Taehyun | Mad At Me [COMPLETED]

25. Tiệc



Sáng hôm sau, chuông báo thức chưa kịp vang lên thì ánh nắng mặt trời chói loá đã rọi vào phòng từ bên ngoài cửa sổ, vô tình đánh thức Chaerin khỏi giấc ngủ dài.

Dụi mắt vài ba lần, y khẽ nhíu mày vì thứ ánh sáng đột ngột ấy chiếu thẳng vào mắt. Vậy là ngày mới lại bắt đầu rồi.

Định tiếp tục ngủ nướng thêm một chút trước khi cái tiếng chuông điện thoại réo lên inh ỏi sau nửa tiếng nữa thì bỗng chốc, Chaerin cảm thấy có gì đó là lạ. Đại khái là, eo của cô như thể đang bị một vật nào đấy đè lên nằng nặng, sau lưng còn có cảm giác như chạm phải một bề mặt ấm áp nhưng có phần rắn rỏi, còn chưa kể đến cái luồng gió ấm, nhẹ nhàng, kì lạ đang phả đều đều sau gáy của Chaerin trong khi căn phòng lại đang lành lạnh vì nhiệt độ điều hòa, và nó đã khiến cô không khỏi rùng mình.

Chaerin từ từ ngoảnh đầu lại. Trái ngược với vài giây đầu vẫn còn ngái ngủ chưa biết chuyện gì thì giờ đây cô phải trợn tròn mắt, bàng hoàng vì cảnh tượng trước mặt.

"Yahh! Kang Taehyun! Dậy mau!"

Chaerin lớn giọng, hai tay thì đang cố gắng đẩy cái bắp tay nặng trịch, gân guốc đang đè lên cơ thể tội nghiệp của mình một cách khó khăn, dẫu cho khuôn mặt bắt đầu nóng lên vì khoảng cách giữa cả hai chỉ chừa lại một mẩu.

Sau một hồi bị réo tên và ăn vài cú tét liên tiếp vào tay khiến làn da dần trở nên đỏ ửng thì cái tên Kang-sở khanh-Taehyun mới bắt đầu phản ứng.

"Im lặng coi"

Giọng Taehyun lè nhè cất lên càng làm Chaerin muốn đấm cho một phát. Chứ không phải tại cái tên biến thái nhà anh sáng sớm ra đột nhiên ôm người ta muốn tắt thở thì cô đã chẳng hơi đâu phải cau có làm gì.

"Im cái con khỉ! Mau giải thích đi! Chuyện vừa rồi là như thế nào??". Sau khi thoát khỏi "cái xích" nặng vài cân thì Chaerin liền ngồi phắt dậy, nhìn đăm đăm vào người kia và bắt đầu hỏi tội.

"Sao lại hỏi tôi? Cậu phải là người biết rõ nhất chứ?". Taehyun dụi mắt hỏi ngược lại, và đúng như dự đoán của anh là Chaerin lại trưng ra vẻ mặt ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì.

"Sao cơ??? Là cậu giở trò trước mà?". Y nhíu mày nhìn người đối diện.

"Ừ, đúng rồi". Taehyun từ từ chồm dậy rồi buông một câu xanh rờn. Nhưng trước khi để Chaerin kịp lên tiếng thì anh lại tiếp lời:

"Thực ra thì tôi cũng không muốn thế đâu, nhưng tại vì đêm qua AI ĐÓ cứ khua tay múa chân loạn xạ hết cả lên làm tôi chẳng ngủ được, thế nên tôi mới buộc phải trói người đó lại"

Bắt gặp vài vệt đỏ hồng trên gương mặt của người kia vì xấu hổ, Taehyun liền tiến lại gần hơn một chút, chống một tay xuống nệm, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của y rồi mỉm cười nhẹ.

"Không có dây thừng thì đành dùng cơ thể thôi"

Vừa nghe dứt câu, Chaerin liền câm như hến, mặt đỏ bừng như trái cà chua, chẳng giám ngóc đầu lên hay hó hé bất cứ một lời nào. Giờ đây cô chỉ muốn đào một cái hố thật sâu để chui đầu vào đó. Vậy là bí mật ngàn năm chôn giấu nay đã bị bại lộ, thậm chí là ngay trước mắt của một gã đàn ông, thật lấy làm hổ thẹn...

Xong, Chaerin thẫn thờ rời khỏi giường rồi cứ thế phi thẳng vào phòng tắm, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, mặc dù đôi gò má không nghe lời vẫn đỏ hây hây, chẳng nói chẳng rằng, có lẽ cô cần phải lui tới công ty và tránh xa Taehyun càng nhanh càng tốt, bởi vì hôm nay bẽ mặt như vậy là đủ rồi.

Sau khi Chaerin vội vã rời đi, Taehyun chỉ biết lắc đầu cười bất lực. Nhưng quả thật trêu ghẹo cô thích thật đấy, bởi cứ mỗi lần như vậy, anh lại bắt gặp khuôn mặt của Chaerin ửng hồng lên chẳng khác gì một trái đào cả.

Trong khi đang cảm thấy thích thú vì phản ứng ngại ngùng của Chaerin lúc vừa rồi thì bỗng điện thoại ở trên bàn của Taehyun phát ra một tiếng "ting" phá vỡ sự im lặng xung quanh.

Taehyun từ từ tiến lại gần, vừa mở màn hình lên là đập vào mắt một tin nhắn, từ một đối tác làm ăn. Taehyun ngẫm nghĩ điều gì đó một hồi rồi cười khểnh, ngay lập tức gửi một dòng tin ngắn gọn đến một nhóm chat mà chẳng chút chần chừ:

- Tối nay mọi người giúp em một việc nhé.

______

Đồng hồ điểm 9 giờ tối, Taehyun mặc lên mình một bộ vest màu đen lịch lãm, vừa hay hòa hợp với mái tóc ngắn đen tuyền. Ngay khi nhìn thấy cách ăn mặc có chút lạ của người nọ, Chaerin không khỏi thắc mắc.

"Ái chà, vest đồ cơ đấy". Y chẹp miệng. "Đi đâu thế?"

"Cần biết để làm gì?". Taehyun chỉnh cổ áo một cách gọn gàng, vừa hỏi ngược lại.

"Người ta tò mò thì người ta hỏi, không được chắc?". Chaerin ném cho người kia một ánh mắt khó chịu, quả nhiên Kang Taehyun vẫn là một tên khó ưa như ngày nào.

"Cất ánh mắt ấy đi. Tôi chỉ đi dự tiệc với đối tác thôi. Nhưng chắc tầm 12 giờ mới về"

Chuẩn bị trang phục xong xuôi, Taehyun toan rời đi nhưng rồi lại chợt nhớ ra bố mẹ của anh đã đi du lịch vào sáng sớm, đồng nghĩa với việc lát nữa Chaerin sẽ phải ở nhà một mình, thế nên liền quay sang nhắc nhở cô:

"À mà này, đừng có mở cửa cho bất kỳ ai, cũng đừng đợi tôi về vì tôi có chìa khóa rồi. Với lại, hôm nay tôi sẽ nằm ở sofa, thế nên cậu cứ ngủ trước đi, và đừng quên khoá cửa phòng cẩn thận"

"Rồi rồi, tôi biết rồi. Cứ làm như tôi là con nít ấy". Chaerin vừa nói vừa đẩy Taehyun ra ngoài. "Đi nhanh đi kẻo muộn"

Sau khi chắc chắn rằng cô đã khoá cổng cẩn thận và bước vào trong nhà, Taehyun mới yên tâm lái xe rời đi.

Sau tầm 30 phút di chuyển, cuối cùng Taehyun cũng có mặt trước một toà nhà cao tầng sang trọng. Lái xe vào bãi đỗ phía sau, thay vì lập tức bước chân ra ngoài và nhanh chóng đi đến nơi tổ chức tiệc thì Taehyun lại mở điện thoại lên, nhắn một câu vào nhóm chat:

- Mọi người đến cả rồi chứ?

Chỉ sau vài ba giây, bốn người anh em chí cốt đã đáp lại gần như ngay lập tức, và bọn họ đều đã có mặt đông đủ.

Thế rồi, Taehyun liền nhanh chóng di chuyển vào sảnh chính của toà nhà. Quả nhiên, bộ phận an ninh ở đây rất nghiêm ngặt. Ngay từ lúc bước chân về phía căn phòng cuối dãy thì đón chào Taehyun đã là hai tên bảo vệ cao to, lộc ngộc trực sẵn trước cửa, không những kiểm tra rằng anh có phải khách được mời đến hay không, mà thậm chí còn rà soát xem trên người anh có mang theo vật thể sắc nhọn hoặc gây nguy hiểm đến tính mạng hay không, cứ như cung điện của vua chúa không bằng. Nói chung là hết sức ô dề.

Thoát khỏi bước kiểm tra phiền phức tốn vài phút cuộc đời, cuối cùng Taehyun cũng có thể tiến vào bên trong.

Những trùm đèn pha lê trên cao làm sáng bừng cả khán phòng rộng lớn và sang trọng với tông màu chủ đạo là trắng và đỏ sẫm.

Vì bữa tiệc tối nay là do một vị chủ tịch tập đoàn có tiếng tổ chức với lý do ăn mừng một dự án lớn đã được triển khai từ nhiều năm trước và mới đây đã thành công vang dội, cho nên hầu hết những người vinh dự được mời đến hôm nay đều là các phú ông, phú bà. Còn về phía Taehyun, đáng lý ra người có mặt tại đây, lúc này sẽ chẳng phải là anh mà là bố của anh. Nhưng vì ông Kang đã cùng vợ rời khỏi nhà vào sáng sớm để dành thời gian cho chuyến nghỉ dưỡng kéo dài hơn một tuần (hoặc có thể không muốn tham dự vì vấn đề sức khỏe), thế nên anh mới bị đùn đẩy vào đây, một nơi nồng nặc mùi quyền quý như thế này.

Thực ra, ban đầu Taehyun cũng chẳng có hứng thú gì đâu, bởi lẽ từ trước đến nay anh vốn là tuýp người không thích những chốn xô bồ, nhộn nhịp. Nhưng có lẽ sau đêm nay, cơ hội được tiến gần hơn với chiếc ghế chủ tịch cao ngất ngưởng sẽ hiện ra trước mắt nhờ sự có mặt của một nhân vật đặc biệt. Thế nên, anh chẳng còn ý định trốn tránh nữa.

Taehyun dáo dác nhìn xung quanh, chẳng mất quá nhiều thời gian để anh có thể tìm được bóng dáng của người đó. Quả nhiên không ngoài dự đoán.

Nhưng trong khi đang đặt tầm nhìn vào đối tượng mà mình nhắm tới thì bỗng có ai đó va vào người anh khiến Taehyun có chút giật mình.

Anh liền quay ra đỡ người con gái ấy. Thoạt nhìn cô ta trông có vẻ khá giản dị, nói đúng hơn là không ăn mặc xuề xòa như những người khác. Cô ấy chỉ diện trên mình một bộ váy trắng đính vài bông hoa, kín đáo và dài hơn đầu gối một chút. Mái tóc xoăn màu đen thả dài đến eo. Thân hình mảnh mai, cao ráo. Nhưng ngay khi nhìn thấy chiếc kẹp tóc nơ trắng, ở giữa đính một hình trái tim đỏ nhỏ xinh, Taehyun bỗng thấy quen lắm. Và ngay khi cô gái ấy ngẩng mặt lên, Taehyun đã chẳng thể giấu nổi sự ngạc nhiên của mình.

"Bora? Là Jung Bora có phải không?"

Người nọ cũng bất ngờ nhìn anh.

"Ơ, Taehyun? Sao cậu lại ở đây?"

"Tớ được mời chứ còn sao nữa". Vẻ mặt kinh ngạc vừa rồi của Taehyun đã nhanh chóng chuyển sang vui vẻ. "Thế còn cậu?"

"Cũng giống cậu thôi. Vì tớ là luật sư riêng của ngài chủ tịch nên tất nhiên phải có mặt ở đây rồi"

Bora nở một nụ cười tươi, gương mặt của cô vẫn chẳng khác gì mấy so với cái thời hai người còn học chung đại học cùng nhau ở Mỹ, đó là lý do mà Taehyun đã lập tức nhận ra mặc dù đã vài năm không gặp.

"Ồ, vậy là ước mơ hồi đó của cậu đã thành sự thật rồi kìa. Chúc mừng nhé!"

Taehyun vui vẻ nhìn người con gái trước mặt. Vì cả hai từng là bạn thân của nhau nên đối với anh, Bora luôn là một người siêng năng và rất kiên trì, vậy nên khi chứng kiến sự thành công của cô trên con đường mà mình đã chọn, Taehyun cũng cảm thấy mừng lây.

"Cảm ơn nhé". Bora vui vẻ đáp lại.

Và họ đã có một cuộc trò chuyện ngắn với nhau sau quãng thời gian dài vắng bóng. Nhờ đó mà cả hai đã có thể biết về cuộc sống của nhau ở hiện tại, rằng Taehyun đã kết hôn và đang làm việc trong tập đoàn của bố. Còn Bora thì đang trong một mối quan hệ tốt đẹp và công việc dạo gần đây dù ngày một vất vả nhưng cô vẫn luôn cố gắng để duy trì nó.

"Sau này nếu có việc gì cần giúp thì đừng ngần ngại mà hãy báo cho tớ nhé. Còn bây giờ có lẽ đến lúc tớ phải đi rồi, vì người yêu tớ đang đợi ở ngoài. Vậy nên hẹn gặp lại nhé"

Xong, Bora liền chào Taehyun rồi vội vã rời đi. Taehyun cũng nói lời tạm biệt, sau đó thì quay lại với vấn đề chính.

Và có vẻ như người ấy cũng thấy anh rồi.


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật