[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 38: Ngôi trường ma quái (13) - "Tôi yêu em."



Chương 38: Ngôi trường ma quái (13) – "Tôi yêu em."

Edit: Meii

Tại sao Kỳ Vân lại nói những gì "Đường Ninh" đã viết trong nhật ký?

Tại sao hắn lại biết chuyện này? Tại sao chứ?

Đường Ninh không kịp suy nghĩ quá nhiều, vì việc cấp bách bây giờ là cứu bọn Cố Minh!

Nhưng mà Kỳ Vân muốn nghe đáp án như thế nào? Hắn muốn nghe cái gì? Đáp án nào có thể làm hắn vui đây?

Đầu óc của Đường Ninh chưa bao giờ xoay chuyển suy nghĩ nhanh như vậy. Cậu nhớ đến lúc chiều khi hai người về phòng ngủ, cậu và Kỳ Vân đều duỗi tay về phía chai nước kia, Kỳ Vân còn chủ động đút cậu uống nước, còn không hề chê miệng chai cậu đã chạm, mà cứ thế uống lên. Mà sau đó, cậu luôn ngồi đọc quyển nhật ký, nếu Kỳ Vân muốn xem nhật kí thì chắc chắn đã xem trước lúc đó rồi.

Nói một cách khác, trước khi Kỳ Vân đút nước cho cậu, hắn đã biết đến hành vi biến thái đó của cậu rồi!

Nhưng sau đó, hắn vẫn đồng ý cho cậu uống nước của hắn, có phải, có phải rằng Kỳ Vân cũng có chút... có chút thích cậu?

"Bởi vì.... Em yêu anh!" Đường Ninh gian nan đánh cược nói, lời này cậu đã từng nói dối rất nhiều lần, cậu cứ nghĩ rằng mình có thể dễ dàng nói ra như trước đây, nhưng trong nháy mắt, cậu bỗng nghĩ đến Mạc Vân Sơ.

Cậu không nhìn rõ vẻ mặt của Kỳ Vân lúc này, cũng không nghe thấy hắn đáp lại, nhưng phòng ngủ bên cạnh sắp chờ không nổi nữa rồi, Đường Ninh chỉ có thể run rẩy vội vàng hỏi: "Anh có thể đi cứu bọn họ được không?"

Sau đó, Đường Ninh nghe thấy lồng ngực trước mắt chấn động một tiếng nhỏ, như thể một tiếng bật cười sung sướng vậy.

Một người ít cười như Kỳ Vân, mỗi khi cười rộ lên luôn làm Đường Ninh cảm thấy sợ hãi.

"Suỵt..." Ngón tay Kỳ Vân chắn ngang môi cậu, giọng nói khàn khàn lạnh lùng của hắn vang lên trong bóng tối: "Đáp án này đừng nói với một mình anh!"

Có ý gì?

Đường Ninh mờ mịt vô cùng, cậu còn chưa kịp suy nghĩ đến ý nghĩa của câu nói này đã bị Kỳ Vân bế ngang theo kiểu công chúa lên.

Kỳ Vân ôm cậu xuống giường!

Cả người Đường Ninh ngây ra, cậu vẫn nghe được tiếng động của thứ kia ở bên ngoài, vậy mà Kỳ Vân lại bế cậu đi ra phía cửa phòng!

Điên rồi!! Kỳ Vân điên thật rồi!!

Đường Ninh nhắm chặt mắt, liều mạng lắc đầu, nước mắt không kìm được bắt đầu chảy ra ngoài. Cậu sợ tiếng khóc của mình sẽ thu hút quái vật nên chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nhịn đến mức mặt mũi đỏ bừng lên, ngay cả cổ cũng đỏ, nước mắt mãnh liệt rơi xuống như một bông hoa hồng ướt đẫm sương đêm.

Kỳ Vân không hề dao động, hắn cứ thế bế cậu đi ra ngoài. Đường Ninh theo bản năng vùi đầu mình vào hõm cổ của hắn, vì không nhìn rõ đường, hơn nữa cậu còn quá sợ hãi nên môi cậu sượt qua vành tai hắn. Cậu nhỏ giọng xin tha: "Đừng, đừng mà...."

Đừng mang tôi ra ngoài!

Hãy tha cho tôi đi!

Tôi không muốn -----

Kỳ Vân dùng một chân đá văng cửa phòng ngủ.

Âm thanh này khiến động tĩnh bên phòng 302 lắng xuống, trong đêm đen như đang có vô số con mắt đang nhìn trộm cậu trên hành lang này. Đường Ninh sợ đến mức muốn ngất đi, cậu như một con trai bị người ta mạnh mẽ đập vỡ lớp vỏ, chỉ có thể lộ ra thịt mềm yếu ớt bên trong.

Đừng nhìn tôi! Đừng đến đây!

Kỳ Vân nhẹ nhàng ôm cậu đi trên hành lang, chỉ một lúc sau, hắn đã đi đến cửa phòng 302, Đường Ninh co rúm lại trong lồng ngực của Kỳ Vân, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: "Tất cả học sinh trong phòng 302 đã ngủ rồi!"

Thanh âm bén nhọn kia hét ầm lên một cách chói tai; "A a a a a a!!!"

Nhưng trừ tiếng hét điên cuồng chói tai này, thứ kia hoàn toàn không dám làm trái lời của Kỳ Vân, nó chỉ có thể, chỉ có thể ở trong phòng ngủ hét lên tiếng kêu không cam lòng.

"Câm mồm!" Kỳ Vân lạnh nhạt nói.

Vì thế, tiếng hét ồn ào kia cũng im bặt.

Bốn phía chìm vào yên tĩnh, yên lặng đến mức Đường Ninh có thể nghe thấy nhịp thở hỗn loạn của mình.

Bỗng, Kỳ Vân thay đổi tư thế của mình. Đôi tay cường tráng của hắn nâng đầu gối của Đường Ninh lên, rồi đặt cậu ngồi lên bệ cửa sổ phòng 302. Tư thế này làm Đường Ninh rất dễ ngã ngửa về phía sau khiến cậu chỉ có thể hoảng loạn mà ôm chặt bả vai của Kỳ Vân.

Cậu nghe được giọng nói kia nhẹ nhàng nói: "Bây giờ, em nên nói chuyện."

Không, không cần, không cần ở chỗ này...

Cánh môi Đường Ninh run rẩy, cậu như một con cá bị vớt ra khỏi nước đang cố gắng hấp thụ oxy.

Tại sao, tại sao.... Kỳ Vân lại làm như vậy?

Cậu không nhìn thấy gì cả, cậu cũng không dám trợn mắt, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được Kỳ Vân đang từ từ ép sát mình, mùi hương kia vẫn quanh quẩn bên mũi cậu. Kỳ Vân chạm trán mình vào trán cậu, chóp mũi hai người chạm nhau, tư thế thân mật vô cùng. "Người ở phòng 302 đã tỉnh."

Người ở phòng 302 tỉnh không chỉ do một câu của Kỳ Vân.

Đúng hơn, là do một câu của Đường Ninh.

Tất cả mọi người đã tỉnh!

Tất cả!

Bọn họ đều có thể nghe được.... đều có thể nghe được...

Nhận ra điều này khiến Đường Ninh như bị tra tấn đến phát run, hai chân đang ở hai khuỷu tay của hắn không nhịn được mà căng lên, mu bàn chân xinh đẹp khẽ xoắn vào nhau.

Kỳ Vân nhẹ nhàng cọ chóp mũi của hắn lên sống mũi của cậu, hô hấp của hai người như hòa quyện cùng với nhau, một bên trầm tĩnh khắc chế, một bên run rẩy hỗn loạn.

"Em, em...." Đường Ninh nghe thấy giọng mình như sắp khóc: "Em yêu anh."

Giọng nói của Kỳ Vân rất nhẹ, nhẹ như mang một chút dịu dàng: "Em yêu tôi nhiều đến đâu?"

Đồ ma quỷ! Đồ ma quỷ! Tôi không yêu anh! Tôi không hề yêu anh chút nào hết!

"Vô cùng...." Đường Ninh dùng hết sức lực của mình mà bắt lấy cánh tay của Kỳ Vân, cậu vừa khóc vừa nói: "Vô cùng yêu anh, không có bất cứ ai trên đời này yêu anh hơn em!"

Kỳ Vân vừa lòng mà ôm lấy cậu, hôn lên hàng nước mắt của cậu.

Hành lang yêu tĩnh vô cùng, yên tĩnh đến mức tiếng bờ hôi hắn hôn lên giọt nước mắt của cậu cũng rõ ràng vô cùng.

Tất cả mọi người đã nghe thấy tiếng nước kia, ngay cả Cố Minh, Cố Minh cũng đã nghe thấy.

Fans thật lòng yêu thích cậu sẽ nghĩ sao về cậu đây?                           

Đường Ninh sắp điên rồi!

Cậu không muốn mất mặt trước mặt Cố Minh, nhưng hình ảnh mất mặt nhất của cậu đã bị Cố Minh nhìn thấy.

Có lẽ dòng nước mắt kia đã kích thích Kỳ Vân, khiến hô hấp của hắn càng ngày càng nặng, mỗi cái hôn của hắn đều vô cùng dùng sức, như một con dã thú hưng phấn đến mức không tự khống chế được lực của chính mình. Đường Ninh hơi lùi về phía sau một chút, lưng cậu chạm vào cánh cửa gỗ khiến nó kẽo ca kẽo kẹt không ngừng, đồng thời nước mắt cậu cũng chảy mãi không ngừng.

Còn cả Chu Xuyên nữa, vốn dĩ, cậu và Chu Xuyên cũng chẳng có chút thân thiết nào, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Xuyên khi cậu ta nhìn cậu, ánh mắt của cậu ta giống hệt ánh mắt của những người khác nhìn cậu rồi mắng cậu là cái bình hoa. Thật ra, cậu cũng chẳng để bụng khi bị đối đãi như vậy.

Nhưng sau đêm nay....

Chu Xuyên sẽ còn nhìn cậu với ánh mắt như thế nào?

Đường Ninh rất muốn đẩy con quái vật đang khoác áo da người này ra, nhưng một khi cậu buông tay, cậu sẽ mất đi điểm cân bằng mà ngã xuống. Vậy nên, cậu chỉ có thể dùng sức bám chặt lấy vai của Kỳ Vân, bị bắt thừa nhận nụ hôn nóng bỏng từ người này.

Nước mắt từ đuôi mắt chảy xuống cằm, từ từ tích đầy cằm cậu rồi rơi xuống cổ, Kỳ Vân thấy vậy liền vùi đầu xuống cổ cậu mà hôn.

Quả thực khác hoàn toàn với hình tượng lạnh nhạt không vướng bụi trần lúc ban ngày.

Thậm chí, Đường Ninh còn hoài nghi, nếu như nước mắt của cậu chảy đến mũi chân, có lẽ người này cũng sẵn sàng cúi xuống hôn lên chân cậu.

Tại sao... người này lại như thế?

Đường Ninh sắp phát điên lên rồi, cậu bị ép ngẩng cao đầu lên, cần cổ thon dài lộ ra như một chú thiên nga sắp chết.

Sau đó, cậu hoảng sợ phát hiện ra người này dường như không hài lòng với những cái chạm môi lướt qua nữa, hàm răng sắc bén kia khẽ cắn lên yết hầu của cậu rồi lại khẽ vuốt ve khiến Đường Ninh hoảng sợ cực kỳ. Cậu sợ đối phương sẽ cắn mạnh lên cổ mình, sau đó máu tươi sẽ từ động mạch chính phun trào ra, sự sợ hãi này đã chiến thắng sự thẹn thùng của cậu, Đường Ninh khẽ gọi người kia: "Kỳ Vân... Kỳ Vân à..."

Cậu khẽ gọi cái tên này từng chút một.

"Em đau quá...."

Ngón tay mềm mại của cậu quấn quanh đầu vai hắn, Đường Ninh khóc lóc nói: "Kỳ Vân à, em đau quá, Kỳ Vân, Kỳ Vân ơi...."

Người này chính là người đã gây ra sự đau đớn này cho cậu, thế nhưng cậu lại cẩn thận ôm chặt lấy đối phương.

Kỳ Vân.

Kỳ Vân. Kỳ Vân. Kỳ Vân.

Đường Ninh vừa nói, vừa nhịn không được mà bắt đầu tức giận, cậu giận vẻ đạo mạo nghiêm túc của người này, nhưng sâu bên trong hắn thật hư, đã vậy còn luôn tỏ vẻ chính nhân quân tử, nếu đã thế, sao không lúc nào cũng giả vờ như vậy đi.

Như vậy thì cậu cũng có thể làm như chính mình chưa nói gì hết.

Không bao lâu sau, giọng cậu bắt đầu nghẹn ngào hơn, người kia mới ngừng việc mút yết hầu của cậu lại. Hắn vô cùng dịu dàng mà hôn đi hàng nước mắt của cậu, thỏa mãn nói: "Ngọt quá."

Cái tên đáng ghét này, cái đồ ác ma, cái đồ quái vật chết tiệt!

"Sao em lại thích khóc vậy, bé cưng?" giọng nói lạnh lẽo êm tai vang lên giữa ban đêm yên lặng, giống như thần linh ở trên đang phán xét linh hồn yếu đuối.

Nói đi, nói đi!

"Nói thêm một lần nữa." Người kia khẽ cắn vành tai cậu, "Tôi vẫn muốn nghe."

Nói cái gì?

Nói Kỳ Vân, em yêu anh nữa sao?

Đại não Đường Ninh xoay chuyển, cậu khóc thì thầm: "Em yêu anh, Kỳ Vân à."

"Tôi cũng yêu em." Hắn khẽ cười, "Em không biết rằng, tôi yêu em nhiều đến mức nào đâu."

Đường Ninh ôm lấy cổ hắn, vùi gương mặt đầy nước mắt vào lồng ngực hắn. Cậu bi ai phát hiện, khi người này dịu dàng nói "tôi yêu em", dây thần kinh luôn căng chặt của cậu bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác an toàn đã lâu không cảm nhận được bỗng bao trùm lấy cậu....

Nhất định là có chỗ nào xảy ra vấn đề, nhất định là cậu bị quái vật ảnh hưởng, nhất định là không phải do nụ hôn si mê cuồng nhiệt của người kia ----

Làm cậu nhớ đến Mạc Vân Sơ.

Mạc Vân Sơ dịu dàng đến vậy, còn Kỳ Vân ác liệt đến thế, làm sao cậu có thể đem hai người họ là một được.

Sự tự trách mãnh liệt lan tràn khắp người cậu, mỗi tấc da đã từng bị Mạc Vân Sơ hôn lên đang bị người kia ngang ngược xâm chiếm, khiến trên người cậu nhiễm đầy mùi hương mát lạnh của hắn.

Nhất định Mạc Vân Sơ sẽ...

Nhất định Mạc Vân Sơ sẽ ở trong mơ tức giận với cậu, không chịu lại gần ôm cậu, cũng không chịu hôn cậu.

Nhưng mà, nếu Kỳ Vân không ôm cậu, thì ngay cả cơ hội tiến vào mộng đẹp gặp được Mạc Vân Sơ cậu cũng chẳng có.

Thật đáng ghét.

Cậu ghét Kỳ Vân, cũng ghét Mạc Vân Sơ.

.....

Nhưng thứ đáng ghét nhất, lại là chính bản thân cậu.

Tại sao cậu lại yếu ớt như vậy, yếu ớt đến mức một cái hôn, một cái ôm cùng một câu "tôi yêu em" thôi mà đã có thể chạm đến con tim cậu.

Đường Ninh khóc đến ướt dầm dề được Kỳ Vân ôm về phòng ngủ rồi đặt lên giường, cậu cứ thế tự ôm lấy mình khóc nức nở như một đứa trẻ.

Trong bóng tối mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Vân đang di chuyển. "Lạch cạch" một tiếng, Kỳ Vân nhẹ nhàng mở một ngọn đèn ngủ lên, ánh sáng vàng cam ấm áp chậm rãi xua tan bóng đêm đen đặc. Kỳ Vân chỉnh đèn xong, ngồi xuống mép giường, ánh đèn như ánh trăng trong nước chiếu lên gương mặt hắn khiến gương mặt hắn như bừng sáng lên, dưới ánh đèn ấm áp, ánh mắt của Kỳ Vân dường như cũng ấm áp lên theo.

Hắn dùng một chiếc khăn ướt mềm mại nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Đường Ninh, dưới ánh đèn vàng nhìn ấm áp biết bao.

Nhưng Đường Ninh nhắm mắt không chịu nhìn Kỳ Vân.

Cậu cảm thể cảm nhận được Kỳ Vân đã leo lên giường lạ, cái đèn ngủ kia cũng được đặt giữa gối hai người.

Chóp mũi cậu cảm nhận được mùi hương thanh thanh trong không khí, đó là mùi hương đặc trưng của Kỳ Vân.

Ánh đèn ngủ xuyên qua mí mắt mắt cậu khiến bóng tối trước mắt như biến thành màu cam đỏ, làm Đường Ninh không nhịn được mà nghĩ đến cảnh hoàng hôn khi chiều tà.

Mùi hương kia càng lúc càng nồng, như thể những cành cây mềm mại từ khắp nơi đang từ từ dang rộng, hương hoa thấm đẫm cành cây cũng tỏa ra, mà Đường Ninh lại đang nằm ngủ trên một cành cây lớn, ánh nắng cam hồng chiếu xuyên qua từng kẽ lá khẽ rơi lên người cậu.

Cậu trở mình, dây leo thô tráng quấn quanh eo cậu, như thể sợ cậu ngã từ trên cành xuống.

Dây leo cũng đầy mùi hương.

Khiến cho người ta cảm thấy rất an toàn.

Đường Ninh ôm lấy dây leo, ôm lấy đầy hoa vào lòng mình, ôm lấy Kỳ Vân, rồi đem mặt mình vùi trong ngực hắn. Cậu lặng yên nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của hắn bên tai như tiếng ve ngân vang giữa trưa hè.

Cuối cùng, cậu chậm rãi rơi vào giấc ngủ.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật