[SevenAU] Sketchbook Scene.

• (2) Class 10C/Blaze and Reconcentrate.



-Từ giờ chuỗi chapter liên quan đến YSG này sẽ có màu của vòng tròn tương ứng với màu chủ đạo của mỗi lớp.

*

Hồi Daniel mới gặp Blaze lần đầu, đúng hơn là vào cái ngày tới nhận lớp của YSG, 5 ngày trước lễ khai giảng chính thức (nơi sẽ diễn ra sự kiện của Quả táo Eris); hai người họ đã chút xô xát.

Blaze khi đó vừa mới đến trường, cố chiều theo ý của Earthquake là đầu năm học phải tỏ ra là con ngoan trò giỏi cho xứng với cái danh học sinh của trường điểm; thế nên buổi đầu vào lớp cũng đành phải giả vờ không ăn nói sỗ sàng, chào hỏi mọi người đàng hoàng để tạo ấn tượng tốt. Nói chung là đống tiếng xấu hồi cấp hai nó tệ quá rồi, có một thời gian nhà Rashied không dám ra ngoài vì chuyện của hình xăm con rắn, nên Blaze được giao trọng trách siêu lớn đó là đừng có báo hại cả nhà nữa, hoặc ít ra là trong ba năm tiếp theo.

Ban đầu thấy trường lấy điểm cao chót vót làm Blaze nghĩ chuyện đổi mới bản thân cũng không khó lắm đâu, chắc mẩm là các học sinh vào được YSG thì phải là những nhân vật có cá tính và lịch sự, không lý nào lại như đám côn đồ bỏ học ở mấy trường sát quận 6 và quận 7 được. Việc kết bạn mới chắc cũng không khó khăn gì.

Cậu tin là mình sẽ cầm cự được với lớp 10C này thôi.

Nhưng Daniel vừa thấy tên của Blaze là lập tức đổi thái độ, cậu tiến tới người đang ngồi thật nghiêm trang kia, đổi từ giọng thân thiện khi làm quen với các bạn cùng lớp thành cái giọng đầy đay nghiến:

"Này, Blaze Rashied đúng không? Tên của cậu cùng nghĩa với họ của mình đó. Nhưng mình lại thấy cậu không vừa mắt chút nào, phải làm sao đây?"

Blaze lúc đó đang tìm trong cặp đống giấy tờ đăng ký làm thẻ học sinh thì nhìn lên đã thấy cái bản mặt cay nghiệt của Daniel hướng vào mình, vô tình thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp. Cậu không thích lắm, "Có ai làm gì cậu đâu. Không vừa mắt là thế nào?"

Rồi một đứa nào đó từ phía gần bảng ném một cục giấy vo tròn thẳng vào chỗ cậu. Sau đó là thêm hai ba lần như vậy nữa.

Blaze khó chịu, "Thế là sao hả?"

"Cậu trước đây học ở trường cấp hai nào hay có danh xưng tới đâu thì mình không biết, nhưng đã vào đây thì chỉ có hai lựa chọn: theo, hoặc chống. Mà chống thì chỉ có chết."

Một đứa khác cổ vũ thêm, "Ha, Danny, tặng cho thằng nhỏ đó một món quà chào mừng đi!"

"Tại sao cậu lại phải bày trò thế này?" Blaze vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không hề động đậy.

"Thì bởi mình đang cần củng cố quyền lực trong lớp. Tất nhiên mình sẽ không làm gì quá đáng đâu, chỉ cần cho cậu vài thương tích trên gương mặt xinh trai này là đủ để cậu ghi nhớ rồi."

Dứt lời, Daniel vung tay và tát thẳng vào một bên má của Blaze.

Một bộ phận của lớp nín thở trước cảnh tượng đó. Daniel thi thoảng chọn mục tiêu mà không thông qua bất kì một quy tắc nào, chỉ cần cậu ấy cảm thấy người đó có nguy cơ đe doạ tới vị trí của mình thì có thể một tay làm hại người khác mà không ai ý kiến gì.

Blaze bị tát xong, má ửng đỏ, đôi mắt mở to vì sốc, tay sờ vào chỗ bị đau kia.

"Vậy đấy, đây là cú tát thứ nhất, để cậu ghi nhớ ai mới là chủ vị của lớp 10C, hiểu chứ? Nhưng mình không nghĩ một lần là đủ, nên là cậu hãy chịu đau thêm chút nữa nhé."

Nói rồi Daniel huy động thêm vài đứa bạn trong hội quyền lực gì đó của mình. Một trong số đó cười khinh khỉnh trước biểu hiện giống như chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra của Blaze, rồi cậu ta cũng định dồn nắm đấm thẳng về phía bụng của đối phương.

RẦM!

"Ah—"

Daniel nhướng mày, nhưng không tỏ ra ngạc nhiên.

"Tôi không biết cậu là ai," Blaze đã thản nhiên chặn được cú đấm đó, rồi đấm vào mặt đứa kia một cú khiến cậu ta ngã lăn quay, "Nhưng bạo lực một cách vô căn cứ như cậu mà cũng vào được YSG thì đúng là ngạc nhiên đấy."

"Vậy hả? Mình chẳng quan tâm. Vào lớp 10C thì phải chấp nhận luật lệ của nơi này."

"Tôi cứ tưởng đây là môi trường học tập thân thiện nên mới thi vào đấy, hiểu chưa? Cái đám tứ chi phát triển này!"

"À há, chưa ai dám chửi Daniel này như thế," Cậu trai nhà Blazing trông như muốn xiên thẳng mấy nhát vào họng của đứa vừa thốt ra cụm từ đó tới nơi, "Mấy cậu, dạy dỗ cậu ta ngay!"

Lần này thì một lượng lớn các thành viên nam trong lớp cũng nhập bọn. Blaze không ngần ngại dạy dỗ ngược lại cho tụi nó bài học nhớ đời.

CHÁT!

"Hôm nay tôi lên lớp chỉ muốn được bình yên làm quen bạn mới thôi, vậy mà bọn điên các cậu cũng chẳng tha." Blaze cũng trả lại quà đáp lễ cho từng đứa, tát thật mạnh tới mức tay cậu cũng thấy nóng ran, "Nói cho mà nghe, từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ ngán một đứa nào hết!"

"To gan quá đấy." Daniel nhếch môi.

Dọn dẹp xong đám lâu la để mở rộng đường, Blaze tiến thẳng tới trước mặt Daniel, "Gây sự nhầm người rồi đấy mấy thằng nhãi ranh giả vờ tri thức. Còn gì muốn nói không?"

Hai đứa lườm nhau, nhưng Daniel chỉ cười to hơn, "Chưa ai dám cãi lại mình như vậy trước đây." Cậu đưa tay ra trước mặt Blaze, "Thế nào, anh em kết nghĩa không?"

"Tát người ta rồi chỉ cần một lời mời kết nạp là nghĩ người ta sẽ bỏ qua sao?"

"Tất nhiên là không. Nhưng sau này chung nhóm, hai chúng ta có thể đối đầu với nhau theo kiểu khác." Daniel quay lưng lại rất bình thản, cậu nhìn các thành viên khác nằm la liệt xung quanh, cố gắng đứng dậy sau trận oanh tạc của Blaze, "Thôi được, trưa nay ra canteen tớ sẽ đãi một bữa, coi như là phần thưởng cho việc hạ gục nhóm của tớ."

Blaze cười nhăn răng, "Dùng đồ ăn để bịt miệng à?"

"Tớ nghĩ cậu khá hiểu chuyện đấy. Lớp 10C cần nhất mấy đứa như vậy."

Ra chơi, Cyclone và Blaze gặp nhau để bàn về lớp học mới, và cậu anh kia để ý thấy vết ửng đỏ trên má của người kia.

"Ê khoan, cậu đánh nhau ngay ngày đầu tiên nhận lớp?" Cyclone có vẻ lo lắng.

"Ừ, đừng kể với Thunderstorm nhe. Cậu ấy treo cổ tớ mất." Đôi mắt Carnelian hừng hực khí thế.

"Nhưng bất ngờ đấy, chưa từng có ai ngoài cậu ấy dám tát cậu," Thấy vẻ mặt hào hứng của Blaze làm Cyclone vui hơn một xíu, "Vậy là có bạn mới rồi hả?"

"Biết đâu được." Blaze lấy tay xoa lên vết đỏ, nhức thật ấy chứ. Daniel đó ra tay mạnh gớm.

_____

"Cái gì?"

"Blaze bị bắn hả?"

Lớp trưởng và các lớp phó nôn nóng đến phát bực. Không phải ban nãy Blaze còn chạy ở phía trước và chiếm ưu thế sao? Đột nhiên quay lưng lại làm gì? Và lớp 10F cũng có súng? Sao bây giờ tụi nó mới lôi ra dùng?

Tessa cắn môi dưới, khóe mắt lại đỏ lên. Không phải vì sợ hãi, bởi cô đang rất tức giận trước nhũng gì mình nhìn thấy.

Daniel nhẹ nhàng thả cô xuống, rồi lập tức ném cây súng về phía bóng đen có mùi khói thuốc kia, làm nó ngã sang một bên. Cậu chóng chạy đến kiểm tra Blaze. Còn về phần mình, đứa trẻ thứ tư nhà Rashied ôm lấy cánh tay bị khoét một lỗ như vừa có thứ gì khoan vào để đóng đinh. Nó không chảy máu do viên đạn không chạm mạch máu nào; nhưng cơn đau dữ dội đến mức đáng kinh ngạc.

Sắc mặt cậu trắng bệch, tay chân tự nhiên mềm nhũn dù sức vẫn còn, đành nhờ vào sự giúp đỡ của Daniel thì cậu mới nhanh chóng quay lại trong đoàn. Cả bọn liền chạy thục mạng tới một nơi không rõ địa điểm.

Thành viên lớp 10F nọ đứng nhìn cả đám chạy đi, tay hạ súng. Khi ánh sáng chiếu qua để lộ mặt của các thành viên còn lại, cả lớp chỉ biết thở dài, chờ lệnh từ lớp trưởng Xia Ying.

Ở một góc khác, từ phía trên vách đá cao nhất, Solar chú ý theo dõi mọi chiến sự, mặt không chút lay chuyển.

*

"Ối giời ơi, lâu lắm rồi mới thấy chạy bộ mệt như thế này."

Đỡ Blaze ngồi xuống một góc khuất trong cửa hàng tạp hóa, mọi người đều nhanh chóng tìm cho mình một chỗ đặt chân, thở gấp sau cuộc chạy dài tốn lượng Calories còn nhiều gấp đôi cả ba tháng tập thể dục cộng lại. Tessa chẳng biết nói gì, cô cũng lựa chọn im lặng ngồi bên cạnh Blaze, đôi mắt lộ ra vẻ lo lắng chân thành. Nhìn từ ngoài vào, ai cũng có thể đánh giá họ là bạn rất thân.

Blaze hít hà nhịn đau, lát sau thấy rát như nhúng chân vào nước sôi thì đành nhờ Tessa băng bó giúp mình. Ánh mắt màu lửa vô tình lướt qua, nhìn thấy sự áy náy trên khuôn mặt cô, làm cậu cũng ngại, đành nở nụ cười trấn an một cách khó khăn.

"Tớ không sao, Tessa. Không cần lo lắng." Blaze không nói thì thôi, cậu vừa dứt lời là nước mắt trên khóe mi của Tessa đã rơi lộp bộp xuống đất. Cô chẳng phải người bị bắn mà cũng thấy thương cho tình cảnh tội nghiệp của Blaze, lại thấy sôi sục ý chí muốn trả thù lớp 10F; kể cả khi đây là chuyện diễn tập đi nữa.

"Tớ xin lỗi." Tessa mím môi trong sự nghẹn ngào. "Đều do tớ chạy quá chậm, nếu như nhanh một chút, cậu sẽ không bị đứa lớp 10F nọ bắn, cậu cũng sẽ không..."

Trong vài khoảnh khắc, không chỉ cô mà cả lớp 10C cũng thấy hãi hùng do viên đạn của những khẩu súng giả này. Hàng của lớp 10E quả nhiên quá nguy hiểm. Ngay cả đạn giả cũng gây đau, không chết người, không làm tổn hại thân thế nhưng có thể để lại hậu quả lâu dài về tâm lý vì những hình ảnh nó mang lại khi viên đạn xuyên qua da. Lớp 10E muốn đảm bảo mọi học sinh sử dụng hàng của họ đều phải cân nhắc kĩ, và phải biết nể phục nữa.

Dù là đạn giả, song cảnh Blaze bị bắn trong tâm trí vài đứa hiện nay vẫn được khắc hoạ một cách sống động đến đáng lo ngại. Một số khác nghĩ về việc Blaze gần như tan nát dưới sức ép khủng khiếp của lực bắn cự ly gần đó như trong những bộ phim miêu tả.

Như cảm nhận được suy nghĩ của các bạn về các hậu quả tiêu cực mà cậu có thể gặp phải, Tessa càng như muốn khóc to hơn. Lớp trưởng buộc phải dặn dò cô kìm nén, âm thanh quá lớn sẽ thu hút lớp 10F tìm ra họ, nên cô cố gắng đè nén, chỉ để lại tiếng nức nở yếu ớt.

Cũng có cùng suy nghĩ giống cô bé, những người có mặt ở đây nhất thời trầm xuống, thiếu điều muốn nguyền rủa ông thầy Maxwell cũng như bất kì ai nghĩ ra cái bộ môn gây đau tim này. Vừa mới bắt đầu đã chuẩn bị mất đi một bạn đồng hành, dù rằng Blaze với bọn họ chưa có nhiều điều gắn kết cho mấy nhưng cũng là bạn cùng lớp gần được ba tuần. Ấn tượng trong lớp là đứa nào cũng quý cậu, hơn nữa nhìn thấy cậu sẵn sàng hi sinh, quay lại cứu Tessa (và cả lớp) khỏi nguy cơ rớt môn, có vài đứa cũng cảm động quá chừng.

"Không sao, không sao. Nếu là bị súng đạn thật bắn phá thì còn đáng lo, chứ mấy đứa lớp 10F này không thể làm khó tớ đâu." Blaze mỉm cười vô tư, vẫy vẫy cánh tay không bị thương của mình ra vẻ hào sảng. "Tớ là người nhà Rashied cơ mà, mấy cậu cứ khóc và than vãn thì chẳng khác nào chưa đọc tiểu sử từ hồi cấp hai của tớ cả."

Phần còn lại của lớp ngồi xung quanh khó hiểu nhìn Blaze, có lẽ họ nghĩ rằng cậu đang an ủi mình nên trong ánh mắt tò mò đó cũng có sự thương tiếc.

Nói tới đây thì Blaze bắt đầu đau đầu. Ban nãy chạy khá nhiều nên cậu không còn đủ sức lực để giải thích với đám bạn cùng lớp (chắc là) lo lắng thái quá này, chỉ đành im lặng để bọn họ tự đưa ra cả đống giả thuyết. Cũng do mất cảnh giác, dù trước đó đã thề là phải tập trung. Khi chạy đi, cậu vô tình thấy bóng dáng Solar trên vách đá, vài giây đó cũng đủ khiến cậu có hơi đãng trí và phân tâm một chút, ai ngờ lại bị bắn ngay phát một luôn. Việc lớp 10F không tấn công bằng súng suốt thời gian đầu làm cậu nghĩ tụi nó không xài tới kế đấy. Ai dè...

Blaze tựa lưng vào bức tường đầy bụi phía sau, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Cả lớp 10C đột nhiên treo cao tinh thần cảnh giác, nhìn chằm chằm vào cậu, vẫn xì cầm với nhau nhưng cố gắng không để người vừa thiếp đi kia nghe thấy.

"Cậu có nghĩ giống tớ không?"

"Tớ không phải nhà ngoại cảm. Nghĩ gì nói dùm đi trời!"

"Ý là rõ mồn một như ban ngày. Solar Rashied cũng có mặt ở đó mà."

"Cậu nghĩ trong chúng ta có nội gián?"

"Thầy Maxwell bảo, luật thứ nhất: đối với bất kì lớp nào, muốn chiến thắng cần hạ toàn bộ đối phương. Kết thúc cuộc diễn tập, lớp nào còn dư đạn và dư người sẽ thắng."

"Ai hết đạn trước là thua."

"Bị bắn trúng hai lần sẽ bị loại."

"Trận vừa nãy tụi mình bắn trật hơi nhiều, đã dùng hết nửa số đạn rồi."

"Khoan..."

"Luật thứ nhất?"

"Còn luật khác nữa, phải không?"

"À luật khác..."

"Luật thứ hai: Lớp trưởng là đầu não. Nếu lớp trưởng bị hạ, coi như toàn lớp thua cuộc."

"Nó cũng đi kèm với luật thứ ba. Không được phép trực tiếp bắn lớp trưởng."

"Người bắn lớp trưởng, dù bên lớp mình hay lớp 10F, phải là người đã bị bắn một lần."

"Bị bắn một lần..."

"Blaze bây giờ đã có đủ điều kiện để bắn hạ lớp trưởng lớp 10F Xia Ying..."

"Cũng như lớp trưởng bên mình."

Lớp phó học tập đã lên đạn, vào tư thế sẵn sàng, giống như chỉ cần Blaze làm ra biểu hiện gì kì quái sẽ ngay lập tức nã súng vào cậu, loại cậu này ra khỏi cuộc chơi ngay và luôn. Không phải lớp phó hay những người khác muốn vậy, nhưng tuyệt nhiên không thể vì một cá nhân mà tập thể lớp đi xuống chung được.

Tính cẩn thận không đúng lúc này thành công dẫn đến nhiều ánh mắt khó chịu về phía của lớp phó học tập, trong đó Tessa là người thể hiện rõ ràng nhất. "Cậu nghĩ Blaze sẽ làm chuyện như thế à?"

"Tớ không có ý vậy, nhưng phòng ngừa vẫn hơn." Lớp phó học tập chép miệng, "So với việc phải cực nhọc chạy lông nhông ngoài kia và cố gắng bắn hai phát vào Xia Ying, Blaze có thể dễ dàng qua môn này bằng cách bắn lớp trưởng lớp chúng ta. Nếu mục đích là để có điểm thì chuyện này đơn giản thôi, cậu ta sẽ có điểm tốt và chúng ta, với lớp trưởng bị hạ, lớp 10C sẽ bị loại. Cả đám sẽ rớt môn trừ cậu ta."

Tessa khó chịu, tại sao lại có người máu lạnh như vậy? Dù rằng không phải là người bị hại nhưng với tư cách là lớp phó cũng nên lo lắng cho bạn học một chút chứ, hà có gì lại lấy súng chỉ vào Blaze trong khi cậu ấy còn chưa phục hồi xong?

Về phần lớp phó học tập, cậu không quan tâm đến ánh nhìn phán xét bản thân của cả lớp, tư thế nhắm bắn chưa từng thả lỏng. Đối với cậu mà nói, an toàn của bản thân và an toàn của chính Blaze và an toàn của cả lớp vẫn là quan trọng nhất. Bị nhốt ở nơi này đến hết tối nay, có thể sẽ bị ăn hai phát vào đầu, về cơ bản không có thời gian để cậu đóng vai thánh nhân quan tâm người khác. Huống hồ gì, tại sao cậu phải sợ hãi khi chính Blaze là người muốn điều đó chứ?

Bầu không khí nặng nề nơi này kéo dài đến tận một tiếng sau. Lớp 10C vẫn không nhích ra ngoài thêm chút nào.

Blaze hoàn toàn không biết sự ngờ vực trong lớp đang diễn ra, cậu vẫn ngủ như thế, cả tiếng vẫn chưa dậy, thậm chí không có một hơi thở rõ ràng nào. Tessa và Daniel bên cạnh đã bắt đầu lo lắng.

Lớp trưởng thấy ngồi yên cũng không phải ý tưởng hay, cậu đứng dậy, chầm chậm dạo quanh của hàng tiện lợi cũ kĩ tìm kiếm thứ gì đó có ích. Súng được phát ra mặc dù có lực công kích mạnh mẽ nhưng quá khó để điều khiển, tài nguyên khan hiếm, cậu vẫn nên tìm cho bản thân một món đồ phang đám 10F đó một cách vừa tay hơn.

Có lớp trưởng dẫn đầu, vài người cũng lục tục tiến lên tìm dụng cụ. Một số vật dụng khá nặng nên Daniel trợ giúp khuân vác phụ, cuối cùng chỉ còn lại Tessa và lớp phó học tập canh gác bên cạnh Blaze. Hai bên hai ý tưởng, ở đây để quan sát xem đối phương còn dám làm gì. Cái nhìn oán trách của Tessa dành cho cậu lớp phó vẫn chưa bao giờ thay đổi. Dù vậy vẫn chỉ đơn giản là nhìn thôi, hai bên cũng không ai động chạm ai.

Tessa biết hành động của lớp phó là không sai, ai cũng không thích bản thân mình gặp nguy hiểm, nếu là cô thì cô cũng sẽ lựa chọn tránh xa Blaze, ai mà biết Blaze hiểu ra lợi thế của mình thì lớp 10c sẽ gặp bất lợi nhiều thế nào. Nhưng thực sự thì người như cậu nhóc Rashied này có thể làm chuyện gây đau lòng vậy sao? Cô luôn tin vào trực giác của mình, trực giác cô dành cho nhóm của mình thời cấp hai, với Oliver, Regista, Abigail và cả Alto nữa.

Thế nên, đối mặt với người chĩa đầu súng vào bạn thân của mình, Tessa không thể nào làm mặt đẹp nhân nhượng được.

"Ưm..." Người sau lưng cô khẽ kêu một tiếng, nặng nề mở mắt.

"Blaze?"

Đã gần hai giờ trôi qua, dù Blaze không có dấu hiệu gì đáng nghi nhưng Tessa cũng bắt đầu đề phòng, chỉ là không thể hiện ra mặt. Lớp phó nhíu mày, nhìn Blaze đang chậm rãi mở mắt, lại nhớ đến lớp trưởng đang ở gần đây, bàn tay cậu tự dưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh.

"Ủa, hai người? Các bạn còn lại đâu?" Blaze nhìn biểu cảm căng thẳng của hai người trước mắt thì cũng không phản ứng gì, chỉ đơn giản là để ý đến nhân số hiện tại.

"Mọi người chia ra tìm vũ khí hết rồi, bọn họ nói súng cầm không vừa tay, định dùng đánh áp chót. Còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?" Tessa nói gọn tình hình chung cho bạn mình nghe. Ngữ điệu có chút lo lắng nhưng cô vẫn như cũ, bảo trì khoảng cách nhất định với cậu.

"Tớ vẫn ổn." Blaze cười vô tư. "Nhìn xem, tớ đã nói là tớ không bị gì rồi mà!"

Tessa hơi nhíu mày, mắt rũ xuống, không dám đối mặt với cậu. Cho rằng Tessa nghĩ mình đang an ủi, Blaze xua xua tay tìm cách chứng minh bản thân hoàn toàn không có khả năng trở nặng hơn. Vết thương trên tay cũng hết đau, chỉ nhức nhẹ.

Cùng lúc đó nhóm người tò mò cũng quay trở lại.

"Cậu cảm thấy thế nào rồi?" Daniel thấy Blaze có chút gì đó suy yếu ngồi tựa vào tường liền vội vã chạy đến. Không như sự phòng bị của những người khác, cậu vô cùng tự nhiên nửa quỳ xuống bên cạnh, nâng cánh tay đã bị băng trắng của thằng bạn lên xem xét.

"Đều ổn, có điều không mất giọt máu nào mà vẫn thấy chóng mặt." Blaze tươi sáng, khuôn mặt trắng bệt của cậu với nụ cười này rõ ràng có chút trái mắt, nhưng kì lạ không khiến cho người ta ghét bỏ.

"Mau uống chút nước nè." Lớp trưởng từ sau vòng vây người xung quanh Blaze, đưa đến cho bạn mình chai nước khoáng. "Hạn sử dụng còn ok, xem ra Đoàn trường còn thương mình chán."

Nhìn thấy Blaze uống hết nửa bình, gò má lấy lại sắc hồng thì lớp trưởng mới nói tiếp. "Trời sắp sang chiều rồi, tụi mình định tối tạm thời nghỉ lại đây, tiện thể chờ vết thương của cậu ngưng biến chất. Đến tối sẽ xuất quân đột kích. Cậu nghĩ sao?"

Blaze đóng chai nước nhỏ, trả lại cho lớp trưởng rồi nói. "Cảm ơn. Tớ tin vào khả năng chỉ đạo của cậu mà."

"Đừng khách sáo, cứ nằm đó nghỉ ngơi một chút. À mà, xem bọn tớ tìm thấy gì nè." Lớp trưởng ngồi khoanh chân trên sàn, trong balo trút ra một đống vật dụng to nhỏ khác nhau, đôi mắt loé lên như đứa trẻ đang khoe khoang món đồ chơi thú vị.

Mọi người đều chuyển tầm nhìn xuống dưới chân. Dao nhỏ, cưa cầm tay, búa, gậy sắt, côn nhị khúc, chuỳ, thương giáo... đều có hết. Cái này hơi khó gọi là cửa hàng tiện lợi rồi đây.

Được thủ quỹ giải thích, cả đám mới biết hóa ra cửa hàng này trước đây là một cửa hàng tiện lợi bán gần trường, nhưng cũng kinh doanh một số vật liệu xây dựng cơ bản cho các CLB thể thao. Kể ra lớp 10C thật may mắn, nơi này bỏ hoang lâu đến vậy rồi vẫn có thể tìm được vài món đồ còn dùng được.

Tesaa len lén dùng ánh mắt phức tạp nhìn những cái đinh gỉ tưởng chừng vô dụng trong đống đồ linh tinh kia. Cô lặng lẽ lấy ra hết vũ khí của mình bao gồm cả súng và đạn, đưa về phía lớp trưởng. Thủ quỹ đang kiểm tra vật tư cũng khó hiểu đưa mắt về phía cô.

"Tớ muốn... mấy cái đinh cũ kia, cái ống sắt chữ U đó nữa. Đổi lại, súng và đạn này, giao cho mọi người." Đôi mắt kiên định của cô nhìn chằm chằm đống đinh sét cứ như đó là món bảo vật khó tìm, sẵn sàng dùng cả vũ khí phòng thân của mình để đổi lấy.

Lớp trưởng đành nhìn thủ quỹ xin ý kiến, sau khi thấy không tỏ thái độ gì mới đẩy ngược đạn và súng về lại cho Tessa. "Nếu muốn thì cận cứ lấy, còn súng và đạn bọn tớ không nhận đâu, đạn của bọn này vẫn đủ xài trong ba tiếng nữa." Nói rồi cậu đưa túi đinh cho Tessa. Dù gì cũng chỉ là túi đinh gỉ thôi mà, ai lại keo kiệt với cô chứ.

"Tớ không giỏi trong việc dùng súng, vẫn nên đưa cho người nào cần nó." Tessa chỉ nhận lấy túi đinh gỉ cùng ống sắt từ tay lớp trưởng, súng và đạn quý giá ngược lại bây giờ chẳng khác nào đồ bỏ trong mắt cô.

Sau một hồi đẩy qua đẩy lại, thủ quỹ quyết định chỉ nhận lấy năm mươi viên đạn, còn lại năm mươi viên cho Tessa giữ lấy phòng thân, ngay cả súng cũng trả lại cho cô tự giữ.

Daniel đứng bên cạnh nhìn thấy sự quyết đoán của Tessa, cũng hơi nghiêng đầu suy nghĩ, rồi khi nhìn thấy ánh mắt đồng tình của lớp phó học tập, khóe môi cậu hơi cong lên. "Ai da, balo tớ cũng rất nặng nha."

Nói rồi cậu đặt túi lớn sau lưng mình xuống đất, xoa xoa bả vai. "Súng cũng không phải sở trường của tớ, vẫn là quay về với..."

Daniel không rõ từ đâu rút ra lưỡi kiếm đen bóng, tự hào giơ ra trước mắt, nụ cười trên môi càng thêm chân thật. "Bảo bối riêng của gia đình Blazing!"

Cả đám lớp 10C nhìn thanh kiếm hai lưỡi đặc biệt hào nhoáng trước mặt, biểu cảm trên mặt chỉ còn lại hai dấu chấm. Cái đó mà cậu ấy cũng chuẩn bị được á? Bọn họ thề bọn họ chỉ mới chớp mắt thôi được chưa? Sau lưng cậu ta cũng không có cái gì có thể giấu đồ được chưa? Cậu lấy cây katana đó từ không trung ra à? Phá vỡ định luật tự nhiên là không tốt đâu bạn ơi.

"Cái đó, cậu lấy từ đâu ra vậy?" Lớp trưởng đẩy đẩy mắt kính, nghiêm trọng nhìn lưỡi kiếm sắc bén. Đối với một dân khoa học như cậu mà nói biểu cảm này đúng là rất bình thường.

Câu hỏi đó không chỉ của lớp trưởng, tất cả mọi người ở đây đều có chung một suy nghĩ, Daniel chỉ vung vẩy thanh kiếm trong tay, lưỡi kiếm xé toạt không khí phát ra âm thanh 'vun vút' thú vị, cậu mỉm cười tự hào, thẳng lưng nói ra hai chữ. "Bí mật nè."

Vậy thì làm màu tạo kiểu chi cho cực vậy? Mỗi việc vung kiếm thôi đã mất hơn ba mươi chữ, biết tốn phân cảnh lắm không?

Phịch!

Tiếng balo rơi xuống đất lần nữa vang lên, lần này tới lớp phó thể thao cũng bất mãn quay đầu lại nhìn.

"Này, đừng nói cậu cũng muốn cầm cố tài sản nha." Lớp trưởng lắc đầu ngao ngán. Sao ai cũng thích vứt vũ khí xuống thế này?

Lớp phó thể thao có phần khó chịu rủa thầm.

Không làm lớp trưởng thất vọng, Daniel chỉ gật đầu. Sau đó để chứng minh cho hành động khó tin của mình, cậu lấy ra một trăm viên đạn, ném về phía lớp phó thể thao.

Nhận chức vụ hậu cần, lớp phó thể thao khó khăn bắt lấy hết tất cả một trăm viên đạn đó nhưng cũng không bắt được, vài viên còn loảng xoảng rơi xuống đất.

"Daniel, cậu có thể đựng trong hộp đạn rồi ném tới đây mà! Tự dưng ném cả nắm làm chi?!" Mất hết khoảnh khắc tỏ ra ngầu lòi của mình, lớp phó thể thao cong lưng nhặt từng viên lên, xấu hổ muốn chui xuống đất.

Bỏ qua vẻ mặt nhăn nhó hiếm thấy của lớp phó nọ, lớp trưởng ngẩng đầu nhìn Daniel. "Cậu không đủ đạn." Nhưng Daniel chỉ đơn giản là cúi người, từ dưới chân rút ra hai cây dao nhỏ.

Lớp trưởng nhìn nhìn vẻ mặt khoe khoang như đứa trẻ vừa được điểm mười kia, quyết định trong một tuần này nên để mắt tới lớp 10C này nhiều một chút. Cậu mới nhận chức lớp trưởng chưa được ba tuần, chưa hiểu hết lớp là chuyện đương nhiên.

Sửa soạn hành lý gọn gàng, lớp trưởng liền bắt đầu phân đạn cho mọi người ở đây. Mỗi người được thêm vài mươi viên.

Ban nãy lớp trưởng nói đạn vừa đủ xài trong ba tiếng ai cũng không cho là thật, chỉ riêng vụ việc ban trưa đã bắn hết của mỗi người hơn gần trăm viên, cầm cự đến 18h chiều nay đã là kì tích rồi. Ba người chuyển sang vũ khí mới không cần nói cũng biết mình vừa ra một quyết định sáng suốt. Còn những người còn lại? Không thể sử dụng vũ khí đặc thù, tiết kiệm đạn là lựa chọn duy nhất của họ.

Sau khi ăn qua loa vài cái bánh đóng gói, mọi người thay phiên nhau canh ngọn lửa nhỏ được Blaze cực lực tạo ra, người nào không có nhiệm vụ tất nhiên là nghỉ ngơi thật tốt để đến tối lại lao ra chơi trò sinh tử.

Mặt trời dần lặn xuống, chỉ vừa mới kết thúc giai đoạn một, vậy mà tim ai cũng đập như muốn rớt khỏi lồng ngực.

Màn đêm dày đặc phủ kín mọi ngóc ngách của thị trấn không tên, ngoài đường bụi bay trắng tầm mắt, lớp 10F vẫn như con rối gỗ cứng ngắc đi dạo vòng quanh.

Đúng 9 giờ tối, sau bóng lưng gật gù của Daniel, Blaze lập tức mở mắt, ngồi dậy, nhìn xung quanh. Mọi người đang chợp mắt một chút để thực hiện chiến dịch xuyên đêm.

Đôi mắt màu lửa nhìn vào màn đêm chưa tan đi bên ngoài, tay trái nhẹ vuốt ve lớp băng trắng trên cánh tay phải, thình lình siết chặt khiến nó chảy ra chất dịch màu đỏ tươi.

Đạn giả.

Nhưng máu là thật.

*

Hơi thở lạnh lẽo của buổi đêm dần cô đặc.

Thao trường đầy bụi bặm được bao phủ bởi màu đen mập mờ. Ánh sáng do Solar tạo ra tạo nên những vệt cầu vồng nhàn nhạt, lớp 10F cũng nhanh chóng tập trung vào, biết rằng thời gian sắp hết và lớp 10C sẽ tấn công bất ngờ.

Daniel là người thức dậy đầu tiên, một điều thường tình.

Đống lửa nhỏ chỉ còn là nắm tro xám lạnh lẽo, lớp phó học tập trực ca gần sáng đang tựa đầu vào bức tường gần đó ngủ say, giống như nơi này đơn giản là kí túc xá trường, không phải là nơi xác sống tập trung đầy rẫy. Daniel kiểm tra mọi thứ đều có vẻ an toàn mới chầm chậm đứng dậy, gọi từng người thức giấc.

Cả đám mơ màng mở mắt, dùng khăn ướt lau qua loa cơ thể sau đó kiểm tra hành lý của mình.

Tessa dùng mớ dây cao su không biết từ đâu ra buộc vào hai đầu ống nước chữ Y, thu thập xong xuôi mớ đinh gỉ, trong khoảng thời gian ngắn đã tạo ra một món vũ khí thô sơ vừa tầm.

Tất nhiên, với thứ đồ chơi trẻ con này cả lớp không tin cô có thể đánh ngã bất kì đứa nào của lớp 10F, thậm chí còn tự nhủ phải lưu ý đến cô nhiều hơn. Nhưng Tessa không buồn thanh minh.

Daniel vung vẩy thanh kiếm của mình, đi đến trước cửa kính xem xét tình huống bên ngoài.

Lớp 10F đã bắt đầu tản ra, đi dạo xung quanh các tảng đá chống lên có nguy cơ gãy sập bất cứ lúc nào, trong phạm vi một trăm mét chỉ xuất hiện chưa đến mười đứa. Tạm thời có thể không cần lo lắng.

Tessa lại đến gần kiểm tra vết thương Blaze, kì diệu là, vết thương đã kín lại, lớp da cũng đã lành, ước chừng hai ngày nữa là có thể lấy lại vùng da trắng vốn có. Khả năng phục hồi mạnh mẽ này khiến cho người trầm tĩnh như lớp trưởng cũng phải bất ngờ.

"Thấy chưa, tớ đã nói là tớ không sao rồi mà." Blaze nở nụ cười tươi tắn, mi mắt cậu hơi híp lại thành một đường cong, che đi con ngươi màu lửa sáng lấp loá.

Daniel đang kiểm tra súng, cậu bỏ ra vài giây nhìn thằng bạn mình một chút, đáp lại. "Nếu đã ổn vậy thì mau chóng chuẩn bị đi, chúng ta phải hoàn thành bài kiểm tra trước 12h đêm nay."

Bịch!

Một tiếng vang thật nhỏ. Thành viên đầu tiên của lớp 10F chính thức ngã xuống. Cuối cùng thì Blaze đã nhìn rõ mặt đối phương. Xem ra không phải dạng đao to búa lớn.

Solar nhận thấy tình hình không ổn, lập tức trả lại toàn bộ ánh sáng cho các thành viên lớp 10F. Lần nãy thì mặt rõ mặt, lớp 10C chính thức khỏi lo sợ ma.

Thấy tình thế đảo chiều, Ying chỉ biết bật cười, "Lớp 10C này có vẻ hơi náo nhiệt, nếu không muốn nói là hơi thiếu quy củ đấy."

"Nhưng tụi nó phát triển tốt ấy chứ." Solar xoa xoa thái dương, cố gắng giữ găng tay không ướt đẫm mồ hôi, "Nhìn trận địa tụi nó làm kìa. Mới vài tiếng mà đã phân bổ được kế hoạch như vậy, quả là không nên xem nhẹ thật."

"Ừ, có chút không tin tưởng." Ying đứng vững vàng trên vách đá, "Được cái học nhanh. Nhiều lớp giỏi nhìn tình huống nhưng mất thời gian lâu hơn nhiều so với lớp 10C để đưa ra các kế hoạch tác chiến như vậy."

Cả đám lao vào vật lộn, lớp 10F trung thành với súng. Lớp 10C thì... chơi tạp nham luôn! Thề sống chết để có được điểm miệng!

Phía trên cao, tại một góc khuất khó thấy được, một vật trong suốt hình tròn khẽ lóe lên tia sáng trắng. Nó chậm rãi xoay đầu về phía này, phản xạ rõ nét quang cảnh hỗn độn mà cả trường từng muốn thấy sau vụ Amphetamine.

Quake ngồi bên kia màn hình, hai tay chống cằm, vẻ mặt thích thú quan sát cuộc chiến, vừa thấy lo vừa thấy vui. Nhìn xem, ai nói là học sinh giỏi của trường YSG là bọn yếu ớt ngay cả gậy cũng không cầm nổi?

Cô Gwyneth bên cạnh bình tĩnh nhấp một ngụm cà phê nóng, khi chuyển tầm nhìn sang đây, chạm đến nụ cười biến thái của đồng nghiệp Maxwell, cô khẽ rùng mình.

Nhìn màn hình đầy cảnh bạo lực, mặt cô thoáng chốc đen xì. Thầy chủ nhiệm à, đây không phải việc anh nên tự hào đâu.

*

Trên những góc khuất vắng vẻ của thao trường chợt vang lên tiếng bước chân nặng trịch, tiếng kéo dây thật nhỏ chậm rãi nối tiếp và sau đó là âm thanh kêu đau của toàn bộ các thí sinh tham gia.

Tessa lạnh lẽo nhìn nụ cười vẫn chưa hề thay đổi của người trước mặt. Trên tay cô, ống nước chữ Y đã được khéo léo biến tấu thành một cây ná, giữa mớ dây cao su là một chiếc đinh gỉ đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể bắn vào đối thủ bất cứ lúc nào.

Chỉ trong mười lăm phút ra trận, mọi người đều đã sử dụng hết một phần ba đạn được phát. Lớp trưởng bây giờ kiểm tra kĩ lại. Cứ đà này bọn họ thực sự sẽ chết ở đây mất. Cậu lén mang chiếc laptop mỏng tiến về phía sau vài bước, bật lên kiểm tra tiến độ.

"Thao trường này khá nhỏ, có hai mươi camera được đặt ở nhiều nơi khác nhau.Trong đó có khoảng năm cái còn hoạt động..."

"Mười lăm cái còn lại đâu?" Lớp phó học tập nhíu mày, tỏ vẻ rất cần lời giải thích.

"Bị Daniel chém hư rồi." Lớp phó thể thao thẳng lưng, rất không quân tử mà chỉ vào một nam một nữ đang ngồi ăn trong góc. Quả nhiên, cái góc nhỏ ngay lập tức bị ánh nhìn như dao găm giam cầm.

Thủ quỹ và bồ của nó đang gặm bánh mì cũng bị sặc ho khan vài tiếng, run run quay đầu đối diện với ánh mắt giết người của lớp trưởng.

"Còn dám ngồi chơi xơi nước lúc cả đám đang vật lộn!" Lớp trưởng muốn cú hai đứa một phát. Thủ quỹ nở nụ cười ngốc nghếch, boleadora dưới chân dính vài mảnh kính vụn.

"Tớ sẽ ăn rất ngon nếu Daniel không tự tiện phá hư hết mười lăm cái máy quay." Thủ quỹ vờ ăn vạ, còn cố gắng bảo vệ bạn gái đang cười hì hì của mình.

"Mười lăm cái máy quay đó có thể sửa được không?" Lớp trưởng vẫn còn giữ chấp niệm rất lớn đối với chúng. Phải biết rằng vị trí của mười lăm cái máy quay kia rất quan trọng, chủ yếu là những góc khuất mà bọn họ không tiện đi vào, nếu sửa được chúng và nới lỏng an ninh mạng của lớp 10I thì có thể giúp ích rất nhiều cho nhiệm vụ sắp tới của bọn họ.

"Blaze đang xem thử, cậu ấy nói còn khoảng mười cái sử dụng được." Tự nhiên tới năm máy quay bị Daniel chém cho không ra hình thù; lớp phó học tập im lặng, quyết định nuốt sự việc này vào bụng.

"Vậy cố gắng điều chỉnh vị trí máy quay cho phù hợp." Lớp trưởng cất laptop, nhận lấy đồ ăn của để tiếp sức.

Trời đêm yên tĩnh không ánh sao. Ngoài cửa kính có thể mơ hồ nhìn thấy một bộ phận lớp 10C và lớp 10F di chuyển và đánh nhau qua lại không mục đích. Chưa ai bị loại.

Blaze ngồi khoanh chân bên cạnh đống lửa bập bùng, dùng ánh sáng không rõ ràng để soi sáng tờ giấy trên tay, ngòi viết không ngừng di chuyển trên mặt phẳng trắng tinh. Ba quả lựu đạn lăn lóc dưới chân cậu khiến khu vực này trở nên đặc biệt nguy hiểm.

Khó mà tin được lần này mấy lời dạy nửa vời của Thunderstorm lại có ích đến vậy.

Lớp trưởng ngồi bên cạnh chọt chọt đống lửa khiến nó kêu tách tách. "Đã xong rồi chứ?" Cậu hỏi khi cho thêm cỏ khô vào mồi lửa đang nhảy múa.

Blaze ghi chú thứ gì đó vào góc phải rồi mới đưa sang lớp trưởng, "Đã xong thì cũng đúng, đây là bản đồ phía Tây thao trường. Tớ đã đánh dấu đường đi bằng mực đỏ. Đảm bảo các góc khuất sẽ lộ ra."

Tờ giấy đưa cho lớp trưởng đã được lấp đầy bởi những đường kẻ vụng về. Nếu để ý, những đường kẻ đó đang miêu tả tất cả những con đường xung quanh khu vực họ đang trú tạm. Lớp trưởng gật gật đầu, nhận lấy cây viết của Blaze, miệng lẩm bẩm tính toán. Ở góc đối diện hai người, Daniel cầm cây đèn pin duy nhất trong lớp nghịch ngợm vài bảng vi mạch cùng dây điện.

Cầm lấy cây viết, lớp trưởng suy nghĩ một chút rồi cũng bắt đầu ghi chú vào. Phân hai người bất kì của lớp thành một nhóm, riêng Daniel, Blaze và hai lớp phó nên đi riêng lẻ. Sau khi nhìn thấy thực lực của bọn họ, cậu cho rằng nếu để bất kì ai đi chung cũng chỉ khiến họ bị vướng tay vướng chân mà thôi.

Nhưng Blaze, thì vẫn cần quan sát chút nữa.

Bắt đầu sang giờ thứ 11.

Còn một tiếng nữa là kết thúc.

"Cậu thực sự để mấy bạn này hoạt động một mình sao?" Tessa hỏi khi nhìn vào bảng kế hoạch của lớp trưởng. Đang tập trung vào tờ giấy trước mặt, cậu đột nhiên bị hỏi không tránh được giật mình.

"Có vấn đề gì sao?" Lớp trưởng ngẩng đầu, chớp chớp mắt nhìn xuyên màn đêm.

"Vấn đề cực lớn luôn ấy!" Tessa bước lên một bước, ngồi xuống bên cạnh cậu. "Cậu quá lý tưởng rồi. Về mặt lý thuyết kế hoạch này đảm bảo không sai sót nhưng khi áp dụng vào thực tế lại đầy lỗ hổng."

Tessa vừa nói vừa chỉ tay về phía phía Đông và Tây thao trường. "Hai lớp phó giỏi thật nhưng không phải bất bại, huống hồ gì hai người đều có một khuyết điểm là có phần vụng về. Nếu để họ đi một mình sẽ dễ gặp nguy hiểm. Thay vào đó..."

Lớp trưởng cắt ngang, "Hợp tác cùng nhau, tiến về phía Tây. Khả năng thất bại là dưới 20%."

"Còn phía Đông thì sao?" Nhìn bản đồ trống rỗng một khoảng, Tessa cố tỏ ra là chiến lược gia.

"Phía Đông? Không phải có bọn tớ sao?" Lớp trưởng chỉ vào bản thân, sau đó hất đầu về phía Blaze đang tập luyện gì đó. "Từ Bắc chạy đến chỗ tụi tớ phải đi qua khu vực này. Tiện thể thu gom luôn mớ đó. Cậu không cần lo về thể lực của tớ đâu, trong tình huống tệ nhất, tớ vẫn có thể xử lí được. Cậu quên là tớ đã có thể đánh cận chiến rồi sao?"

Trầm mặc nhìn vào những điểm đỏ chói mắt trên bản đồ, Tessa cắn nhẹ môi dưới. "Mức độ tập trung lớp 10F khu phía Đông nhiều thứ hai trong thao trường. Cẩn tắc vô áy náy, lớp trưởng à."

"Tớ đâu nói là bọn tớ lo hết. Còn Daniel mà không nhớ sao?" Lớp trưởng chỉ về phía bờ biển. "Nơi này nắng gắt, mấy đứa lớp 10F không thể trụ lâu. Xếp cậu ấy vào đây. Nam và Bắc cứ chia đôi sĩ số lớp, dù sao chỗ đó là góc chết, ít vách đá, đông vậy sẽ không có đòn tấn công nào xuyên được hàng phòng thủ. Riêng Blaze có lẽ cần thêm diện tích cho cậu ấy thoả sức vận động."

Tessa u ám nhìn bản kế hoạch bị đảo lộn của cả lớp, tâm tình có chút không yên.

"Dù sao thì, cảm ơn." Đành mang tâm trạng thoải mái nói ra hai chữ này, Tessa nhẹ mỉm cười.

"Không có gì, kế hoạch càng hoàn hảo, tỉ lệ sống sót của cả bọn càng cao mà." Vẫn nói bằng giọng không mặn không nhạt đó, lớp trưởng cúi đầu nhìn chằm chằm vào bản đồ chi chít chữ, mái tóc đen nhánh rũ xuống che đi một bên khuôn mặt làm cô không rõ lắm biểu cảm hiện tại của cậu.

Lách cách!

Âm thanh tra đạn vang lên, nam sinh có dáng người mảnh mai đứng bên cạnh dùng tư thế ưu nhã bắn hạ từng đàn từng đứa lớp 10F đang kéo tới.

Blaze hiện kiểm tra chốt an toàn, xoay người, lưng đối lưng với Daniel. Hai người hợp tác hoàn mỹ, phút chốc đã có thể giáp lá cà với 10F. Bên kia cũng không vừa, Solar quyết định sẽ tập trung ở khu Nam và Bắc, nơi không có Blaze. Về sức cậu thì dễ dàng câu giờ ở đó. Tỉ số cân bằng, hết giờ mà cuộc chiến chưa ngả ngũ, ai nhiều đạn nhiều người hơn sẽ thắng.

Rốt cuộc, ở trong vòng vây lớp 10F này, Blaze mới nhớ lại những lời đồn về cái tập thể kì quái này của Solar. Một lớp máu chiến, đánh không có kĩ thuật nhưng rất kiên trì. Thường thì tụi nó thắng không nói, chứ thua là kéo đối thủ vào vũng lầy với mình luôn.

"Giờ thì sao?" Daniel chạm vài cái vào lưng thằng bạn, nhẹ giọng hỏi.

PANG! PANG!

"Khoảng một phút nữa. Mau đi thôi." Vừa trả lời vừa nhắm bắn thêm vài đứa lớp 10F đối diện, nét mặt Blaze vẫn chẳng thay đổi bao nhiêu.

Mấy tiếng qua chiến đấu cùng Blaze, người bạn học mới của cậu trên cấp ba, Daniel đã có thể hiểu sơ bộ thói quen của toàn bộ lớp 10F. Những bóng ma kì lạ của trường YSG. Kể từ khi Solar bước vào lớp đó, ánh sáng luôn bị rút sạch, Mặt Trời không bao giờ lặn ở cậu ta và những thành viên khác của lớp thì sống ngoài rìa của bóng tối. Ngay cả lớp trưởng Xia Ying trông như một cô gái vượt thời gian, luôn quan sát và không tham gia trận chiến dù chỉ một lần. Song, cô ấy đoán rất đúng tình huống, làm lớp 10C phân vân cách để hạ cô nhanh nhất có thể.

Đôi khi Daniel cũng rất hăng máu, làm thứ gì cũng được. Đôi khi thì cậu lại lười biếng, ngay cả miệng cũng không chịu mở. Một khi đã lên cơn lười thì dù lớp 10F có ngồi sát bên, tay cầm vũ khí có thể cắt đầu cậu bất kì lúc nào cũng không khiến Daniel nhúc nhích một tí.

May mắn một cái trước khi chuyển sang chế độ não ngủ đông, cậu đều sẽ hỏi "Giờ thì sao?"

Lần này cũng tương tự, Blaze biết kế hoạch của bọn họ có chút thay đổi. Bây giờ cả hai đứa bọn cậu cần phải lùa được đám 10F này từ phía Nam đến phía Đông, nơi lớp phó học tập và Tessa đã thiết kế ra cỗ máy bắn liên thanh, một phát có thể bắn ra hàng loạt đạn. Chính cái đinh gỉ và cách Tessa sử dụng nó khiến lớp phó học tập nghĩ ra ý tưởng táo bạo đấy. Dù còn xích mích với nhau, song hai người vẫn hợp tác với nhau vì tập thể lớp.

Lớp 10F bị bất ngờ chắc chắn sẽ không tránh kịp. Nhưng Daniel vẫn chưa rời vị trí.

Hạ thêm đứa nữa, Blaze nghiêng người, bóp cò súng đến tê tay, mở ra một con đường máu dẫn dắt đội hai đứa trốn ra.

Từ phía xa, bộ đếm hẹn giờ của súng tiểu liên đã được kích hoạt.

Ánh sáng chính thức bị rút cạn, Mặt Trăng khuất sau hàng vô số tầng mây. Ying nhìn đồng hồ, ra hiệu cho Solar bắt đầu chiến dịch đặc biệt của lớp 10F.

Còn 25 phút trước khi nửa đêm.

*Tbc*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật