[Chanbin] Ánh mặt trời phương Đông

Tỉnh lại đi nào Choi Byeong Seop!



Trong bóng tối Ngô Ngọc Hưng đang cố sức chữa trị các vết thương cho Choi Byeong Seop, mất không ít thời gian các vết thương bên ngoài khép miệng lại và dần hồi phục. Tuy vậy tình trạng cơ thể của cậu ta không có dấu hiệu tốt lên mà thậm chí có dấu hiệu ma pháp bị xói mòn liên tục, đôi môi không còn chút máu thêm mồ hôi vươn đầy trán khiến Ngô Ngọc Hưng lo lắng không thôi. Tình cảnh này có lẽ mạch ma pháp bị tổn thương không nhẹ, thêm các vết máu bầm ứ đọng ngăn cản lưu thông giữa các dòng chảy khiến ma pháp chữa trị khó có thể ngấm sâu vào bên trong chữa lành các vết thương ẩn, nếu cứ như vậy chỉ sợ cậu ta sẽ bị tổn thương nặng hơn thậm chí trở thành người tàn phế cả đời không sử dụng ma pháp được. Ở thế giới này việc không sử dụng ma pháp được xem như bước chân vào con đường chết, dẫu cho khoa học có tân tiến hơn nhưng đối với kẻ được sinh ra trong Đại gia tộc việc này không khác gì sỉ nhục danh tiếng lẫn địa vị của họ.

Ngô Ngọc Hưng suy nghĩ một lúc, môi mím chặt căng thẳng, làm cách nào để chữa trị tỉ mỉ cho cậu ta mà không phá vỡ quy luật dòng chảy bên trong cơ thể đây? ( Đối với con người nơi này mỗi người đều có riêng cho mình cách vận hành ma pháp riêng, chính vì vậy trong cơ thể họ dòng chảy ma pháp là thứ độc nhất. Nếu không may dòng chảy bị ảnh hưởng sẽ gây nên những hậu quả không thể tưởng tượng được. Ngoài ra việc tác động từ các yếu tố bên ngoài như ma pháp chữa bệnh của Thuật sĩ hay dụng cụ máy móc khám chữa bệnh hợp pháp đều hết sức cẩn thận, tất cả đều tuân theo những nguyên tắc tuyệt đối nhằm bảo vệ cho người tiếp nhận. Ngoài ra những hành động không phù hợp nhằm phá hủy hoặc đảo nghịch dòng chảy là thứ cấm kị.)

Tình hình hiện tại cục kỳ cấp bách khiến cho cậu không thể chần chừ, ngay lập tức cậu lựa chọn chữa trị cho Choi Byeong Seop ngay lúc này. Tuy vậy bản thân không thể truyền ma pháp của chính mình vào trong người cậu ta như vậy rất nguy hiểm, ma pháp của mỗi người đều có năng lượng đối nghịch nhau nếu truyền vào sẽ gây ra phản ứng tự vệ mạnh, từ đó dẫn đến việc giải phóng năng lượng nhằm bài xích vật thể lạ trong cơ thể. Song song đó nguồn năng lượng này lớn đến mức gây ra một vụ nổ khiến người đó tử vong tại chỗ, vậy nên đây là cách lựa chọn ngu ngốc nhất. Nguồn sức mạnh ôn hòa nhất để dùng trong những lúc này chính là sinh mệnh chi lực.

Cậu nhìn Choi Byeong Seop một lúc, ánh mắt mềm mại bao dung mọi thứ của cậu ấy, hít một hơi thật sâu cậu nắm lấy cánh tay của cậu ta. Bàn tay xinh đẹp từ từ gỡ lớp bao tay màu đen ra, cánh tay trắng mềm nắm lấy bàn tay to lớn, một cánh tay khác dùng dao rạch trên tay Choi Byeong Seop một đường sâu, ngay lúc ấy Ngô Ngọc Hưng dùng năng lực sinh mệnh giữ vết thương không cho máu chảy ra.

Chính bản thân cậu cũng tự rách một đường trên tay mình, sau đó áp bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay to lớn của cậu ta, lúc này cậu cắn chặt răng tách từng chút nguồn năng lượng sinh mệnh thành những sợi mảnh dài từ cơ thể mình theo bàn tay truyền vào cơ thể Choi Byeong Seop. Mỗi tia sinh mệnh như thế gắn thêm một chút ý thức mỏng manh của chính cậu, từ đó cậu điều khiển chúng theo từng nhánh mạch phân bố khắp hệ thống tuần hoàn bên trong.

Từ con đường nhỏ men qua các lối rẽ đổ về đại lộ lớn của mạch chính, rồi từ mạch chính lại phân tán đi các ngóc ngách nhỏ khác, trên đường đi nhũng sợi sinh mệnh dẻo dai dùng sự kiên cường của mình đánh tan từng cục máu bầm lớn nhỏ. Tiếp đó mang những nguồn sinh mệnh ôn hòa dễ chịu men theo thành mạch khâu lại những lỗ hỏng trên đường, lắp đầy mảng nứt vỡ, nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương nhỏ đến lớn. Sau đó từ tốn củng cố cùng mở rộng thêm đôi chút cho những vùng chật hẹp trước kia, cứ như vậy từng dòng ma pháp vui sướng theo sợi sinh mệnh tiến lên phía trước vỗ về cơ thể bị tàn phá đến thấm mệt này.

Ngoài ra dòng máu phụ thần cũng không ngủ yên, mỗi giọt máu tràn đầy sức sông mạnh mẽ từ từ thức dậy theo dòng máu bắt đầu chữa lành những tổn thương nặng nề khác. Cơ thể của Choi Byeong Seop đã sống lại theo cách như vậy.

Nhưng Ngô Ngọc Hưng lại không như vậy, việc làm tưởng như đơn giản này lại là việc đặt cược mạng sông của cậu thêm một lần. Nếu chẳng may ý thức của cậu ẩn bên trong sợi sinh mệnh bị bài xích, ngay lập tức những năng lượng bên trong kia sẽ cắn nuốt nó, đồng nghĩa cậu sẽ mất đi một phần ý thức không nhỏ. Những sợi sinh mệnh kia tất cả đều được rút ra từ chính bản thân của cậu nên chỉ cần sơ hở là mạng sống của cậu cũng bị cắt đứt theo chúng. Nhưng may thay việc chữa trị hoàn thành một cách suôn sẻ, đến lúc sợi sinh mệnh cuối cùng được rút về Ngô Ngọc Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này so với lúc sử dụng năng lượng của Sinh Mệnh Thụ không khác nhau là bao, nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa lượng ma pháp vừa hồi phục tiêu hao không còn sót gì. Tuy vậy trước khi rơi vào hôn mê lần nữa cậu gắng gượng băng bó vết thương cho cả hai, đeo găng tay cẩn thận cho cậu ta rồi mới gục vào vòm ngực rộng lớn kia lần nữa.

Ngô Ngọc Hưng không biết rằng lúc cậu hôn mê lần nữa cánh tay còn lại không cử động kia của Choi Byeong Seop ngay lập tức ôm lấy eo cậu, để cú ngã kia không mạnh bạo mà nhẹ nhàng ôm cậu tựa vào ngực mình. Đôi mắt nhắm nghiền ban nãy mở to, màu mắt đen thẳm lạnh lẽo nhìn chằm chằm người trong ngực mình, so với ánh mắt của Koo Bon Hyuk lạnh rét như mùa Đông Bắc Âu xa xôi thì sự lạnh lẽo của cậu ta như cơn lạnh của địa ngục sâu thẳm, tối tăm.

Choi Byeong Seop từ lúc Ngô Ngọc Hưng chữa trị cho mình đã tỉnh lại, vốn dĩ cậu không muốn cả hai phải ngại ngùng nên vẫn giả vờ ngủ say để cậu ấy yên tâm chữa trị. Sự thoải mái xen lẫn ấm áp kia như hòa tan phần nào cái lạnh buốt của linh hồn, để ý thức dần dần tĩnh lặng mà mơ màng ngủ quên. Nhưng ngay lúc cậu ấy mở đôi găng tay ra cậu muốn cử động cơ thể để né tránh, nhưng quá muộn để làm việc đó. Khi cánh tay mềm mại ấy chạm vào đôi tay đầy tội lỗi này Choi Byeong Seop ngĩ đến vô vàn viễn cảnh cậu ấy bị năng lực đáng chết kia biến thành tro bụi, hay chịu những cơn đau đớn khủng khiếp rồi chết trong ngọn lửa đen ngòm.

Vậy mà điều kì tích lại xảy ra, cậu ta Ngô Ngọc Hưng lại chẳng xảy ra việc gì như cậu nghĩ, đôi tay của chính mình lần đầu tiên từ khi sinh ra cảm nhận được sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể. Lần đầu tiên đôi tay này lại không giết chết ai đó, thật kì lạ mà lại vui vẻ. Đúng vậy Choi Byeong Seop lần đầu tiên cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ như thế vì cậu có thể chạm vào ai đó một cách đúng nghĩa.

Vui vẻ ngắn ngủi thì hành động của cậu ấy khiến cậu khiếp sợ hơn, cậu ấy vậy mà lại dùng sinh mệnh lực của chính mình để chữa thương cho cậu- một người quen biết không quá lâu, lại chẳng có ý nghĩa gì trong cuộc đời của cậu ấy cho đến lúc này. Trái tim cậu đập dữ dội, nhưng cậu phải cố gắng kìm chế nếu không sẽ khiến người đó bị thương. Linh cảm của cậu đã mách bảo cậu như thế.

Đến khi người đó hoàn thành xong, dù bản thân cạn kiệt mọi thứ những vẫn dịu dàng ấm áp xử lý vết thương, đeo găng tay cho cậu. Tại sao đứa trẻ lạc loài như cậu lại có được đặc ân của thiên thần như thế này? Hay đây là món quà mà mẹ ở trên cao gửi đến đây sưởi ấm sự lạnh lẽo của bản thân chăng?

Dù không biết là như thế nào nhưng lúc này đây cậu ấy đã trở thành người đặc biệt nhất trong lòng của Choi Byeong Seop, là ánh sáng mặt trời chiếu trên con đường lạnh lẽo, u tối mà cậu đang bước đi. Ôm thật chặt người ấy vào lòng, cằm đặt lên vai cậu ấy, ánh mắt đen kịt kia chỉ có một sự chấp niệm hiện hữu giữa màn đêm lạnh. Vĩnh viễn cậu sẽ không buông ra sự dịu dàng duy nhất này.

Có lẽ chính Choi Byeong Seop cũng không hiểu bản thân dần dần bước vào một vũng bùn tối tăm không thể về, nếu có biết cậu cũng không ngại mà nhảy vào đó. Và Choi Byeong Seop lúc này không phải là chàng trai ngốc nghếch đáng yêu của năm người bạn kia, cậu ta đã ngủ quên trong bức màn mỏng giăng đầy bụi gai địa ngục.

Nhưng bên trong bụi gai đó, chàng trai ấy đã mở mắt, đôi mắt đen hệt như Choi Byeong Seop lúc này nhìn thẳng vào trái tim của cậu. Bàn tay chạm nhẹ vào bụi gai rồi nắm chặt lấy chúng, gai nhọn đâm vào chảy máu nhưng cậu không quan tâm. Cậu phải tỉnh lại ngay lúc này, nếu không kẻ điên kia sẽ làm hại người quan trọng ấy cùng những người bạn của cậu mất. Tỉnh lại đi nào Choi Byeong Seop!



Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật