Chanh Mật Ong

Chương 8



Thằng Lâm cười tươi hết cỡ, nó đập bộp bộp vào vai tôi, hào hứng nói:

"Tốt quá rồi ha Châu Anh! Mày không cần cảm ơn tao đâu!"

"..." Tao lại quỳ xuống khấu tạ long ân luôn cho mày vừa lòng.

Tôi nghiến răng nghiến lợi véo mạnh vào tay Phan Quang Lâm, ngoài mặt vui vẻ cười nhìn Khánh:

"Cảm ơn mày nhiều nhé!"

Gia Khánh cũng cười, nháy mắt với tôi:

"Mày chở hay tao chở?"

"Để tao chở!" Tôi gần như thốt lên.

Thằng Lâm từ tốn gỡ tay tôi ra, chậc lưỡi một tiếng:

"Thân nhau quá nha."

Gia Khánh cười lả giả:

"Tao với Châu Anh vẫn thân, Châu Anh nhỉ?"

Tôi nghiêm túc gật đầu:

"Bọn tao thân hơn mày với Trâm là cái chắc."

Khánh bật cười, giơ tay lên. Tôi vươn tay đập tay mình vào tay nó, sau đó cả hai chúng tôi cùng nhếch miệng liếc nhìn Phan Quang Lâm.

Thằng Lâm thở hắt ra lườm tôi với Gia Khánh, nhìn khuôn mặt cay-lắm-nhưng-không-làm-gì-được của nó, cuối cùng tôi cũng thấy yêu đời trở lại.

.

.

Chuông hết giờ vang lên, tôi vừa cầm sổ đầu bài ra đến cửa lớp thì bị Trần Minh Tâm chặn lại. Nó kéo nhẹ cổ tay tôi, mím môi nói:

"Châu Anh, cho tao xin 2 phút được không?"

Tôi im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt ngập tràn áy náy của nó, tôi biết, tôi lại sắp mềm lòng rồi.

"Chanh, đi cất sổ đầu bài thôi." Con Ngân từ đâu xuất hiện khoác vai tôi, lườm Trần Minh Tâm một cái sắc lẻm.

"Nhanh lên, ra muộn một tí là nhà xe đầy người." Thanh bước tới giật tay tôi khỏi tay thằng Tâm, kéo tôi về phía văn phòng đoàn.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác để hai đứa chúng nó lôi đi, một lúc lâu sau mới tìm lại được tiếng nói của mình:

"Lúc nãy... suýt nữa thì tao định bỏ qua cho nó."

Con Ngân lắc đầu nhìn tôi, nó véo một cái rõ mạnh vào má tôi, nói một cách thất vọng:

"Tao biết thừa người ta chỉ cần tỏ ra đáng thương và mua đồ ăn cho mày là mày quên hết sạch luôn mà. Khéo đến lúc bị lừa bán sang Trung Quốc mày còn hớn hở đếm tiền hộ nó."

Tôi nhíu mày cãi lại:

"Tao đâu có ngu."

Thanh cười cười:

"Con Ngân nói thiếu rồi, Chanh chỉ dễ dãi với người đẹp thôi, Chanh nhỉ?"

"..." Cái này thì hết đường chối cãi rồi.

Cất sổ đầu bài xong, tôi đứng ở cửa nhà xe đợi một lúc nhưng không thấy Khánh đi ra, cuối cùng tôi đành phải tự mình đi vào tìm nó.

Gia Khánh rất cao, nó vừa đẹp trai vừa có khí chất, dù ở trong đám đông thì nó vẫn luôn là người nổi bật, chỉ cần liếc mắt một cái là phát hiện ra. Bởi vậy, tôi chỉ tốn vài phút để xác định được vị trí của Nguyễn Hoàng Gia Khánh trong cái nhà xe toàn người là người này. Nó để xe ở gần cuối cùng, xe nó bị kẹt giữa một đám xe khác, còn nó thì đang ngồi trên xe bấm điện thoại.

Tôi bất lực lách người đi tới chỗ nó, mỉa mai nói:

"Mày chọn được chỗ cất xe đẹp đấy." Bây giờ muốn ra cũng không ra được.

Gia Khánh hơi giật mình ngẩng đầu lên, nó ngó tôi một lượt từ đầu đến chân, nhướn mày hỏi:

"...Mày ăn mặc kiểu gì đấy?" 

"Tao sợ có người nhận ra tao..." Tôi vừa trả lời nó vừa cẩn thận kéo mũ áo khoác lên, sau đó chỉnh lại kính râm và khẩu trang, đảm bảo không còn sơ hở gì.

"Mày trốn nợ à?" Nó dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm vào tôi.

"Không, trốn fangirls của mày đấy." Tôi lườm nó.

Gia Khánh nhíu mày, nó vươn tay gõ nhẹ vào trán tôi.

"Tao làm gì có fangirls?"

Đúng lúc này, một đám con gái từ đâu chạy tới chỗ chúng tôi, không, đúng hơn là tới chỗ Nguyễn Hoàng Gia Khánh. Tôi tự động cách xa nó hai bước, giả vờ lôi điện thoại ra nhắn tin với bạn, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.

Một em gái ngượng ngùng đưa điện thoại ra, lắp bắp hỏi thằng Khánh:

"Anh Khánh ơi, anh... anh accept em được không ạ?"

Gia Khánh không hề tỏ ra bất ngờ, nó thoải mái nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn cô nàng kia, dịu dàng hỏi:

"Em tên là gì nhỉ?"

"Em là Phương Uyên ạ." Phương Uyên ngơ ngác nhìn Khánh, gò má và vành tai đỏ hết cả lên.

Gia Khánh vẫn duy trì nụ cười hoàn mĩ trên môi, nó nhìn thẳng vào mắt Phương Uyên, khuôn mặt đẹp trai mang theo chút áy náy.

"Xin lỗi Uyên, anh không hay add người lạ qua Facebook, Uyên thông cảm cho anh nhé."

Phương Uyên hơi ngẩn người, vài giây sau cô nàng mới lắc đầu nói không sao, nhưng vẻ thất vọng hiện rõ mồn một trên mặt.

Đợi mấy đứa con gái lôi kéo nhau rời đi, tôi mới từ tốn kéo kính râm xuống, im lặng nhìn Gia Khánh. Đấy, mày thấy chưa?

Khánh hiểu ngay ý tôi, nó cố gắng giải thích:

"...Đấy không phải fangirl của tao."

Tôi bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

"Ừ, cứ coi là thế đi."

"..."

Đợi thêm một lúc nữa cho nhà xe vãn bớt người, cuối cùng thì chúng tôi cũng có thể ra ngoài.

Trường tôi có quy định học sinh không được đi xe trong trường, cho nên chúng tôi phải dắt xe qua một khoảng sân trường rất rộng. Tôi cố gắng làm lơ vài ánh mắt dò xét từ mấy bé lớp 10, tìm một chủ đề gì đó nói chuyện để giết thời gian.

"Bé vừa nãy không phải gu mày à?"

"Tao chỉ không hay add người lạ thôi, mày nghĩ đi đâu thế?" Gia Khánh nhún vai.

Tôi híp mắt nhìn nó, Gia Khánh vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, dường như nó thực sự không accept em Phương Uyên chỉ vì cái lý do vớ vẩn kia vậy. Tôi đảo mắt, nói một câu không liên quan:

"Tao đoán nhé, mày thích con gái cao, da trắng, tóc dài và cười đẹp, đúng không?"

"...Sao mày biết?" Thằng Khánh quay đầu nhìn tôi, nhướn mày.

"Vì mày cứ liếc nhìn em gái đi cùng em Uyên kia suốt. Với lại, tao vô tình được nhìn thấy hai trong số rất nhiều bạn gái cũ của mày."

"..."

"Mày đang nghĩ là, sao cái con này bình thường nhìn hiền hiền ngu ngu, chẳng bao giờ thấy nói câu nào, thế mà cái gì nó cũng biết, đúng không?" Tôi mím môi nhịn cười, nâng mắt nhìn nó.

Gia Khánh cười khẽ một tiếng. Nó chợt đứng lại, vươn tay kéo kính râm của tôi xuống, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó, hạ giọng nói:

"Không phải, tao đang nghĩ, hình như càng lúc tao lại càng thấy thích mày hơn rồi."

Tôi cười nhạt, liếc mắt ra chỗ khác.

"Mày có biết những người nói thế với tao đều đang ở đâu không?"

"Ở đâu?"

"Ở trong list block của tao."

Gia Khánh bật cười, nó trả lại kính cho tôi, nghiêm túc nói:

"Tao muốn làm bạn với mày."

Tôi thấy hơi bất ngờ vì sự thẳng thắn của nó. Không biết nó có muốn làm bạn với tôi thật không, nhưng mà có một số thứ tôi phải nói rõ:

"Nếu muốn làm bạn với tao, thì mày dừng ngay kiểu thở ra câu nào là thính câu đấy với tao đi, nói chuyện bình thường giống bạn bè ấy."

Gia Khánh ấm ức nhìn tôi:

"Tao làm gì có như thế?"

Tôi liếc nó:

"Và thôi cái kiểu giả trân này nữa, mệt quá đi mất."

Nó tỏ ra ngạc nhiên hết cỡ.

"Làm sao mà mày phát hiện ra được?"

"Vì mày vẫn còn non lắm." Tôi điêu đấy, chẳng qua tôi chỉ nói bừa thế thôi, ai ngờ nó diễn thật. Trình độ diễn xuất đỉnh cao của nó mà không vào Sân Khấu Điện Ảnh thì hơi phí, tôi làm gì đủ trình nhìn ra.

Khánh vẫn không thôi kinh ngạc.

"Sao mày lại nhận ra được nhỉ. Trước đây mày từng bị nhiều thằng trap lắm đúng không?"

"Mày đoán xem." Tôi trả lời một câu lửng lơ. Thực ra tôi đã yêu đương bao giờ đâu, nhưng nếu nói thế với nó thì nó sẽ cười chetme tôi mất.

"Ba à? Hay năm? Nhưng mà nhìn mày thế này, khéo mày toàn đi trap người ta."

"Nhìn tao thế nào?" Tôi nhíu mày hỏi lại.

Gia Khánh nghiêm túc ngắm nghía đánh giá tôi, nó nhận xét:

"Xinh, ngoan, ngây thơ, đúng gu nhiều thằng." 

------------------

Từ ngày khỏi covid tớ cứ lag lag, kiểu không thể nhớ ra được từ để viết í :<


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật