Chanh Mật Ong

Chương 7



Tôi tỏ ra đề phòng cách xa nó hai bước.

"Mày đừng nhìn tao như kiểu tú bà nhìn Thúy Kiều thế, tao sợ đấy!"

Trần Minh Tâm vẫn chưa từ bỏ:

"Mày không biết đâu, nhà thằng Khánh có 2-3 căn biệt thự trên đường Lê Hồng Phong, tao nghe nói bố nó cũng mua vài căn ở Vinhomes, chưa kể đến bất động sản trên Hà Nội và ở nước ngoài nữa. Mày phải biết nắm bắt cơ hội, hiểu không?"

"... Thật á?" Tôi biết nhà Khánh giàu, nhưng mà không ngờ nó giàu đến mức đấy.

Thằng Tâm nhướn mày nhìn tôi: "Tao đùa mày làm gì?"

Tôi tròn mắt nhìn lại nó, cảm thấy hơi khó tin.

"Trước giờ tao cứ nghĩ Quân Trần giàu nhất lớp mình cơ."

Thằng Tâm xoay xoay sổ đầu bài trên tay, gật đầu.

"Nhà Quân Trần cũng giàu thật, nhưng chưa là gì so với Gia Khánh cả, chẳng qua thằng Quân thích thể hiện, còn thằng Khánh lại có vẻ lowkey, cho nên chúng mày không phát hiện ra nhà nó giàu đến mức nào thôi."

"Ồ..." Tôi cảm thán một tiếng "Nếu thế thì tao làm gì có cửa, mà tao cũng không muốn dính đến đám nhà giàu như Gia Khánh đâu."

Thằng Tâm nhún vai, nó không nhìn tôi, thờ ơ nói:

"Do mày có muốn hay không thôi, chứ nếu mày muốn thì Gia Khánh thoát thế đ** nào được, mày trap giỏi vãi cả ***, đến giờ con Huyền với thằng Khoa vẫn còn lụy mày đấy, hôm trước tao nghe thằng Khoa nói chuyện với thằng Tùng, nó bảo nó vẫn còn hối hận vì đã tỏ tình với mày, muốn xin lỗi mày mà không dám."

Tôi im lặng một lúc lâu.

"Mày biết là tao không cố ý làm chúng nó thích tao mà." Tôi thở dài "Tao không nghĩ Huyền thích con gái... mà tao đối xử với thằng Khoa có khác gì mọi người đâu... tao không ngờ nó lại thích tao... Lúc đấy tao đã từ chối rõ ràng rồi còn gì? Mày muốn tao phải làm sao nữa?"

Tâm cười nhạt, nó liếc tôi một cái, nói bằng cái giọng mỉa mai đến mức khó chịu:

"Chính vì mày cứ tốt với chúng nó như thế nên mãi chúng nó không dứt ra được, mày không nhận ra thi thoảng mày xấu tính lắm à?"

Tôi đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Trần Minh Tâm.

Thằng Tâm khựng lại, nó sững người nhìn tôi, đột nhiên nó tiến đến ôm chặt tôi, luống cuống nói:

"Tao xin lỗi... tao không có ý gì đâu... mày đừng khóc..."

Tôi khó khăn đẩy nó ra, lấy tay áo lau lung tung vài cái lên mắt, vừa hít hít mũi vừa giật lấy sổ đầu bài trên tay nó.

"Tao không khóc, trưa nay mày không cần chở tao đến quán sửa xe đâu, tao đi nhờ người khác."

"Châu Anh..."

Không đợi nó nói hết câu, tôi vội vàng xoay người chạy về lớp. Nếu còn đứng đây với nó thêm một giây phút nào nữa, tôi sẽ lại khóc mất. Tôi có thể nhận ra được ác ý của nó với tôi khi nó nói ra câu đó, không phải kiểu bạn bè trêu chọc nhau, mà là ác ý thực sự. Tôi cứ tưởng tôi với nó là bạn, nhưng mà hình như tôi đã nhầm rồi...

"Châu Anh? Mày làm sao thế? Mày vừa khóc à?" Thằng Lâm cúi đầu dí sát mặt vào mặt tôi, tỏ ra ngạc nhiên hết sức. Mấy đứa bàn trên nghe thế cũng tò mò quay xuống nhìn tôi, ánh mắt của chúng nó khiến tôi bất giác cảm thấy khó chịu.

Tôi cố nở một nụ cười tự nhiên nhất, bình thản nói:

"Khóc gì mà khóc, tao vừa ăn phải tiêu bắc nên nước mắt bị chảy ra thôi."

"Thật không đấy?" Thằng Lâm nghi hoặc ngắm nghía khuôn mặt tôi. Tôi đoán bây giờ chắc hai mắt tôi trông kinh khủng lắm.

"Chứ mày nghĩ sao?" Tôi giả vờ cúi đầu lấy sách vở, hỏi lại nó.

Thằng Lâm nhún vai, thôi không nhìn chằm chằm vào mặt tôi nữa.

"Tao cứ tưởng có ai bắt nạt mày."

"Ai mà bắt nạt được tao..." Tôi rầu rĩ nằm sấp xuống mặt bàn, lẩm bẩm.

.

.

Giờ ra chơi, Trần Minh Tâm đi thẳng xuống chỗ tôi. Tôi không muốn đụng mặt nó, cho nên đứng dậy vòng qua lối đi bên chỗ Lâm và Khánh để ra ngoài.

"Châu Anh!"

Tôi nghe loáng thoáng tiếng nó gọi tôi, nhưng tôi không để tâm mà bước thẳng đến chỗ Ngân.

"Sao đấy?" Con Ngân ngồi lùi vào trong một chút, nó vừa cúi đầu nghịch điện thoại vừa hỏi tôi.

"Tao vừa cãi nhau với Trần Minh Tâm." Tôi uể oải ngồi xuống cạnh nó. Cũng không hẳn là cãi nhau, tôi còn chưa kịp mắng lại thằng Tâm câu nào thì nước mắt đã chảy ra rồi. Khi mà mâu thuẫn xảy ra, người khóc trước chính là kẻ thua cuộc.

Có lẽ do giọng tôi nghe quá mức sầu thảm, con Ngân buộc lòng phải dứt ra khỏi màn hình điện thoại, nâng mắt nhìn tôi.

"Nó làm gì mày?"

Tôi thích cách hỏi của nó. Ngân biết rõ tôi sẽ không bao giờ chủ động gây sự với người khác, và nó hoàn toàn tin tưởng vào con người của tôi, nên dù có chuyện gì xảy ra, nó luôn đứng về phía tôi.

"Trần Minh Tâm bảo tao xấu tính!"  Tôi ghé đầu vào vai Ngân.

"Thế hả?" Ngân lơ đãng hỏi lại, nó vừa chơi Candy Crush vừa vỗ đầu tôi "Kệ mẹ nó đi, nó mới xấu tính."

Không cần hỏi xem tôi đã làm gì để Trần Minh Tâm nói tôi xấu tính, Ngân sẵn sàng chửi nó cho tôi. Tâm trạng nặng nề từ sáng tới giờ của tôi cuối cùng cũng vơi bớt.  

Tôi ôm lấy tay Ngân, mỉm cười nói:

"Tao biết."

Ngân khó hiểu quay đầu nhìn tôi: "Thế mày buồn cái gì?"

Tôi thở dài: "Nó bảo tao xấu tính."

"... Mày lên cơn à?"

"Mày không hiểu đâu." Tôi cười cười lắc đầu, tiện tay chôm gói bánh của nó rồi đứng dậy đi về chỗ.

"Con điên." Con Ngân mắng tôi một câu, rồi lại tiếp tục cúi đầu chơi Candy Crush.

Cuộc trò chuyện vô nghĩa với Ngân khiến tôi thấy vui hơn một tẹo.

.

.

Đến tiết 5, tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa nhờ ai chở về. Nhà Ngân và nhà Thanh đều ngược đường với nhà tôi... à, có thằng Lâm.  

"Mày ơi!" Tôi lấy đuôi bút chọc nhẹ vào tay Lâm "Tí nữa mày có phải chở ai về không?"

"Tí nữa tao phải chở Trâm về rồi. Sao thế?"

"Tao tưởng bình thường Việt vẫn chở Trâm về?" Tôi ngạc nhiên nhìn nó, thằng này tính đập chậu cướp hoa à?

"Ừ." Lâm gật đầu "Nhưng tự dưng hôm nay Trâm nhờ tao chở về, hình như hai đứa nó mới cãi nhau."

Tôi nhíu chặt chân mày:

"Mày không sợ thằng Việt đánh cho à?"

Dùng đầu gối tôi cũng đoán ra Trâm định dùng thằng Lâm chọc tức thằng Việt, mặc dù chuyện không liên quan đến tôi, cơ mà bởi vì mối quan hệ bạn cùng bàn 1 tháng, tôi nghĩ mình vẫn nên nhắc nhở nó.

"Tao việc gì phải sợ bố con thằng nào." Thằng Lâm nhếch mép cười.

"Mày được." Tôi nhún vai, từ chối cho ý kiến. Bạn vì yêu cứ đâm đầu thế này thì tôi cản thế nào được.

"Làm sao? Không ai chở mày về à?" Nó hỏi tôi.

"À ừ, xe tao vẫn chưa sửa xong." Tôi lơ đãng gật đầu, suy nghĩ xem còn có đứa nào tiện đường đi qua quán sửa xe kia hay không.

Thằng Lâm cười đểu nhìn tôi, nói chuyện bằng cái giọng gợi đòn hết sức:

"Ơ thế Gia Khánh không đưa mày về nữa à?"

"Tao sợ người yêu nó đánh tao." Tôi lườm nó.

Thực ra tôi không biết Gia Khánh có người yêu hay không, nhưng mà tôi không hỏi nó trực tiếp được, cho nên đành phải nói kiểu này với thằng Lâm để thăm dò vậy. Nếu Khánh có người yêu thật thì tôi sẽ tránh xa nó ra, mà nếu nó đang độc thân thì tôi cũng vẫn sẽ tránh xa nó ra.

"Nó mới chia tay rồi, bây giờ làm gì có ai." Thằng Lâm nhún vai.

"À..." Tôi ậm ờ đáp trả, không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

"Chúng mày đang nói gì tao đấy?" Đột nhiên Gia Khánh nghiêng đầu nhìn tôi với Lâm, nhướn mày hỏi.

"Không có g— " Tôi còn chưa kịp nói hết câu, thằng Lâm đã cướp lời:

"Châu Anh bảo tao trưa nay không có ai chở nó về, mày có bận gì không?"

Tôi bấu mạnh vào tay thằng Lâm, nhưng mà hình như nó không cảm nhận được đau thì phải, vẫn toe toét cười nhìn Gia Khánh chờ đợi.

Gia Khánh đưa mắt nhìn tôi, nó cười nhẹ, thoải mái gật đầu:

"Nếu Châu Anh chưa có ai chở về thì đi với tao cũng được."

Thằng Lâm cười tươi hết cỡ, nó đập bộp bộp vào vai tôi, hào hứng nói:

"Tốt quá rồi ha Châu Anh! Mày không cần cảm ơn tao đâu!"


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sau khi sửa lỗi kết quả sẽ cập nhật tại trang Truyện mới cập nhật