[SevenAU] Sketchbook Scene.

[Reverse Blaze] Flamme de Lunettes.



Khi không đeo kính, tôi luôn nhìn thấy những ánh lửa nơi khoé mắt, những ánh lửa làm cho bóng dáng người sống na ná như người chết.

Khi đeo kính lên rồi, tôi nhận ra làm người sống có vẻ còn tệ hơn cả thành người chết. Ngọn lửa mất khỏi tầm nhìn, mất cả sức sống.

Từ khi nhận thức được; tôi, đứa lớn trong cặp song sinh, đã luôn có vấn đề về thị lực giống như những gì tôi cho rằng cha mình cũng mắc phải. Anh hai gọi đó là "chứng loạn thị". Có thể là do di truyền, nhưng dù điều đó có đúng hay không thì nó cũng ảnh hưởng đến tôi giống như ảnh hưởng đến cha.

Tuy nhiên, vì tôi được sinh ra với nó, nên nó không thực sự ảnh hưởng nhiều đến cảm giác lo lắng của tôi vì đeo mắt kính đã trở thành thói quen hàng ngày, miễn là tôi có thể nhớ. Ngoài những lần bị Quake bắt nạt trong những năm còn đi học, haythỉnh thoảng đau đầu mỏi mắt vì thiếu kính, hoặc kính bị đánh cắp bởi Ice hoặc đơn thuốc của Thunderstorm gửi cho bác sĩ không chính xác; trừ những lần xui xẻo đó ra, tôi chưa bao giờ nghĩ quá nhiều về chúng.

Buổi sáng sau khi nhận giấy tốt nghiệp và chuẩn bị lấy bằng đi phỏng vấn, tôi mở mắt sau khi đập chiếc đồng hồ báo thức màu đen của mình thành từng mảnh. Thị lực của tôi mờ hơn so với bình thường.

Không suy nghĩ nhiều về điều đó vì nó đã thỉnh thoảng xảy ra trước đây, tôi lóng ngóng nhặt chiếc kính đặt trên bàn cạnh giường ngủ của mình. Nó là loại kính gọng tròn, to như hai quả bóng bàn, có màu cam đất, đúng kiểu loại kính dày như đít chai. Tôi dụi dụi vào mắt để hy vọng loại bỏ giấc ngủ còn sót lại và đặt kính lên mũi như bất kỳ buổi sáng nào.

Chỉ có điều, lần này thì khác, chiếc kính hôm nay không giúp cố định hoàn toàn tầm nhìn của tôi mà chỉ đủ để làm cho hình dạng mờ đi trở nên sắc nét hơn một chút. Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình đã lên độ do đọc đồ án giải phẫu y khoa thường xuyên, vào mỗi đêm, với chút ánh sáng lay lắt từ bóng đèn. Người dân ở đặc khu này không thích ánh Mặt Trời, dù có là ánh sáng nhân tạo. Họ không thích sự sạch bóng hay mới mẻ, họ chỉ ưa sự hoài cổ. Nơi này luôn phủ một màu nâu đục.

Màu nâu của sự hoen ố, dơ bẩn. Lại thêm lý do tôi không muốn đeo kính.

Tôi không biết làm thế nào để nói với các đồng nghiệp tại bệnh viện về những gì đang xảy ra, về việc giải thích vì sao thị lực kém đột ngột của mình. Hoặc sức mạnh siêu đột ngột. Hoặc chiếc đồng hồ báo thức đã bị đập vỡ tan tành. Hoặc những điều kỳ lạ khác đã cản trở các thói quen buổi sáng. Vì vậy, tôi chỉ để cất đôi kính đi, giả vờ như mắt mình vẫn ổn và cố gắng hết sức để vượt qua ngày hôm nay và hy vọng có thể đưa ra lý do tại sao tôi cần một cặp kính mới và tại sao tôi không cần phải mang kính nữa.

Nhưng vượt qua một ngày không hề dễ dàng.

Đến giờ ăn trưa, tôi nheo mắt và liên tục đưa tay lên xoa trán với hy vọng xoa dịu cơn đau đầu dường như đang tăng lên từng giờ, nhưng cũng như mọi lần tôi xoa bóp trán, nó không giúp ích gì cả. Tôi không thể tập trung đọc tài liệu trong phònggiữ các hồ sơ bệnh án, tôi không thể nhìn thấy gì quá 1m và đã đụng đầu vào hầu hết mọi thứ mỗi khi bước đi. May mà tôi còn không nhìn rõ mình trong gương, không thì có lẽ tôi nhìn thấy hình ảnh gương mặt mình đã đầy vết bầm tím.

Một lần khác, khi tôi đi lạc qua Timeline 22 (nếu có thể gọi việc bám theo chiếc tăng to lớn của Xia Ying là "cố tình đi lạc"), tôi tiếp cận với một thế giới hoàn toàn khác. Một nơi không xem những khiếm khuyết về thị lực là một điều quá đáng sợ. Họ nói những cặp kính tròn kiểu của tôi nhìn ngọt ngào và dễ mến về bản chất, rằng mang những vật dụng như vậy trên mặt khiến tôi nhìn trẻ hơn. Nó khác với cách hiểu bên tôi, rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nên những người đeo mắt kính giống như đang che dấu đi sự tàn nhẫn của họ, sự tàn nhẫn của kẻ phản diện.

Blaze bên này, cứ gọi như vậy, cậu ta nhìn chằm chằm vào cái ánh mắt hẳn là bị bóp nghẹt của tôi trong lần đầu gặp nhau, khi cả hai đi dạo ngoài phố, "Cậu cứ luôn va chạm với cột điện, nãy giờ đã bốn lần rồi. Thị lực cậu có thể tệ đến mức nào vậy?"

Dù đang đùa nhưng trong giọng cậu ta thực sự có chút lo lắng, làm tôi có hơi bối rồi, "Tớ luôn như vậy. Tớ và Ice. Bẩm sinh đã có khiếm khuyết."

"Mắt cậu như vậy không phải sẽ khiến việc học hành có chút khó khăn sao?"

"Tớ không biết, tớ không gặp khó khăn về chuyện đó." Tôi nhún vai, "Gia đình tớ, những thế hệ trước, có thói quen chết sớm, đủ để họ không phải lo lắng về vấn đề thị lực." Rồi tôi ngập ngừng hơn, "Ngay cả anh hai cũng không biết tiền sử bệnh tật của gia đình cho đến khi cặp song sinh, bao gồm tớ mắc phải nó."

Blaze gật đầu với điều đó, thái độ này nhìn rất giống tôi ở một số điểm nào đấy, "Còn Ice thì sao? Cậu ta có phàn nàn về bất kỳ vấn đề nào về thị lực không?"

"Ice không nói với tớ, và có vẻ là cũng không nói với ai khác." Tôi trả lời với một nụ cười rụt rè, "Giả sử em ấy có bị mù thật thì nó vẫn khăng khăng rằng đôi mắt nó vẫn hoàn hảo."

"Chắc cũng không hẳn là tệ vậy." Blaze bật cười trước thái độ bi quan nửa mùa của tôi, "Tưởng tượng đi, cứ như được sống trong hai thế giới. Một thế giới rõ ràng và sắc nét. Một thế giới mờ ảo và dịu dàng. Sự khác biệt giữa hai thế giới đó chỉ nằm giữa hai động tác đơn giản đó là tháo và đeo."

"Nhưng công việc của tớ không cho phép điều đó." Tôi buồn rầu nhắc lại, vô thức nghĩ tới những lời mà Quake, anh thứ ba, hay sử dụng để chì chiết yếu điểm của tôi, "Tớ đã nhiều lần đọc sai số liệu trong hồ sơ bệnh án, nó làm cho những bệnh nhân bị chuẩn đoán bệnh sai và vô tình được chuyển vào các phương án điều trị không phù hợp. Tớ không thể làm việc vô trách nhiệm như vậy."

"Khoan đã, bệnh án? Cậu làm việc trong bệnh viện hả?"

"Tớ là bác sĩ." Tôi tiết lộ, còn hơi bất ngờ khi biết bản thân tôi bên này chỉ đang học lớp 9, "Và tớ tốt nghiệp Cao Học lâu rồi."

"Lâu rồi? Lâu là vài năm ấy hả? Nhưng cậu.." Blaze lúng túng, "Cậu có phải hơi... quá trẻ cho việc đó không?"

"Trẻ?" Tôi nghiêng đầu, khó hiểu, "Hay ý cậu là nhỏ tuổi? Vì ở bên tớ, hai từ đó không đồng nghĩa."

Mắt Blaze sáng lên với nhận định này, "Cậu nhìn cũng ngang tuổi tớ. Và tớ năm nay 15 tuổi rồi."

"Tớ ngược lại." Tôi mỉm cười lần đầu, "Tớ 51 tuổi."

"Haha... GÌ?!" Blaze há hốc mồm, bụm miệng ra vẻ sốc lắm, "Nhìn cậu trẻ ghê... Ý tớ là, nhìn như 15 tuổi."

"Không, bên tớ 'nhìn như 15 tuổi' nghĩa là 'rất già' đấy." Tôi giả vờ dỗi, "Tất nhiên, tuổi tác chỉ là con số thôi. Vì bên Reverse tất cả đều ngược lại mà."

"Tớ vẫn không hiểu logic của mấy cái này lắm. Càng không thể tin cậu là tớ luôn. Ừ thì, tớ ở một nơi nào đó khác." Blaze quan sát tôi như quan sát một người ngoài hành tinh. Tôi để ý rằng dù có gương mặt giống nhau (hẳn vậy), song chúng tôi khác từ kiểu tóc, phong cách, gu ăn mặc lẫn điệu bộ tiếng nói. Hoàn toàn ngược, từ gốc tới ngọn. "Cậu cứ lúc đeo kính, lúc không đeo như vậy, không phải do cậu cố tình hả?"

"Khi vui thì tớ đeo lên để nhìn rõ mọi thứ. Nhưng nhìn lâu cũng mỏi mắt." Tôi lẩm nhẩm, nghe thấy hàng loạt tiếng xe cộ chạy ngang bên đường. Xe cộ, phương tiện... bên tôi chưa bao giờ có những thứ này, "Khi thất vọng thì tháo ra để đơn giản hoá nó."

Đặc biệt là khi nói chuyện với Quake, tôi luôn không đeo, chỉ để tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn một chút. Nếu không nhìn thấy gì, dù anh ấy có đứng trước mặt tôi, tôi cũng không biết anh là ai, hay vẻ mặt của anh sẽ biến đổi thế nào qua mỗi lời chê trách. Những lời phàn nàn của anh rồi cũng chỉ như những âm vang nhiễu loạn, mờ ảo và xa lạ như tiếng xe cộ rầm rộ bên tai tôi lúc này.

"Blaze, khi không đeo kính, trông em đẹp và tự tin hơn nhiều." Anh ta nói với tôi như vậy vào lần cuối cả hai gặp nhau ở chỗ Thunderstorm, trước vụ Flatline. Lúc ấy, tôi chỉ muốn đáp lại rằng, "Khi không đeo kính, em cũng thấy anh có vẻ tử tế hơn nhiều đấy."

Mắt Ice cũng rất tệ, nhưng em ấy ưa thích việc không đeo nó đơn giản là vì em ấy không phải lo mình sẽ không đủ lịch sự với kẻ mình ghét. Em ấy cũng là một người ác, nhưng lại dễ mềm lòng trước những ấn tượng về vẻ ngoài. Thế nên Ice từ lâu không mang kính, để khi xuống tay với ai, em ấy không phải lo nghĩ ngợi, lo rằng ánh nhìn của người đối diện trước khi rơi vào hố đen tuyệt vọng sẽ nhìn mình thế nào. Tôi không bao giờ có thể như Ice, vì công việc tôi đang làm và lương tâm xưa giờ của tôi không cho phép điều đó.

"Không sao, mắt cậu đẹp mà." Blaze an ủi tôi, hay đang khen? Cũng chẳng biết nữa, "Những đôi mắt đẹp như vậy nên được bảo vệ sau lớp kính."

Lúc này đây, khi Blaze không để ý, tôi lại lén lấy kính ra để nhìn mọi thứ của thế giới này một lần nữa. Ánh lửa cũng không còn. Nhưng nơi này rất đẹp. Khoé mắt tôi ươn ướt, không phải vì khóc, có vẻ vì bụi của khí thải do phương tiện giao thông ở đây làm cho đôi mắt không được bảo vệ của tôi chảy nước mắt trong.

Nước mắt làm ngọn lửa biến mất.

Có lẽ tôi không nên bảo rằng thế giới này thật "hoen ố, dơ bẩn".

Có lẽ tôi chỉ cần lau sạch mắt kính của mình.

*End*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật