[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 39: Ngôi trường ma quái (14) - "Đây là một câu chuyện cũ..."



Chương 39: Ngôi trường ma quái (14) – "Đây là một câu chuyện về một nàng công chúa đã cứu lấy chàng kị sĩ...."

Edit: Meii

"Ding ding dong ~"

Một tiếng chuông đồng hồ thanh thúy vang lên bên tai Đường Ninh khiến cậu có chút không vui mà nhíu mày lại. Cậu duỗi tay sờ soạng muốn tắt đồng hồ báo thức đi, nhưng một bàn tay khác đã nắm lấy bàn tay đang quờ quạng của cậu.

Đường Ninh mờ mịt mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ cũng dần rõ ràng, đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt đẹp trai của Kỳ Vân. Đôi mắt phượng hẹp dài kia bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, khác với ánh mắt còn đang ngái ngủ của cậu, ánh mắt của hắn không hề có chút buồn ngủ nào.  "Dậy thôi, còn phải đi học nữa."

Cảm giác dưới chân có chút không đúng.

Đường Ninh cúi đầu, mới phát hiện, chân cậu đang vắt ngang qua eo Kỳ Vân, cả người cậu như một chú bạch tuộc quấn chặt lấy hắn vậy.

Đường Ninh hoảng hốt mà lùi lại vào góc tường, cả người cố gắng "giữ khoảng cách" như lời hai đồng đội của mình từng nói.

Kỳ Vân cũng chẳng quan tâm hành động của cậu, hắn lấy một đôi tất mới trắng tinh từ tủ nhỏ của cậu ra, sau đó ngồi cạnh mép giường, nói: "Vươn chân ra đây."

Đường Ninh: "?"

Đường Ninh mờ mịt hoảng hốt nhìn về phía Kỳ Vân.

..... cái người biến thái này là giả đúng không?

"Tự tôi làm được..." Đường Ninh run rẩy nói.

Kỳ Vân cầm một chiếc với, dùng ngón tay mở rộng mép tất ra, mỉm cười nhìn cậu nói: "Đi chân trái vào đi."

Con mắt đen nhánh lạnh băng dừng lại trên mặt Đường Ninh, khiến cậu không có dũng khí từ chối hắn.

Lúc này, Kỳ Vân như một ngọn núi băng chỉ lộ một góc nhỏ trên mặt biển, còn một khoảng lớn vẫn còn đang chìm sâu dưới mặt biển, sâu không lường được khiến người khác sợ hãi không thôi.

Cậu hoàn toàn không tò mò bộ dáng khi Kỳ Vân tức giận đâu.

Hàng mi dài khẽ run lên, Đường Ninh tránh ánh mắt của Kỳ Vân, nhỏ giọng nói: "Vậy làm phiền cậu rồi."

Bàn chân trắng như tuyết do dự mà vươn ra.

Ngón chân Đường Ninh rất lạnh, Kỳ Vân dùng tay ôm lấy chân cậu truyền hơi ấm sang, rồi mới nhẹ nhàng đi tất vào cho cậu. Sau đó, hắn giúp Đường Ninh thay quần áo và đi giày. Khi làm những chuyện này, Đường Ninh có thể cảm nhận dược tâm tình hắn đang rất vui sướng, như thể sự biến thái này đa bị kiềm chế quá lâu, nay mới được thả ra ngoài vui vẻ mà hít thở không khí trong lành.

Nhưng Đường Ninh lại hoàn toàn ngược lại.

Thừa lúc Kỳ Vân đi rửa mặt, Đường Ninh liền thống khổ dò hỏi hệ thống: 【ht ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy?】

【Chúc mừng, hai người đều biến thái như nhau, đã vậy còn lưỡng tình tương duyệt, người có tình đã tìm đến với nhau, đúng là trời sinh một cặp mà.】

Hệ thống dừng lại một chút, mới nói nốt câu sau: 【Với thiết lập nhân vật của "Đường Ninh" nguyên bản, thì là như thế đó.】

【Muốn tôi cùng cậu ấy.... làm người yêu sao?】

【Đúng thế, từ thiết lập nhân vật của "Đường Ninh" thì lúc này cậu hẳn là....】

"Làm sao thế?" Kỳ Vân rửa mặt xong đi từ nhà vệ sinh ra, hắn thong dong nói: "Nhìn cậu có vẻ không vui lắm."

【Phải mừng rỡ như điên mới đúng.】

Đường Ninh ngơ ngác nói: "À tôi đang vui mừng đến choáng váng ấy mà."

Kỳ Vân lại không dễ dàng buông tha cậu như vậy, cặp mắt đào hoa kia nhìn thẳng vào cậu, như không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt cậu.

"Vui mừng thì sao lại không cười?"

Ánh mắt Đường Ninh lạnh run, cậu vụng về cười trừ một cái lấy lòng, tiếc rằng cậu không có năng khiếu diễn cho lắm, nên người khác vẫn dễ dàng nhìn ra vẻ miễn cưỡng của cậu.

Kỳ Vân dắt tay Đường Ninh, bàn tay ấm áp của hắn bao bọc lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu khiến cả người cậu thoải mái đến phát run.

Những sự sợ hãi nhỏ vụn cũng vì thế mà tan biến thành sự thoải mái cực hạn khó có thể che lấp.

"Để tôi giúp em đánh răng nhé?" Kỳ Vân hỏi.

"Không cần." Đường Ninh tự mình đi vào phòng vệ sinh, cậu nhìn hình ảnh phản chiếu chính mình cùng Kỳ Vân trên mặt gương. Trong gương, bọn họ người đứng trước người đứng sau, Kỳ Vân còn cao hơn cậu một cái đầu, chỉ cần hắn duỗi tay là có thể ôm lấy cậu vào trong lòng.

Đường Ninh không dám nhìn chằm chằm tấm gương, cậu chỉ yên lặng cúi đầu đánh răng, bỗng có một đôi tay duỗi ra từ phía sau ôm lấy eo cậu, nhìn Kỳ Vân vô cùng thèm khát mà khẽ vùi đầu vào cổ cậu.

Chiều cao của hai người vô cùng thích hợp cho tư thế ôm từ phía sau lưng, thân hình mảnh khảnh bị một thân hình cao lớn khác ôm vào trong ngực, mỗi một tế bào trong cơ thể đều phát ra sự thỏa mãn.

Đường Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy mình trong gương đang lộ một vẻ vô cùng say mê, trên môi cậu vẫn dính một chút bọt kem đánh răng trắng tinh, đuôi mắt đỏ ửng.

Đường Ninh không dám tin mà nhìn vẻ mặt trong gương, cậu thật sự có thể làm ra vẻ mặt này sao?

Đường Ninh vội vàng súc miệng, hình ảnh trong gương cũng vội vàng súc miệng. Cậu nhổ nước đi, bóng người trong gương cũng nhổ nước đi.

"Không phải vội." Kỳ Vân ghé vào tai cậu, nói: "Còn một lúc nữa mới đến giờ đi học."

Đường Ninh quay đầu nhìn Kỳ Vân, thế nên cũng không có cách nào nhìn thấy hình ảnh trong gương lúc này, "Đường Ninh" và "Kỳ Vân" trong gương đang nhìn chằm chằm cậu, khóe môi lộ một nụ cười quái dị.

Mà nụ cười này, như đang nhìn một bông hoa hồng đáng thương đang bị nhện độc phủ kín, như nhìn một con chim gãy cánh bị mắc vào thanh sắt mà rên rỉ, như nhìn con cá nhỏ đáng thương đang giãy giụa muốn thoát khỏi lưới.....

"Để tôi lau mặt giúp em." Kỳ Vân nắm lấy cằm của Đường Ninh, nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau qua khuôn mặt của cậu, hơi nước ấm mờ mịt bay khắp phòng khiến tầm mắt của Đường Ninh cũng trở lên mơ hồ.

Có lẽ cậu thực sự bị bệnh rồi.

Đường Ninh nghĩ.

Còn bị bệnh gì, thì cậu không rõ.

Thế nên trong thời khắc này, cậu mới cảm thấy cứ để Kỳ Vân chăm sóc như vậy cũng không tồi....

Khi ra khỏi phòng ngủ, Đường Ninh không thấy NPC nào chắn cửa nữa, bên phòng 302 cũng chẳng còn ai, có lẽ hai người kia đã ra ngoài rồi.

Đường Ninh cầm điện thoại lên, đọc tin nhắn của Cố Minh.

【Cố Minh: Buổi sáng mấy NPC kia nhất định sẽ chặn cửa, nhưng khi chuông đồng vừa vang thì chúng tôi phát hiện NPC ở dưới tầng còn chưa xuất hiện, thế nên em với Chu Xuyên đã chạy trước khi tiếng chuông vang lên rồi.】

【Cố Minh: Bên anh ổn chứ, có thể ra ngoài thành công không?】

Hôm qua, sau khi trở về cậu đã xấu hổ mà tắt điện thoại đi, lúc này cậu không dám đối mặt với y cho lắm.

"Sáng nay muốn ăn gì nào?" Kỳ Vân hỏi Đường Ninh.

Đường Ninh nhỏ giọng nói: "Ăn chút lương khô là được."

"Ngày nào cũng ăn mấy cái đó không tốt đâu." Kỳ Vân nghiêm túc nói. "Em nên ăn mấy đồ nóng ấm một chút."

Đường Ninh không lay chuyển được ý của Kỳ Vân, chỉ đành đi theo hắn đến canteen. Kỳ Vân dẫn cậu ngồi tại một cái bàn gần cửa sổ, sau đó đi lấy một bát cháo thịt băm cùng trứng bắc thảo (1).

(1)Cháo thịt băm trứng bắc thảo:

Bát cháo kia được bán ở một ô khá khuất, những ô còn lại không bán những thứ này. Bát cháo vừa đặt xuống đã mang đến mùi hương mê người.

"Cậu không ăn sao?" Đường Ninh nhìn trước mặt mình có một bát cháo, còn bên Kỳ Vân thì không.

"Tôi ăn rồi." Kỳ Vân cầm thìa lên, múc một thìa nhỏ rồi nhẹ nhàng thổi cho bớt nóng, xong mới đưa lên cạnh môi Đường Ninh.

Đường Ninh muốn từ chối, nhưng cậu còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Kỳ Vân đọc từng chữ rõ ràng: "Thứ hai ngày 7 tháng 3, trời nắng. Rõ ràng là mình đã lấy đồ ăn giống như cậu ấy, vì sao nhìn đồ ăn trong bát của Kỳ Vân lại ngon thế nhỉ? Nếu có thể ăn một miếng Kỳ Vân đút cho thì tốt..."

Khuôn mặt trắng nõn lập tức đổ bừng lên, Đường Ninh vội vàng há miệng ngậm lấy cái thìa trước mắt, đôi mắt cậu ướt át sợ hãi nhìn hắn, như xin hắn đừng nói nữa.

Kỳ Vân chậm rãi nghiêng thìa rồi rút ra khỏi đôi môi đỏ mọng của cậu, tấm mắt hắn dừng ở sợi chỉ bạc giữa khóe môi với thìa, "Liếm sạch sẽ."

Đường Ninh lập tức ngoan ngoãn ra sức liếm chiếc thìa kia, vừa liếm, cậu vừa nhìn về phía Kỳ Vân, như một chú mèo nhỏ đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.

"Ăn ngon không?" Kỳ Vân mỉm cười hỏi.\

".... Ăn ngon."

Kỳ Vân lại ung dung múc tiếp một thía cháo nữa, "Vậy sau này mỗi bữa tôi đều đút cho em ăn, thích không?"

Đường Ninh nuốt xuống thía cháo tiếp theo, vành tai cậu đỏ như máu. Cậu nhìn nam sinh đang ăn mặc chỉnh tề trước mặt, gian nan nói: ".... Thích."

Kỳ Vân thương tiếc nói: "Thật yếu đuối mà."

Đường Ninh bị câu nói của Kỳ Vân làm ức đến phát khóc, cậu nhịn không được mà nghĩ, tại sao trên đời này lại có người đáng ghét như vậy. Nhưng ngay sau đó, Kỳ Vân lại múc một thìa cháo tươi ngon khác đưa đến, ngon đến mức làm Đường Ninh hận không thể nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình. Đồ ăn ngon lành ấm áp như vỗ về dạ dày đang vô cùng bất mãn mấy ngày nay của cậu khiến Đường Ninh ngoan ngoãn ăn hết sạch bát cháo này.

Kỳ Vân duỗi tay sờ lên bụng nhỏ của Đường Ninh. "Ăn no rồi, ngoan quá."

Sờ xong bụng nhỏ mềm mại của cậu, Kỳ Vân liền vươn tay ra trước mặt Đường Ninh.

Có vẻ như hắn muốn dắt cậu đi.

Có sự cảnh cáo trước đó, lần này Đường Ninh không dám từ chối nữa, cậu chỉ sợ ngay giây tiếp theo hắn sẽ nói ra mấy lời làm cậu ngại đến mức hít thở không thông. Thế nên, cậu nhanh chóng đưa tay nắm chặt tay hắn.

"Khoác tay lên đây." Kỳ Vân nhàn nhạt nói.

Đường Ninh sửng sốt một chút, ngoan ngoãn khoác tay lên khuỷu tay Kỳ Vân, nhìn hắn mở chiếc dù đen lên.

Trong sân trường chỉ có mỗi cậu và Kỳ Vân đi sát nhau thân mật như vậy, khiến những người đi qua đều khẽ quay sang nhìn hai người.

Đường Ninh không ngừng tự nhủ với chính mình rằng đây là trò chơi mà thôi, Kỳ Vân là NPC, còn cậu chỉ đang cố gắng sống sót.

Cứ thế, hai người đi đến cửa lớp Đường Ninh, tất cả mọi người trong lớp đều quay ra nhìn hai người, bao gồm cả Cố Minh và Chu Xuyên.

"Vào học đi." Kỳ Vân sờ sờ lên đầu Đường Ninh, sau đó từ trên cao khẽ liếc mắt nhìn Cố Minh một cái.

Cố Minh khẽ nắm chặt nắm tay.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, da đầu Đường Ninh tê dại mà tiến về chỗ ngồi của mình, cậu không dám nhìn mặt Cố Minh, lúc này, nhìn mặt Cố Minh còn làm cậu thấy khó xử hơn nhìn mặt Kỳ Vân nữa.

Bạn fans nhỏ thích cậu như vậy, ba lần bảy lượt giúp được cậu, còn "so với tưởng tượng của em còn tốt hơn nhiều", còn cùng cậu ước định sẽ gặp lại trong hiện thực....

Bây giờ, Cố Minh nghĩ cậu là người như thế nào chứ?

Bên tai cậu vang lên một tiếng sột soạt như tiếng ngòi bút cọ lên giấy, Đường Ninh cúi đầu, cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức hoảng hốt.

Một tờ giấy nhớ được truyền sang hộc bàn của cậu.

Đường Ninh nhận tờ giấy, đọc chữ viết bên trên:

——Trước đây có một đứa trẻ, nó hy vọng mình có thể trở thành một chàng kị sĩ dũng mãnh nhất, như thế, nó có thể vượt qua mọi chông gai, cầm kiếm xông vào xòa huyệt của quái vật để giải cứu công chúa mỹ lệ.

—— So với những lời tán dương mà nó nghe được, công chúa còn tuyệt đẹp hơn rất nhiều. Ngay từ ánh mắt đầu tiên, nó đã đem lòng si mê công chúa. Nó quyết tâm chiến đấu vì nàng, nhưng đáng tiếc, nó còn quá trẻ, uổng cho một thân nhiệt huyết lại không có thực lực ngang tầm.

—— Ngay khi quái vật kia đánh trả, nó sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Cho đến khi một bóng người chạy ra đứng trước mặt bảo vệ nó.

—— Đây là một câu chuyện xưa về một nàng công chúa đã cứu một chàng kị sĩ.

Hốc mắt Đường Ninh đỏ ửng, bàn tay cầm tờ giấy của cậu khẽ run lên, cậu hơi ngước mắt nhìn Cố Minh.

Cố Minh đón ánh ban mai sáng ngời nhìn cậu, ngay khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, tất cả mọi thứ xung quanh như yên lặng, tất cả những âm thanh ầm ĩ kia bỗng như biến mất, chỉ còn âm thanh rõ ràng của Cố Minh.

Y nói: "Cảm ơn anh!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật