Taehyun | Mad At Me [COMPLETED]

26. Đột nhập



Sau khi Bora rời đi, Taehyun tiếp tục diễn tròn vai nhân vật thân thiện thích hoà nhập cùng những kẻ xung quanh, nhưng tất nhiên là không thể quên để mắt tới một người.

Đó không ai khác lại là Sungjun - anh trai cùng cha khác mẹ của Taehyun.

Nghe có vẻ vô lý khi người mà làm Taehyun luôn chối bỏ sự thật rằng anh có cùng huyết thống với hắn, thậm chí còn căm ghét đến tận xương tủy, là một đối thủ nặng ký đang lăm le tước đoạt quyền thừa kế vốn dĩ thuộc về mình, lại chính là "nhân vật đặc biệt" mà anh cho rằng sẽ giúp bản thân tiến gần hơn với vị trí chủ tịch của một trong những tập đoàn lớn nhất nhì trên cả nước. Nhưng khi đã biết được sự thật kinh tởm về nhân cách và những gì mà hắn đã gây ra, thì Taehyun lại cho đó là cơ hội vàng mà anh nhất định phải bắt lấy.

Cụ thể là, trong suốt những năm tháng vừa qua, Taehyun đã thuê người bí mật theo dõi nhất cử nhất động của Sungjun, kể cả trước và sau khi rời đi nước ngoài, nhờ đó mà anh đã phát hiện ra một điều "rất lợi" rằng: hắn ta có vi phạm pháp luật.

Nhưng nhiêu đấy thông tin mà Taehyun có được lại chẳng đủ đô để có thể tống cổ tên khốn đó vào tù bóc lịch, đơn giản là vì Sungjun có thể dùng số tiền khủng của mình để bịt miệng cơ quan chức năng, buộc pháp luật phải dung túng cho việc làm sai trái của hắn, bởi vốn dĩ pháp luật Hàn Quốc rất lỏng lẻo. Đấy mới thật sự là vấn đề khó nhằn.

Dẫu vậy, Taehyun đâu có dễ mà đầu hàng, bởi một khi đã quyết tâm trong việc gì đó thì anh sẽ làm đến cùng, nhất định phải vạch trần bộ mặt dơ bẩn của hắn trước toàn dân thiên hạ, có như vậy thì mới vừa lòng.

Còn về lý do vì sao Taehyun lại biết trước được rằng Sungjun sẽ có mặt tại nơi này thì đơn giản thôi. Vốn dĩ cái tên CEO chủ trì bữa tiệc từ lâu đã rất thân thiết với Sungjun, chuyện này đến người qua đường cũng biết huống chi là Taehyun. Do đó, anh lết thân tới đây cũng là để tìm thêm một ít manh mối và mong rằng mọi chuyện sẽ diễn ra êm đẹp.

Vài phút sau, bỗng tiếng nhạc nhẹ cất lên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người hướng về phía sân khấu. Một người đàn ông với thân hình mập mạp bước ra, phấn khởi phát biểu vài câu thể hiện sự biết ơn đối với những vị khách quý đã đến dự bữa tiệc, điều mà Taehyun chẳng quan tâm là mấy.

Nói chán chê mê mỏi thì đến màn trình diễn âm nhạc, ít ra thì cái này còn đỡ tẻ nhạt hơn bài phát biểu vớ vẩn của cái tên bụng bia hồi nãy, Taehyun nghĩ vậy.

Trong khi đang chăm chú vào vở nhạc du dương của vị ca sĩ trẻ đứng trên bục sân khấu, thì bỗng cái tên chủ tịch từ đâu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh anh, giơ một bàn tay ra phía trước ngỏ ý muốn bắt chuyện, rồi sau đó mỉm cười thân thiện:

"Xin chào, đây chắc hẳn là nhị thiếu gia Kang, nhỉ?"

Taehyun cũng bắt tay đáp trả người nọ, trên môi kéo lên một nụ cười công nghiệp: "Vâng, xin tự giới thiệu, tôi là Kang Taehyun, rất vui được làm quen với anh"

"Cho phép tôi gửi lời hỏi thăm đến chủ tịch và phu nhân nhé". Hắn lại cười.

"Vâng, cảm ơn anh"

_____

Ở một góc nào đó trong căn phòng chứa đồ tối om của toà nhà.

"Này Soobin, anh là hacker thật hả?"

Beomgyu thì thầm, anh đã kìm nén nỗi tò mò của mình từ nãy đến giờ và chẳng thể nào nhịn được nữa.

"Cứ cho là vậy đi"

Soobin trả lời một cách hời hợt, anh không muốn để bản thân bị xao nhãng bởi câu hỏi của người nhỏ tuổi hơn.

"Quào. Em tưởng anh suốt ngày chỉ mải chơi game, hoá ra lại là hacker ngầm cơ đấy"

Beomgyu chẹp miệng, giở giọng trêu chọc. Là một nhà lập trình game mới nổi kiêm cựu giáo viên môn tin học của một trường cấp ba ở Ansan (chỉ dạy trong một năm rồi nghỉ việc), những thứ liên quan đến công nghệ thông tin đối với Soobin thì lại quá đơn giản, chỉ là trước giờ anh cứ khiêm tốn vậy đó.

"Sao mày nói lắm thế hả em?"

Soobin cau mày nhìn người nọ, dẫu cho hiện tại cả hai thậm chí còn chẳng thấy nổi mặt nhau vì mọi thứ xung quanh đều bị phủ một màu tối đen như mực.

"Mài có thật sự là cảnh sát không đấy hả, Beomgyu?". Soobin ngờ vực hỏi.

"Gì cơ? Anh dám nghi ngờ em? Này nhé Choi Soobin, nếu không nhờ có Choi Beomgyu đây hộ tống thì anh đã bị mấy tên bảo vệ ngoài kia mần cho nát tươm rồi"

"Rồi rồi, tôi luôn sai còn Beomgyu luôn đúng, được chưa?"

Soobin trề môi, đành phải nhẫn nhịn chuyện Beomgyu ngang nhiên bỏ kính ngữ với người lớn tuổi hơn, bởi anh không muốn cả hai lãng phí thời gian chỉ để đôi co về một vấn đề nhăng cuội nào đó mà bị phát hiện một cách oan uổng (chứ bình thường là không má nào chịu thua má nào đâu).

"Ở đây tối quá". Soobin dần mất kiên nhẫn bèn lên tiếng, dù sao thì chân anh cũng bắt đầu tê rồi.

"Mài bật đèn flash lên đi"

"Không được, lỡ có camera thì sao?"

"Ai lại gắn camera trong phòng chứa đồ chứ?"

"Sao lại không?". Beomgyu hỏi ngược.

"Thế bộ không có cách nào để biết được trong phòng có camera không à?". Nếu phải tiếp tục ở lại đây thì e rằng Soobin sẽ ngộp thở mất.

"Hmm... À, thực ra là có đấy"

Beomgyu chợt nhớ tới điều gì đó liền lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra, tiếp lời: "Để truyền đi những thứ mà camera quay được đến phòng điều khiển thì phải cần có wifi. Thế nên bây giờ chỉ cần mở kết nối mạng trên điện thoại xem phòng này có không là được"

Chà, nếu không nhờ có Soobin nhắc thì Beomgyu cũng quên béng mất rồi.

"Sao mới đầu không nói dị đó? -_-". Soobin bất lực nhìn người nọ.

"Đáng ra anh phải rành về mấy cái này hơn em chứ?"

"Dò camera thì có liên quan gì đến nghề của anh mày đâu?"

"Có đó". Beomgyu cãi cùn.

"Thôi, nhanh lên đi ông nội, có người vào là chết cả lũ đấy". Nếu không vì Soobin giấu điện thoại quá kĩ thì anh đã tự làm quách luôn cho rồi.

Song, hai người dừng tranh cãi ở đó. Giờ đây không gian xung quanh lại trở nên im bặt, chỉ chừa lại tiếng mấy con chuột nhắt kêu "chít chít", mọt ăn gỗ phát ra âm thanh "kẽo kẹt" đến rợn người. Nếu không phải vì đây là lối tắt dẫn tới phòng điều khiển (một cách khá an toàn), thì họ đã chẳng hơi đâu mà chui rúc vào căn phòng chứa đồ ẩm mốc, bụi bặm như thế này.

Nhưng rồi mọi thứ lại chẳng như những gì họ đang thầm mong đợi, phòng này quả nhiên có wifi thật (thậm chí còn căng đét), chứng tỏ là có gắn camera. Vậy là, Soobin và Beomgyu dường như không thể di chuyển khỏi chỗ của mình, bởi những hành vi của họ chắc chắn sẽ bị camera an ninh ghi lại, như vậy thì cả hai sẽ nguy to mất.

Nghĩ đến đó, Soobin bất lực ngồi bệt xuống đất. Không khí ở đây vừa nóng bức, vừa ngột ngạt làm trán anh lấm tấm mồ hôi, người nóng như lửa đốt. Beomgyu đảo mắt một hồi cũng bắt đầu chán nản mà từ từ ngồi xuống bên cạnh anh. Chả lẽ không còn cách nào có thể rời khỏi đây nữa hay sao?

Nhưng rồi ngay khi tựa lưng vào tường thì Beomgyu cảm thấy có gì đó cộm cộm phía sau, thò tay sờ thử thì trong đáy mắt anh như loé lên một tia sáng giữa bầu trời đêm mịt mù.

"Hyung, ở đây có lối thông gió nè"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật