[SevenAU] Sketchbook Scene.

[Jellybean Part 5 + Last Supper Part 2] COCKREACHS



-Một đoạn concept plot cho Jellybean và series Last Supper tập trung về các Phù thuỷ.

-note: KHÔNG NÊN đọc trích đoạn này nếu bạn có một nỗi ám ảnh với thứ gì đó dơ dáy, bẩn thỉu hay chui chúc trong những góc tối ẩm ướt. Mình xin nhắc lại lần nữa, KHÔNG NÊN nhé=))))))

_____

"Thời tiết sai, nhưng mặt trời không nói dối. Đã đến lúc phải đi về phía nam."

Boboiboy, khi ấy gần bảy tuổi, biết đã đến lúc phải đi về phía nam. Mặt trời ở một góc nhất định xuyên qua tán cây. Đêm dài hơn một chút. Những quả táo đỏ đang rụng xuống; có vị đậm đặc và ngọt ngào khi trộn lẫn giữa hai hàm răng thưa của cậu.

Thời tiết đã không hoạt động đúng cách. Những cây nấm mọc sớm trong cơn mưa ấm trái mùa, kéo theo những cành lá xanh xuyên qua lớp gỗ, vì vậy thời gian mọc của nấm không có nghĩa là thời gian tốt để đi về phía nam như cách nó thường làm.

Vào một ngày trời quang mây tạnh như hôm nay, làn gió hẳn là khô và có vị giòn rụm, nhưng nó vẫn ấm và ẩm, và điều đó thật sai lầm, cảm giác thật sai lầm khi nó thổi vào da của Boboiboy. Cậu bé do dự một ngày, rồi hai ngày. Nhưng mặt trời vfa màn đêm là chắc chắn, chắc chắn hơn cả thời tiết.

"Hôm nay chúng ta sẽ đi về phía nam." Boboiboy ra hiệu với Eunice, 'người bạn đồng hành tưởng tượng của mình', khi cậu nép vào hang giữa mùa thu lạnh giá. Ánh sớm mai mờ ảo.

"Lẽ ra chúng ta nên đi ngay!" Eunice gắt gỏng đáp trả. Mái tóc màu tảo của cô ấy được búi lên thành từng bím ngày hôm qua nay đã bị làm cho rối bù như tổ quạ. "Này, cậu bé, em muốn chết ở đây à?"

Boboiboy lắc đầu, trả lời bằng một câu khác. "Gió đã chỉ sai hướng."

Thực chất, câu đó phải là "Thunderstorm đã chỉ sai hướng". Lẽ ra cậu nên than phiền nhiều hơn, nhưng rõ ràng Quái Thú đã rất đau đớn khi bị quả lựu đạn đó nổ sát bên tai, bị hạ gục chỉ bởi một đòn đánh từ cự ly gần đến vậy. Thật khủng khiếp, cảm giác như gió và cát bụi bây giờ chỉ là hư vô. Thứ phá huỷ những gì đó tốt đẹp còn lại của đứa trẻ mắt đỏ ấy sẽ trở thành cơn ác mộng luôn bấu víu vào tuổi thơ nhỏ bé này mà hoành hành.

"Em nhớ Thunderstorm." Sau cùng Boboiboy thì thầm.

"Than ôi, một nhân vật phản diện tội nghiệp!"

"...Cậu ấy không phải phản diện."

"Haha, thôi nào, có lẽ sẽ phải chờ đợi hai mùa trong năm để tìm thấy một cơn gió đáp ứng yêu cầu tìm kiếm Thunderstorm yêu quý của mình." Eunice luôn thế, lúc nào cũng có tâm trạng tồi tệ khi cô mới thức dậy. Boboiboy lẽ ra phải đợi cho đến khi họ ăn sáng mới dám hó hé bắt chuyện với cô.

Rồi cậu bò ra khỏi hang. Cả hai không quá tham lam với vòm nấm trên đầu hang của họ; với lượng mưa dồi dào và thu hoạch cẩn thận, khả năng của loài Geminix đã duy trì họ trong một chu kỳ trăng tròn. Còn lại một số cây nấm lớn hơn. Cậu bẻ đôi cây nấm màu nâu, có thịt trắng như củ hành, rồi đưa cho Eunice một nửa cùng với thân cây như một lời đề nghị hòa bình. Cô gái với cặp sừng hươu càu nhàu trong vài miếng đầu tiên, nhưng nhanh chóng im lặng, rồi tỏ vẻ hài lòng với thiện chí của Boboiboy, vì cơn đói của cô đã được xoa dịu.

Cơn đói...

*

"Hẳn em đã rất đói bụng?"

"Vâng."

"Được rồi, cha mẹ em đi vắng nhiều ngày nay, không ai nấu ăn cho em cả."

"Vâng."

"Vậy nên, em lục lọi trong tủ lạnh?"

"Dạ vâng." Boboiboy trả lời.

Một người đàn ông đang nhìn cậu chăm chú, như thể đang quan sát bức tranh nghệ thuật ở một không khí im phăng phắc như bảo tàng.

Rồi cậu nói tiếp, "Em rất đói. Không thể chịu nổi, loại đói làm đau dạ dày, làm hư hại gan, làm em nôn nao. Cảm giác như lưỡi em chảy dãi trong cái nóng. Rồi em đi đến tủ lạnh. Lấy một quả cà chua. Và đến bồn rửa mặt để làm sạch nó."

"Và?"

"Em thấy một con gián. Nó đứng gần chỗ ống nước."

*

Một con gián...

"Boboiboy?" Eunice gọi. "Có vấn đề gì không?"

Cậu nhóc gật đầu. Không. Đó chỉ là một con gián. Mọi người đều rất dũng cảm cho đến khi họ thấy con gián bắt đầu bay.

"Tiếp tục nào, cậu bé. Tôi không rãnh ngồi xem em ngắm trăng đâu."

Còn lại rất ít trong món hàng cậu vớt được từ Vườn Liễu Mù (về hai nắm quả sồi, một số châu chấu khô); và Eunice quyết định ăn hết chúng ngay bây giờ để tự cung cấp năng lượng cho ngày đầu tiên đi du lịch. Cô ấy chắc chắn sẽ không nhường phần cho cậu, và cậu sẽ kiếm ăn trên đường đi.

Eunice đã kết thúc món ăn. Nhưng Boboiboy, thật kì lạ là, lại cảm thấy no bụng. Thứ gì đó sôi sùng sục trong dạ dày dần vơi đi, đặc biệt là khi cậu nhớ đến cái thứ đó.

Có một khu rừng có bóng râm mà Boboiboy nhớ lại từ câu chuyện của cuộc di cư mà mẹ Histoire hướng lên phía bắc. Một vài cây ươm mầm đã mục nát, và bây giờ họ có thể có một vườn nấm tốt, không độc hại. Eunice hiện đang có tâm trạng tốt hơn và đồng ý thử tìm lại lùm cây cho một số lương thực. Nó không thực sự tiến triển theo cách của họ, và nếu họ không tìm thấy lương thực, họ sẽ tìm ra thứ khác.

Boboiboy rời khỏi hang lần cuối cùng. Eunice bắt đầu che lối vào bằng lá và cành cây, nhưng cậu ngăn cô lại. "Eunice, để đó đi. Sẽ có những bé sóc cần nó cho mùa đông." Ánh mắt cậu bé van nài với vẻ long lanh. Eunice rõ ràng chưa quen với việc từ chối, vậy nên, họ để mở cửa hang, và quay về phía nam.

Gió vẫn chỉ sai. Boboiboy thấy có mùi mưa sắp đến, có thể diễn ra trong hai hoặc ba ngày, và điều đó khiến cậu bé lo lắng. Chiếc gông cùm vào chân vẫn chưa nới lỏng ra. Da thịt ở mắt cá chân đỏ rát. Không phải lúc nào cũng có thời tiết đẹp để di cư về khu đô thị. Thật kỳ lạ, bầu trời lúc này trong xanh sau những tán lá cam.

"Mặt em có vẻ chua chát." Eunice ra hiệu. Lạ lùng thay, phá vỡ tâm tính cậu bé không đồng nghĩ với việc phá vỡ bản chất. Boboiboy đã sống sót sau khi bị lạm dụng, thử nghiệm, trải qua những thứ tệ hơn cái chết và thậm chí là địa ngục.

Vậy nên, một chút tra tấn không là gì đối với một kẻ gây hại như Eunice. Một chút tra tấn chỉ là sống sót thêm một ngày.

"Không khí có mùi mưa. Nó sẽ làm chúng ta chậm lại." Boboiboy có thể thấy vết tích của những trận mưa đã làm thối rữa quả mọng trên bụi cây; lá trơn dưới chân.

Bất cứ khi nào mưa tạnh, những đám côn trùng nhỏ không ăn được lại vây lấy cậu, xâm nhập vào mũi và cắn vào vùng da hở trên mặt và tay. Nhớ khi đó mẹ phải dẫn cậu ngồi ở trong chiếc túi ngủ kín mít, và cậu bé không muốn lặp lại trải nghiệm này.

"Em đang gặm nhấm ảo tưởng về ngày mai quá nhiều." Eunice nói điều này khoảng một lần một ngày. Nó luôn luôn đúng. "Bộ não của em, bằng cách nào đó tìm thấy chính mình trong cơ thể của người khác. Yêu cầu các diễn viên phải đối mặt với cơn ác mộng của một diễn viên."

"Tức là?"

"Phải hành động như thể họ là một diễn viên khác."

Cách Eunice diễn đạt về sự ra đời của các Avatar nghe thật khó hiểu; cứ như thể ta dùng một con dao tách não mình ra làm nhiều phần vậy. Rồi sao? Liệu chúng có còn hoà hợp với nhau nữa không?

"Em biết." Boboiboy ra hiệu một cách dứt khoát. Nhưng thực chất em chẳng biết gì cả. "Em chỉ không biết Thunderstorm còn sống không."

"Thôi nào, em làm gì quen ai tên Thunder..."

"Em muốn gặp cậu ấy!" Boboiboy nhấn mạnh, ngăn Eunice ngắt lời trang trọng của mình. "Em đã lập giao ước với Thunderstorm. Em chỉ muốn một điều duy nhất từ Ramielle. Từ Alraed. Hãy nói với em là em không ích kỷ khi ép uổng cậu ấy làm điều đó." Cậu nhóc run run nhắc lại, trước khi quỳ xụp xuống.

Thiên nhiên có cách nhắc nhở cậu về việc cơ thể mà cậu đang dựa vào nhỏ bé đến nhường nào.

"Này, nó chẳng ăn được một con gián mà nó móc từ bồn rửa mặt, thấy gớm!"

Đôi khi số phận ném đá bất kì ai không tuân theo nó, với những lời nhắc nhở khủng khiếp về lòng kiêu hãnh và sự bất cẩn để khiển trách cậu ta về việc nó thực sự kinh khủng như thế nào khi để một cậu nhóc một mình đối mặt với lốc xoáy, động đất hay những con Godzilla to bự từ những Kiến Trúc Đen.

"Không vừa, không vừa. Những thứ này, trái tim, bộ não, máu chảy; mọi thứ đều không vừa vặn với mày đúng không?"

Những tham vọng liều lĩnh của cậu thường bị thui chột trước những hậu quả nguy hiểm của chúng. Bằng những lời nói vọng từ khoảng trống.

*

"Và... một trong các nhân cách của em, người mà em gọi là Thứ Sáu, đã bắt em ăn con gián ấy sao?"

Vị tiến sĩ nọ hỏi lại, lần này với giọng chắc hơn, ông ấy có thói quen gõ bút lên mặt bàn, tiếng cách cách nghe nhiều đến nhức đầu.

"Vâng. Em không muốn ăn. Nhưng tay phải của em, hay là tay trái nhỉ? Không nhớ nữa. Một trong hai tay đã kéo khoang miệng em xuống, và cố gắng bỏ sinh vật đó vào họng em. Em cảm thấy hai cọng râu và những cái chân của nó nghoe nguẩy trong thực quản em. Mọi thứ trong người em... run như cầy sấy. Em có cảm giác mọi bộ phận của em, bao tử, ruột, thận, gan, lá lách, tim, phổi; mọi thứ đều thét gào rất lớn."

"Nhưng nếu em đã ăn con gián đó... Chẳng phải Thứ Sáu cũng phải nếm trải thứ vị tởm lợm mà nó chê bai sao?"

"Em không biết. Cậu ấy chỉ bảo đó là một trò đùa..."

Thấy chưa, thằng ranh con? Hãy nhìn đi, mày; con quái vật vô tội và bi thảm đến lạ lùng, đã bị quẳng xuống một nơi tàn tạ và tù túng.

"Tôi biết, Boboiboy yêu quý của tôi rất cứng rắn. Nếu muốn, em sẽ tiêu diệt bất kì ai. Em có nhận ra mình đủ can đảm để làm những điều đó không? Nhưng nếu như, có ai đó kéo em xuống để vuốt ve, trái tim nhỏ bé của em có thể nổ tung. Đó là điểm yếu của em, cậu bé."

Cảm giác ăn sống thứ gì đó... Không thứ từ ngữ tục tĩu nào có thể diễn tả. Chúng ta đều biết ong có thể rất kinh khủng, rết đáng sợ và ruồi chỉ gây phiền nhiễu. Nhưng gián có lẽ là loài gây hại lớn nhất trong số chúng. Chúng bò, chúng thành bầy, chúng ăn thức ăn thừa, chúng bốc mùi và chúng phân tán khi tiếp xúc với ánh sáng chói (và một số giống thậm chí có thể bay).

Gián cũng cực kỳ cứng rắn; một số có thể tồn tại mà không cần thức ăn trong khoảng một tháng, và thích nghi với nhiều môi trường ấm và ẩm.

Mọi thứ từ lũ gián đó được sử dụng như một biểu tượng của sự bẩn thỉu và mục nát.

Và trong người mình, có mầm bệnh của chúng?

*

Boboiboy lặng lẽ di chuyển trên mặt tuyết, không có tiếng kêu răng rắc quen thuộc dưới chân, không có tiếng quần áo cọ vào quần áo, thậm chí không có tiếng xương kêu vang; cậu đang quan sát từng chuyển động của mình từ trong bóng tối với những ổ cắm trống rỗng.

Lúc này, cậu mới cảm thấy hối hận trong cơn run lẩy rẩy vì không khí lạnh giá của khu rừng. Tuyết trắng xoá. Cậu mặc trên người một chiếc áo liền quần sọc xanh và tím khổ lớn, với chiếc quần đùi màu nâu lấp ló, đôi ủng màu đen to bản, có vẻ hơi quá rộng; nhưng cậu không gặp vấn đề gì khi đi với nó trong thời gian dài.

Boboiboy cẩn thận đi trước ba bước, nhìn lên lớp bụi bám trên mặt trước của chiếc áo liền quần, cũng như nửa ống tay phải. Sau đó cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Eunice. Cậu thấy những giọt nước mắt đã khô đang chảy dài trên má mình, nước mũi vẫn đang chảy.

Nỗi sợ. Lú lẫn. Mất đi. Đau.

Đây là những cảm xúc khắc trên khuôn mặt con người.

Eunice có vẻ khác lúc nãy một chút. Cô trông cứng rắn hơn. Có một sự bình tĩnh đáng ngạc nhiên với phong thái kéo dài trong giọng nói của cô. Boboiboy cố gắng chạy nhanh hơn trên nền tuyết vừa lạnh vừa nóng, cậu bé nhìn mình lần nữa. Găng tay màu xám, chiếc áo khoác lớn màu xanh lam với quần rộng màu đen thùng thình, dép đi trong nhà màu cam với tất màu xám tro. Vẻ ngoài tổng thể cũng như tư thế thoải mái khiến cậu bớt đáng sợ hơn. Gần như con người.

Boboiboy bắt đầu khóc, nhảy dựng lên và ôm lấy mọi thứ trong vô vọng, cậu nói hàng loạt cụm từ vô nghĩa cho bản thân; nói về những con quái vật dưới gầm giường, rằng trẻ em sẽ bị ăn thịt.

Cậu tự nhìn nhận nó, sững sờ trước những lời bộc bạch. Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Sau đó, họ sẽ gặp nhau lần đầu tiên, và nhiều lần nữa. Thứ Hai đã đi mất rồi. Nó thay đổi mười lần một ngày, tùy thuộc vào cảm nhận của họ.

Tuy nhiên lời thoại của họ đã trở thành một kịch bản, hành động của họ, vở kịch của họ không bao giờ đứt đoạn, không bao giờ kết thúc. Cả hai đều lo sợ điều gì sẽ xảy ra nếu họ đi quá xa khỏi đường đua mà họ đã làm cho mình.

Eunice nhắc lại, tay chân vung vẩy. "Hôm nay trời xanh. Hôm nay no căng bụng. Và ngày mai sẽ lại xảy ra chuyện."

Họ đã thực hiện chuyến đi này với một số ít trải nghiệm, dù là phía nam hay phía bắc. Rõ ràng cậu đã được nếm trải những cơn mưa kiểu này nhiều lần, và nắng luôn trở lại làm khô và sưởi ấm những thứ khác. Eunice, ngoài ra là người tháo vát và có năng lực; chắn chắc có thể giúp cậu thoát khỏi đây.

*

"Boboiboy..." Vị tiến sĩ đó nhắc lại. "Em có nghĩ rằng những nhân cách đó của em thật độc ác không?"

Khi ấy, cậu không hiểu vì sao mình gật đầu nhiều đến thế. Đôi khi muốn biết lý do vì sao Thứ Sáu gây nhiều chuyện như vậy cũng là một phần thúc đẩy cậu ở đây. Thứ Hai giờ đã không còn trong người cậu nữa, cậu ấy đã đi ra khỏi cơ thể dơ bẩn này, với một cái tên mới. "Thunderstorm" đã được tự do.

Và kéo theo hệ luỵ là, sáu người còn lại chắc chắn cũng như vậy.

Thế nên...

"Em sẽ cố gắng thuyết phục bảy chị em nhà Famille lập giao ước với mình. Em sẽ cho những nhân cách này tự do mà chúng muốn."

Vị tiến sĩ cân nhắc, "Tôi thì thấy đó là một điều nguy hiểm. Nếu Thứ Sáu hay Thứ Ba thoát ra..."

"Không đâu ạ." Lần này Boboiboy tươi tỉnh hơn. "Hãy trông chờ vào một điều kỳ diệu."

Vị tiến sĩ lần này dừng hẳn việc nhìn lơ đễnh vào xung quanh. "Sao em nghĩ thế? Ai có thể chịu trách nhiệm cho những hành động thiếu suy nghĩ của các Avatar? Chúng ta sao? Những 'Stuff and Nonsense' của RPS? Nếu em muốn đăng ký bảo hiểm nhân mạng từ giờ đến khi đồng tiền phá giá."

Thật không thể tin nổi ngài ấy xem câu chuyện mà Thứ Bảy vẽ ra như một trò đùa, lại càng khiến cậu tổn thương sâu sắc.

"Chuyện của ngày mai sẽ xảy ra vào ngày mai." Boboiboy bật cười, đồng ý đáp lại trong giấc mơ, chân đi cà nhắc giữa bụi gai. "Cứ lo cho hôm nay đã."

*

"Này, cậu bé Nguyên Bản, nếu ngày đó em không gặp Halcyon..."

"Nếu ngày đó Thunderstorm không được sinh ra, nếu ngày đó Ocean-Eye không đánh đổ Thủ đô vàng..."

"Nếu Eunice không sống chung với em, nếu em vẫn nhất quyết bênh vực và giữ các nhân cách của em ở bên trong cơ thể bị lũ gián rỉa thịt đó..."

Có quá nhiều chữ "Nếu", và chúng sẽ không bao giờ xảy ra.

Mặt trời lần này vừa lên trên bầu trời màu bạc như tấm voan cô dâu của mẹ, lấp ló trên những tán lá cam như ngọn lửa của cha. Cậu bé nhớ gia đình của mình. Vì thế, cậu quay về hướng nam và tiếp tục đi bộ. Máu vẫn chảy trên chân. Nhưng mỗi bước đi đều nở hoa đỏ thắm.

"Nếu em vẫn nhất quyết không để cho các chị em Famille đề nghị lập giao ước với em..."

Famille có những cô con gái thật tuyệt vời. Họ là những cô gái tốt bụng, chân thành, đáng yêu và giàu lòng nhân ái nhất mà cậu bé từng biết!

"Thì bây giờ em sẽ còn có thể độc ác đến mức nào nữa thế, Bo-Boi-Boy?"

*End*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật