[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 37: Ngôi trường ma quái (12) - Quái vật chân chính đáp lời.



Chương 37: Ngôi trường ma quái (12) – Quái vật chân chính đáp lời.

Edit: Meii

Vì Cố Minh phát hiện ra một ít manh mối ở WC, Chu Xuyên liền tách khỏi Đường Ninh, muốn chạy đến điều tra WC với Cố Minh.

Trước khi đi, Chu Xuyên còn dặn dò Đường Ninh cứ tiếp tục làm theo thiết lập nhân vật, còn bảo Đường Ninh hãy xem kĩ sổ nhật ký xem có thể tìm được manh mối hữu ích nào không.

Đường Ninh nghe xong hoảng loạn đi về phòng ngủ của mình.

Qua ô cửa kính ở cửa ra vào, Đường Ninh có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Vân bên trong, có vẻ Kỳ Vân đang nằm trên giường, từ góc độ này cậu chỉ thấy đôi chân dài đang vắt chéo của hắn, cùng cây dù đen đặt ở cạnh chân.

Đường Ninh cẩn thận mở cửa ra, rón ra rón rén đi về phía giường ngủ của mình rồi ngồi xuống.

Cậu nghe thấy tiếng uống nước bên giường của Kỳ Vân, sau đó, chai nước uống dở bị Kỳ Vân để ở cạnh chân giường.

Vị trí của chai nước lúc này rất gần với tầm với của Đường Ninh, cậu chỉ cần duỗi tay ra là có thể lấy nó.

Đây là chai nước của Kỳ Vân.

Đường Ninh liếm liếm cánh môi, đưa tay lấy quyển nhật ký giấu ở dưới đệm ra, lật tiếp mấy trang để tìm nguyên nhân "Đường Ninh" kia bị bắt nạt.

~~~~~

Thứ bảy, ngày 19 tháng 2. Trời âm u.

Thật khổ sở, tại sao lại ép mình hút thuốc chứ.... Khói thuốc làm mình phát sặc, sặc đến mức nước mắt cũng rơi ra. Bọn họ phát hiện mình khóc con cười càng to, Hứa Duẫn Túc lấy điếu thuốc trong miệng mình ra, vẻ mặt tàn ác đưa điếu thuốc lên môi hút một hơi, sau đó phun khói vào mặt mình. Mình rất ghét mùi thuốc lá!

~~~~~

Chủ nhật, ngày 20 tháng 2. Trời âm u.

Thầy giáo dạy Toán vô cùng tức giận, bảo mình không làm bài tập, còn phạt mình đứng ở cửa lớp cả tiết học. Nhưng mình biết, chính bọn họ đã lấy bài tập của mình, xé ra thành mảnh nhỏ rồi vứt xuống bồn cầu xả nước đi!

~~~~~

Tầm mắt của Đường Ninh không nhịn được mà chuyển từ quyển nhật ký sang chai nước của Kỳ Vân, bờ môi của cậu càng ngày càng khô, trong đầu như có một giọng nói hối thúc cậu: "Uống trộm một ngụm nhỏ thôi, chứ khát nước quá!"

Đúng vậy, chỉ cần cậu lén lấy chai nước của Kỳ Vân đi, Kỳ Vân cũng sẽ không phát hiện ra đâu.

Đường Ninh không kiềm chế được mà vươn tay ra, khi đầu ngón tay cậu run run chạm lên nắp chai nước trên mặt đất, gần chạm đến thân chai thì một bàn tay khác đã cầm lấy chai nước nhanh hơn cậu.

"Cậu muốn uống nước sao?" Kỳ Vân đưa chai nước đến trước mặt Đường Ninh.

Đường Ninh ngây người, không biết nên phản ứng như thế nào với tình huống này, chỉ đành hơi mím môi lại.

Kỳ Vân vặn nắp chai nước ra, đưa miệng chai ướt át vào cánh môi đỏ bừng của Đường Ninh, dòng nước thanh mát chậm rãi chảy vào miệng cậu. Cánh môi cậu hơi run lên, Đường Ninh bị sặc một chút khiến nước trào ra càng nhiều, làm áo sơ mi cậu ướt đẫm.

Kỳ Vân nhìn đôi môi ướt át của Đường Ninh, vô cùng tự nhiên mà cầm chai nước đặt lên miệng mình tu một hơi, yết hầu hắn lăn xuống uống nước vào, hoàn toàn không có dáng vẻ của một người có thói ở sạch.

"Sao mặt đỏ thế? Kỳ Vân buông chai nước ra, "Cậu bị sốt sao?"

Làm chuyện xấu không thành khiến Đường Ninh ngại đến mức không nói được gì, Kỳ Vân vươn tay sờ lên mặt cậu, nói: "Chắc là do bên ngoài nóng quá đấy, lần sau ra ngoài nhớ che dù nhé!"

"Biết chưa?" Kỳ Vân nhìn thẳng vào đôi mắt ướt át của Đường Ninh.

Đường Ninh lập tức gật đầu.

Sau đó, Kỳ Vân lại về giường của hắn đọc sách, Đường Ninh vẫn chưa kịp hoàn hồn, cậu cũng muốn đi kiểm tra cái dù kia của Kỳ Vân lắm, nhưng cậu lại không dám.

Trời tối dần, Đường Ninh cầm điện thoại muốn hỏi thăm tin tức từ phía hai người kia, thấy Cố Minh nói bây giờ cũng muộn rồi, bọn họ cũng không tìm thêm được gì, đành về phòng ký túc trước.

Cố Minh còn bảo Đường Ninh chú ý giữ khoảng cách với Kỳ Vân, y đoán Đường Ninh càng nhận được sự che chở của Kỳ Vân, cậu sẽ càng bị Kỳ Vân ảnh hưởng nhiều hơn.

Bây giờ, Tống Lâm Tố đã không còn, buổi tối cũng sẽ không có ai phát ra tiếng động thu hút quái vật nữa, Cố Minh đề nghị đêm nay Đường Ninh thử ngủ một mình, không cần chen chúc ngủ cùng giường với Kỳ Vân nữa, thử xem cậu có thể tự mình vượt qua đêm nay không.

Rất nhanh đã đến 8 giờ tối, Đường Ninh đã sớm lên giường, thế nhưng không ngoài dự đoán của cậu, cậu lại không ngủ được.

Đường Ninh chui trong ổ chăn hỏi thăm tình huống bên phòng Cố Minh. Cố Minh nói, bây giờ trong phòng chỉ có mỗi y với Chu Xuyên thôi, Lê Thừa An và Đỗ Phỉ chết rồi cũng chưa trở về.

Ban đầu, bọn họ còn sợ Lê Thừa An và Đỗ Phỉ sẽ làm mấy chuyện phá phách nên còn chuẩn bị cả dây thừng và băng dính, định tối sẽ trói hai tên kia lại, không ngờ đồ đã chuẩn bị xong, còn người thì lại không thấy.

Lê Thừa An và Đỗ Phỉ giống như Tống Lâm Tố, đã biến mất không còn tăm hơi.

Những người này đi đâu rồi?

Người đã chết một lần, còn chết thêm một lần nữa sao?

Rốt cuộc thì Kỳ Vân đã làm gì cậu? Tại sao cậu sẽ không khống chế được bản thân mà có thiện cảm với Kỳ Vân?

Đường Ninh nhắm mắt lại nghĩ đủ thứ linh tinh, cậu lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được. Cậu chạm vào màn hình điện thoại, liền thấy bây giờ đã là 11 giờ 59, thứ kia cũng sắp đến rồi.

Đường Ninh giật mình, nhanh chóng tắt điện thoại đi.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu ấn tắt điện thoại, trong ánh sáng lờ mờ phát ra từ màn hình, cậu nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình thoáng qua.

Chuyện này hẳn là một chuyện bình thường.

Ai chơi điện thoại cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của mình phản chiếu qua màn hình di động cả, thế nhưng, rõ ràng cậu đang nhìn thẳng vào điện thoại, tại sao hình ảnh phản chiếu lại là khuôn mặt hơi nghiêng.

Không bình thường.

Trong bóng tối, cả người Đường Ninh cứng đờ không dám nhúc nhích, trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ....

Cái gì đang nằm bên cạnh cậu??

"Các bạn học phòng 302, các cậu ngủ rồi ư?" m thanh nhòn nhọn tinh tế vang lên trong đêm đen yên tĩnh, sau đó là tiếng đập cửa kịch liệt.

Sau những chuyện đã xảy ra tối qua, nghe tiếng đập cửa cậu không còn sợ đến phát run như hôm qua nữa, cậu biết thứ kia đang gõ cửa phòng bên cạnh, nhưng tiếng gõ vẫn khiến lồng ngực cậu khó thở như có người cầm chày nện lên vậy.

Mà điều cậu càng sợ hơn là có khả năng đằng sau cậu có thứ gì đó.

Rốt cuộc thì hình ảnh trên màn hình điện thoại là do cậu hoa mắt nhìn nhầm, hay thực sự có gì đó?

Nếu thực sự có gì đó, liệu tiếp theo nó có làm phòng ngủ phát ra tiếng động nào đó không?

"Các bạn học phòng 303...." m thanh cổ quái dán sát lên khe cửa phòng kí túc của Đường Ninh, giọng nói kia thấp xuống, nó còn dùng móng tay cào lên cánh cửa, "Các cậu ngủ rồi ư?"

Sau lưng Đường Ninh toát đầy mồ hôi lạnh, cậu bỗng nhận ra chăn của mình không sát người lắm. Theo lý mà nói, cho dù đằng sau cậu có gì đó, thì chăn quanh người cậu cũng không thể cách cậu quá xa được, nhưng lúc Đường Ninh khẽ co ngón tay lại, cậu có thể cảm nhận được xung quanh mình trống rỗng, cái chăn kia như...

Như thể bị cái gì đó kéo cao lên.

"Rầm rầm rầm! Rầm rầm rầm!"

Tiếng đập cửa đòi mạng vang lên quanh quẩn trong phòng, ngón tay Đường Ninh khẽ run lên.

Đừng phát ra tiếng động!

Mặc kệ mi là cái gì, nhưng cũng đừng phát ra tiếng!

Xin mi đấy...

"Rầm rầm rầm!" Tiếng đập cửa càng lúc càng vang, càng lúc càng to, như có một chiếc búa lớn nên thẳng vào trái tim của cậu, trong nháy mắt, Đường Ninh cảm thấy ngực mình sắp bị thủng một lỗ đến nơi.

Bỗng, tiếng đập cửa liên tục ngừng lại, như thể thứ kia đã từ bỏ. Nhưng ngay sau đó, một tiếng "kẽo kẹt" truyền đến tai Đường Ninh, khiến cả người cậu cứng đờ....

Chuyện gì vậy?

"Các bạn học này, để tôi đi vào xem các cậu đã ngủ hay chưa nhé!" Giọng nói bén nhọn kia bỗng hưng phấn vô cùng, đồng thời, Đường Ninh cũng nghe thấy tiếng bước chân qua cánh cửa của nó.

Đại não Đường Ninh trống rỗng.

.... Rõ ràng không có ai phát ra tiếng động! thế nhưng nó vẫn mở cửa tiến vào?!

Chẳng lẽ... nó đang mạnh lên sao? Hay là ngay từ đầu nó đã có thể tiến vào, nhưng nó vẫn cẩn thận không để cho người khác phát hiện ra.

Tiếng bước chân cộp cộp vang vọng khắp phòng ngủ yên tĩnh.

Không hề có ánh sáng của đèn pin vào cùng.

Có lẽ là do lúc trước Kỳ Vân đã nói, ánh sáng làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn.

Giường của Đường Ninh ở gần cửa nhất, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng kia như thể đang có người kiễng chân lên tiến vào. Đường Ninh nhắm mắt, cả người cứng đờ, cậu đang nỗ lực khống chế nhịp thở của mình sao cho bản thân giống như đang ngủ.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân bỗng nhiên biến mất.

Thứ kia đột nhiên dừng lại.

Một khoảng yên tĩnh kéo dài.

Dưới cảm giác lo âu căng thẳng, Đường Ninh không chỉ tuyến nước bọt cậu phân bố bất thường, mà bụng cậu cũng bắt đầu đau đến mức toát mồ hôi lạnh.

Đường Ninh rất muốn nuốt nước miếng, hoặc là có thể cuộn tròn người lại như một con tôm để có thể giảm bớt được sự đau đớn của mình. Cậu sắp chịu không nổi nữa, cậu phải cắn chặt răng lại để không bật ra tiếng kêu đau đớn của mình.

Mà cái chăn bên cạnh vẫn như đang nhô lên.

Cảm giác quỷ quái khi bị nhìn chằm chằm vẫn chưa tiêu tán.

Điều duy nhất Đường Ninh có thể làm được lúc này là nhắm chặt mắt lại, giả vờ như mình đang ngủ say. Thế nhưng cảm giác không nhìn thấy gì nhưng vẫn biết có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm mình như vậy thật sự khó chịu, một giọt mồ hôi lạnh khẽ chảy xuống từ thái dương cậu. Đường Ninh bỗng nghe thấy một giọng nói khẽ khàng dò hỏi mình: "Bạn học nằm giường 1, cậu ngủ rồi sao?"

Giường của Đường Ninh là giường 1.

Thứ kia đang đứng cạnh giường cậu.

Nhận ra điều này, lông mi Đường Ninh không nhịn được mà hơi run lên.

"Hì hì." Thứ kia reo lên thích thú. "Tôi thấy rồi nhé!"

Da đầu Đường Ninh tê dại, cả người như rơi vào động băng.

Một bàn tay lạnh như băng chạm lên lông mi cậu, bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên. "Cậu ấy ngủ rồi."

Ngón tay nhỏ nhỏ khẽ vuốt ve hàng mi đang không ngừng run lên của cậu, móng tay nhòn nhọn có thể chọc vào mi mắt cậu bất cứ lúc nào. "Có mấy đứa nhóc không nghe lời sẽ giả vờ ngủ, chỉ cần vạch mí mắt lên, nhìn tròng mắt của cậu ta là có thể biết cậu ta có đang ngủ thật hay không mà."

Chỗ bị bàn tay kia chạm vào khẽ nổi lên một tầng da gà, cậu cố gắng giữ chặt không dám phát ra tiếng kêu nào, chỉ nghe thấy giọng nói của Kỳ Vân càng lên lạnh lẽo: "Tôi nói là cậu ấy ngủ rồi."

Bàn tay kia không cam lòng mà vỗ vỗ lên mặt Đường Ninh hai cái, từ ấn đường đến mũi, từ gò má đến hàm dưới của cậu đều lưu luyến sờ qua một lần.

"Được rồi."

Tiếng bước chân kia bắt đầu rời đi, mỗi bước chân đều dẫm mạnh nặng nề như thể nó đang phát tiết sự bất mãn của mình.

Cái chăn vẫn đang lửng lơ trên không cũng chậm rãi buông xuống, đắp lên người Đường Ninh.

Kỳ Vân đi đến cạnh mép giường Đường Ninh, hắn xốc chăn lên rồi nằm lên giường như tối qua. Bàn tay thon dài hữu lực ôm lấy cậu, kéo Đường Ninh đang run rẩy không ngừng vào lồng ngực rộng lớn khiến mùi hương đặc biệt của hắn bao trùm cả người cậu.

Đường Ninh cảm giác như mình đang nằm cạnh một cái cây đầy hoa, thân thể run rẩy cũng từ từ thả lỏng mềm nhũn ra như biến thành một dòng nước trong lành tưới lên rễ cây đó.

Từng tế bào trên thân thể không chịu khống chế mà thể hiện sự mê luyến với cái ôm này khiến Đường Ninh sợ hãi, giờ phút này, cậu chỉ muốn rúc người vào lồng ngực người này, da thịt thân cận với đối phương, cảm nhận cảm giác an toàn mà hắn mang đến cho cậu.

Lúc này, Đường Ninh không thể chống đỡ được sự mê hoặc này.

Cậu như một chú đà điểu chôn đầu ở sa mạc mà rúc vào lồng ngực của Kỳ Vân, mặc kệ lý trí của mình dần dần sụp đổ.

Mãi cho đến khi cậu nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt".

Đó là tiếng mở cửa truyền đến từ phòng 302!

"Tôi biết là có người không ngủ trong số các cậu." Giọng nói bén nhọn tràn đầy sự tức giận, tiếng bức chân cũng nặng nề đến dọa người.

Cả người Đường Ninh chấn động.

Thứ kia đang rất tức giận, nó còn có thể vén mí mắt của người khác lên xem người đó có giả vờ ngủ hay không! Nếu như Cố Minh và Chu Xuyên chưa ngủ, bên phòng 302 sẽ bị diệt sạch!

Không!!

Tiếng gõ cửa mạnh như vậy, chắc chắn Cố Minh và Chu Xuyên chưa ngủ!

Cộp cộp cộp!

Tiếng bước chân rõ ràng vang lên từ phòng bên cạnh, giọng nói bén nhọn cưa cười lạnh: "Bạn học giường một....."

Trong lòng Đường Ninh muốn hét ầm lên.

Cậu phải làm gì đó! Cậu nên làm gì bây giờ? Phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?!

".... Tôi đoán là cậu chưa ngủ đâu nhỉ?!"

Đường Ninh nắm chặt lấy bả vai của Kỳ Vân, cậu run giọng nói: "Kỳ Vân à, cậu có thể nói với người kia không? Nói với người đó là, phòng 302 đều ngủ rồi...."

Đúng vậy, phương pháp duy nhất mà cậu có thể nghĩ đến lúc này là cầu cứu Kỳ Vân.

Để cứu được bạn mình khỏi bị một con quái vật làm hại, cậu chỉ có thể xin sự giúp đỡ của một người khác có lẽ còn nguy hiểm hơn con quái vật kia gấp trăm nghìn lần.

Thật nực cười.

Nhưng đây là biện pháp duy nhất mà cậu có thể nghĩ ra.

Tiếng bước chân càng ngày càng nặng nề, tiếng tim đập của Đường Ninh cũng càng ngày càng nhanh, cậu dùng sức nắm lấy bả vai Kỳ Vân, như một tín đồ đang quỳ xuống cầu xin vị thần của mình....

Xin hãy cứu tôi.

Tôi nguyện..... tôi nguyện trả giá tất cả.

Nhưng mà, với thân phận của cậu lúc này, liệu có đủ trọng lượng hay không?

Nước mắt từ từ chảy ra, mọi sức lực của Đường Ninh như trôi theo hàng nước mắt này, cậu ngơ ngác thấp hèn, không hiểu sao mình không biết tự lượng sức mà dám đưa ra yêu cầu này.

Cho dù có là "Đường Ninh" nguyên bản, thì quan hệ với Kỳ Vân cũng nhạt nhòa.

Sở dĩ Kỳ Vân bảo vệ cậu, có lẽ chỉ đơn giản là sự thương hại với kẻ yêu thầm mình, với một kẻ yếu, một tên phế vật. Còn việc hắn không thích Cố Minh, chỉ đơn giản là cảm giác thứ vốn thuộc về mình nay lại bị người khác cướp đi.

Làm sao hắn có thể vì cậu mà đi cứu đám Cố Minh chứ.

Ngay khi Đường Ninh tuyệt vọng, cậu bỗng nghe thấy tiếng nói nhàn nhạt của Kỳ Vân. "Được rồi."

Giống như...

Lời đáp lại của quái vật chân chính.

Bàn tay thon dài nắm lấy cằm Đường Ninh, động tác mềm nhẹ không cho phép kháng cự ép Đường Ninh nâng cằm lên, "Thế nhưng, trước đó cậu phải trả lời tôi một chuyện."

Nơi đang bị Kỳ Vân chạm vào nổi lên một cảm giác tê dại kì lạ, Đường Ninh mờ mịt nâng mắt lên, con người màu đen hiện lên một tia sợ hãi không che giấu được.

Chuyện gì vậy?

"Thứ ba ngày 29 tháng 2, trời âm u." Giọng nói lạnh lẽo êm tại làm người khác không dám khinh nhờn vang lên, thì thầm từng câu từng chữ: "Hôm nay Kỳ Vân chơi bóng rổ đẹp quá, đến khi tất cả mọi người rời đi...."

Đại não Đường Ninh trống rỗng, như thể nơi tư mật nhất của cậu bị Kỳ Vân thô bạo xé rách ra, từng chút từng chút....

"Mình nhặt chai nước mà cậu ấy vừa uống xong."

Từng chút từng chút....

"Có phải là mình bị điên rồi không?? Tại sao mình lại muốn uống nước từ chai nước mà cậu ấy vừa uống xong chứ?"

.... Lộ ra ánh sáng.

Rõ ràng trong phòng tối đến mức không nhìn thấy cả bàn tay mình, nhưng trước mắt Đường Ninh vẫn phác họa ra gương mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Kỳ Vân, hắn chậm rãi hỏi: "Thế nên, tại sao cậu lại muốn uống nước từ chai nước của tôi?"

_______

Đôi lời của Editor: Hú Hú mọi ngừi ơi, tui đã trở lại đây, mụi ngừi có nhớ tui honggg 


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật