[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Vạn Trùng Sâm Lâm Aura



Được sự "ưu ái" của trưởng lão nhóm thí luyện được thể nghiệm lơ lửng giữa không trung và rơi tự do bằng lực hút trái đất cộng tiếp xúc với sự kêu gọi mãnh liệt của đất mẹ bao la.

Tiếp đất một cách an toàn, may là không có ai bị thương nặng nên ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nhìn cánh rừng bao la vô tận trước mắt không khỏi làm người ta kinh sợ. Từng hàng cổ thụ caio lớn che khuất ánh sáng chiếu xuống mặt đất làm nơi đây âm u quỷ dị, không có tiếng chim hót như khu rừng bình thường chỉ có tiếng gào của dã thú ngày một gần hơn. Khoan đã....tiếng gầm gần hơn ban nãy rất nhiều, không lẽ bọn dã thú đang đuổi đến đây sao.

Không sai bọn quái vật lẫn dã thú ở đây nghe được mùi thịt tươi mới từ con mồi mà chúng cảm nhận yếu ớt hơn so với lũ học viên khủng bố còn quái vật hơn cả bọn chúng. Sự thèm khát máu thịt tàn ác chảy trong từng thớ thịt lan đến huyết quản khiến cổ họng khô khốc không kiềm chế được. Vừa liếm môi vừa di chuyển nhưng nó không ngăn nổi sự thèm khát tận cùng của bản năng, chúng đang tiến rất gần đến con mồi ngon chờ đợi đã lâu.

Cảm nhận nguy hiểm đến gần tất cả nhớ ra mình có ma pháp trong người nhanh chóng tẩu thoát theo mọi phương hướng, nhóm của Kim Taerae ăn ý tụ họp cùng nhau tiến về một hướng cố định. Khi bọn quái vật đến nơi nào đâu còn con mồi ngon chờ chúng nữa chỉ có gió lạnh ùa từng cơn hoà mùi hương nhạt nhoà từ lâu. Không gian chỉ có tiếng thở nặng nề của chúng sau đó là tiếng gầm tàn bạo vang vọng cả khoảng không rộng lớn, chúng thạt sự tức giận vì để vụt mất miếng mồi ngon béo bở lần này.

Chạy một khoảng xa không nghe được tiếng gầm nguy hiểm nhóm của Taerae dừng lại, lúc này họ mới để ý xung quanh chỗ dừng chân, khi nãy chạy trốn quá vội vàng không ai để ý họ chạy hướng nào và đã đi qua những đâu, điều này cực kì bất lợi khi ở khu vực xa lạ hơn nữa đây còn là Rừng Aura nơi đầy rẫy nguy hiểm rình rập. Nơi họ đang đứng cây cối thưa hơn một chút vừa đủ có ánh sáng chiếu vào, bên cạnh là dòng suối nhỏ, nước suối trong vắt thấy rõ những viên đá dưới đáy cùng đàn cá béo mập nô đùa bên dưới.

Kim Taerae đánh giá hoàn cảnh xung quanh một cách cẩn thận, khi nhìn thấy con suối đôi mắt cậu thoáng loé sáng rồi lướt qua vị trí khác, nhận thấy nơi đây là khu vực an toàn cậu khẽ gật đầu ra hiệu với các thành viên khác. Nhìn thấy tín hiệu từ cậu tất cả thở phào nhẹ nhõm đồng thời bàn bạc về tình hình hiện tại, Kim Taerae nói

"Nếu như Trưởng lão đưa chúng ta đến nơi này để luyện tập chắc chắn không thể nào quay lại trong một sớm một chiều. Có lẽ khoảng thời gian này sẽ kéo dài rất lâu, cụ thể là bao lâu thì chúng ta không biết được."
Tất cả đều đồng tình với ý kiến này, bọn họ không phải là kẻ ngốc, ngay từ lời nói ban đầu của vị trưởng lão kia họ đã cảm thấy không đúng, khi đến nơi này họ càng khẳng định sự việc không đơn giản như lời lão ta nói. Quả nhiên Ahn Hyeong Seop lên tiếng để khẳng định việc này

"Trên đồng hồ ma pháp của chúng ta có bảng thông tin số quái vật lân số As mà chúng ta giết được. Hiện tại tất cả đều bằng 0 đồng nghĩa chúng ta chưa giết được con nào. Nhưng phía bên trái trên cùng lại là con số 48:45:45 đang đếm ngược chứng tỏ điều gì? Đây có vẻ là thời gian chúng ta cần săn đủ sói lượng quái vật cần thiết, nếu không có gì bất ngờ có vẻ sẽ là 49 ngày. "

Người có bộ não thông minh nhất đã lên tiếng, quả nhiên khi tất cả cùng kiểm tra lại đều phát hiện điểm này, chỉ là trưởng lão không đề cập số lượng quái vật cần giết sẽ là bao nhiêu nhưng bọn họ có linh cảm càng săn nhiều càng tốt. Xem ra phải chuẩn bị chiến đấu lâu dài rồi đây. Chỉ là người họ lo lắng nhất là Ngô Ngọc Hưng liệu cậu ta có theo kịp và trụ nổi trong hoàn cảnh thế này không? Nhìn dáng vẻ cậu ta chỉ là 1 Thuật sĩ yếu ớt làm sao sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt này đây.

Nhìn ánh mắt lo lắng liên tục bắn về phía mình Ngô Ngọc Hưng mỉm cười bất đắc dĩ, tay nhẹ vuốt lông iE và Hannies rồi nói
"Các cậu không cần lo cho tôi, bản thân tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng với núi rừng và thiên nhiên nên kĩ năng sinh tồn của tôi tuy không nhiều nhưng vẫn đủ để tôi sống sót ở đây."

Mặc dù nói như thế nhưng bản thân cậu lại nghĩ rằng " Chính ra các vị công tử thiếu gia, tiểu thư đây mới là kẻ cần học cách sống sót trong công cuộc huấn luyện này."

Kim Taerae nhìn thấy sự tự tin trong mắt cậu ta không hiểu sao đáy lòng đầy sự tin tưởng cậu ta thạt sự có thể sinh tồn ở nơi hoang dã này. Do dự một lúc nhưng sau đó tất cả cùng nhau ngồi lại bàn bạc về cách sống sót ở này cũng như cách săn quái vật. Dù cho trưởng lão đã bảo tự mình phải thực hiện nhưng ông ta không nói không được hợp tác cùng nhau có lợi.
Thêm nữa bọn họ vốn dĩ là những người bạn có thể tin tưởng giao phía sau lưng của nhau lúc hiểm nguy diễn ra.

Bàn bạc mọi chuyện xong mặt trời đã ngả về tây lúc này Kim Taerae với kinh nghiệm dày dặn đã hướng dẫn mọi người ở đây cách dựng trại bằng vật liệu thiên nhiên cùng cách nhóm lửa, dù sao họ cũng có ma pháp nên những việc này khá dễ dàng. Quan trọng nhất là nguồn nước uống đã có chỉ còn lại việc tìm kiếm thức ăn mà thôi. Cả nhóm chia thành hai nhóm nhỏ gồm Kim Taerae, Ngô Ngọc Hưng sẽ tìm thức ăn gần đây nhóm còn lại bao gồm Ahn Hyeong Seop, Song Jae Won, Lee Eui Woong và Choi Byeong Seop lo dựng lều trại nhóm lửa và tìm kiếm củi khô đồng thời dọn dẹp những con quái vật nếu chúng bén mảng lại gần.

Nhìn công việc phân công đâu đó rõ ràng Lee Eui Woong thở phào nhẹ nhõm, ít ra nhóm họ không bị lạc tách khỏi nhau, may mắn cũng không ai bị thương cả. Chỉ có một người không vui là Choi Byeong Seop, vốn dĩ cậu muốn cùng người kia cùng nhau tìm thức ăn cho nhóm, hương vị dễ chịu từ người ấy khiến cậu cảm thấy an ổn hơn bao giờ hết nhưng cậu lại không biết phân biệt những thứ có thể ăn được trong rừng chỉ đành ngậm ngùi ở lại nhóm canh gác mà thôi. Ánh mắt uats ức như bé gà con lạc mẹ làm ai kia động lòng trắc ẩn nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nếu để cậu ta đi chung sẽ có nhiều thức rắc rối xảy ra.

Ở nơi khác những nhóm khác không chỉ bị tách ra mà có vài người xui xẻo đụng trúng những con quái vật đang săn mồi, dù thoát khỏi nhưng cái giá phải trả không hề nhỏ tí nào. So với họ không khí nơi đây vẫn yên bình rất nhiều.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật