[SevenAU] Sketchbook Scene.

️• (3) Class 10F/Solar and Revalidate.



PANG! PANG!

"Hây da, cuối cùng cũng được thẳng cẳng tay chân!"

Âm thanh nổ súng khoa trương vang lên trên đồi nhỏ, từng viên bắn ra liên tục.

Lớp phó học tập đứng từ xa, tranh thủ bắn yểm hộ bên cạnh. Cậu liếc, nhìn thấy cảnh tượng dã man do đám lớp 10C mình tạo ra, sắc mặt tỏ vẻ không ổn tí nào. Hãy tưởng tượng, mấy đứa bình thường nghiêm túc băng lãnh trước mặt bạn, bây giờ đột nhiên cầm dao dí cổ mấy đứa lớp khác, vài đứa còn lấy cái đuôi tóc mấy bạn nữ xoay vòng vòng rồi còn cười hô hố như bị động kinh giai đoạn cuối. Thế nào? Rất kinh dị đúng không?

Lớp phó học tập lẳng lặng rời tầm mắt. Giơ súng lên, hướng về phía lớp 10F đổ ào ạt như biển kéo từ đỉnh đồi xuống, cậu bắn bừa vào đầu một đứa, chân bước không ngừng, tốc độ không giảm. Thôi thì đi hành xác lớp phó bên 10F để an ủi tâm hồn mỏng manh của mình vậy.

Tessa hiện tại đang đứng ở trung tâm thao trường vốn đã sụp đổ, bên cạnh là một chiếc hộp rườm rà cả tá dây điện xanh xanh đỏ đỏ bên trong cùng màn hình điện tử im lìm. Thiếu kiên nhẫn, cô xem đồng hồ trên cổ tay, dõi mắt ra phía xa, nơi có một đống những chấm đen thật lớn đang di chuyển về phía này. Hướng Đông cũng có, hướng Nam cũng có, chẳng mấy chốc trở thành một làn sóng vây lấy lớp 10C. Tessa có phần run sợ mà đánh rơi ống nhòm xuống đất.

Lớp 10F đến và đi như những kẻ vô hình vậy. Tụi nó từ khi có Solar yểm trợ thì lộ ra bộ mặt hoàn toàn khác.

Gõ mặt đồng hồ, cô nhìn chăm chăm vào kim giây đang thong thả trôi. Ngoài khu vực trung tâm, tiếng bước chân càng lúc càng lớn, cô thể cảm nhận được những hòn đá đang run run.

Còn 20 phút.

Tessa bấm chiếc kìm, dây điện màu đỏ cạch một tiếng, chúng đứt rời.

Ở một góc kia, Blaze và Daniel nhanh chóng loại được hơn phân nửa đối thủ của họ. Nhưng Blaze vẫn chưa thấy bóng dáng Solar đâu, tự hỏi cậu em của mình có tham gia cuộc chiến này không, và vai trò thật sự của Solar trong lớp 10F là gì.

Còn 15 phút.

Súng tiểu liên bắt đầu đếm ngược.

Tessa cố gắng trấn tĩnh, giấu nó xuống lớp đá mỏng. Không kịp lau mồ hôi trên trán, cô từ trung tâm thao trường chạy đến cánh cửa ở hướng Đông. Khi cô sắp đến vị trí được sắp xếp, bốn đoàn người túa ra ở các hướng Nam, Tây Nam, Bắc, Tây Bắc. Lập tức, lớp 10F tràn vào, nhìn từ trên cao xuống trông như một đàn kiến, lạnh cả sống lưng. Ở đối diện, các thành viên của lớp 10C vẫn mạnh miệng tuyên bố sẽ vả bất kì đứa 10F nào tiến thêm dù chỉ một xăng ti mét nữa.

Dẫn đầu từng đợt sóng đen đó có khi là một cá nhân, có khi là hai người. Điểm chung của họ đều là quần áo xộc xệch, ướt đẫm mồ hôi.

Còn 10 phút.

Không ngờ, người chạy đến đầu tiên là Blaze.

Blaze ném mấy món vũ khí cồng kềnh trên tay mình xuống gần khẩu súng tiểu liên, khuôn mặt vẫn ấm áp như thường ngày; nhưng giữa tình hình chiến sự giành điểm mà loạn hơn tận thế này thì trông đôi mắt cam màu lửa đó toát lên khí chất tàn bạo, nụ cười cũng bị biến chất trở nên khát máu. Trong một giây, nhìn thấy Blaze như vậy, theo bản năng tăng nhanh tốc độ, Tessa từ muốn chạy trốn lớp 10F chuyển sang chạy trốn Blaze.

Hai lớp phó ở ngọn đồi nhỏ đã tách nhau ra bây giờ lần lượt xuất hiện ở cửa Bắc và Nam, lần này thì thủ quỹ và bồ của nó cũng gia nhập luôn với đồng bọn, dại gì đứng yên.

Còn 8 phút.

Giống như nhận thức được nguy hiểm trước mắt, lớp 10F theo lệnh của Ying bước đi rất chậm, chậm đến nỗi khó có thể tin được.

"Trời ạ, cái cưa máy của trường như lớp 10F sao có thể di chuyển được với tốc độ rùa bò như vậy chứ?" Tessa rủa thầm, nhìn đồng hồ trên tay mà sốt ruột.

Còn 7 phút.

Blaze sau khi kiểm tra súng tiểu liên lần cuối thì chạy đến bên cạnh Tessa, nét mặt đã trở về vẻ ấm áp ngô nghê thường ngày, và có phần buồn ngủ như muốn đổ sập và rơi vào giấc ngàn thu tại đây. Cũng đúng, cậu ấy chỉ chợp mắt được một xíu hồi chiều.

Tuy vậy, Tessa chỉ dám lén nhìn qua cậu, thậm chí cô cảnh giác lùi ra một bước.

Khi cô quay mặt lại, Blaze lại đi đâu mất.

Thủ quỹ và bồ của cậu ta cũng vừa liên lạc là họ đã loại được cánh phía Nam, giờ đang ngồi tổ chức tiệc Barbecue.

Còn 6 phút.

Bộ ba lớp trưởng và hai lớp phó đã đến kịp.

Họ đã dùng đủ cách để thu hút sự chú ý của lớp 10F. Nhưng Ying nhanh tai lẹ mắt, còn yêu cầu cả lớp hãy cẩn thận. Các thành viên chủ chốt của lớp 10F nhanh chóng điều chỉnh lại tư thế, tay vẫn giữ súng. Trong màn đêm thăm thẳm, rất khó để biết ai thuộc phe nào nếu không nhờ việc tụi nó vừa đánh nhau vừa tám chuyện. Vậy là nguyên lớp 10F bước đi cứ như bị dính hiệu ứng Slow Motion trong phim Ấn Độ.

Bất chợt, lớp trưởng nhăn mặt khi cuối cùng khi nhìn thấy bóng dáng chậm rãi của Blaze bước ra từ trong những cái dáng dấp đen chen chúc đông nghịt.

Trên lưng Blaze, một thanh niên có dáng người gầy nhỏ đang gục đầu, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của cậu nhưng lớp trưởng có thể đoán ra đấy là Daniel, với mái tóc nâu mỏng manh như tơ.

Giữa đám 10F đông như kiến lửa, Blaze mang cậu bạn Daniel trên lưng, bước đi từ tốn, tâm trạng bình tĩnh giống như đang đi dạo. Mà điều đáng kinh ngạc là, những thành viên ở mũi tiến công đó có vẻ không nhìn thấy hai người. Dù thỉnh thoảng có lắc lư đụng phải, tụi nó chúng cũng nhanh chóng lướt qua, tuyệt nhiên không tấn công Blaze hay Daniel.

Hai lớp phó há hốc. Lớp trưởng nhận tin của thủ quỹ về vụ ăn trong giờ chỉ muốn đi cú hai đứa đó thêm mấy phát nữa.

Tessa lại nhìn đồng hồ, thiếu điều muốn nổi điên.

Còn 5 phút.

"Hai thằng kia, thôi làm hiệu ứng phim đi!" Sao đỏ của lớp vừa quay lại sau khi cùng thủ quỹ hạ bệ cánh phía Nam, vừa nhìn thấy Blaze và Daniel là hình tượng gì đó vứt bỏ hết. Sao đỏ gào lên giữa thao trường lớn. "Mau đến đây nhanh!"

Lớp phó thể thao lắc vai cô nàng Sao đỏ. "Nhỏ miệng thôi bạn ơi!"

Lớp 10F gần như bị choáng tai dưới giọng nói chuyên đi bắt học sinh đi trễ của Sao đỏ, cả đám giống như được đánh thức, trở nên lúng túng. Một vài trong số đó cũng nổi điên. Lớp trưởng thấy lớp 10F vội vã tăng tốc, trong tâm rủa thầm mười tám đời dòng họ của Sao đỏ mà ngoài miệng không nói ra.

Tessa thở phào, "Cuối cùng tụi nó cũng sắp tới sát đây rồi."

Còn 4 phút.

Blaze đã đến nơi sau hai phút, vậy mà lớp trưởng tưởng đã hai tiếng rồi.

Khi Tessa quay đầu nhìn lại lần nữa, còn đâu hình ảnh thanh niên trong sáng với mái tóc bồng bềnh như thiên thần, ừm, vẻ ngoài thôi. Blaze giờ đang cúi người thở hồng hộc, cánh tay mơ hồ lộ ra cơ bắp, cái mũ có kí tự lửa ướt đẫm mùi da đầu do vận động quá nhiều. Chưa để ai nói thêm, Blaze đưa xác của Daniel cho Sao đỏ.

"Cậu ấy bị sao vậy?" Tiếp lấy hành động trên, Sao đỏ lo lắng hỏi, thử chọt chọt vào má người đang nằm bất động như tượng. Từ nãy đến giờ không thấy Daniel phản ứng gì, hai lớp phó cũng có phần sợ hãi.

Cả mấy đứa lớp 10C vừa xong nhiệm vụ cánh phía Bắc cũng vội vây lại xem xét thì phát hiện ra...

"Cậu ta đang ngủ à?"

"Ai mà biết chứ, đang chạy trối chết thì cậu ấy lại phát bệnh." Xoay xoay bả vai mỏi nhừ của bản thân, Blaze có phần khó chịu nói.

Lớp phó học tập thở dài, "Vậy mà múa kiếm như đúng rồi. Kết quả quậy chưa được bao lâu thì lại về ổ an giấc. Định đùn đẩy trách nhiệm cho tụi mình hay gì?"

Từ phía xa, lớp 10F bắt đầu phân tán sự chú ý, hàng trăm ánh mắt phóng về phía bọn họ khiến Tessa lạnh gáy.

"Mau! Chạy đi!" Lớp trưởng chỉ còn nước vác luôn Daniel, dẫn đầu chạy ra khỏi thao trường. "Cả lớp! Đổi kế hoạch lần thứ n! Mau rời vị trí!"

"Đóng cổng chính lại! Đóng cổng chính lại!" Sao đỏ liền gào thét với thiết bị liên lạc trên tay. Lập tức, bốn cổng lớn Nam, Tây Nam, Bắc, Tây Bắc nặng nề sập xuốmg, đóng luôn cả cửa Đông Bắc sau lưng họ.

Còn 2 phút.

"Mọi người có thấy thiếu thiếu gì không?" Tessa nấp ở một nơi khá xa thao trường, ló ra khuôn mặt nhỏ với vẻ mơ màng mà nói với họ.

"Thiếu cái gì?" Lớp trưởng vừa đặt Daniel phía sau một mảnh vỡ lớn của vách đá gần đó, còn hảo tâm lấy áo khoác che cho thằng bạn đỡ lạnh dù ở đây nóng hơn cái lò thiêu.

Tessa không trả lời mà nghiêng đầu suy nghĩ. Thiếu gì ấy nhỉ?

Không để bọn họ suy nghĩ lâu, một loạt âm thanh ồn ào từ phía xa vang đến. Lớp 10C đồng loạt quay đầu lại, kinh hãi. Bọn họ nhìn thấy cái gì? Một toán các thành viên của lớp 10F đang tiến tới đây từ đường chân trời, dẫn đầu chúng là một nam sinh đang chạy thục mạng!

Lớp 10C nhìn cái đám hổ lốn kia với vẻ mặt không thể nào thốn hơn được nữa. Riêng Daniel thì đã chìm vào giấc ngủ từ lâu. Ông trời ơi hãy nói đây là mơ đi. Tên lớp phó Văn thể mỹ đó sao lại ở ngoài này? Còn nữa, cái mớ đen đen sau lưng cậu ta là gì? Lớp 10F nên chạy từ trong thao trường ra không phải sao?

Lớp phó Văn thể mỹ từ đằng xa như thấy đồng bọn như thấy được cái phao cứu sinh. Còn lớp 10C chỉ biết trốn trong góc tỏ vẻ mọi thứ không liên quan đến mình. Vậy mà lớp phó văn thể mỹ có vẻ không hiểu, chỉ biết niềm nở ngây ngô, vẫy tay xin chào.

Chào cái quần què!

"Lỗi của tớ..." Lớp trưởng bất lực vỗ đầu. Sao cậu lại để tên ngốc này đi một mình chứ? Lớp phó Văn thể mỹ nổi tiếng trời cao đất dày không biết sợ, còn mấy đứa 10C theo đuôi nó thì cái gì cũng sợ nên chỉ biết răm rắp làm theo lệnh của thằng bạn.

"Ủa Blaze, cậu làm gì..."

BÙM!

Tessa chưa kịp nói hết câu đã nghe thấy một tiếng nổ lớn phát ra từ thao trường, sóng xung kích của nó khiến cho cát bụi quanh đấy bị cuốn bay lên cao. Nơi bọn họ nấp rất xa vị trí nổ, thế nhưng cả đám vẫn bị áp suất từ nó làm cho khó thở, ngay cả lớp phó học tập cũng bị cơn gió sau đó thổi dính vào tường. Cô ngửi thoáng thấy cơn gió kì lạ này có mùi như bánh quy mới nướng.

Lớp phó Văn thể mỹ đang chạy thục mạng cũng đột nhiên ngã xuống, chân đau nhức. Hành động của lớp 10F cũng bị đình trệ, chớp mắt đã bị cơn gió lớn thổi lùi lại một quãng. Giữa hai lớp bây giờ bị ngăn cách bởi một cơn lốc xoáy bí ẩn.

Solar lập tức kéo ánh sáng từ Mặt Trăng xuống sát phía dưới để xem rõ chuyện gì. Cả hai lớp đều hoang mang như nhau. Solar tranh thủ thời gian còn sót lại tính toán quân số, nhưng vì tản ra quá nhiều nên cậu vẫn không biết được bên nào còn nhiều người hơn.

Dư chấn kết thúc, thao trường chỉ còn là một mảnh hoang tàn.

Tiếng rên rỉ của cả đám nam thanh nữ tú ồn ã một vùng.

Blaze liền nhảy ra từ một bức tường lớn, tranh thủ lớp 10F còn chưa phản ứng kịp thì xách cổ lớp phó Văn thể mỹ nấp sang một bên.

Tạch. Tạch. Tạch. Tạch.

Khi hai lớp duy trì được khoảng cách an toàn và ổn định lại từ trạng thái nao núng, Solar thoáng nghe tiếng trực thăng vang vọng. Cả bọn còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Nghe nhầm hả? Hay là ảo thính sau vụ nổ? Nhưng âm thanh càng lúc càng lớn, không thể nói nó là ảo giác nữa rồi.

Solar ngẩng đầu, bằng đôi mắt nhìn xuyên được cả màn đêm của mình, cậu phát hiện một chấm nhỏ trên bầu trời đang chậm rãi di chuyển về phía này.

"Mọi người, đoán xem đó là ai?" Không để mọi người nói ra, Ying đã nhanh ý chỉ về phía xa.

Solar cố gắng lau bụi trên mặt, "Hết giờ rồi." Bây giờ đã là 12:01.

Trực thăng nhanh chóng tiến đến gần, đáp ngay giữa không gian trống trải của hai lớp. Cửa phòng mở ra, một thanh niên có khuôn mặt non nớt bước xuống. Solar nhìn kĩ hơn, nhận ra đó là Cyclone. Đôi mắt xanh dương tinh nghịch toả ra thứ hào quang lạ lẫm. Cyclone nhanh chóng nhìn một lượt tất cả các bạn học cùng trường với mình, và chỉ thoáng dừng nhẹ khi thấy vẻ mặt khó ở của Solar và điệu bộ há hốc của Blaze.

"Vậy báo cáo thế này, lớp 10F quá chú trọng tiến công, lớp 10C quá chú trọng phòng thủ." Cyclone rút ra một tờ giấy gì đó nhìn như bảng điểm, "Kết quả, một bên bị tổn thất nhân lực nhanh hơn so với số thời gian quy định và một bên thậm chí chưa biết hết đường trong thao trường sau gần 9 tiếng ở đây. Chưa cần xét tới điểm hiệu quả thì điểm kĩ thuật sai hết rồi. Như thể các cậu không tập trung học lý thuyết vậy."

Solar nôn nao, cảm nhận vị đặc sệt của đường ngọt đâu đó trong không khí.

Cơn gió khi nãy...

"Đi thôi." Sau khi xác định là cả hai lớp không có ai bị thương nghiêm trọng, Cyclone mới gật đầu xác nhận trước khi đi vào trực thăng.

Một vài đứa thì cười khúc khích như bị trúng bệnh dại, còn một số đứa thì ngượng chín mặt. Solar để ý là dù trải qua gần nửa ngày chinh chiến, quân số hai bên vẫn không giảm đi nhiều.

Hẳn là cả hai lớp đã hoàn thành nhiệm vụ.

*

Ba ngày sau.

Thầy Maxwell ném tập hồ sơ lên mặt bàn, màn hình lớn sau lưng dừng tại hình ảnh vụ nổ ở thao trường lúc đúng 12h đêm, ánh lửa chớp lên, sáng hơn cả Mặt Trời, rọi hết mọi ngõ ngách. Thầy ngồi trên bàn giáo viên, khuôn mặt nay lại không có biểu cảm nào, ánh nhìn lạnh lẽo như băng Bắc cực. Bên cạnh thầy ấy, Mohamed tặc lưỡi, có vẻ sẽ bùng nổ bất kì lúc nào.

Lớp học im phăng phắc.

"Nhìn xem mấy học sinh giỏi của lớp 10C đã làm gì này." Luôn là Mohamed tức giận lên tiếng trước.

Đã làm gì là đã làm gì mới được? Cả lớp tỏ vẻ, chừng nào thầy Maxwell còn chưa lên tiếng, cả đám vẫn chịu được. Lớp 10B là cái đinh gì.

"Về vấn đề cho nổ bom." Như đọc được suy nghĩ của cả lớp, Maxwell hỏi thẳng, "Ai đã đưa ra ý kiến này?"

Nguy rồi, thầy đã lên tiếng. Các học sinh đồng loạt nuốt một ngụm nước bọt.

Lớp trưởng cúi đầu suy ngẫm. Mãi một hồi lâu sau, cậu mới chậm rãi đứng lên, sau đó đến Tessa, cả hai gần như không một chút do dự. Lớp phó học tập nhìn thấy, có chút thán phục sự dũng cảm của hai người, liền suy nghĩ một chút rồi sau đó cũng đứng lên.

Thầy Maxwell tiếp tục đưa ra cái ánh nhìn âm u đó "tặng cho" cái lớp thân thương của mình. Đầu thu khí trời mát mẻ, máy điều hòa trong phòng học luôn bảo trì ở mức 25 độ C, không hiểu sao nay lại trở nên lạnh lẽo kì lạ.

"Các em biết mình đã làm một việc nguy hiểm thế nào không?" Thầy ấy khoanh tay với vẻ nghiêm túc cả năm có một, "Nếu khi đó các em không chạy kịp phải làm thế nào? Nếu trên đường đi các em bị lớp 10F cản đường bao vây thì sao? Đừng tưởng mình cái gì cũng mạnh. So với đánh trực diện, lớp 10F giỏi hơn các em rất nhiều và tụi nó chắc chắn sẽ xử mạnh tay hơn nếu không vì lớp trưởng Xia Ying bên kia muốn cho các em tự trổ tài thực lực. May mắn hơn nữa, thao trường này chỉ là một khu vực bỏ hoang, nếu sự cố được diễn tập hôm nay không may diễn ra ở ngay tại trường mình thì sao? Các học sinh không liên quan khác làm sao tránh được mớ lộn xộn ấy? Hơn nữa, các em vẫn chưa thể điều khiển hoàn toàn vũ khí nóng, vậy mà đã vội vã sử dụng bom hẹn giờ. Cả khẩu súng tiểu liên kia, các em thước ngắm còn nhầm lên nhầm xuống, vậy mà đòi bắn nhiều phát trúng đích từ 100m trở lên? Dạy cho các em học chiến lược bao nhiêu lần rồi quên sạch hết sao?"

Thầy Maxwell còn nói rất nhiều, nhiều đến nỗi đôi tai vừa hồi phục của mấy đứa đứng gần vụ nổ suýt chút nữa lại xuất huyết. Còn mấy thanh niên chiến lược gia nghe đến nhục nhã, càng nghe càng cảm thấy mình não tàn, càng nghe càng muốn đào hố chôn sống bản thân. Thầy chủ nhiệm khi tức giận quả thực rất đáng sợ.

"Bài học đầu tiên từ cuộc diễn tập này chính là, làm việc gì cũng phải có ít nhất hai kế hoạch dự phòng, hạn chế tối ưu tất cả các nguồn tài nguyên. Trong học tập hay trong quân sự đều vậy. Sau này các em sẽ làm việc cho chính phủ, khi thực hiện nhiệm vụ, gặp nguy hiểm mà có sự hiện diện của người không có khả năng tự vệ thì phải bảo vệ tính mạng của họ, nếu mang trên người thông tin bảo mật không thể bảo vệ thì trực tiếp giết chết. YSG không...!"

Thầy Maxwell còn định nói gì đó thì Mohamed đã đột ngột lao tới chặn miệng thầy lại. Dưới lớp một lần nữa im phăng phắc. Vài thành viên chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt không rõ ý tứ nhìn chằm chằm hai người trên bục giảng.

Mohamed bình tĩnh đối mặt với bọn họ, thầy Maxwell rồi cũng thu lại nét mặt lạnh lùng. "Đó là quyền lợi cũng như trách nhiệm của các em. Dù có bày tỏ ý từ chối thì cũng vậy thôi." Thầy không mạnh không nhẹ mà nói. "Blaze, đến khu điều trị kiểm tra toàn diện thêm lần nữa, bảo y tế xem kĩ vết đạn lần thứ nhất bắn trên tay. Tessa, trực tiếp vào bệnh viện dưỡng sức, mốt hãy đi học lại. Còn tất cả các em còn lại viết lại báo cáo thực hành, sáng mai nộp cho tôi. Bây giờ thì hết tiết, tan học."

Cả lớp trừ hai đứa kể trên lại toát mồ hôi hột. Lỡ viết sai ý thầy là cho lên phòng giám thị uống trà với hiệu trưởng liền. Lúc này thì hình phạt đơn sơ nhất là bị thầy Maxwell đánh tét mông nghe có vẻ nhẹ nhàng chán.

"Tôi có một cái tính, đó là không bao giờ đánh học sinh của mình." Thầy Maxwell trước khi ra khỏi phòng học còn nói thêm một câu mà sẽ làm mấy đứa tối nay chạy deadline mất ăn mất ngủ, "Tôi chỉ mời phụ huynh của em đó đến đánh thôi. Mà có khi tôi còn phải đứng bên cạnh để nói, đánh nhẹ một chút, đánh nhẹ một chút cơ."

*

"Alo?" Cô giáo Gwyneth nghiêm túc nhấc điện thoại sau hai hồi chuông.

#Cô Gwen đấy à? Em muốn hỏi về bài học tiếp theo của bộ môn Ứng phó tình hình.# Solar nằm dài trên giường trong phòng mình, giọng nói có chút ngái ngủ, vừa nói vừa nghịch cái máy tính bảng bên cạnh.

"Ủa, có vấn đề gì sao em?"

#Tiết sau, cả lớp em thống nhất là sẽ không sử dụng súng nữa.# Solar vừa nói vừa lướt lướt con chuột trên mặt cảm ứng. Những con chữ, hình ảnh, và cả đoạn phim lần lượt hiện ra.

"Thế bọn em muốn học gì? Không phải hai tuần trước còn rất hào hứng với súng bom đồ các thứ sao?" Bên kia di động vang lên tiếng gõ lách cách của bàn phím, có vẻ như cô Gwen đang chuẩn bị thứ gì đó cho tiết học tiếp theo.

Mà, cũng có thể là cho bộ phận hậu cần của YSG hay lớp 10I, ai biết được.

#Cô cũng nói là hai tuần trước. Là quá khứ rồi, tất nhiên phải khác hiện tại chứ.# Solar lăn một vòng, nằm ngửa trên giường, đôi mắt màu xám giấu sau cặp kính cam mơ màng nhắm lại. #Em muốn học thêm chiến thuật nguỵ trang. Trong trận với lớp 10C vừa rồi, em có sử dụng một số... bí thuật để gây nhầm lẫn về quân số của lớp 10F. Những bóng đen luôn tiến không ngừng về phía trước, song lại di chuyển rất chậm. Ảnh ảo tạo ra trong cái nóng và nhiệt độ cao vượt bậc của thao trường rốt cuộc cũng khiến phần lớn lớp 10C rơi vào ảo ảnh thị giác. Họ bị mắc lừa bởi chính điểm mù trong tầm nhìn. Bằng cách này, bọn em vẫn giữ được phần lớn sức lực cho trận đột kích lúc 11 giờ đêm. Thực tế, lớp chúng em cách xa họ hơn những gì họ nhìn thấy rất nhiều, kể cả khi quả bom phát nổ.#

Chiến thuật mà Solar vừa đề cập làm Gwyneth có chút bồi hồi, nhưng rồi nó cũng bị nhấn chìm trong những kỉ niệm không vui, "Những bóng đen, em gọi chúng là gì."

#Các ảo tượng.# Bên kia đầu dây phát ra thứ âm thanh mập mờ, #Khác với ảo giác, ảo tượng là một hiện tượng quang học có thật, do ánh sáng thực sự bị  tạo ra  ở vị trí người quan sát.#

Chiến thuật nguỵ trang, hay đúng hơn là đánh lừa thị giác.

Stella.

Gwyneth giả vờ che đi sự biến đổi trong giọng nói của mình, "Một phương pháp thú vị để cầm chân kẻ địch. Trong trận chiến với hai đối thủ mạnh ngang nhau, ai lừa được kẻ kia thì sẽ thắng." Chỉ khi nghe thấy tiếng cười nhẹ của Solar mới làm cô an tâm hỏi tiếp, "Tại sao em lại nói chuyện này với cô? Những chiến thuật này em nên giữ cho riêng mình chứ."

"Vì em thích." Stella trả lời với giọng điệu nhạo báng, "Vì chị à, em đang khinh miệt chị đấy. Cho chị biết cả kế hoạch của em. Để chị thấy được cảm giác bất lực tột cùng là thế nào, khi chị vẫn không hạ được em dù có trong tay mọi điểm mạnh lẫn điểm yếu của em. Hah, vì em thích thôi."

#...Vì em thích.# Solar tỉnh bơ trả lời, cậu cũng không thừa nhận vì cậu sợ phải tâm sự những thứ này cho lớp trưởng Xia Ying. Không hiểu sao lâu lắm rồi cậu mới có cảm giác cô bạn này đôi khi lại khôn quá, thà rằng nói chuyện với cô Gwen tính nghiêm mà thoáng đãng còn hơn với mấy người mang bom ngầm như vậy.

Solar cũng từng quý Ying rất nhiều nha, chỉ là... có mấy thứ khó nói quá.

"...Ok. Vậy, cô sẽ cố gắng sắp xếp cho lớp 10F một khóa luyện tập riêng. Vậy là được rồi chứ?" Gwyneth thoáng chần chừ, tiếng bàn phím cọc cạch vẫn vang đều.

#Vậy thì tốt quá, cảm ơn cô nhiều nè... Chúc cô ngủ ngon!# Nói rồi không kịp để Gwyneth lên tiếng khuyên nhủ thì Solar đã gác máy. Nhìn màn hình điện thoại một hồi lâu, cậu lè lưỡi tinh nghịch làm mặt quỷ với nó, xoay người chôn mình vào chăn.

*

Thiếu nữ vung cây gậy gỗ lên không trung, tiếng xé gió vang lên, gọn gàng mà hữu lực.

Từng động tác của Ying đều vô cùng mạnh mẽ, giống như cô vừa gặp phải tử thù không đội trời chung.

Solar vừa ngồi giải lao, vừa nhìn động tác của Ying, tay vừa chậm rãi nâng lon nước lên miệng uống một ngụm. Lớp phó thể thao lớp 10F ngồi cạnh cũng đang dùng khăn bông lau mồ hôi trên người mình, vẻ mặt vô cảm như cũ. Hầu như lớp 10F khá thiếu tập trung khi làm việc, còn khi tập trung, tụi nó cũng chỉ đơn giản là làm theo lệnh của lớp trưởng. Solar không thường nói chuyện với lớp mình trừ khi tụi nó tự nhảy ra khỏi cái vỏ bọc đó, thậm chí ngồi gần những phiên bản này của lớp còn khiến cậu thấy bức bối.

Sân vận động trong nhà đa năng của trường thoáng chốc chỉ còn tiếng vun vút của gậy gỗ va vào không khí.

Đến khi đã thấm mệt, Ying mới trở về dãy ghế quan sát, giật lấy lon nước trên tay của lớp phó học tập, uống một hơi lớn. Đối với một số người thì nó có vẻ hơi bất lịch sự, nhưng lớp phó đã quen với việc không ý kiến bất kì điều gì mà lớp trưởng sẽ làm.

"Cậu vừa vận động mạnh xong đấy, không nên uống nước đâu." Thay vào đó, lớp phó chỉ nhanh tay giành lại lon coca của mình, nhìn nhìn nó một chút lại đặt sang một bên, mở một lon khác ra uống.

Ying chỉ vừa mới trút giận xong, tâm trạng chưa điều chỉnh tốt, cũng không để ý thái độ của Solar. Cô mệt mỏi nằm nghiêng trên ghế.

"Ôi chà, cô Annabelle thiệt là... Đã chừng đó năm không gặp mà cô ấy lại có thể nhìn tụi mình với ánh mắt như vậy." Ying có phần bất mãn, không rõ là có thực sự hướng tới cô giáo chủ nhiệm không. "Cậu nói đúng, YSG không bình thường thật. Không phải bản thân ngôi trường, không phải bản thân mấy truyền thuyết ở đây, cũng không phải những xung đột chưa từng chấm dứt vẫn đang lởn vởn quanh đó..."

Thứ làm trường bất ổn, Solar thầm nghĩ, nhưng rồi lại thốt ra thành lời ở vế cuối, "Có thể là các anh chị khoá trên. Sớm thôi, chúng ta sẽ trở thành họ. Và những lớp 10 sau chúng ta cũng vậy."

Ying bày tỏ, "Thú thật, tớ vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với lớp 12 trường mình."

"Họ là năm cuối rồi. Lớp 10I chắc chắn sẽ không cho bất kì ai tiếp xúc với họ từ giờ cho đến kì thi THPTQG đâu." Lớp phó bình phẩm, giọng điệu thiếu sức sống.

"Ở đây mọi thứ cứ..." Solar chỉ đế thêm, "Mọi thứ cứ bất thường theo cách rất bình thường."

Lớp phó vẫn không thay đổi sắc mặt tiếp tục uống lon nước trên tay mình, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy trong mắt cậu bạn đó cũng thấp thoáng một chút gì đó gọi là phiền lòng.

"Dù phương pháp không tốt nhưng ít ra tụi mình cũng đã diệt hết 4/5 lớp 10C trong thị trấn đó rồi không phải sao? Lãng phí tài nguyên, ngu ngốc này nọ. Ai mà quan tâm chứ. Có giỏi thì cô ấy cũng làm được mấy việc đó trong vòng 9 tiếng đi. Đúng là ếch ngồi đáy giếng." Ying nói hết mọi khó chịu trong lòng, nhưng sắc mặt vẫn chưa vui lên nổi.

"Cậu nói đúng." Lớp phó không hiểu lý do vì sao rất ít nói, dù trong lòng vô cùng bất mãn thế nhưng ngoài mặt cũng không biểu lộ gì. "Chỉ là, cô không còn ấm lòng như xưa nữa. Đúng hơn, cô trông như người lạ. Bất kì ai vào YSG rồi cũng biến thành người khác, mà cứ phải là thành loại người mà họ ghét."

Solar không nói, lặng lẽ uống nước của mình. Rồi kí ức cuốn cậu về buổi sáng mà bảy thành viên nhà Rashied nhận được giấy báo điểm do Ban tổ chức thi chuyển cấp ba báo về, trên tờ giấy đó là những con số đỏ chói vô cùng nhức mắt.

Lần đầu tiên trong đời Solar lại hứng số điểm dưới 8 như vậy, trong khi đối với Ice đó có thể là một con số siêu thấp. Nhưng những lời cô Annabelle nói cho Solar khi biết được những con số đấy vào ngày đầu tiên tới trường, rằng "Tổ Chức toàn bộ đều là thiên tài và đội ngũ giảng dạy lễ nghi nề nếp gắt gao như thế mà lại đào tạo ra những đứa chỉ có thể đạt đến con điểm như vậy", khiến Solar gần như gục ngã trước sức nặng từ áp lực mà cô tạo ra.

Khi nghe kể như vậy, ngay cả Ying và những thành viên còn lại của nhà Rashied cũng thấy khó chịu, chứ đừng nói đến bản thân Solar. Cô Annabelle từ khi nào lại quan trọng điểm số như vậy?

Solar nghe xong những lời đó lập tức chẳng dành thời gian chém gió với lớp 10F mình mới quen gì nữa, vừa vào lớp là quẳng cặp trên bàn ghế rồi bay thẳng vào thư viện của mình, đến tận hôm trước tiết học của cô Gwyneth và trận đấu của lớp 10C thì lớp 10F vẫn chưa thấy cậu liên lạc với thế giới bên ngoài. Giờ lại sau tiết diễn tập này nữa... Một số bộ phận lớp 10F nghe xong không ngừng gào thét. Vài đứa còn tung hết mấy cái tin tức đáng xấu hổ của giáo viên các loại lên mạng xã hội, kết quả cũng sẽ bị thầy Maxwell tóm gáy. Còn nhóm khác nghe nói đang trốn chui trốn nhủi ở đâu đó, không dám vác mặt đến trường.

Rồi cái ngày báo điểm miệng, ngày đáng sợ nhất với Solar, cuối cùng cũng đến.

Sau một tuần chỉnh lý lấy lại tinh thần, lớp 10F một lần nữa được tụ họp lại trong căn phòng nhỏ, sẵn sàng (thực ra cũng không sẵn sàng mấy) để nghe tin dữ.

Cô Annabelle không biết làm gì đến tận ba mươi phút sau mới bước vào. Khuôn mặt được thời gian ưu ái của chủ nhiệm đỏ ửng như quả cà chua. Earthquake với đôi mắt làm từ thạch cao điềm nhiên đi phía sau, một vẻ không có chuyện gì, cũng không màng đến cái gì; cậu chàng chỉ đứng sát bảng, sau cô giáo. Cả đám để ý đến vẻ mặt sưng nhẹ của Annabelle.

"Nhìn gì? Chỉ là trượt chân té ngã trong nhà vệ sinh thôi không được sao?" Annabelle cảm nhận được đủ loại ánh mắt kì quái hướng về phía mình, theo bản năng lại xù lông lên như mèo.

Mọi người thì chỉ chung một suy nghĩ duy nhất, kể cả đứa có thật sự quan tâm hay không. Mời cô nhìn kĩ xem bọn em có tin không? Có tin không? Cô mà té ngã thì chắc nguyên cái lớp 10F nghiệp mất thôi. Hay cô nghĩ là do ăn ở nên mới như vậy?

Quake thật sự không muốn cô của mình tiếp tục bị học sinh trêu ghẹo, nể mặt ho khan hai tiếng thu hút sự chú ý của bọn họ. "Được rồi, sau bài kiểm tra sơ khảo mấy ngày trước, tớ và cô Annabelle, dưới sự đồng ý của chính quyền và nhà trường, quyết định sẽ hướng dẫn cho các cậu cách để sử dụng tốt tài nguyên trong chiến đấu, từ đó vẽ ra sách lược hợp lý. Lớp 10C kia thì quậy quá rồi. Còn các cậu đòi tự thân hành động có vẻ không ổn nhỉ, đều chỉ dựa vào mỗi lớp trưởng thôi mà."

Solar ngồi gần như cuối lớp, giả vờ mình là người vô hình trong mắt Quake.

Khi thấy mọi người chịu im lặng lại để lắng nghe mình, Quake mới nói tiếp, "Mục đích của cuộc diễn tập thực chất là để tìm ra điểm yếu của các cậu. Điều tối quan trọng trong mọi cuộc diễn tập như vậy là phải cứu được nhiều người nhất có thể. Khi những chuyện này xảy ra, giả sử như ngay tại trường mình, các cậu không thể cứ mãi tấn công kẻ địch mà lơ là việc bảo vệ các học sinh khác, đặc biệt học sinh không có khả năng tự vệ."

Nghe tới đây thì Solar ngửi thấy điềm không lành. Chắc chắn là trận đánh của hai lớp đã gây ra nhiều tổn thất về tài sản hơn là hạ được nhiều mục tiêu.

Quake lên giọng, không tức giận như cô Annabelle nhưng vẫn làm lớp 10F run nhẹ, "Cuộc diễn tập vừa rồi cho thấy cả hai lớp đều không chú tâm vào nhiệm vụ chính mà chỉ tham chiến để thoả mãn nhu cầu cá nhân, hoàn toàn không ổn. Lớp 10C có chiến thuật tốt nhưng thiếu đoàn kết, còn lớp các cậu thì dính chặt như keo nhưng lại tiến công quá chậm. Về cơ bản, với tốc độ của cả hai, những người vô tội sẽ đi đời trước khi các cậu kịp cầm vũ khí nữa."

Quake tất nhiên không giải thích nhiều, thứ nhất là vì cô Annabelle rất thiếu kiên nhẫn và chắc chắn là cô muốn la cả lớp một trận, thứ hai là vì cậu không phải loại người hay công kích vào trạng thái dễ tổn thương của các bạn khác. Quake nghĩ đến thầy Maxwell chỉ tập trung giáo huấn lại lớp 10C chứ thầy không có ác ý gì, lại thấy tội cho Solar và cả lớp 10F khi đụng trúng bà cô độc mồm độc miệng và ác tâm nhất trường YSG này.

Rồi bảng điểm được công bố.

Cả lớp nhìn con số 5 không thể nào thẳng hơn nằm chình ình trên sổ liên lạc.

Ying nhìn thấy, ngay cả thuốc cũng không uống, lết cái thân của mình không ngừng lảm nhảm phải tập luyện tập luyện gì đó, rốt cuộc lại bị kẹt ở trong phòng cấp cứu chưa thấy ra.

Mà qua lời kể của Blaze thì đến cả lớp trưởng lớp 10C cũng điên rồi, cậu ta dùng máy tính cá nhân truy cập vào tường lửa của máy chủ chính phủ hết đâm rồi lại vá, đâm rồi lại vá, chơi đến khi hết vui thì thôi.

Đứng dưới góc nhìn khách quan Solar phải công nhận, cô giáo Gwyneth và thầy Maxwell quả thực làm rất tốt. Không như những giáo viên khác (như cô Annabelle) cố tình tâng bốc các vị thiên tài này lên, để rồi khi không làm được như ý thì cô lại chỉ trích. Hai thầy cô lớp 10C và 10E kia thì ngược lại, họ ra sức tìm kiếm khuyết điểm của lớp, cho cả lớp thấy, dù được gọi là thần đồng nhưng bọn họ chẳng phải thần gì, đánh tỉnh cả bọn, làm cho tụi nó càng phấn đấu cố gắng hơn.

Nhưng ngoài mặt không để tiêm nhiễm mấy cái suy nghĩ này vào đầu mấy đứa kia được, Solar cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu đầy mùi triết lý mà không biết cậu học từ đâu, "Giáo viên đúnh là một loài sinh vật kì lạ thích theo đuổi sự hoàn mỹ."

Giống như phụ huynh vậy, thầy cô giáo chẳng bao giờ cảm thấy đủ. Họ vẫn sẽ khó chịu dù cho điểm số của cậu có cao thế nào, "Điểm 9 sao? Tại sao em không đạt được điểm 10? Điểm 10 sao? Tại sao em không được trên 10?"

Thế đó, ảnh hưởng của mấy thầy cô lên các lớp học của YSG là vĩnh cửu. Ảnh hưởng tích cực hay tiêu cực thì phải xem thử. Còn cậu... Solar càng không thể biết được khi nào thì ảnh hưởng ấy có thể dừng lại.

*Tbc*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật