[ĐM] Ta làm bình hoa ở thế giới vô hạn (edit)

Chương 36: Ngôi trường ma quái (11) - Nếu như có thể được Kỳ Vân....



Chương 36: Ngôi trường ma quái (11) – Nếu như có thể được Kỳ Vân....

Edit: Meii

Sau khi Cố Minh kể cho Chu Xuyên nghe nội dung trong nhật ký của Đường Ninh, hai người đã liệt kê ra 3 việc cần thăm dò.

Một, điều tra xem tại sao trước kia "Đường Ninh" lại bị bắt nạt.

Hai, điều tra nhược điểm của Kỳ Vân.

Ba, điều tra gian WC đầu tiên bên phải trên tầng 2 khu dạy học A.

Đó là gian WC mà cả Đường Ninh và Tống Lâm Tố đã được truyền đến khi vào phó bản này, hơn nữa, ngày đó Tống Lâm Tố cũng từng nói có tin đồn gian WC có bị ma ám trên nhóm chat.

Nhắc đến nhóm chat, lúc này nhóm chat đã thành nhóm "NPC" rồi, ngoài tin nhắn Cố Minh nói sáng nay có NPC chặn cửa để bọn họ vi phạm nội quy trường học ra thì chỉ có 2 người gửi tin nhắn vào mà thôi.

【Lê Thừa An: Món thịt kho tàu ở canteen ngon lắm, béo ngậy lại không ngán, ăn vào miệng là an ra, mọi người mau đến nếm thử đi.】

【Đỗ Phỉ: Tôi đã làm hết bài tập toán hôm nay rồi đấy, các cậu ai không hiểu chỗ nào có thể hỏi tôi. À đúng rồi, mai tôi giúp mọi người mua bữa sáng nhé! @All】

Còn Tống Lâm Tố, từ sáng đến giờ gã hoàn toàn không xuất hiện, như thể gã đã bốc hơi rồi vậy.

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, ba người liền tụ tập chia nhau làm 3 nhiệm vụ kia. Do thiết lập nhân vật của Đường Ninh cần phải theo dõi Kỳ Vân sau mỗi buổi học nên cậu không có thời gian làm chuyện khác, vì thế nhiệm vụ đi điều tra WC liền giao cho Cố Minh.

Còn Chu Xuyên sẽ phụ trách đi theo Đường Ninh quan sát Kỳ Vân.

Vốn dĩ Cố Minh rất muốn đi theo Đường Ninh, nhưng không cần thẻ bài Gypsy của Cố Minh đưa ra cảnh báo, ngay cả người bình thường cũng có thể nhận ra Kỳ Vân rất ghét Cố Minh. Nếu Cố Minh còn đi theo Đường Ninh, vậy thì không phải y đang đi tìm đường sống, mà là đi vào đường chết.

Chuông tan học reo lên.

Đường Ninh đi sang phòng học 1, liền thấy dáng người quen thuộc chậm rãi ra cửa. Cậu vẫn duy trì khoảng cách 5 mét với Kỳ Vân, Chu Xuyên cũng đi cách cậu 5 mét, ba người cứ thế đi qua những NPC khác.

Đi được một đoạn, Đường Ninh bỗng nhận được tin nhắn của Chu Xuyên. 【Chu Xuyên: Lúc nào thì cậu ta thu dù lại?】

Đường Ninh trả lời. 【Đường Ninh: Khi cậu ấy vào trong nhà.】

【Chu Xuyên: Trước mắt, tôi đoán lý do cậu ta luôn mở dù là một trong hai lý do sau, một là cậu ta sợ ánh sáng, hai, dù là một đạo cụ đặc biệt."

【Chu Xuyên: Muốn chứng thực hai phỏng đoán này có đúng không thì cách đơn giản nhất là bắt cậu ta ra ánh nắng trực tiếp. Nhưng muốn cướp dù trên tay cậu ta thì hơi khó, cho dù có thành công thì cũng vi phạm nội quy trường học, trong đó có một điều là không được trộm cướp, cướp đoạt tài sản của người khác.】

Đường Ninh nhìn hình ảnh Kỳ Vân dưới dù trước mắt, cảm thấy không biết nên làm sao. 【Đường Ninh: Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?】

【Chu Xuyên: Buổi tối về phòng cậu thử kiểm tra xem cái dù kia có chỗ nào đặc biệt không, để tôi về nghĩ xem có cách nào không.】

___

Kỳ Vân tiến vào canteen, Đường Ninh cũng đi theo vào, cậu nhẹ nhàng không một tiếng động lướt qua từng gương mặt trong canteen. So với buổi trưa thì số người trong canteen chỉ còn khoảng một nửa.

Tất cả mọi người đều cúi đầu ăn cơm, liếc nhìn thêm lần nữa cũng chỉ thấy toàn đầu và đầu, ngoại trừ tiếng nhai nuốt thì ở đây không còn bất cứ tiếng động nào khác.

Kỳ Vân bê khay đồ ăn của mình ngồi ở một góc, nhìn khay thức ăn của hắn vô cùng thanh đạm. Hắn dùng đũa gắp đồ ăn bỏ vào miệng, nhìn mặt không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này, Đường Ninh bỗng nhớ tới trong nhật ký có một đoạn miêu tả khay thức ăn của Kỳ Vân:

~~~~~

Trưa nay Kỳ Vân ăn củ cải luộc với lạp xưởng, mình cũng lấy một khay giống hệt cậu ấy. Kỳ Vân đẹp trai quá đi mất, tay áo cậu ấy mãi mãi không dính một hạt bụi nào, dáng ngồi thẳng tắp, bàn tay cầm đũa cũng thật đẹp. Ước gì mình biến thành đồ ăn trong khay để cậu ấy gắp đưa lên miệng ăn nhỉ, như vậy thì mình có thể hòa thành một thể với cậu ấy, như vậy thì chúng mình có thể mãi mãi ở bên nhau không bao giờ xa rời.

~~~~~

Lúc trước đọc đoạn này xong, Đường Ninh chỉ cảm thấy "Đường Ninh" kia điên rồi.

Nhưng khi nghĩ lại chuyện này một lần nữa, ý nghĩ trong đầu cậu lại biến thành....

Nếu như được Kỳ Vân ngậm lấy...

Nhất định sẽ rất thoải mái....

Đường Ninh không tin nổi mà lắc lắc đầu, muốn lắc bay ý tưởng kỳ cục này.

Kỳ Vân gắp một miếng cơm trắng lên miệng, đầu đũa đưa những hạt cơm trắng như tuyết vào trong miệng hắn. Nhìn hắn thong thả ung dung ăn từng miếng nhỏ xíu, nhỏ đến mức khiến người khác nghi ngờ liệu hắn ăn ít thế có đủ no hay không?

Ăn thêm vài miếng, Kỳ Vân thong thả đặt đũa xuống khay, sau đó hắn dọn dẹp khay cơm của mình rồi đứng dậy ra khỏi canteen.

Đường Ninh vội vàng chạy theo hắn, Kỳ Vân vẫn cầm chiếc dù đen kia, bước đi từ tốn không nhanh không chậm chẳng quan tâm đến thế giới xung quanh, như thể hắn đang tiến vào thế giới thuộc về mình, những người xung quanh đều biến thành những mảng mờ mịt, chỉ có thân ảnh của hắn càng ngày càng rõ ràng.

Đường Ninh nhìn Kỳ Vẫn lặng lẽ đi xuyên qua đám người kia, trong đầu lại hiện lên một đoạn nhật ký:

~~~~~

Thật mong có một ngày mình có thể cùng Kỳ Vân sánh vai đi qua khuôn viên trường, cũng mong có thể cùng Kỳ Vân đi dưới bóng dù đen ấy. Nhưng mà, Kỳ Vân tốt đẹp như vậy, mình làm sao xứng ở bên cạnh cậu ấy đây? Nếu như có thể biến thành cái bóng của cậu ấy thì tốt rồi, cho dù có bị cậu ấy dẫm đạp lên thì mình cũng cam tâm tình nguyện.

~~~~~

Đường Ninh ngơ ngác dừng lại.

Thật kỳ lạ.

Tại sao vừa nãy cậu lại tán thành suy nghĩ kia của "Đường Ninh"?

Cậu mờ mịt che lại đầu mình, thật muốn mở ra xem rốt cuộc bên trong có thứ kì lạ gì không.

—— Kỳ Vân đối xử với anh rất đặc biệt, cậu ta còn rất chăm sóc anh, nhưng việc cậu ta dễ dàng làm nhất là giết anh!

—— Người chơi bình thường đến hạn sẽ đi, còn người chơi đã chết thì không thể!

Những dòng chữ mà Cố Minh viết chợt hiện lên trong đầu cậu, mỗi chữ đều rất rõ ràng như muốn thức tỉnh cậu vậy.

Đường Ninh dùng tay gõ lên đầu mình, ngẩng đầu lên lại thấy bóng dáng của Kỳ Vân sắp biến mất, cậu chỉ có thể cắn môi, bước nhanh đuổi theo hắn. Khi Kỳ Vân đi đến con đường nhỏ đầy hoa tử đằng, hoa nhỏ rơi xuống như mưa phủ đầy mặt dù.

~~~~~

Con đường hoa từ đằng này luôn chỉ có mình và cậu ấy đi qua. Cậu ấy đi phía trước, còn mình ở phía sau. Mình đi theo dấu chân của cậu ấy, còn dẫm lên dấu chân ấy, như thể bằng cách này, mình và cậu ấy sẽ có một mối liên hệ bí ẩn vậy. Mình đi theo cậu ấy, như một chiếc bóng đuổi theo ánh mặt trời. Thật tuyệt!

~~~~~

Gió nhẹ thổi những cánh hoa tử đằng bay lên tóc cậu khiến hô hấp của Đường Ninh hơi cứng lại một chút, như thể cậu đang nếm thử sự ngọt ngào mà "Đường Ninh" kia vẫn luôn hướng đến.

Kỳ Vân đi qua con đường hoa tử đằng, tiến vào tòa ký túc cũ kĩ. Đường Ninh ngẩng đầu lên, mở cánh cửa ký túc ra, bên trong đen sì, như một cái miệng của một con thú dữ khổng lồ, chỉ một giây sau sẽ ngậm lại nuốt chửng cả thịt lẫn xương cậu vậy.

Nhưng nơi này có Kỳ Vân.

Cậu muốn ngồi ngốc bên cạnh Kỳ Vân như một chú chim non không muốn rời khỏi tổ ấm, như cá không muốn rời khỏi nước, Đường Ninh nghĩ, cậu cần hắn!

Giống như vào lúc nguy cấp, cậu chỉ cần Kỳ Vân xuất hiện, cần Kỳ Vân ôm lấy cậu, cần thân nhiệt của hắn bao quanh.... Cần Kỳ Vân như cần Mạc Vân Sơ vậy.

Chẳng lẽ Kỳ Vân chính là "vương tử" mà thẻ bài nhắc đến sao? Nhưng nếu thế, còn Cố Minh thì sao?

Chu Xuyên đi theo Đường Ninh phát hiện cậu đứng ngây người trước cổng ký túc một lúc lâu, cậu ta cảnh giác tiến đến gần cậu, muốn xem trên mặt cậu có nở một nụ cười quái dị không.

Nhưng khi Chu Xuyên đến trước mặt cậu, lại thấy cậu như một chú dê ngây thơ, ánh mắt tủi thân vô bờ nhìn y mà nói: "Hình như.... Hình như tôi bị làm sao ấy."

Chu Xuyên vẫn luôn không thích cái người mặt búng ra sữa này, hơn nữa, đối với giới giải trí diễn viên này nọ cậu ta cũng không có chút thiện cảm nào cả. Lúc trưa thấy Cố Minh vì Đường Ninh mà muốn mạo hiểm theo dõi Kỳ Vân, trong đầu cậu ta còn nảy ra một ý muốn dùng nội quy trường học làm Cố Minh chết đi rồi chiếm lấy thẻ bài "Người Gypsy" của y.

Thế nhưng vào giây phút đối diện với ánh mắt yếu ớt kia, Chu Xuyên không khỏi thầm mắng trong lòng...

Đây là thẻ bài hệ mị hoặc cấp mấy chứ?

"Làm sao là làm sao?" Chu Xuyên cầm lòng không đậu mà hạ thấp tông giọng, khi nhận ra ngữ khí của mình đã vô thức thay đổi, cậu ta không nhịn được mà nhăn mày lại.

"Đường Ninh nguyên bản dường như mắc bệnh mê luyến Kỳ Vân, không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác như mình bị lây căn bệnh kia rồi vậy...." Đường Ninh khổ sở nhăn mày lại, "Tôi cầm lòng không đậu mà bị cơ thể Kỳ Vân hấp dẫn, sẽ cảm thấy tay của cậu ấy thật đẹp, muốn bàn tay ấy vỗ về...."

Như lúc hắn bôi thuốc cho cậu, rõ ràng cảm thấy rất đau, nhưng lại mong sự đau đớn này ở lại lâu một chút. Trên sống lưng vẫn còn cảm giác ẩn ẩn đau đớn, Đường Ninh chớp chớp mi, chóp mũi bỗng đỏ lên.

"Tôi sẽ cảm thấy lồng ngực cậu ấy thật rắn chắc, chỉ muốn được vùi mình vào đó. Lại cảm thấy dáng vẻ khi đi bộ của cậu ấy thật đẹp, tôi thậm chí, thậm chí còn...." Đường Ninh bỗng nói không lên lời, ngại ngùng cắn chặt môi lại.

Chu Xuyên vốn đang nghiêm túc nghe Đường Ninh nói, khi nhìn thấy biểu cảm này của cậu, cậu ta hơi ngẩn ra một chút.

Đường Ninh chỉ là một người chơi mới đang bị quái vật ảnh hưởng, nên nếu cậu có ý tưởng vặn vẹo như vậy cũng không có gì là đáng xấu hổ cả. Nhưng ngược lại, Chu Xuyên là người chơi lâu năm, vốn có thể giúp đỡ người mới, khi nghe Đường Ninh run rẩy thổ lộ tiếng lòng lại cảm thấy.... ý nghĩ như thế mới đáng xấu hổ!

"Cậu thậm chí cái gì?" Giọng nói của Chu Xuyên trầm hẳn đi.

Ngón chân Đường Ninh hơi co quắp lại, ngượng ngùng đến mức vành tai cũng đỏ lên, thậm chí, đuôi mắt cậu còn vì ý nghĩ của mình mà đầy hơi nước, cậu lí nhí nói một câu hàm hồ khiến người khác nghe không rõ.

Nhưng thẻ bài của Chu Xuyên là thẻ bài "Thợ săn".

Thế nên cậu ta có thể nghe rất rõ.

Nhưng cậu ta vẫn đứng trước mặt Đường Ninh nhìn vẻ mặt vừa ngại ngùng vừa sợ hãi đến sắp hỏng, thản nhiên nói: "Cái gì cơ? Nói to lên một chút."

Đường Ninh khổ sở mà che mặt lại, nhỏ giọng nói: "Tôi thậm chí còn muốn bị cậu ấy dẫm đạp...."

"Đúng là một vấn đề nghiêm trọng đấy!" Chu Xuyên nói. "Tôi đoán, nếu cậu cứ tiếp tục để cậu ta ảnh hưởng đến mình như vậy, cậu sẽ càng lún sâu vào. Sau đó, cậu sẽ tự đánh mất ý chí của mình, chỉ muốn sống phụ thuộc vào Kỳ Vân."

Cho dù Đường Ninh đã đoán được, nhưng Chu Xuyên nói thẳng ra như vậy vẫn khiến cậu cảm thấy khủng hoảng.

Đường Ninh nhớ rõ vào ngày đầu tiên, cậu còn cảm thấy nội dung trong quyển nhật ký kia thật kinh tởm, thế nhưng hôm nay mới là ngày thứ hai, cậu đã bắt đầu vô thức cảm thấy tán thành với nội dung đó. Nếu thế thì đến ngày thứ ba, thứ tư... rồi sau sau nữa, lúc ấy cậu còn có thể giữ được suy nghĩ bình thường của bản thân không?

Cậu hoảng hốt nâng mắt lên, bất lực nhìn Chu Xuyên: "Có phải tại tôi đã nhìn thẳng vào mắt cậu ấy không?"

Cổ họng Chu Xuyên khẽ trượt xuống, cậu ta ậm ừ: "Ừ."

"Quy tắc đã bảo tôi không được đối diện với quái vật...." Đường Ninh hoảng loạn nói, "Làm sai bây giờ, tôi không biết Kỳ Vân có thể là quái vật, tôi còn nhìn vào mắt hắn rất nhiều lần nữa chứ...."

Đúng lúc này, bên phía Cố Minh truyền đến tin tức.

【Cố Minh: Tôi tìm thấy một ngón tay trong WC, trên ngón tay đó còn đeo một cái nhẫn giống hệt của thầy giáo dạy Toán.】

【Cố Minh: hình_ảnh.jpg】

【Cố Minh: Tôi không nhận nhầm đâu, thẻ bài của tôi cũng nói, đây là nhẫn của thầy giáo dạy Toán!】


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật