[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 40: Ngôi trường ma quái (15) - "Những nguyện vọng em đã ghi..."



Chương 40: Ngôi trường ma quái (15) – "Những nguyện vọng em đã ghi trong nhật kí, tôi....."

Edit: Meii

"Reng Reng Reng!!"

Tiếng chuông vào học vang lên, hôm nay là tiết của thầy dạy Toán, thầy giáo đứng trên bục giảng văng nước miếng tứ tung, còn Cố Minh và Đường Ninh vẫn im lặng dùng giấy nói chuyện qua lại.

Cố Minh: Hôm qua em với Chu Xuyên đã lục tung cả cái WC kia lên, kiếm được mấy thi thể trong đó.... Nhưng khi bọn em so thông tin với hồ sơ học sinh, thì phát hiện những người chết không hoàn toàn làm trái với quy định của trường học.

Cố Minh: Ban đầu chúng em nghĩ rằng quy luật là làm trái với nội quy trường học, chỉ làm trái với nội quy thôi thì người đó chưa chắc đã chết, mà ngay cả thầy giáo dạy Toán cũng chết.

Cố Minh: Em với Chu Xuyên nghĩ là quy luật tử vong thật sự đã bị quái vật che dấu. Có lẽ cái chết của Tống Lâm Tố, Đỗ Phỉ và Lê Thừa An đều có liên quan đến quy luật ẩn này. Trực giác của em cho rằng điểm nguy hiểm thật sự chính là nằm ở đây. Nhưng hiện tại bọn em lại không có cách nào tìm ra quy luật này là gì.

Đường Ninh nhìn phán đoán của Cố Minh, đầu óc mơ mơ hồ hồ của cậu như được người khác đánh thức, trong đầu chỉ có một ý nghĩ "Nghe có lí ghê."

Vẻ mặt Cố Minh rất nghiêm túc, y tiếp tục viết: Tối qua đã xảy ra một sự nguy hiểm cận kề cái chết như vậy, anh đã giúp bọn em vượt qua nó. Nhưng trong trò chơi luôn chú ý đến sự cân bằng, thế nên em với Chu Xuyên đoán rằng sắp có một sự nguy hiểm không hề kém sắp xảy ra, có thể là vào đêm nay, cũng có thể là vào ngày mai, hoặc cũng có thể vào ngay giây tiếp theo.

Cố Minh: Thế nên, chúng ta cần thăm dò tin tức nhanh hơn. Để khi nguy hiểm cận kề, chúng ta đã biết những tin tức chúng ta cần biết rồi.

Lúc này, Đường Ninh như một học sinh ngoan được cổ vũ, nhiệt huyết dâng trào, chỉ hận không thể ngay lập tức tham gia vào kì thi ngay. Sau hai giây nhiệt huyết bừng bừng, Đường Ninh mới cẩn thận viết lại.

Đường Ninh: Tôi có thể làm gì không?

Hai tay uể oải đan chéo vào nhau, Đường Ninh cảm thấy bản thân cậu không giúp được gì nhiều, nếu như không có Cố Minh và Chu Xuyên, thì ngay cả việc tiếp theo nên làm gì, cậu cũng chẳng biết, chỉ có thể ngốc ngốc để mặc Kỳ Vân chi phối chính mình.

Mặc dù bây giờ cũng không khác mấy, cậu vẫn đang bị Kỳ Vân đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Đau quá.

Đường Ninh đưa tay đè lại huyệt thái dương mà nhìn tờ giấy trước mặt, giấy trắng mực đen giương nanh múa vuốt như đang chê cười cậu.

Cậu vô ý mà cắn ngón tay, cậu cắn rất mạnh để đau đớn trên thân thể lấn át đi sự hỗn loạn ở đại não. Ngón tay cậu khẽ đỏ lên, bỗng một tờ giấy đưa đến cạnh cậu.

Cố Minh: Anh là người quan trọng nhất trong đội! Bọn em cần anh xem kĩ nhật ký, biết đâu trong đó có những thông tin quan trọng. Quan trọng hơn là anh có thể dò hỏi tin tức từ chỗ Kỳ Vân, nếu có cơ hội, chúng em mong anh có thể hỏi được lý do "Đường Ninh" trước kia bị bắt nạt từ chỗ hắn.

Bên trong nhật ký đầy những sự kiện vô cùng ngượng ngùng, có thể coi là lịch sử đen của cậu, nhưng tất cả mọi người đều biết nó là do "Đường Ninh" nguyên bản viết, Đường Ninh cảm thấy cậu xấu hổ hộ như vậy có chút không đáng, nên vấn đề cũng không lớn lắm.

Hơn nữa, quan trọng hơn là, có thể giúp đỡ mọi người thật tuyệt!

Giờ học buổi sáng rất nhanh đã trôi qua, buổi trưa, Cố Minh tiếp tục phụ trách thăm dò WC, còn Chu Xuyên phụ trách đi theo Đường Ninh và Kỳ Vân.

Khi cùng Kỳ Vân sóng vai đi trên đường, trong đầu Đường Ninh toàn là lời dặn dò của Chu Xuyên.

Chu Xuyên nói, hôm nay hai người sẽ cố gắng để Kỳ Vân lộ diện trước ánh mặt trời. Hôm qua cậu ra đã suy nghĩ cả đêm xem nên làm thế nào, sau đó bỗng nghĩ ra một phương pháp khả thi, chỉ là không biết Đường Ninh có đồng ý làm không.

Có thể vì cả đội là gì đó, chắc chắn Đường Ninh sẽ đồng ý. Thế nên, cậu không hề do dự mà gật đầu, kết quả, sau khi nghe Chu Xuyên nói phương pháp xong, cả người cậu đều ngây ra, cho đến bây giờ cũng không hồi phục tinh thần lại.

Chu Xuyên nói, có một phương pháp có thể làm hắn đánh rơi dù.

Điều kiện là hai người phải đứng ở một nơi trống trải không có tòa nhà nào che chắn ánh mặt trời, nhất định phải vào lúc mặt trời đang trên đỉnh đầu.

Khi hai người đi đến giữa bồn hoa giữa sân trường, Đường Ninh bỗng dừng lại, cậu kéo tay Kỳ Vân dừng bước theo mình.

"Làm sao thế?" Kỳ Vân lành lạnh hỏi.

Tầm mắt Đường Ninh dừng lại trên bờ môi của hắn. Bờ môi của Kỳ Vân rất đẹp, đôi môi hơi mỏng tiêu chuẩn nhạt màu.

Tối qua, dường như Kỳ Vân đã hôn qua lên toàn bộ mặt của cậu, nhưng lại không hề hôn lên môi cậu. Ngay khi Đường Ninh đang cảm thấy may mắn vì điều đó, cậu không muốn mỗi kí ức về Mạc Vân Sơ đều bị người khác lấn át lên.

Nhưng Chu Xuyên nói, cậu phải canh lúc hắn không chú ý mà hôn lên.

Cứ coi như đang diễn thử cảnh hôn môi đi.

Khi hai người dừng hẳn lại, Đường Ninh hơi nhón chân lên hôn lên môi Kỳ Vân.

Bờ môi của hắn vừa mềm mại vừa ấm áp.

Kỳ Vân rất giống người đó, nhìn qua vô cùng lạnh lùng, nhưng chỉ cần chạm vào lại cảm thấy nóng bỏng như dung nham.

Ánh mắt từ bốn phương tám hướng dùng lại trên người Đường Ninh, cậu khẩn trương nhìn Kỳ Vân, nhưng lại không nhìn ra bất cứ cảm xúc khác thường nào trên mặt hắn. Thế nhưng Đường Ninh lại cảm nhận được một sự đáng sợ từ gương mặt bình tĩnh ấy.

Như thể, cậu đã không cẩn thận mà trêu chọc một thứ không nên chọc.

Đường Ninh theo bản năng mà lùi lại một bước, nhưng cậu chưa kịp lui đã có một bàn tay giữ chặt gáy cậu, chặt gãy đường lui của Đường Ninh.

Dù đen nặng nề áp xuống hai người như thể vị chủ nhân của nó keo kiệt không muốn cho người ngoài thấy được cảnh sắc bên trong, dù chỉ là một chút cũng không được.

Trong hơi thở của Kỳ Vân có mùi hương đặc trưng của hắn, trong không khí xung quanh như nổi lên vô số hương hoa không biết tên, bờ môi của Đường Ninh dễ dàng bị hắn cạy ra, cùng với đó, cậu cũng thấy được ánh mắt đào hoa mê ly của hắn.

Trên mặt hắn lúc nào cũng lạnh băng, Kỳ Vân rất ít cười nên mặt mày hắn cũng như kết băng lại. Hắn cũng có cười máy lần, nhưng phần lớn đều hòa thêm cảm xúc khác, như cười tức giận, cười ghen ghét, cười trào phúng,...

Đường Ninh đã từng tưởng tượng xem nụ cười xuất phát từ nội tâm của Kỳ Vân sẽ như thế nào.

Bây giờ cậu đã thấy được.

Băng tuyết tan rã, nước chảy hoa rơi, đẹp đến mức khó lòng rời mắt.

Ánh mắt thâm tình như vậy.

Hoàn toàn khác với tâm tình lừa gạt của cậu khi cậu thực hiện nụ hôn này.

Chu Xuyên nói, khi hai người hôn đến nhập tâm, cậu hãy tìm cách làm chiếc dù trong tay hắn rơi xuống.

Tay Đường Ninh bắt đầu sờ soạng lên, cậu bắt đầu sờ lên bàn tay cầm dù của Kỳ Vân.

Cậu cẩn thận vỗ vỗ sờ lên, nhưng không hề biết đó lại là hành động khiêu khích ngây ngô. Cậu chạm từ mu bàn tay đến cổ tay hắn, dễ dàng trở tay xé rách sự trấn định của hắn.

Cán dù trượt từ tay hắn xuống đất, cây dù đen lớn rơi xuống cạnh chân cậu.

Bàn tay thon dài hữu lực ấn lấy eo Đường Ninh, dùng sức như thể muốn ghim Đường Ninh vào trong da thịt hắn.

Ngay lập tức, cả hai người lộ diện dưới ánh mặt trời chói chang. Hành động thân mật lẽ ra nên được thực hiện ở chỗ khuất lộ hoàn toàn ra ngoài, những người xung quanh như những chiếc camera 360 độ quay xung quanh họ.

Những người qua đường đang đi tới đi lui đều ngừng lại.

Mùi hương trầm trầm nhạt nhạt quấn quanh người Đường Ninh làm cậu có chút choáng váng, ánh mặt trời chói lóa từ trên cao chiếu xuống dừng lại trên gương mặt thất thần của cậu.

Chu Xuyên không dám tin mà mở lớn mắt nhìn, như thể cậu ta đang thấy một điều gì vượt quá lẽ thường.

Nụ hôn này không ngừng sâu hơn, sâu đến mức Đường Ninh cảm tưởng như Kỳ Vân đang muốn nuốt cậu vào trong bụng vậy.

Đường Ninh có chút sợ hãi, cậu muốn thoát khỏi hắn, nhưng eo cậu lại bị hắn đè lại. Bàn tay sau cổ như gông cùm không ngừng ép sát cậu, Kỳ Vân cũng không ngừng cúi người xuống hôn cậu. Cả người cậu như một cây đàn sắp đến cực hạn, chỉ có thể phát ra âm thanh lạnh run.

Cậu chỉ thấy trời đất quay cuồng, thiên đường và địa ngục điên đảo, thiên sứ và ma quỷ đang giao hòa.

Đường Ninh ngân ngẩn nhìn đôi mắt thâm tình đào hoa đang nhìn cậu, như thể đang cố gắng phân biệt thật giả từ trong mắt hắn.

Sau đó, Đường Ninh liền thấy ánh mắt của Kỳ Vân bắt đầu lạnh lùng từng chút từng chút một.

Hắn buông lỏng bàn tay như xiềng xích của mình, khom lưng nhặt chiếc dù đen dưới chân lên. Sau khi bóng dù như bóng ma che khuất cả hai người, hắn mới nhìn Đường Ninh đang thở không nổi, bình tĩnh nói: "Em đột nhiên hôn tôi như vậy, là muốn biết điều gì từ tôi sao?"

Đường Ninh nhanh chóng thoát khỏi cảm giác choáng váng vì thiếu oxy, nghe thấy Kỳ Vân hỏi thẳng thừng như vậy khiến đại não cậu trống rỗng, nháy mắt không biết nên trả lời như thế nào.

"Nếu như em muốn cái gì đó, cứ trực tiếp nói cho tôi biết.'

"Chỉ cần em viết ra tất cả những nguyện vọng đó, tôi đều thỏa mãn em."

'Em nói em muốn uống nước khoáng tôi vừa uống, muốn ăn những món ăn mà tôi đút cho, muốn đi dưới dù đen cùng tôi, muốn tôi đi cùng em đến từng ngóc ngách trong khuôn viên trường...." Kỳ Vân cầm dù đi đến trước mặt Đường Ninh, chiếc dù che khuất ánh sáng chói chang của mặt trời.

"Nhưng tôi phát hiện, em cũng không muốn những thứ đó lắm."

"Rốt cuộc thì em muốn cái gì đây, Đường Ninh?"

Kỳ Vân rũ mắt nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt chăm chú lại yên lặng. Đối diện với ánh mắt như vậy, Đường Ninh cảm giác như cậu đang chìm vào một phương pháp thôi miên kỳ lạ nào đó, khiến cậu mơ mơ hồ hồ mà nói ra tâm niệm lúc này của mình: "Tôi muốn cậu nói cho tôi biết, tại sao lúc trước Hứa Duẫn Tức lại bắt nạt tôi."

"Được thôi," Kỳ Vân bình tĩnh đồng ý.

Trong ánh mắt dại ra của Đường Ninh, Kỳ Vân dắt tay cậu đi về phía trước: "Nhưng đi ăn cơm trước đã."

Đường Ninh cứ thế mơ mơ hồ hồ bị Kỳ Vân dắt đi, cậu có chút hoài nghi rằng bản thân đang mơ, tại sao mọi chuyện lại thuận lợi như vậy chứ, thuận lợi đến mức Kỳ Vân còn nói rằng hắn sẽ thỏa mãn tất cả mong muốn của cậu.

Tại sao Kỳ Vân lại đối xử tốt với cậu như vậy? Kỳ Vân thỏa mãn cậu như vậy, còn cậu có thể trả cho hắn cái gì đây?

Nỗi bất an lan tràn trong lòng, Đường Ninh nhìn bóng dáng của Kỳ Vân đang đứng trước quầy cơm lấy đồ, cậu nhanh chóng móc điện thoại ra hỏi xem Chu Xuyên có phát hiện gì không.

Một lúc sau, Đường Ninh nhận được tin nhắn của Chu Xuyên:

【Chu Xuyên: Ngay khi dù rơi xuống đất, tôi không còn nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật