video ra.

Bàn tay khác của hắn ta không cầm điếu thuốc nào, mà cầm một quyển sách bài tập.

Dưới ánh mắt ngốc lăng của Đường Ninh, Hứa Duẫn Tức bật lửa lên đốt sách bài tập, sau đó, hắn ta mỉm cười ném quyển sách vào rèm cửa. Ngọn lửa nhanh chóng liếm lên rèm cửa, nháy mắt, cả tấm rèm bùng lên.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật