[SevenAU] Sketchbook Scene.

(Never Happy End 2) Ice's Fusion.



A/N: Phân đoạn này chưa thuộc một chương nhất định nào, nhưng có thể mình sẽ triển khai nó nhiều hơn trong tương lai:33

*

Trời đang có tuyết rơi. Vào năm 2012, tuyết luôn rơi. Mọi thứ thật kì lạ.

Căn phòng tôi được xếp lịch để kiểm tra sức khỏe định kỳ nay gần như vắng ngắt. Nó như một canteen sang trọng dành cho các tiến sĩ của F-2A ghé thăm và có những buổi thử trà chiều.

Một khách hàng duy nhất vừa kết thúc món trứng Benedict thì tôi cũng bắt đầu bật máy chơi một ván cờ điện tử. Đằng sau quầy, bài hát Englishmen In Newyork quay trong ổ CD. Mọi thứ thật huyền ảo. Tôi chỉ chuẩn bị bước qua tuổi thứ mười. Nhưng tôi nghĩ mình rất già dặn.

"Này Ice, rót thêm sữa tươi với kem cho tớ được không?"

Tôi ngước lên khỏi cuốn sách giáo khoa, vớ lấy bình cà phê đang hâm nóng trên giá rồi tiến về phía "khách hàng". Tôi vừa rót cà phê vừa né tránh ánh mắt của người nhỏ nhất trong nhà, nó đã như vậy từ sau khi tôi và cậu ấy trở về trong chuyến công tác dài hạn mà chút nữa phanh phui mọi bí mật của Tổ Chức.

Vì thế, sự chú ý của tôi dồn vào ván cờ cậu ta đang chơi. Tôi cắn lưỡi, ngập ngừng không biết có nên nói với Solar điều này không, với ý nghĩ làm vậy sẽ đi ngược lại với nguyên tắc mà tôi đã tự đặt ra cho mình: né tránh "các thành viên của gia đình" xa chừng nào tốt chừng đó.

Cuối cùng, khi nhìn thấy cậu ta trỏ một quân trên bàn cờ, tôi bước qua lằn ranh và chỉ thị. Định đổi vị trí quân xe và quân vua sao? Sự an toàn này không đáng giá chút nào. "Đặt quân xe xuống và quên việc nhập thành đó đi."

"Gì kia?" Solar bất ngờ trước cái miệng im im của tôi mà hỏi.

Giọng cậu ấy gần như trầm bổng và tươi vui. Lần đầu tiên tôi thực sự nhìn kĩ đường nét của ai đó, trừ tiến sĩ Norman. Solar mặc đồ trắng, đeo găng, kính sáng loáng, gương mặt duyên dáng, mái tóc sáng lấp lánh như mật ong.

"Ngay bây giờ, nhập thành không phải là một ý hay." Tôi giải thích vẻ tự tin. "Hãy di chuyển con mã ở ô F9 thì hơn."

"Sao lại thế?"

"Cậu đang ở nước cờ thứ mười hai đúng không? Chỉ cần đọc thấu được bước đi tiếp theo. Đọc được tâm trí các kì thủ chỉ là vấn đề nhẫn nại." Tôi nhận xét.

Solar dường như thích thú trước vẻ táo tợn của tôi, một cậu bé im hơi lặng tiếng từ những ngày đầu tiếp xúc, khoác tay mời tôi ngồi xuống. "Chỉ tớ xem."

Tôi không biết nên xử trí thế nào, nhưng rốt cuộc cũng ngồi xuống phía đối diện, rồi bắt đầu dịch chuyển một quân cờ, rồi một quân khác, đi bước nào bình luận luôn bước đó. Tôi nói một mạch rất dài, còn không chắc là khi nói mình có đang nhắc đến trọng tâm của thế cờ không. "Rồi bước cuối là để quân hậu ăn quân xe ở ô C5."

Solar sững sờ ngay khi tôi vừa kể xong. Tôi đứng dậy, kết thúc phần chứng minh bằng cách nói rõ. "Đó là một thế cờ chiếu hết Mate Boden."

Hơi tự ái, cậu ta nhìn bàn cờ đăm đăm, tự chơi lại ván cờ trong đầu. "Này, khoan, chờ đã, tớ vẫn chưa hiểu! Tại sao quân hậu phải ăn quân xe? Sao cậu không giảm tốc ở lượt ra quân mã? Như vậy chẳng phải chạy thẳng vào thế bí của quân địch hả?"

Tôi nhún vai. Thật là một con người vội vàng. "Nếu chơi như vậy đối với cậu là quá nhanh thì cứ bình tĩnh mà nghiền ngẫm lại ván cờ. Cậu sẽ thấy đó là giải pháp duy nhất khả dĩ."

Vượt qua nỗi thẹn vừa chuốc lấy, Solar đề nghị tôi chơi một ván cờ khác, nhưng tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi từ chối. "Tớ bận rồi."

Cậu ấy nhìn tôi quay lại sau quầy trong khi chủ nhà hàng xuất hiện. "Được rồi, bé Ice, phần latte của con đã xong." Người đàn ông nói và chìa cho tôi bốn tờ tiền trị giá 10 ngàn.

Solar đột nhiên gọi tôi lại. "Vậy 100 ngàn cho một ván cờ đi!" Cậu ta vừa nhấn mạnh vừa đặt một tờ tiền lên bàn. "Tớ nhường cậu quân đen luôn."

Tôi nhìn tờ tiền, ngần ngừ một phần tư giây, chợt nhớ đến việc mình cần tích lũy một số đồng ít ỏi, và chấp nhận ngồi xuống, lên một quân tốt.

Solar mỉm cười. Những nước đi đầu tiên diễn ra trong chốc lát. Tôi nhanh chóng hiểu ra rằng mình sắp thắng ván cờ, thậm chí còn có thể thắng rất nhanh, nhưng điều gì đó trong tôi không muốn làm vậy. Hầu như vô thức, tôi đi vài nước vào thế bí để kéo dài thời gian. Có những lúc, tôi buộc mình không nhìn ra cửa sổ để khỏi trông thấy những bông tuyết đang quay cuồng trên bầu trời. Bên ngoài, tôi biết đang có những cơn gió quất rát, cái lạnh cắt da cắt thịt, nỗi sợ, cảm giác bấp bênh. Tôi biết sớm hay muộn, tôi sẽ phải thu hết can đảm để đối diện với chúng, nhưng ngay lúc này, tôi tự cho mình một khoảng trời riêng với "đứa trẻ thông minh nhất nhà", trong bầu không khí ấm áp đặc sếnh của nhà hàng.

Cả hai người bọn tôi chơi càng lúc càng chậm. Tôi kéo dài thú vui thêm 5 phút nữa, trước khi thúc nhanh mọi chuyện. Bằng ba nước đi, Solar đã rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Thua và bị chiếu tướng.

"Xong nhé." Tôi xẵng giọng rồi cầm tờ tiền trên bàn đút túi. "Hai giây, không nói nhiều."

"Chờ đã!" Solar kêu lên, mặt có vẻ như đang đòi tôi trả nợ. "Nè, cậu còn rãnh nữa không? Để tớ có cơ hội gỡ lại."

Rãnh sao? Trong những năm đó, tôi cũng chưa bao giờ rảnh rang. Tôi có một số việc, những việc mà tôi cần phải làm, trước khi qua tuổi trưởng thành. "Không, xong ván rồi. Nếu cậu phản ứng nhanh hơn hai giây, thì tớ đã có thể thua ngay nước đầu tiên."

*

Đôi khi tôi rất khó chịu, hầu như là phiền lòng, với thái độ của Cantaloupe.

Nhiệm vụ của tôi, ngay lúc này, là phải ôn tập để vượt qua kỳ kiểm tra chọn lọc.

Sau ba tuần lăn lộn trong phòng với một đống sách giáo khoa, xâu chuỗi thông tin, biên soạn danh sách và ghi nhớ các dữ kiện, tôi cảm thấy mình đã sẵn sàng. Một số lượng đáng ngạc nhiên là những thứ tôi đã biết, đã học được đều có thể xuất hiện trong đề thi.

Phần khó nhất, là cố gắng khiến ta xem xét tại sao các quy tắc đó được đặt ra, thay vì tìm cách xoay quanh chúng. Hóa ra, tôi rất giỏi trong việc chọc thủng các lỗ hổng trong những bài toán; hoặc trừ khi tôi chẳng hiểu bài chút nào.

Đó là lần đầu tiên Cantaloupe công khai tuyên chiến với tôi trong kỳ thi (một cô gái có cái tên thật dài còn tôi thì thật ngắn). Thật ra cô không phải tên Cantaloupe, đó chỉ là biệt danh tôi đặt cho; rồi mọi người dùng nó thường xuyên đến nỗi ai cũng bắt đầu quên tên thật của cô, trừ khi được giáo viên gọi lên bảng làm bài tập.

Ban đầu, tôi chỉ buột miệng thốt ra chữ đó khi đang mơ mơ màng màng trong lớp (10 mấy nhỉ quên rồi). Đó là ngày đầu tiên của tôi ở trường cấp ba YSG, chỉ năm ngày trước cái sự kiện Hồng phiến của Cyclone. Theo thông lệ, điều đầu tiên tôi đến lớp là đứng giữa phòng cúi xuống và "Chào" một phát để giữ phép, rồi nằm lăn quay lên bàn ngủ tiếp (đứng giữa chào chứ không có đứa lại nhận xét là chào nhỏ quá không nghe). Dậy sớm hơn 7 giờ chưa bao giờ là phong cách sinh hoạt của tôi. Vậy nên trong lúc bạn bè từ các trường cấp 2 khác trong thành phố làm quen với nhau thì tôi vẫn đơn phương độc mã ngáy khò khò.

"Nè cậu biết gì chứ? Hồi sáng tớ thấy một đứa con gái có..."

"Nghe lạ nhỉ. Tớ cứ nghĩ con bé đó bị viêm gan hay gì chứ?"

"Nhưng nó trông chẳng giống bệnh thông thường chút nào."

"Hình như con bé đó sẽ học cùng lớp với tụi mình."

"Học sinh mới. Lại là từ này. Với chúng ta thì ai nhìn chẳng giống học sinh mới?"

"Tớ biết. Hầu hết những người mới vào trường đều vậy, cho đến khi bị khiêu khích. Rồi họ trở nên khác biệt."

Sau khi an giấc được gần nửa tiếng, tôi nghe thấy tiếng ồn từ khắp mọi nơi trong lớp. Đó là lúc tôi nhìn thấy một cô gái bước vào.

... "Dưa vàng".

Đó là từ đầu tiên tôi nghĩ đến (thật có lỗi vì hai giây không có tác dụng gì trong tình huống này). Đúng hơn là, một quả dưa vàng biết mặc đồng phục, tóc đen bện đuôi chừng năm sáu đuôi sam thả lên vai, y như ca sĩ nhạc rock.

À không, một cô gái nhìn giống quả dưa vàng.

Khi nghĩ đến đây, tự bộ não tôi cũng bảo "đúng là nhảm nhí". Ai đời lại đi so sánh như vậy? Chỉ là tối hôm qua tôi vừa được ăn một rổ dưa vàng nên đang bị lậm từ ngữ một chút.

"Pfff..."

"HAHAHAHAHAHA!"

Đó là lúc tràng cười òa lên; và cũng là lúc tôi nhận ra mình không chỉ suy nghĩ từ ấy trong đầu mà còn nói ra thành lời, to và rõ, cả lớp cùng nghe.

"Há há há Dưa vàng! Nhìn cậu giống dưa vàng thiệt đó!"

"Cantaloupe! Cantaloupe!"

"Đúng đúng. Cantaloupe! Hợp với cậu lắm đó gái!"

Chỉ cần ½ thời gian chớp mắt là tôi liên hệ được cô gái này với "con bé bị viêm gan" mà mọi người nhắc đến lúc nãy. Gọi là "dưa vàng" cũng không sai. Làn da cô gái này có màu vàng (thật ra hơi nghiêng về phía đỏ nếu gọi theo cách người bản địa). Nếu là Thorn thì cậu ấy sẽ bảo "cô ấy có làn da màu ngà sống thật đẹp". Cantaloupe bị chi phối bởi nhiều sắc vàng cam khác nhau, vừa có cam sáng, đỏ nhạt và vàng mật ong. Nếu là một nhiếp ảnh gia điêu luyện, làn da của Cantaloupe rất dễ dàng nổi bật trên các undertone; kết hợp với tông đất và pastel nữa thì...

Khoan đã. Tôi dừng lại. Tôi thật sự hưởng ứng cái biệt danh này của cô ấy à?

"Cantaloupe. Cantaloupe. Cantaloupe. Cantaloupe!"

Cô gái có mái tóc Honeydew này gần như chau sát lông mày vì bị đem đặc điểm hình thể của mình ra làm trò đùa. Có lẽ tôi nên thấy có lỗi vì đã phát ngôn không đứng đắn. Rồi bước chân cô lủi thủi đến một chỗ ngồi đối diện bàn giáo viên (chắc cũng ngại đi qua hàng lớp người khác phía dưới); và găm vào tôi một ánh mắt phức tạp, hơn 65% trong đó chắc chắn không mang thiện ý.

Ít ra cô ấy đeo viền cổ, choker và độ dài của máy ở mức chuẩn mực và hoàn hảo... Từ từ, tôi lại đang bao biện à? Cho vẻ ngoài bị đánh giá của cô? Hay là vì muốn mình thấy ít tội lỗi hơn?

Chắc có Chúa mới biết.

Tôi cố gắng suy nghĩ lý do vì sao cô ấy lại có màu da kì lạ đó. Dải màu của da người rất đa dạng; nhưng không phải là vô hạn. Màu da tự nhiên đến từ màu của protein, chất béo và máu: những màu này chỉ cung cấp một số ít các sắc tố có màu u xám, hổ phách, đỏ và hồng. Tùy thuộc vào nền tảng logic nào đó, chúng sẽ được xếp theo tỷ lệ khác nhau để tạo ra một số biến thể của màu nâu như da thường. Màu vàng là một màu rất sáng và sống động, hẳn là màu sáng nhất trong sáu màu chính và phụ, không quan trọng tôi đang nghĩ đến không gian màu nào.

Nó là màu có cường độ mạnh và kích động, và có thể gây lo lắng cho con người khi tiếp xúc lâu dài...

Trời ạ, hai giây bao biện đủ rồi. Mày đang muốn nói gì thế Ice?

Tôi lại lén nhìn lên cô gái với cái dây buột tóc màu tím (tương phản màu được ứng dụng tốt). Hiển nhiên, Cantaloupe không nhìn tôi, cô ấy đang làm việc với điện thoại. Chẳng ai trong chúng tôi nói chuyện với nhau suốt một tuần sau đó.

*

Không có gì thay đổi về sự cạnh tranh của hai chúng tôi. Cả hai vẫn hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, cạnh tranh với những thử thách cực kỳ nguy hiểm đến mức nực cười. Cho đến trước năm lớp 11, mọi chuyện vẫn cứ cho là đâu vào đó.

"Bây giờ là 5 giờ chiều, tiếp theo là bài nhạc Dead Leaves!" Âm nhạc cất lên trước khi tôi tắt dần volume để đoạn ghi âm trở nên im lặng.

Các thành viên còn lại đã bỏ đi với các câu chuyện của họ từ lâu. Tôi thật sự chưa muốn nghe giọng nói của người chết ngay lúc này, cảm giác như tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc chờ một thời cơ nào đó đến để bắt trọn khoảnh khắc này.

Một bức màn buông xuống khi các quán giải khát bắt hoạt động sôi nổi. Tôi thấy các bạn cùng lớp đang tụ tập nhau làm bài nhóm thuyết trình. Tôi được giao nhiệm vụ làm slide, chỉ mất một tiếng mười sáu phút là đủ cho văn bản PowerPoints. Thế nên tôi khá dư dả về thời gian, ít nhất là cho tới lúc này.

Tôi thấy Cantaloupe nói chuyện và cười vang trong quán TeenBar với các cô gái ở hội CLB HEO. Một bản cover nhạc cụ của chủ đề Cheers phát nhẹ nhàng trong nền xanh bị chế ngự bởi những lời kêu gọi vui đùa của lớp 10 (lớp 10 nào trong trường vậy nhỉ?).

"Ice! Vào đây chung luôn đi nè!"

Tôi từ chối, nhưng vẫn nghe lỏm một số thứ.

"Anh chàng tội nghiệp đó! Tất cả những gì cậu ấy muốn là được yêu thương! Cậu ấy đã than phiền với tớ như vậy." Cantaloupe nói với Cecil Aymore và Akeeah Winair (riêng tên thì tôi luôn nhớ, đó là luật ngầm trong lớp. Tôi phải luôn chắc chắn mình không được quên tên ai trong lớp). Tất cả cũng đều do trò tai ác của Canna Louise mà ra.

"Chủ đề thuyết trình của chúng ta là ứng dụng của Prism. Ta có thể lấy các ví dụ huyền bí để giải thích theo phạm trù khoa học." Cantaloupe tuyên bố cho cả nhóm.

Mọi người đồng loạt hưởng ứng lời đề nghị của Cantaloupe. "Nhìn này, tất cả những gì tớ đang nói là: nếu ta có từ 'ma' trong tiêu đề phim của mình, thì ít nhất ta có thể biến nó thành một bộ phim kinh dị với những con ma thực sự. Lăng kính giúp ích gì trong chuyện này? Các cậu có cho rằng bóng ma thực chất là một dạng khúc xạ ánh sáng trong mắt người không?"

Akeeah phàn nàn với Cantaloupe. "Thôi nào, ý cậu là bộ não chúng ta tự tạo ra nỗi sợ à?" Dưa vàng thở dài khi cố gắng phớt lờ đồng đội của mình để thảo luận về các khía cạnh văn hóa Halloween với Aymore.

Một lát sau, các thành viên khác trong lớp bắt đầu đến TeenBar. Khi khởi xướng các ý tưởng, như thường lệ, lớp 10E có thể nhún vai, tỏ ra bối rối trước cái gì đó phi khoa học, hoặc phàn nàn với bạn bè của họ hoặc hát với giọng khen ngợi và chế nhạo.

Sau một thời gian, Cantaloupe xoay người, đứng dậy và lấy thêm nước. Cô ấy thấy tôi, nhưng nét mặt hoàn toàn tập trung vào dòng suy nghĩ. Rồi cô vén mái tóc xanh lên mái. "Vậy Ice, cậu nghĩ gì về đêm chiếu phim 'đánh giá cao văn hóa' của thầy giáo dạy Lịch sử? Nghe nó thú vị nhỉ. Tớ nghe bảo lớp 10A làm nó rất tốt trong lễ hội văn hoá dân gian vừa rồi. Cậu xem nó chưa?"

"Rồi. Lớp 10A luôn làm mọi thứ có vẻ đặc sắc hơn. Tớ cứ nghĩ họ thích nhuộm nữ chính Eclipse quả tóc màu tím đó là do ảnh hưởng từ phong trào ombre của cậu."

Tôi không thật sự chú tâm về vẻ ngoài có chút cải tiến của cô. Khi lần đầu cô nhuộm tóc xanh, cả lớp đồn đoán rằng cô sẽ trở thành viral mới của trường YSG vì cái này. Và mặc dù hiệu trưởng Nacarat không ủng hộ chuyện nhuộm quả đầu xanh chói đó đi học, nhưng do quan hệ tốt với mẹ của cô, người mà tôi tin rằng có vai trò to lớn với F-7, nên Cantaloupe có thể lấy lý do sức khoẻ ra để lươn lẹo khỏi những lần nhắc nhở về tác phong cơ bản. Y như tôi mấy ngày đầu tới trường tiểu học mới biết không được phép ngủ khi ai đó đang giảng bài.

Tuy nhiên, mặc dù mới có mấy tháng trôi qua, nhưng Cantaloupe đã lấy lòng tất cả mọi thành viên trong cái lớp 10E khô khan như dầu nhớt này, thậm chí cái biệt danh "Dưa vàng" cũng không còn mang hàm ý mỉa mai, mặc khác tạo thương hiệu riêng cho cô ấy.

"Hiraeth. Các cậu muốn nghiên cứu về chủ đề này đến vậy sao?"

Câu trả lời của Cantaloupe hoàn toàn rõ ràng. "Con người đôi khi khao khát tình yêu một cách tuyệt vọng đến mức cuồng tín, bộ phim mô tả một điều kỳ ảo còn cực đoan hơn. Chà, tớ đã xem bộ phim của lớp 10A và muốn xây dựng một xã hội khác với những gì cô gái mắt vàng kia đã trù ẻo lên cả vương quốc. Một xã hội mà ta có thể trở thành bất kì ai mình muốn."

Đó từng là cách mô tả ngọt ngào nhất về một Cantaloupe tôi muốn bảo vệ.

Nhưng giờ con Thuỷ Quái trong cơn ác mộng của tôi đã thức dậy.

Và Cantaloupe, người lẽ ra đã đi theo ánh sáng, giờ cô ấy đã không còn là cô gái tôi muốn bảo vệ nữa.

Canna Louise giờ chỉ còn là cô gái giữ tôi ham muốn được sống.

*

Và tình hình là, nó sớm dẫn đến sự cố ngày hôm nay.

Between Scylla and Charybdis.

Tôi có thể mô tả sự cố này là tổ hợp của toàn bộ sự dâng trào cảm xúc, đến mức tôi nghĩ mình có thể đánh mất bản thân lúc nào không hay. Lần Fusion đầu tiên, hẳn là kinh hoàng nhất, xuất hiện trong gia đình, đã có rất nhiều chuyện, nhiều chuyện kì quặc diễn ra.

Dung hợp.

Nó bắt đầu bằng một điệu nhảy, một sự kết hợp của những nguồn năng lượng và kết thúc bằng một sự đột biến. Nó giống như thuốc lá, nó rất dễ gây nghiện. Nó tạo cho ta cảm giác mạnh mẽ, tự tin và toàn diện. Một điệu nhảy vĩnh viễn nơi ta không còn là chính mình, với tất cả những lỗi lầm và nhu cầu của bản thân bị gạt bỏ. Quá khứ của ta giờ đã không còn quan trọng, bởi vì ta không còn ở đó nữa. Trong suốt thời gian đó, một nửa kia sẽ ám ảnh suy nghĩ và ký ức của ta.

Ban đầu, với tôi, việc dung hợp thực sự gây choáng váng, khó chịu, tựa tựa như cảm giác nuôi thêm kí sinh trong bụng, khao khát phải có được toàn bộ, để trở nên sống động hơn. Sau đó, khi việc dung hợp kết thúc, thì việc chờ đợi cầu chì tiếp theo bật lên chính là cực hình.

Ngoài ra, là bởi vì Cyclone đã hoàn toàn tự tin, không cần mệnh lệnh và sự trấn an trong việc thống lĩnh cảm xúc của Id, trong khi bây giờ tôi chỉ có một mình, đối mặt với Superego. Về cơ bản, chúng tôi sẽ trải qua ba giai đoạn. Cảm xúc ngừng phát triển, cho đến khi hợp nhất trở lại, và tạo ra những thứ mới hơn.

"Liệu khi dung hợp chúng ta sẽ trở thành thứ gì?", ai mà hiểu được. Tôi đã thì thầm với Cyclone vào đêm đầu tiên cả hai ở trong trạng thái đó. Suýt chút nữa tôi đã dừng lại, nhưng ức quá. Cảm giác không tồn tại như chính mình, giống như âm nhạc đã cuốn tôi đi khi tôi bắt đầu nhún nhảy, để nó thay thế tôi bằng một phiên bản hoàn hảo khác.

Cyclone đã cười khi nhìn tôi khổ công làm việc, liên tục cổ vũ hết mình, mặc dù điều đó đã khiến mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn, nhưng xích mích giữa cả hai thì khó mà phai đi ngày một ngày hai. Từ vụ cãi nhau ỏm tỏi trước tiệm photocopy, từ việc cả hai đưa ra đủ bằng chứng lý lẽ cho đến lý sự cãi cùn để bảo vệ quan điểm của bản thân, cho đến sự cố liên quan đến Amphetamine; mọi thứ đều là do sự cố chấp từ cả hai. Bởi vì Cyclone tự hào vì những hành động của mình đã khai sáng cho cả hai con đường mới, và điều đó có nghĩa là tôi cũng vậy.

"Tớ biết cậu đã làm điều gì đó đúng mà!"

Lại đồng thanh. Sợ thật đấy không đùa đâu.

Cả hai đều nói như vậy, sau khi trận cãi vã được ngăn lại kịp thời. Một mình ngồi vuốt ve chiếc khăn choàng màu lam ngọc, tôi tự hỏi rằng với tình trạng hiện tại, Cyclone và mình có thể chung sống hoà bình với nhau mãi không? Hãy nhìn Earthquake đi, cậu ấy bị tẩy chay bởi gần như tất cả mọi thứ, nhưng cậu ấy vẫn không bỏ cuộc.

Một anh hùng nhỏ bé lạc lối trong mê cung. Hệt như tôi là con cá mắc vào lưỡi câu của Cyclone. Chúng tôi chẳng bao giờ ngưng lừa lọc nhau, một chút chân thành hay thật lòng cũng không. Giữa cả hai màu xanh đều chỉ có sự dối trá.

Nhưng ít ra tôi cần nó, cần sự xa cách của Cyclone để bảo toàn danh dự cho bản thân, để sau khi tôi không còn ở đây nữa, người anh thứ hai cũng sẽ hiểu được nỗi lòng của mấy đứa em. Vì vậy, cuối cùng, như một mối dây liên kết mờ nhạt, cả hai chúng tôi sẽ hiểu nhau thôi.

Lúc ấy, giữa tháng ba, tôi đứng trước gương của phòng tập, quay tròn trong không trung. Mình cần một chiến thắng nữa. Thêm một khoảnh khắc không còn cô đơn lạc lối nữa.

Đôi khi, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Dù muốn tránh né Cyclone, nhưng số phận tai ác đã gán ghép cả hai trong một khung cảnh buồn cười, hay thậm chí là lố bịch: bọn tôi được giao vào vai cặp song sinh Vague và Hazy, hai anh em nhà quý tộc có những khoảnh khắc đối đầu nhau để giành được tình yêu của công chúa Precis. Rõ ràng tôi chỉ đang muốn tính toán các rủi ro khi tham gia đội kịch nghệ cùng Cantaloupe, và Cyclone chỉ muốn có được vé xem phim "Ramayana Đền Tội" bản chuyển thể Netflix đang được công chiếu trên rạp.

Kết quả? Nó bắt đầu bằng việc Solar tiếp tục thu tiền lệ phí học sinh bằng những trò lừa đảo không hồi kết, và may mắn là nó cũng kết thúc sau khi Earthquake bắt trọn đường dây mà lớp 10F đứng sau nếu không lớp 10H sẽ đánh rớt toàn bộ tụi nó. Nên có thể bảo rằng sự việc chúng tôi tụ tập diễn Sử Thi Wildfire toàn lý do rỗng tuếch như "thua cá độ", "ừ thì rãnh mà vô nhóm tập chung đi", "đang cần tiền", "theo crush", "đang bị cấm túc nên vô gia cư, thôi cho ở ké CLB (?)", vân vân và vân vân.

Sau một hồi chọn lọc ngẫu nhiên, cuối cùng cũng lấy khoảng 30-50 thành viên lớp 10 tham gia nhóm kịch nghệ. Mặc dù họ còn hơn một năm trước khi vở diễn sẽ được công chiếu trong các Rạp địa phương, nhưng đàn chị lớp 12, aka cô gái nhóm trưởng của CLB, Aquacel Killian, nhất quyết cho rằng cả nhóm nên hoà đồng với nhau, và liên tục dạy mọi người các động tác cơ bản để có thể quen dần với khối lượng công việc đồ sộ của vở kịch Wildfire. Thế là các buổi diễn tập được thực hiện ngay tại các nơi trong trường, học sinh cấp trên hay dưới đều rất hứng thú.

Trên thực tế, trừ tôi.

Chảy dịu dàng trước mắt tôi...

Rầm!

Là hai dòng nước sâu hoắm, rẽ lối tách biệt.

Bịch!

Bài hát nhẹ nhàng du dương thế mà cái âm thanh này phá hỏng tất cả.

"Vậy... cậu định ngã sấp mặt bao nhiêu lần nữa thế?" Hammie, bạn nhảy thay thế của tôi, cáu kỉnh. Cô ấy kéo tôi nằm ngửa bằng cách nắm lấy lưng áo của.

Tập trung đi, đây là lần thứ 5 tôi vấp phải chính đôi chân của mình. Dù cố gắng đến đâu, tất cả luôn kết thúc bằng việc tôi nằm dài trên sàn, mệt mỏi, và thất vọng. So với việc leo trèo thì vụ này tôi đúng là cầm chắc phần thua.

"Chà nếu cậu có thể điều chỉnh tướng đi phù hợp hơn với các bước di chuyển của tớ, nó sẽ không tệ đến mức này đâu." Khuôn mặt của Hammie nhăn lại, cô ấy buộc phải nắm lấy tay tôi một lần nữa. "Cơ thể cậu đi đứng như thể vác trên người cả tấn gạo ấy, thả lỏng vai ra đi. Kiểu này cậu khó nhảy chung với Cantaloupe lắm."

Trong phân cảnh Hài Kịch của Dã Hoà, có một đoạn ngắn trong Hồi 5, phần "Bi Kịch của Lửa Thiêng" miêu tả cảnh hai nhân vật chính khiêu vũ với nhau. Dù được cải biên nhiều lần, nhưng phân cảnh này vẫn luôn là sức hút to lớn về mảng tình cảm trong vở kịch, và theo như bản gốc thì nó còn mô tả đậm chất thơ văn, từ cái nháy mắt của chàng trai đến nụ hôn gió của cô gái đều được khắc hoạ chỉn chu.

Trong thực tế, tôi chẳng đọc văn nhiều đến vậy. Nhưng khổ thay, tôi được chọn đóng vai nhân vật nam chỉ vì anh ta có đôi mắt xanh biếc, trong khi cả đời tôi chưa bao giờ khiêu vũ lần nào.

"Tớ không chắc mình biết nhảy." Cho đến một lúc, tôi buộc phải thừa nhận điều này với thành viên thân quen nhất trong CLB. Tôi cũng nói với Cyclone, trong khi đôi mắt lướt qua biểu cảm rạng rỡ của người kia và chiếc điện thoại phát ra tiếng nhạc Walzt. Nghe như Điệu nhảy của Dante. Một trong các sức hút của nhân vật Hazy.

Cyclone bật dậy theo nhịp nhạc, cười toe toét, dù tôi biết nó không hoàn toàn giả tạo, nhưng vẫn có gì đó ngờ ngợ. "Không chỉ có một cách để nhảy đâu Ice. Ví dụ như là một người đàn ông, khi khiêu vũ, cậu phải chú ý tư thế đứng của mình: tuyệt nhiên không được giẫm vào tà váy của cô gái. Sau đó, chỉ cần di chuyển theo nhạc. Làm bất cứ điều gì cậu muốn. Như thế này."

Để chứng minh, Cyclone bắt đầu di chuyển cơ thể theo những cách kỳ lạ, lắc lư chân tay theo điệu nhạc và luôn giữ nụ cười trong suốt thời gian đó. Cậu ấy trông hơi lố bịch, nhưng... rất hạnh phúc. Có vẻ đôi chân mảnh mai và thon gọn khiến cậu ấy di chuyển dễ dàng mà không bị mất đà khi thực hiện các động tác xoay.

Tôi nghĩ đến cảnh mình và Cantaloupe hoà chung một nhịp như thế, không tự nhủ mà có chút ớn lạnh. Nói thật, tiếp xúc gần với con gái kiểu này thì đúng là chưa bao giờ. Phải mất một vài giờ diễn xuất để tôi che giấu biểu hiện của mình với "Dưa vàng", và hẳn là mấy anh em của tôi còn chẳng biết tôi đang bị bệnh soi ngoại hình cô gái ấy.

"Nào?" Cyclone đưa tay ra, hàm ý mời gọi.

"Được rồi." Tôi lầm bầm trong miệng, cũng muốn được hạnh phúc.

Quay theo tâm, đừng bị lạc hướng.

"Tớ cũng muốn thử xem cảm giác đó thế nào." Tôi nghĩ đến cảm giác mà người ta miêu tả về Macabre Danse đã làm suy đồi lòng người. "Bắt đầu lại đi."

Ban đầu, tôi chỉ nảy lên trên những bậc thang bằng đôi chân của mình, có chút bối rối bởi toàn bộ sự việc, nhưng nét mặt vẫn tỉnh khô. Khi thư giãn theo nhịp điệu, tôi để cánh tay khua ra, nhảy xung quanh phòng theo một kiểu hoàn toàn bất thường.

Trong chốc lát, tôi nghĩ mình đã có một chút nét cười mỉm, đôi lúc nghe như khúc khích, và Cyclone thì vỗ tay. "Thấy chưa, cậu đang làm điều đó! Cứ xoã đi, dễ mà!"

Dừng một chốc, tôi phân vân khi nhìn tướng tá thô kệch của mình. "Có thật không?"

"Ừ. Đây, nắm tay tớ." Cyclone nói, nhảy về phía tôi với nụ cười đáng yêu vẫn còn trên khuôn mặt. "Cứ tưởng tượng vai trò của cả hai hoán đổi, và cậu phải làm quen dần. Bởi cô gái cậu sẽ nhảy chung sẽ có những tướng đi bất thường lắm đấy."

Cyclone nháy mắt khi đề cập đến dáng đi khòm lưng của Cantaloupe. Y như cảnh đưa tình.

Tôi miễn cưỡng nắm lấy bàn tay dang rộng của mình, và Cyclone kéo chúng vào một chuyển động quay tròn như cánh hoa rơi. Căn phòng mờ ảo xung quanh chúng tôi, và Cyclone cười thành tiếng, quay đầu nhìn lên trần nhà. Tôi có lẽ cũng cười, dù tin rằng cả hai vui vẻ vì những lý do khác nhau. Chỉ mất 2s mà cứ như cả một thời gian dài vô tận.

Tôi khó khăn khi cố gắng tập trung vào gương mặt của ai đó, thực sự, nó gây ra cảm giác ngại ngùng bẽn lẽn kiểu thương hiệu của Thorn. Nhưng theo một cách thoải mái, tôi khi ấy trở nên hạnh phúc hơn những gì mình có thể nhớ. Có lẽ là do bài hát nữa. Bài hát mà Thorn hay gọi là "Bên dòng sét bùn, bên bờ trong vắt".

Tôi thậm chí hầu như không nhận thấy khi đôi mắt của cả hai, xanh hơn bất kì cái gì tôi có thể nhớ, và có lẽ là lõi nguyên tố nữa, bắt đầu phát sáng.

Đứng trước mặt mình là người mà mình rất yêu.

Lặp lại lời thoại, "tôi sẽ ở đây cho đến khi nỗi đau của em biến mất, Precis."

"Trái ngược với cậu, tớ rất thích khiêu vũ." Cyclone nói khi một trong hai cầm tay trái của tôi. "Tớ thích cách mình kiểm soát hoàn toàn cơ thể của bản thân, cách nó di chuyển và trượt một cách dễ dàng trong những trận chiến, trong những toà nhà cao chọc trời. Tớ có cảm giác mọi thứ xung quanh trở nên đồng bộ với mình, vừa thực vừa hư. Tất nhiên, tớ không nói về kiểu nhảy cũ, kiểu bước một, sang trái, bước hai, về phía sau, mọi người theo kịp nhịp. Tớ đang nói về kiểu khiến cậu ngừng suy nghĩ trong vài phút quý giá."

Đứng trước mặt mình là người mình rất ghét.

Cyclone nhất định phải hiểu vì sao tôi sẽ thừa nhận tội lỗi của mình. Cậu ấy sẽ thừa nhận rằng bản thân đã phạm sai lầm, rồi cậu sẽ cười nhẹ và mọi thứ sẽ ổn. "Hạnh phúc là gia đình vẫn còn đây mà!" Đúng vậy, chỉ cần một cầu chì được bật nữa.

Tôi thừa nhận là mình cũng không muốn sống thế này mãi. Cái thân thể kềnh càng thô lỗ này, tôi cũng dần sợ hãi nó, trước khi tâm trí dứt khỏi bài hát.

Dòng chảy dữ dội ấy ép mạnh vào lưng tôi.

Tôi chỉ muốn rời xa khỏi thực tại trong tức khắc. Nếu cái hồn vía có hình thù riêng, hẳn tôi đã trở thành một sinh vật vô tính, để khỏi phải băn khoăn lo âu vì những cảm xúc này.

Logic đang quy định tôi, không phải cảm xúc.

Hẳn nó đang ép tôi phải bóp cò súng ngay bây giờ.

"Cậu có chắc về điều này không?" Tôi hỏi một cách hờ hững, có thể cảm thấy chút gì đó khang khác từ quan hệ cuả cả hai. "Tớ không muốn dùng logic để lý giải nó."

Cyclone giữ chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của tôi, áp đầu vào trán, chóp mũi cả hai suýt chạm nhau. "Tớ vẫn nghĩ mình sẽ rất vui được quen cậu, kể cả khi chúng ta thậm chí không phải một gia đình."

Tôi sẽ nghĩ về điều đó. Chỉ mất hai giây để khẳng định nó là một câu chuyện có Happy Ending duy nhất mà tôi nghĩ ra.

À, tôi có nên để bản thân rơi vào cám dỗ không?

Tất cả những gì cần làm thì Cyclone đã dành làm hết rồi, cậu ấy còn cho tôi cái ôm mãnh liệt nhất mà tôi từng thấy từ cậu ấy.

Để chìm vào vùng biển lặng của nó?

Khi mở mắt ra, tôi nghĩ mình cũng không còn ở trong phòng tập nữa, mà ở trong một không gian xa lạ, nơi tôi nhìn thế giới như một bộ phim.

Và bị nuốt chửng bởi thuỷ ngục.

"Xin chào, Scylla."

Đó là âm thanh đáng yêu nhất mà tôi từng được nghe.

Đó là khi tôi nhận ra mình và Cyclone đã thực hiện một phép cấm.

Bên phải tôi là dòng nước bùn sét đục ngầu.

Như nước bùn và nước trong không thể trộn lẫn. Hai cặp mắt chớp chớp, một bên sáng lấp lánh, một bên tối hơn, và trong trẻo hơn.

Khác ở bên trái, nơi nước chảy trong vắt.

Thay vì vui mừng, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Bài nhạc văng vẳng bên tai như vụ nổ hất tung tôi ra khỏi sự kiểm soát từ cơ thể của bản thân, sức nóng núi lửa và mảnh đạn bắn ra từ mặt đất.

Rõ ràng, Scylla hầu như không giữ hai hình dạng xa lạ lại với nhau. Thế giới trông phẳng một cách kỳ lạ.

"Ah...ah..." Ngay cả giọng của tôi cũng khàn đi.

Chúng ta chỉ có thể vượt qua chúng...

Dung hợp.

Khi tôi nhìn mình qua gương, tôi thấy một gương mặt trắng hếu, tóc nâu đen dài đến vai, và cả lọn tóc trắng kỳ lạ ấy nữa. Một bên mắt tôi có màu xanh ngọc bích như của bầu trời, còn bên kia có màu của Cyclone, màu xanh chàm đậm của trời đêm, của những gì thuộc về bầu trời cao thẳm.

Chỉ một dòng sông, một lựa chọn.

Tôi là ai? Không phải Cyclone, không phải Ice. Tôi là cái gì mới được?!

Và nó không ngừng chảy về phương xa.

Tôi chớp mắt trong sự ngập ngừng. Trong chốc lát, tầm nhìn biến đổi. Tôi quan sát mảnh đất chiến trường đầy sẹo, bối rối trước sự thay đổi quan điểm đột ngột. Không hoàn toàn là mình gây ra, phải không, nhưng mình là ai mới được?

Đưa tay lên mặt, tôi nhận ra tại sao; ngoài chiều cao được tăng thêm, một con mắt thứ ba nằm phía trên và giữa hai con mắt thông thường.

Tôi nhìn thấy Stonehert. Lá quốc kỳ màu xanh, đỏ, cam.

"Yellow Eye. Yellow Eye."

Tôi không thể nhớ ra mình là ai, nhưng cảm giác này là không sai!

Tôi linh hoạt bàn tay của mình, cười toe toét khi một đôi găng tay nặng trĩu hiện hữu xung quanh họ, và sải bước để tham gia lại trận chiến, một mình, cùng nhau.

Bên dòng sét bùn, bên bờ trong vắt.

Tôi có thể thấy kẻ thù của mình đang ở đây, ngay lúc này.

Tôi sẽ giết hắn!

*End*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật