[SevenAU] Sketchbook Scene.

• (1) Class 10C/Blaze and Rehearse.



-Đây là kịch bản dự phòng của "Never Happy End" và là ý tưởng ban đầu cho các sự kiện của No.2 với No.3. Nó là một Deleted Scene.

-Có hai nhân vật xuất hiện trong này có liên quan đến No.4; bao gồm thầy Max dạy nhạc, nguyên bản là Liege Maxwell và cô giáo Gwyneth, cũng là nhân vật của Elderboys.

-Đại khái là cuộc chiến của YSG tranh vị trí đầu bảng và bảo vệ mọi người=))) Trong đó bao gồm sự thù hằn giữa hai lớp 10B và 10C.

-Bối cảnh: Năm lớp 10 (2018) của Timeline 22.

_____

"Dậy coi mấy đứa này!"

Thầy Maxwell đột nhiên hét lên khiến cả lớp 10C bật dậy ngay khỏi trạng thái ngủ khò ngay ngày đầu học tiết của thầy.

"Còn dám ngủ? Nhìn hết lên bảng!"

"Dạ..." Một vài đứa cán bộ trong lớp lật đật ngồi thẳng lưng.

"Nhìn lên bảng làm cái gì? Có chữ gì ghi trên bảng đâu! Nhìn tôi đây này! Giáo viên giảng mà không ai nhìn hết thế?"

Blaze cố gắng ngẩng đầu lên, chống lại sự buồn ngủ do tối qua thức đêm chơi game cùng với Cyclone.

"Này, nhìn tôi làm gì? Mặt tôi có ghi đáp án à? Nhìn vào sách đi! Đi học mà thái độ như chủ vậy?"

Cả lớp bị giọng thuyết giáo của thầy làm cho tỉnh ngủ. Maxwell một phát đi vòng quanh lớp, tranh thủ liếc ngang liếc dọc xem đứa nào chưa chép bài, đứa nào làm việc riêng, đứa nào ăn uống trong giờ. "Camera chạy bằng cơm" hoạt động hết công suất, làm cho cả mấy đứa học sinh chăm ngoan tập trung học hành vẫn toát mồ hôi.

"Thôi được, cảm giác trình của các em không đủ để tiếp nhận những kiến thức tôi giảng dạy. Thế nên tôi sẽ hạ cái tôi của mình xuống để thích nghi với... môi trường học tập của các em."

Lớp học đột nhiên im lặng, Maxwell dùng biểu cảm hắc ám nhìn những gương mặt xuất sắc nơi đây. Những thành viên của lớp 10C nổi tiếng có thành tích tốt, phần lớn là nhờ ăn may; nhưng vẫn là một kỉ lục đáng gờm. Chúng là chuyên gia trong việc múa rìu qua mắt thợ. Quen hô hào rồi; giờ gặp "thợ lành nghề" hàng thật giá thật như thầy Liege Maxwell đây thì chỉ biết câm nín.

Những nam thanh nữ tú lớp 10C trông như đứa trẻ bị bắt phạt, thẹn thùng cúi đầu, ra vẻ ăn năn; mà trong số tụi đó, Blaze cũng trân trọng góp mặt. Kinh nghiệm bị thầy vả trên mọi mặt trận khiến cậu sợ xanh mặt mấy lần rồi. Bất cẩn lỡ mồm nữa là lên cột cờ đứng hát quốc ca liền.

RẦM!

"Gì mà không ai trả lời vậy? Đang thán phục tài xử lý của tôi hay đang khinh không thèm đáp lại thế?" Maxwell hét to.

Cây thước làm bằng hợp kim cứng cáp không chút báo trước vỗ mạnh lên mặt bàn khiến cả đám giật thót, vai run lên. Blaze nhớ đến những lần mình học chung với Thunderstorm (một cách cưỡng ép), cậu cũng hay bị anh ta gõ đầu vô số lần bằng tay. Chừng đó là đau cơ não tới sáng rồi, giờ cậu không muốn xem thử cây thước đau thêm những phần nào đâu.

"Các em xem nơi này là nơi nào?" Thầy lại dùng giọng nói trầm trầm của mình nói vang trong căn phòng kín.

Không gian im phăng phắc.

"Các em vào YSG, đặc biệt là vào lớp 10C này âu cũng là duyên số. Dù được gọi là học sinh giỏi của trường đấy, nhưng so với những học sinh bình thường thì khác nhau điểm nào? Các em có bao giờ qua mặt được lớp 10A không? Chừng nào đánh bại được kẻ dẫn đầu, lúc đó hãy tự hào vì mình học lớp này."

"Ít ra tụi em cũng giỏi hơn lớp 10B." Một học sinh ngồi sau ghế Blaze thì thầm, có vẻ bực dọc.

"Còn em này nữa!" Ngay lập tức ánh mắt nâu đỏ của Maxwell quay phắt sang Blaze, người vẫn chưa thoát khỏi trạng thái ngồi co ro với nỗi lo là mình sắp bị lên ghế giáo viên. Cậu thường ngày mạnh mẽ hổ báo là thế nhưng đụng đến thầy chủ nhiệm của cả bọn cũng sợ hãi che mặt đi, cố khiến cho mình vô hình hết mức có thể.

Thấy cả lớp nhìn mình với ánh mắt long lanh, Blaze những tưởng họ đang an ủi cậu. Nhưng không, tụi nó chỉ nghĩ trong lòng rằng, "Xin cậu lên thế mạng dùm cả lớp, đừng để bị hạ hạnh kiểm toàn thể nữa. Cuối năm mà thua lớp 10B thì lại đổ máu."

Blaze ngập ngừng đứng dậy, "Sao ạ?"

"Sao là sao hả?!" Thầy quát, làm cả lớp hít một hơi thật sâu, "Có chút trò trẻ con như thế cũng bị lừa, em lại là người nhà Rashied. Đến cả chuyện cỏn con như ngăn không cho các lớp khác làm phiền chúng ta này còn không phòng ngừa được thì làm sao quản chúng nó đây?"

Một đứa khác trong lớp, ngồi cạnh Blaze lại nói, "Vụ Amphetamine làm sao mà là chuyện cỏn con. Ẩu đả ở quy mô lớn vậy, chưa đứa nào nhập viện đúng là thần kì."

Blaze chỉ biết khóc ròng. Đi xem thử ai ăn vụng đống trái cây trên giảng đường là lỗi của cậu sao? Cậu dễ tin mấy hành động của Cyclone là lỗi của cậu sao? Tất cả là tại cái đám từng học chung trường cấp hai TBI này, ngày xưa ở trường cũ tốt bụng ngây thơ lắm, giờ mới thi lớp 10 xong là quậy còn hơn trâu hơn ngựa; lại cứ thích làm càn theo nhóm theo đàn, khiến cậu cũng khổ sở theo tụi nó.

"Hôm nay là ngày đầu tiên thầy trò chúng ta gặp mặt sau sự cố Hồng Phiến, đáng lý ra thầy định cho các em làm quen nhau trước, nhưng đã đến nước này thì chúng ta bắt đầu học luôn thôi." Maxwell xoa xoa chân mày, vẫy vẫy tay nói.

Đương nhiên là chẳng có thằng nào dại mà bảo, "Yeah, em muốn học lắm! Chứ nghe thầy la lối nữa là não em nổ đấy ạ huhu!"

"Thưa thầy..." Một bàn tay mềm mại đưa lên không trung. "Bây giờ lớp bọn em không đủ thành viên thì học bằng cách nào?" Lớp trưởng chớp mắt hỏi, nhưng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

"Người vắng mặt là Daniel đúng không?" Thầy nhắc lại, nhớ đến đây là một trong hai đứa kích ngòi nổ cho vụ náo loạn ngày khai giảng, cùng với Mohamed lớp 10B. "Để đó đi, chắc nó đang đi cãi tay đôi với bên lớp 10A. Lát thầy tìm nó sau, còn giờ chúng ta vẫn bắt đầu tiết học như thường lệ."

Khi thầy dứt câu, cả lớp cũng ồn ào một trận. Cả bọn đều biết chương trình học của lớp đặc biệt này rất cao, dù chẳng phải để thi đua quốc gia như lớp 10E nhưng vẫn tính điểm thành tích như bộ mặt của trường. Thế nên, chỉ cần vắng một buổi học là đã mất căn bản trầm trọng, huống hồ gì đây còn là buổi học đầu tiên với bộ môn khó nhằn nhất trường của thầy Maxwell nên cả bọn định lợi dụng điều này để trốn học.

Thầy từ hơi nhíu mày, cuối cùng gõ thước lên bàn trong sự ồn ào của lớp học nhỏ. "Được rồi được rồi, vậy thì ai đó xuống phòng y tế mang thằng nhóc đó lên đây đi."

Và thế là Daniel vừa tỉnh lại sau giấc ngủ an lành từ trận cãi cọ với lớp trưởng lớp 10B thì đã bị đám lớp mình tức tốc nắm tay kéo chân quăng lại vào lớp, đối mặt với dáng vẻ như quỷ hiện thân của Maxwell. Mấy đứa trong lớp cũng chỉ nghĩ đơn giản là, "Có nạn cùng chịu, cậu là đứa đầu têu mà."

Daniel thở dài ngán ngẩm. "Uầy, mệt ghê nha." Cái kiểu nói đó làm thầy Maxwell tặng cho cậu ta một thước thẳng vào mũi, thiếu điều muốn nhập viện lần hai.

"Được, thế là lớp đầy đủ nhá, tha hồ kiếm điểm chuyên cần. Còn giờ ta bắt đầu tiết học đầu tiên." Maxwell ôm lấy cây thước thần thánh của mình bước ra khỏi lớp. Cả đám ngơ ngác nhìn thầy theo một đường thẳng mất hút cuối hành lang.

Cái gì? Tiết đầu tiên là tự học à?

"Tuyệt vời!" Chẳng biết là ai kêu lên, nhưng cũng đủ khiến mấy người còn lại cũng nháo nhào. Vậy mà làm gì ghê gớm lắm. Tự học thôi mà, lớp 10C này cũng không cần giáo viên!

Chợt, từ cửa lớp thình lình xuất hiện khuôn mặt lạnh như băng của cô giáo chủ nhiệm lớp 10E nắng mưa thất thường tên Gwyneth khiến không khí ồn ào của mọi người đông cứng.

Gwyneth nhìn một lượt khắp phòng, vẻ mặt nửa trêu nửa đùa, "Chắc mấy đứa biết cô rồi, cứ gọi là Gwen. Cô sẽ dạy cho cả lớp bộ môn Ứng phó tình hình, thuộc lớp An toàn Phòng thí nghiệm."

Cả lớp lại lặng câm, hôm qua cả bọn đã ăn đủ combo "văn-hóa-toán-sử-công dân" đến muốn bệnh người của bà cô Annabelle rồi. Ít ra thì cũng may hơn cái chưởng "toán-toán-hóa-lý-sinh" như lớp 10F.

Tỷ như hôm qua, Blaze số xúi quẩy hay gì, mà bốn tiết đầu là "văn-hóa-toán-sử" thì hai tiết bị gọi kiểm tra miệng, một tiết bị gọi trả lời câu hỏi, một tiết bị kêu lên bảng chữa bài, có đuối không chứ. Rồi đến tiết GDCD thì cậu gục ngã luôn, đang chuẩn bị mơ thấy Marx-Lenin thì nghe cô Annabelle gọi "Blaze Rashied lên bảng!"

Lúc đó, cậu giật mình đánh thót một cái, cơ mà vẫn phản xạ rất nhanh, đứng dậy đi lên bảng đọc hết bài hôm trước, cả cái đống thế giới quan duy vật, duy tâm các thứ; đọc xong cũng mất gần mười phút đồng hồ. Lúc cậu kết thúc màn trả bài vội vàng nhất lịch sử nhân loại thì mới tá hoả là cô Annabelle bảo cậu lên lau bảng trực nhật thôi.

Tất nhiên cô Gwen cũng là một trong những giáo viên nhân đạo hơn ông thầy nào đó họ L tên M. Cô Gwen nổi tiếng trẻ trung, xinh đẹp và dễ tính; cô ấy chịu trách nhiệm dạy dỗ và hướng nghiệp cho lớp 10E vì thứ lớp đó thiếu là một giáo viên ân cần và đủ kiên nhẫn giám sát các hoạt động nguy hiểm của tụi nó. Coi vậy chứ cô Gwen cũng nổi tiếng với đòn đáp trả cực kì đặc biệt của mình, mình cô cũng đủ quản cả hai lớp cậu và lớp 10E mà không vấn đề gì. Thầy Maxwell cũng rất tin tưởng cô. Khi thầy chủ nhiệm vắng mặt, cô Gwen sẽ là người tiếp quản lớp, và cô có thể khoá mỏ bất kì kẻ quấy rầy nào, kể cả Blaze nhiều lời lắm mồm. Gwen là cô giáo tuyệt vời nhất mà cả bọn, hay có thể nói là cả trường, sẽ được học suốt ba năm cấp ba tiếp theo.

"Cô Gwen là người gốc Anh nhỉ. Tóc đỏ nâu nhìn xinh phết."

"Tớ đoán cô giỏi tiếng Anh lắm. Chắc cô có thể giải quyết được cái vấn đề ngôn ngữ khó chịu của lớp 10H."

Mà nói tới mới nhớ...

Lớp phó học tập đưa ra một ánh nhìn lo ngại, rồi đột nhiên thủ thỉ vào tai của Blaze. "Này, bài kiểm tra tiếng Anh đầu vào của cậu thế nào? Gỡ gạc được không?"

Blaze cười nửa miệng như thật. "Tiếng anh của tớ chỉ gói gọn trong hai câu duy nhất, đó chính là Do you understand?No... À, tớ còn biết cả Hello, how are you?  Với I'm fine, thank you, and you? nhé."

Daniel đang mơ màng nghe vậy thì quay xuống tiếp nối câu chuyện. "Mọi người sẽ không tưởng tượng được đi cùng Blaze ra bờ hồ rồi nhìn nó vẫy một ông tây xong độc thoại từng ấy thứ nhục nhã đến mức nào đâu."

Lớp trưởng thấy câu chuyện đang dần thú vị thì nhanh chóng góp vui. "Tớ còn nhớ là hôm trước, Blaze vừa đi vừa nghe nhạc rồi đâm phải bà tây, cậu ta nói 'I'm sorry', bà kia cũng 'I'm sorry too', rồi tự nhiên thằng này đáp lại là 'I'm sorry three' đấy. Mà cũng may là bà kia không hỏi 'What are you sorry for?', kẻo không cậu ta sẽ kêu 'I'm sorry five' là chui xuống đất ấy nhè."

Thủ quỹ của lớp cúi sát đầu xuống ghế sau. "Các cậu làm tớ nhớ đến quả tiếng Anh huyền thoại của lớp trưởng lớp 10G."

Blaze mỉm cười tiếp lời. "Tớ nhớ nè. Là Go mother you go!"

Daniel hé răng hở lợi tươi như hoa. "Cút m* mày đi?"

Lớp trưởng nheo mắt nhìn thằng bạn. "Trong lớp thì hạn chế nói tục đi."

Đứa phía chéo Blaze từ trên liền nằm oài ra bàn. "Hây dà, đối với mấy thằng như tụi mình, tên bố mẹ còn được giữ kín hơn cả bí mật quốc gia."

Thấy cả lớp xì xầm, cô Gwen trở nên nghiêm túc ngay. Cô quay xuống và dùng giọng nói dõng dạc áp đảo mọi cuộc hội thoại. "Này, ai cho các em nói chuyện giữa giờ vậy? Muốn đổi chỗ hết không?"

Daniel tặc lưỡi. "Cô đổi chỗ em làm gì, em nói chuyện riêng trong giờ đâu cần phong thủy."

"Mấy đứa còn nhìn cái gì nữa? Còn không mau xuống phòng thể dục tập hợp lại và lấy dụng cụ chuyên môn đi?" Cô Gwen có vẻ chịu đựng rất tốt thái độ của đám này.

Đi xuống dưới làm gì? Tiết đầu tiên là thể dục sao? Thời khóa biểu kiểu quái gì thế?

Gần 40 đứa sau khi thay đổi đồng phục trường thành đồng phục thể thao gọn nhẹ liền ngoan ngoãn tập trung trong sân huấn luyện của nhà đa năng. Chính giữa khán đài là khuôn mặt sáng sủa "đáng yêu" của lớp phó thể thao lớp 10B, Mohamed. Ngay lập tức, sát khí một chọi bốn mươi giật đùng đùng trong không khí. Hai bên nhìn qua nhìn lại. Blaze thắc mắc không biết cô Gwen đi đâu rồi.

"Này!" Lúc đó có tiếng nói từ phía trên hàng ghế theo dõi phát ra. Blaze nhanh mắt chú ý, lại thêm một bất ngờ khác. Earthquake. Thành viên của lớp 10H. 

Lớp 10C nói chung vừa mới thấy anh em của Blaze thì ngay lập tức đổi thái độ, liền nhìn chằm chằm vào Mohamed, không nói lời nào, rồi lại hướng sang Quake như vừa nhìn thấy một con ma.

Mohamed gần bị xem như vô hình thì cũng hơi bực bội, nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười. "Bất ngờ đấy, giáo viên chủ nhiệm tớ bảo cần tớ huấn luyện về Nghệ thuật Phòng chống, nhớ nhẹ tay thôi. Vậy mà lại gặp lớp ăn may các cậu."

Trong vài giây, Blaze nghĩ cậu ta sẽ gọi là "lớp ăn mày" nếu không có mấy cái máy quay an ninh của lớp 10I đang chĩa thẳng vào họ từ mọi phía.

May thay, giọng của cô Gwen trên loa phát thanh của hội trường đã giải vây sát khí ở đây, "Các em, tiết đầu tiên chúng ta học về cách tự vệ nhé."

Cả lớp 10C không thèm để ý đến.

"Các cậu, tập trung nào!" Mohamed cười đến lệch miệng mà vẫn không thể gia tăng chỉ số tồn tại của mình.

Daniel đột ngột lên tiếng, chỉ vào Quake, "Vậy lớp 10H có việc gì ở đây?" Daniel giúp cả lớp hoàn tất câu nói trong sự ngỡ ngàng không thể tin nổi.

Quake chỉ biết thở dài khi phải nhìn trực tiếp vào cả tập thể lớp của Blaze, "Thái độ đó của mấy cậu là sao?" Cả đám để ý phía sau Quake là một bao lớn những vật lỉnh kỉnh.

Có vẻ như nhìn thấy sự không tin tưởng của những đối thủ nặng ký này, Mohamed nói thêm. "Tớ chỉ thiên về chiến lược phòng ngừa thôi. Còn chống trả thì... nếu các cậu không phục có thể thách đấu với Quake."

Nói rồi Mohamed lại nhìn về phía Quake đầy tinh ý, rồi đối mặt với lớp 10C theo cái cách rất giả. Blaze nhớ đến những câu chuyện tiêu cực mà Cyclone hay kể về lớp 10B của cậu ấy, tự hỏi Mohamed có nằm trong số những điều cần phải né tránh không.

"Chúng ta có tình huống nhé." Quake lập tức trở lại con người tiêu chuẩn của cậu ấy, chỉ mỉm cười ấm áp, "Các cậu biết đấy, trường mình có luật lệ lỏng hơn cả sợi chỉ treo đầu. Các lớp có luật riêng rất chặt chẽ, nhưng những vấn đề chung thì tay mơ, làm các trường khác nhìn vào sẽ không đánh giá cao về yếu tố hợp tác. Ứng phó tình hình ở đây là những sự cố bất ngờ có thể diễn ra với trường, như có kẻ phóng hoả, có mưa dông bão lớn, hay thậm chí là có kẻ đột nhập vào và làm loạn..."

Nói tới đây, mặt các thành viên biến sắc trầm trọng, làm Quake phải cẩn thận lựa chọn từ ngữ, "Chỉ là tình huống dự phòng thôi mà. Đâu phải 100% sẽ xảy ra."

Nhưng cách nói của cậu làm đứa nào cũng nghĩ nó chắc chắn sẽ xảy ra đấy. Blaze mệt mỏi nghĩ thầm.

"Vậy mời từng người lên diễn tập chứ nhỉ?" Quake cân nhắc khi nói về vấn đề sử dụng tay chân, "Lớp 10C đại diện một người lên đi; không nhất thiết là lớp trưởng đâu."

Cả đám lớp Blaze nhanh chóng chỉ qua chỉ lại để chọn vật thế thân; cuối cùng cũng chỉ tạm được ai đó. Cậu chàng có phần chần chừ nhận lấy dụng cụ, lúng ta lúng túng, vì thường ngày chỉ quen sử dụng lực của bản thân nên giờ phải cầm nắm khi đối đầu trực diện thế này rõ là không quen. Quake đọc được điểm yếu của cậu ta, rồi không kịp để đối thủ chuẩn bị, cậu đã lao về phía trước.

Sau năm phút giằng co như cả năm tiếng đồng hồ, cậu chàng lớp 10C nghẹn khuất nhận thua cuộc. Căn phòng huấn luyện lớn thoáng chốc lặng im. Cái làm họ ngạc nhiên nhất chính là thái độ không thể nào dửng dưng hơn của Mohamed, người lẽ ra phải cười hô hố nếu lớp 10C bị quật bởi thành viên mạnh nhất của lớp 10H.

"Quake còn nương tay hơi nhiều nè." Mohamed nhận xét, để rồi thấy ánh nhìn khó chịu của Daniel hướng về mình, "Không ngạc nhiên nếu các cậu vẫn xem đây là trò con nít. Ngay cả an ninh của Đảo cũng yếu xìu, chẳng có ai bảo vệ trường chúng ta trừ bản thân các học sinh đâu. Mà lớp 10F đâu phải lúc nào cũng có mặt để ra trận. Ngoài lớp cậu ra tớ cũng luyện cho các lớp còn lại, nhưng chỉ có mỗi lớp 10C là cần Quake phải nhẹ nhàng chăm chút đến vậy."

Đùa gì vậy trời? Đứa mà cả lớp vừa chọn là người có tố chất vận động tốt nhất trong số bọn họ chỉ sau mỗi Blaze, nắm giữ trong tay biết bao nhiêu huy chương vàng môn võ thuật rồi đó. Vậy mà trong vòng năm phút cái cậu mắt vàng có khuôn mặt hiền như bánh bao trắng kia lại khiến lớp 10C chấp nhận thua sao? Hay họ đang có kiến thức quá hạn hẹp về cách phân chia sức mạnh của nhà Rashied vậy?

"Thật là đáng kinh ngạc." Một đứa trong lớp thốt lên, không phải mang ý mỉa mai.

"Thế chúng ta bắt đầu học phần lý thuyết được chưa?" Quake sau một trận đấu căng thẳng vẫn mặt không nhăn, chân không run mà cười híp mắt. Đến nước này lớp 10C, vì sự nghiệp đá lớp 10A khỏi vị trí đầu bảng, chỉ có thể vứt đi sự kiêu ngạo trước đây của mình liên tục gật đầu. Quả nhiên thành viên lịch sự nhất của lớp thân thiện nhất cũng là quái vật.

"Được rồi, đến đây và chọn vũ khí đi." Mohamed chán phải nhìn mấy cái gương mặt ngạc nhiên đủ điều kia rồi. Cậu ta trút ra từ bao lớn bên cạnh Quake ti tỉ những món đồ sắc bén, nện xuống sàn nhà phát ra những âm thanh choáng hết cả tai.

Blaze nuốt nước bọt. Vũ khí. Thực sự là vũ khí kìa! Trường chịu chi cho mấy thứ nguy hiểm này, vậy mà đến cả bảo vệ cũng không có. Không rõ là Tổ Chức đang muốn luyện đám học sinh chân yếu tay mềm thành cảnh vệ an ninh hay gì.

Thấy vũ khí thì ngoài mấy đứa yếu tim ra, phần lớn cả lớp 10C nhanh chân bước lên, chen lấn lựa chọn. Cuối cùng, mỗi người đều chọn cho mình khẩu một khẩu súng lục. Mohamed nhìn những thanh súng nặng trịch trên tay các bạn mình có chút nhíu mày. Quake điềm tĩnh nhìn những đứa trẻ mân mê món đồ chơi mới trong tay, ánh mắt cứ như điều đó là hiển nhiên.

"Tại sao các cậu đều chọn súng vậy?" Quake tựa vào gậy gỗ trong tay, hỏi bọn họ. Nếu học dùng súng thì sẽ lâu hơn học đánh trực diện nhiều. Nhưng đây là lớp 10C. Lớp 10F thì có thể hứng khởi nhảy vào bất kì trận đánh mang tính sát thương cao nào; chứ lớp 10C còn ham sống lắm, tuyệt nhiên không chơi trò sạch sẽ của quân tử.

"Vì nó ngầu!" Một vài đứa trả lời không cần suy nghĩ. "Một phát một, sát thương mạnh, bắn được cả tầm xa nữa!"

"Các cậu thấy chiếc túi nhỏ bên cạnh giày của mình chứ?" Quake chỉ vào những đôi giày trắng được thiết kế riêng cho các học sinh trường YSG. Tụi nó nhìn xuống lại gật gật đầu. "Các cậu bỏ súng vào trong đó đi, gọn gàng vào."

Cả đám bắt đầu lục đục bỏ vào trong đó. Mohamed thoáng nhếch môi, dù sau đó về lại trạng thái bình thường ngay.

"Được rồi, vác túi lên vai, thử chạy từ đi đến cuối sân xem." Quake một lần nữa đưa ra yêu cầu.

Kết quả là, chẳng đứa nào chạy được cả. Thậm chí Blaze còn không thể nhấc chân lên. Mặt ai cũng bối rối cực kì.

"Được rồi, các cậu lấy ra đi." Quake nhìn những mầm mống tốt tươi của tổ quốc đang than trời trách đất liền lên tiếng giải thoát.

Blaze cúi người, nhanh chóng lấy ra thanh súng. Hàng giả, nhưng nặng như hàng thật. Thực sự thì khối lượng này đối với cậu cũng không là vấn đề gì, trước đây để tăng tốc độ của bản thân cậu còn treo quả tạ vào mắt cá chân của mình để tập chung với Thunderstorm mà.

Bất ngờ, một tiếng nổ vang lên khiến tai của mọi người xung quanh đây ù đi. Blaze có dự cảm không tốt, khẩu súng vừa rơi bộp xuống đất thì cậu lấy đà nhảy một bước thật cao.

Bức tường bằng gỗ phía sau nơi cậu vừa đứng hiện ra một lỗ nhỏ sâu hoắm. Blaze bất ngờ vì âm thanh tạo ra kinh khủng như vậy nhưng vết ngắm lại chuẩn xác đến mức chỉ để lại một tàn tích nhỏ xíu, đảm bảo gây ít thiệt hại nhất, cũng đảm bảo để cảnh cáo lớp 10C.

Daniel tuy vẫn sợ hãi nhưng âm trầm nhìn về phía tiếng súng vừa phát ra, quả nhiên nhìn thấy Mohamed vẫn đang giữ nguyên tư thế bắn súng. Mọi người im lặng hít vào một hơi. Blaze tự hỏi cậu ta lấy được một khẩu khi nào.

"Đừng lo, súng giả, đạn giả." Mohamed ném chiếc súng trên tay mình xuống, âm thanh trầm đục vang lên, nếu nhìn kĩ có thể thấy đó chỉ là một món đồ chơi làm bằng nhựa tổng hợp. "Hàng lớp 10E tạo ra đó."

Dưới mũi giày nhọn của Quake cũng chậm rãi lăn đến một viên nhựa tròn màu xanh biển. Sau khi quan sát rõ, nét mặt căng thẳng của cậu ấy mới dần hòa hoãn.

"Các cậu thấy đó, súng mỗi lần bắn đều có âm thanh rất lớn, dễ dàng bị phát hiện." Quake không quan tâm đến vẻ mặt biến đổi của Blaze, chỉ chầm chậm nói. Dù sao mấy đứa nhóc này cũng lần đầu tiên sử dụng súng, chắc chắn là chẳng có tí kinh nghiệm gì.

Tụi nó chỉ nghĩ duy nhất một câu trong đầu. "Trò chết người này không thể lấy ra làm ví dụ được đâu hai bạn à."

"Các cậu chưa thực chiến theo kiểu nghiêm túc lần nào nên có lẽ còn nghi ngờ tớ nhỉ?" Quake đáp như lời ngộ nhận, "Thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi nho nhỏ nhé. Nhiệm vụ là trong một tuần huấn luyện phải đánh bại được lớp 10F. Bên đó học môn này trước các cậu hai tuần. Nói trước, tụi nó chơi súng như chơi đồ hàng, nhớ cẩn thận."

Blaze tự nghĩ rằng đây có phải điều tốt vì né được lớp 10B hay không.

Sau một tuần dạy bắn súng (giả) cấp tốc, dù vẫn chưa thể 100% bắn trúng nhưng ít ra cũng có thể cầm vũ khí bay nhảy. Hôm nay, lớp 10C quyết định đánh cược mạng sống chỉ để lấy điểm miệng.

Cả đám ồn ào kiểm tra tài sản của bản thân, hoàn toàn không quan tâm tới việc lớp 10F, vốn nổi tiếng chứa nhiều thành phần bạo lực thật sự đang chờ mình ở đấu trường.

Blaze cũng tương đối mất cảnh giác, vẫn nghĩ đây là chuyến dã ngoại gì đó thôi, nguy hiểm chết người gì đó không thể xuất hiện trong trường YSG. Hơn nữa, vận động tốt như cậu thì ngại ngùng gì. Lớp 10B hay bản thân Mohamed còn đáng lo ở chỗ tụi nó im ỉm, chứ lớp 10F dễ đoán òm.

Mà hình như Solar cũng lớp 10F...

Thầy Maxwell không cho phép tụi nó mang theo đồ dùng cá nhân, mọi trang bị của học sinh đều được giáo viên chủ nhiệm chuẩn bị kĩ càng bao gồm đồ ăn, quần áo và cả vũ khí (riết rồi thấy hết giống dã ngoại). Đáp ứng lời hứa một tuần trước, Quake đưa cho mỗi người một cây súng ngắn và 200 viên đạn. Riêng Blaze lại ưu ái thêm ba quả lựu đạn và lớp trưởng được phép cầm một máy tính xách tay.

"Thật không công bằng. Tớ cũng muốn có lựu đạn!" Daniel ngả người ra sau ghế chờ, lớn tiếng than vãn.

"Cậu lấy để làm gì?"

"Tất nhiên là để ném rồi. Phải biết lựu đạn nó có sức tàn phá như thế nào nha, dù không phải lớn nhất nhưng nhìn cũng rất đã mắt..." Daniel đang nghĩ về khung cảnh oai hùng mình một tay ném lựu đạn, xoay người rời đi sau lưng bụi bay mịt mù giống như hiệu ứng Fabulous trong mấy bộ phim bom tấn, thiếu điều làm mấy đứa còn lại cũng chảy nước miếng.

"Chính vì cậu nghĩ như vậy nên giáo viên chủ nhiệm mới không giao nó cho cậu đó." Lớp phó thể thao khoanh tay trước ngực, mắt nhìn thẳng về phía trước ra vẻ chính trực nhưng có trời mới biết trong lòng nó cũng ao ước chạm vào lựu đạn như thế nào.

"Được rồi, thôi nói về việc này đi. Lớp trưởng, kết nối xong chưa?" Blaze cẩn thận cất vũ khí vào balo, xoay người hỏi cậu bạn ngồi ở dãy ghế đối diện. "Bắt đầu truy cập vào thư của lớp 10I và tìm kiếm thông tin về đám 10F đi..."

Còn chưa để Blaze dứt lời, mười ngón tay của lớp trưởng dùng tốc độ khó tin đánh một chuỗi kí hiệu thật dài. Quake nhìn thấy cảnh này, khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, vẻ mặt sùng bái nhìn bộ đôi tài năng trước mặt. Chà, lớp trưởng cũng đa tài thật chứ.

Cả đám lại được điều tới thao trường. Cơ sở vật chất có vẻ đã xuống cấp trầm trọng, xem ra nơi này không đơn giản là bị bỏ hoang ba năm như trong báo cáo. Hoặc cũng có thể lớp 10I cần thứ gì đó đánh sập chỗ này mà đỡ phiền tới thi công. Một thứ ngang cỡ cuộc chiến giữa các lớp.

Bây giờ là ba giờ trưa, nắng ở đây rất lớn nhưng nhiệt độ không nóng như tưởng tượng.

"Làm gì bây giờ?" Daniel thất thần nhìn khung cảnh hoang vắng trước mắt, xung quanh đây chỉ có duy nhất bọn họ, đừng nói lớp 10F; ngay cả một sinh vật bình thường cũng không thấy xuất hiện. Cậu nghi ngờ cả bọn có phải đã bị hai đứa kia cùng ông thầy chủ nhiệm quý hoá lừa hay không.

"Trước tiên cần tìm nơi để cất đồ đã." Lớp trưởng đẩy gọng kính, theo mắt nhìn khung cảnh tồi tàn trước mặt. Cậu khó có thể tin nơi này là một phần của trường YSG. "Tranh thủ tìm lớp 10F luôn..."

"Á!"

Chỉ là phía sau một vách đá bám đầy bụi bẩn đang chậm rãi bước ra một bóng người, với cái khăn quàng trắng đặc trưng của lớp 10F. Dáng đi khập khiễng như người già, thỉnh thoảng trong xương còn phát ra âm thanh răng rắc. Blaze bắt đầu lo thật, cậu chưa bao giờ nghe Solar kể về lớp mình cũng như chưa thật sự biết về cơ cấu và tài năng của lớp này.

Nhìn chung là một đám đạo đức giả.

Rõ ràng là đứa kia cũng không thân thiện gì.

Lạch cạch.

Daniel mở chốt an toàn của thanh súng trong tay, tiếng vang không lớn nhưng đủ để cả lớp phản ứng, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Khi tiếng tru kết thúc, một hai giây sau đã thấy từ khắp các ngõ ngách của vách đá và bụi cây xung quanh đều bị bao vây bởi các thành viên của lớp 10F. Có khoảng 15 đứa. Kể cả khi đứng ngoài nắng như vậy, cả tập thể lớp kia vẫn trông như những bóng ma không nhìn rõ mặt, khiến Blaze thêm cảnh giác.

PANG!

Tiếng súng đầu tiên cất lên, vang vọng cả một vùng trời, ngay cả thầy Maxwell đã ở khoảng cách rất xa cũng có thể loáng thoáng nghe thấy. Viên đạn mà Daniel bắn ra đáng lý có thể một cú dứt điểm, phanh não bất kì đứa nào ngoài lớp mình gần đó ra thành bã. Thế nhưng súng quá nặng, trong vòng một tuần luyện tập hẳn là chưa quen khiến tay cậu ấy run run, bắn lệt về bên phải.

PANG!

Thêm một tiếng, Blaze gần đó nhanh chóng giúp thằng bạn mình bồi thêm một viên, tiễn cái bóng đen kia về trời. Thấy một đứa mất hút khỏi tầm nhìn, những thành viên còn lại của lớp 10F cũng không chút quan tâm, dùng tốc độ áp đảo nhằm tiến về phía bọn họ. Lớp phó học tập dần vứt đi tâm trạng kích động, nhìn dáng đi lọm khọm của đám 10F trước mắt không nhịn được cười, vẫn nghĩ chuyện này vui lắm.

Có một người mở đầu sẽ có một người tiếp theo, cuối cùng trên môi các học sinh "danh giá" lớp 10C đều xuất hiện một nụ cười hài hước. Cười cũng phải thôi, lớp 10F chỉ giỏi chơi mạt sát, chứ tốc độ so với Blaze còn kém xa. Chẳng lẽ vì mấy lời thầy Maxwell, Mohamed và Quake nói ra lại mang theo ý cẩn trọng, chẳng lẽ xem nhẹ lớp đến vậy?

PANG!

Lớp trưởng nhắm bắn vào cổ tay một bóng đen khác đang vươn bất kì món vũ khí nào nó đang cầm về phía Blaze. Nhưng có lẽ do cậu không đủ sức nên súng vừa bắn ra một lượt đạn đã giật mạnh lên, lớp trưởng không bắt kịp khiến nó rơi bộp xuống đất.

PANG!

Blaze cũng phát giác bên cạnh mình có một nguy hiểm, không chút suy nghĩ bắn vào hai con mắt đỏ ngầu của nó, lại bồi thêm một phát vào não mới khiến nó chịu nằm yên. Nó chỉ biến mất một cách bí ẩn hệt như cách nó xuất hiện, làm cậu rợn sống lưng với phương pháp đối đầu không rõ ràng này của lớp 10F.

Lần này là mấy đứa khác cũng bắt đầu ra tay mạnh và quyết liệt hơn, tư thế cô rất chuẩn, nhắm cũng rất chính xác, một lần dứt điểm, để đám kia bị hạ gục hết mới thôi.

Mọi người lấy lại tinh thần, giơ súng lên, bắn, hết đạn, thay đạn, lại bắn làm xung quanh náo nhiệt một mảnh. Không hiểu sao, dù bắn hạ nhiều đến thế nào thì thành viên lớp 10F bao vây bọn họ vẫn không ngớt. Bộ tụi đó không biết mệt là gì hả?

Blaze hôm nay đột nhiên thông minh hơn hẳn, cậu tinh mắt nhìn xung quanh, hơi nhíu mày. Vì sao lớp 10F đánh hoài không hết? Còn không phải là vì tiếng súng quá lớn thu hút tụi nó sao? Cậu rủa thầm trong lòng. Rốt cuộc là ai đưa cho bọn cậu mớ súng này vậy nhỉ? Muốn hại thua cả lớp 10C sao? Có vẻ Blaze đã quên mất ban đầu chính cậu đã nằng nặc đòi phát súng để quậy.

"Tiếng súng quá lớn, lớp 10F này có vẻ điếc không sợ súng. Tụi nó chắc chắn đang kéo về đây hàng loạt." Blaze lén nói với Daniel đang đối lưng với mình, tay bóp cò súng từ đau nhức, tê tái ê ẩm đã bắt đầu mất cảm giác. Daniel hơi nhíu mày, vẫn giữ nguyên tư thế bắn về phía những bóng đen không xa. Cả lớp chờ đợi mệnh lệnh từ lớp trưởng.

"Thôi được, chạy nào bà con ơi!" Lớp trưởng đột nhiên hét lớn, đợi sau khi mọi người phản ứng kịp mới nhanh chóng chạy về phía cửa hàng tiện lợi không xa. Những cửa hàng tiện lợi gần thao trường thường lắp kính chống đạn, hi vọng cửa hàng cũ kĩ này cũng có xây dựng theo kiến nghị của nhà trường, ít ra có thể bảo vệ bọn họ đến hết trưa.

Tessa, bạn cùng lớp cấp hai và cấp ba của Blaze, do sức khỏe đang yếu vì bị sốt nên chạy không được bao lâu, cộng thêm đôi tay nhỏ đã mệt mỏi vì cầm một vật dụng mà mình chẳng quen chút nào, không còn sức lực chống đỡ ngã sấp xuống đất. Phía sau lớp 10F đang chậm rãi tiến đến gần như kẻ săn mồi. Tụi nó đi rất chậm, rất điềm tĩnh; nhưng bộ dáng bóng đêm kia lại khiến động tác lề mề của tụi nó càng thêm ghê rợn, giống như bước đi của tử thần.

Tessa chống cánh tay vô lực của bản thân, run run bắt lấy cây súng gần đó cho vào cặp. Phía trước không biết là không nhìn thấy cô ngã xuống hay là cố tình bỏ mặc cô mà không một ai chịu quay đầu nhìn lại. Mà dù có là trường hợp thứ hai thì cũng đúng thôi, với bóng ma lớp 10F nổi giận sau lưng, không ai có lòng nhân từ giúp đỡ cô cả, huống hồ gì cô và bọn họ hiện tại còn chưa thân thiết với nhau mấy.

"Khoan, Tessa đâu?" Blaze chạy phía sau với đôi má ửng hồng vì đuối sức nhanh thì đột nhiên hét lên, mắt không ngừng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé hay đi bên cạnh bản thân. Nói đến đây, cả đám không hẹn đều thả chậm tốc độ, quay đầu kiểm tra.

"Ở kia!" Người nói là lớp phó thể thao. Cậu chỉ tay về phía xa xa trong lớp 10F phóng đi như cơn lũ nhỏ. Tessa hiện tại đang vụng về từ trên mặt đất bò dậy, dù không nhìn rõ không mặt nhưng mọi người đều biết cô đang rất bất lực trước tình huống này.

"Tớ sẽ đi giúp cậu ấy." Không chút suy nghĩ, Blaze quay đầu chạy về hướng ngược lại con đường mà lớp trưởng định sẵn. Cậu không thể để bạn mình gặp vấn đề gì được.

"Tớ cũng đi." Daniel không nhịn được cũng tách đàn trợ giúp.

Blaze chạy vài bước lớn, lấy đà cúi người, rút dây giày của bản thân, buộc vào súng. Tốc độ của 10F rất chậm, tuy nhiên tốc độ của Tessa hiện tại cũng không hơn gì chúng. Sức lực của cô đã cạn, bây giờ chỉ cần bọn phía sau tăng tốc một chút thì cô xem như xác định.

Một bóng đen dẫn đầu thấy cô thì vươn bàn tay mờ mờ của bản thân lên, sắp sửa nắm được mái tóc của cô. Trong chốc lát, ở khoảng cách gần như vậy, Blaze nghĩ mình sắp nhìn thấy được mặt của học sinh đó dưới cái nắng gay gắt.

Tessa một lần nữa vấp ngã. Cô lúc này đã muốn hét lớn, không hiểu tại sao bản thân lại vô dụng như vậy, có chạy cũng chạy không được.

Thình lình một bóng lưng rộng lớn xuất hiện trước mặt cô, Tessa mở to đôi mắt ngập nước nhìn nam sinh đang thở hồng hộc trước mặt.

"Nhanh lên nào. Blaze không cõng cậu nổi đâu!" Daniel nói khi quay đầu nhìn thấy đôi mắt màu nâu của Tessa đang mở to ngơ ngác. Cô hít một hơi lớn, thu lại sự yếu đuối của bản thân, nhấc đôi chân đã mỏi nhừ không còn cảm giác của mình leo lên lưng Daniel.

PANG!

Cả Tessa và Daniel sững người. Lớp trưởng đứng từ xa cũng dừng lại động tác, quay đầu nhìn hơi phát ra âm thanh chói tai kia. Tessa nhìn quanh cơ thể của mình, cô nhận ra mình vẫn ổn. Daniel cũng vậy, cả cậu cũng không bị thương.

Người bị bắn lại là người không ai ngờ tới, là Blaze.

*Tbc?*


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật